“Má nó, tội nghiệp Trang Trang nhà tôi, sao anh ấy lại gặp phải người anh em như vậy! [ôm ôm]”
“Aaaaaa, rốt cuộc là kẻ xấu nào! Bà đây muốn giết chết người đó!”
“Tuy rằng tôi chỉ là người qua đường của Trang Sính nhưng cũng cảm động lây. Trước kia gặp phải người bạn hai mặt, tôi còn từng ngu ngốc nghĩ đối phương là người tốt, cuối cùng lại bị hại vô cùng thảm.”
“Người qua đường đây, tuy trước kia ấn tượng với Trang Sính không được tốt lắm, nhưng nhìn thấy cái này, tôi thật sự đau lòng cho cậu ta.”
“Tranh Sính thật sự là thiên thần mà, nếu tôi bị người ta bắt nạt như vật, bây giờ nổi tiếng rồi tôi chắc chắn tôi sẽ công khai tên người kia. Vậy mà Trang Sính lại nhất định không nói ra, ngốc nghếch đến mức tôi đau lòng luôn đó.”
“Có fan đào ra được, người Trang Sính nói là một diễn viên tuyến mười tám tên là Vu Nhạn Phi.”
“Vu Nhạn Phi có mà tuyến một trăm tám mươi thì có, mẹ nó chứ, tối nay anh ta chờ mộ tổ tiên bị đào lên đi, con mẹ nó…”
…
Đám fan nhanh chóng nắm bắt được dấu vết mà blogger để lại, lập tức chĩa mũi dùi về phía Vu Nhạn Phi. Dưới sự thổi phồng của blogger, đám fan nổi giận đùng đùng kéo đến dưới weibo của Vu Nhạn Phi mà phát tiết, ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tiên của Vu Nhạn Phi.
Nhìn đống bình luận chửi rủa dưới weibo của Vu Nhạn Phi, Trang Sính lộ ra một nụ cười thỏa mãn. Trong lòng cậu ta ác ý nghĩ, đây có lẽ là khoảnh khắc náo nhiệt nhất trên weibo của Vu Nhạn Phi trong mấy năm nay nhỉ.
Lúc người đại diện đẩy cửa vào thì nhìn thấy Trang Sính đang ôm di động cười, đang tỏ vẻ tiểu nhân đắc chí, người đại diện chỉ có thể thầm lắc đầu.
Trang Sính là dạng người thế nào, anh ta biết rõ nhất, bình luận trong video phỏng vấn kia đa số đều là thủy quân. Mấy năm nay anh ta cũng không phải không biết Trang Sính luôn ngáng chân sau lưng diễn viên tên Vu Nhạn Phi kia, chẳng qua là cậu ta không gây ra chuyện gì lớn nên người anh ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng anh ta lại không ngờ tới Trang Sính lại ngu đến mức độ này, cậu ta nghĩ là mình đang bôi đen đối phương, nhưng lại không biết cũng là chính cậu ta đã dùng hot search để kéo đối phương nổi lên.
Người đại diện bình tĩnh hỏi: “Đang xem chuyện của cậu và Vu Nhạn Phi à?”
Trang Sính kiềm chế lại ý cười, gọi một tiếng “anh Vương”. Tuy đã hợp tác với nhau nhiều năm rồi, nhưng trước mặt người đại diện cậu ta vẫn hơi rén.
“Cậu tốn nhiều tiền cho blogger như vậy chỉ để kéo một tên diễn viên không chút tiếng tăm ra mắng à? Cậu cũng biết người ta đi thử vai cũng không có tác dụng gì, thử vai nam hai chỉ là một cảnh lướt qua, mà vai diễn này cũng được quyết định là cậu rồi. Cậu còn bất mãn cái gì?”
Trang Sính nghe người đại diện vô cùng bình tĩnh nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu ta, đột nhiên cậu ta cảm thấy bực bội khó hiểu. Người đại diện này chẳng qua chỉ là một con chó mà tổng giám đốc Lý đưa tới để hầu hạ cậu ta, dựa vào đâu mà dám khua tay múa chân với cậu ta?
Lúc thử vai gặp phải Vu Nhạn Phi là chuyện ngoài dự đoán của cậu ta.
Trang Sinh vốn cũng không thích cái vai nam hai kia, cậu ta cần gì phải đi thử vai chứ. Nhưng người đại diện lại lôi tổng giám đốc Lý ra, thế nên cậu ta mới phải bấm bụng chịu đựng đi thử vai.
Thấy Nhạn Phi cũng đến thử vai, đầu tiên cậu ta khiếp sợ, sau đó là một cảm giác khủng hoảng bao trùm lấy cậu ta.
Chẳng lẽ Vu Nhạn Phi sẽ giống như hồi Đại học, mãi mãi đứng phía trên cậu ta, trở thành ác mộng mỗi đêm của cậu ta sao?
Không, không thể! Trước mặt cậu ta, Vu Nhạn Phi mãi mãi chỉ là một tên vô dụng!
Kết quả cuối cùng cũng chứng minh, bây giờ cậu ta mới là người thắng, còn Vu Nhạn Phi chẳng qua là một tên rác rưởi mà thôi!
“Chỉ Vu Nhạn Phi thôi mà cũng xứng cướp vai của tôi sao?” Trang Sính hừ lạnh một tiếng, nhớ đến chuyện hôm đó mà mặt cậu ta đen sì.
“Lúc thử vai sao đạo diễn kia dám dùng tổng giám đốc Lý để uy hiếp tôi?” Trang Sinh nghiến răng nghiến lợi, sau đó lại cố nặn ra một biểu cảm ngoan hiền nhìn về phía người đại diện, nói một cách đầy giả dối: “Chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ gây bất lợi cho tôi và cả tổng giám đốc Lý đó.”
Người đại diện cười nhạo một tiếng, bình tĩnh đẩy gọng kính: “Thế giới này vốn cười bần không cười điếm, cho dù có bị truyền ra ngoài cũng có ai dám nói gì đâu?”
Trang Sinh bị người đại diện ám chỉ như thế thì tức đỏ cả mặt, cơn giận cũng dâng lên.
Người đại diện cũng không muốn nói nhảm với cậu ta nữa, chỉ nói đầy ẩn ý: “Trang Sính, tổng giám đốc Lý nuông chiều cậu nhiều năm nhưng không có nghĩa có thể khoan dung cho cậu cả đời. Ai mà lại không thích mấy cậu trai vừa trẻ vừa ngoan chứ? Lần sau nếu cậu còn như thế, lén giở trò mà không cho tôi biết trước, lúc đó đừng trách tôi nói lại cho tổng giám đốc Lý.”
Trang Sính vô cùng tức giận, cậu ta ngồi xuống rồi nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn người đại diện, cố đè nén cơn giận của mình mà gật đầu lấy lệ.
Dù sao thì chuyện mà cậu ta muốn làm, cậu ta cũng đã làm cả rồi.
….
Trong văn phòng của một tòa nhà cao tầng cách đó không xa cũng có người đang thảo luận về video trên hot search của Trang Sính.
“Đình Dịch à, toàn bộ kỹ năng diễn xuất của bạn trai nhỏ nhà dì cậu đều dành cho phương diện cuộc sống cả rồi. Nếu dành tám phần sức lực đó đặt vào diễn xuất thì cũng chẳng cần dì cậu phải chạy tiền cho giải thưởng diễn viên mới đâu.” Nhiếp Cảnh vừa cười vừa cầm máy tính bảng, chậm chạp nói: “Này có phải là cậu ta đang dẫn dắt fan bạo lực mạng người khác không.”
Tần Đình Dịch cau mày: “Có người đi xác minh rồi, tôi sẽ nói chuyện với dì.”
“Ai bảo năm đó dì mềm lòng, dì cậu vừa nói một cái là đã thật sự cho người ta vào công ty rồi. Suy cho cùng thì phòng làm việc đó cũng theo danh nghĩa là của Chiêu Quang, là nghệ sĩ của Chiêu Quang. Nếu thật sự là bạo lực mạng, chuyện xé ra to sẽ gây ảnh hưởng xấu đối với Chiêu Quang đó.” Nhiếp Cảnh nửa đùa nửa thật nói, lại đột nhiên nhớ tới một tin đồn: “Nhưng nghe nói dì có mục tiêu mới rồi, định giúp bạn trai nhỏ thay đổi hình tượng, hết lòng quan tâm giúp đỡ sau đó đá đi đúng không?”
Tần Đình Dịch không muốn thảo luận chuyện riêng tư của trưởng bối, nhưng anh cũng cảm thấy đây là một cơ hội. Đến lúc đó dựa vào chuyện này mà cắt đứt quan hệ giữa phòng làm việc của Trang Sính và Chiêu Quang. Nghệ sĩ này… theo như anh điều tra được, cho dù là đời sống cá nhân hay là nhân phẩm, tính cách của cậu ta đều không được, nếu lúc trước không phải anh không đi công tác, chắc chắn anh sẽ không để mẹ Tần đồng ý chuyện nhét người này vào Chiêu Quang đâu.
Nhiếp Cảnh còn đang kể lể mấy tin tức lá cải mà mình nghe ngóng được, khóe mắt Tần Đình Dịch giật giật, lạnh giọng đuổi người: “Cậu cảm thấy giành được giải diễn viên xuất sắc rồi là không cần diễn nữa đúng không?”
Nhiếp Cảnh là bạn xấu của anh nhiều năm, cũng chẳng sợ anh như cấp dưới đâu: “Nam hai trong phim kế tiếp của tôi bỏ chạy rồi nên phải hoãn khai máy. Phải đến tìm cậu thôi, xem cậu có tìm được ‘cậu trai nhỏ thần tiên tình nguyện tắm mưa, nhường lại ô cho đóa hoa nhỏ yếu’, hơn nữa dáng vẻ ‘trông cũng rất dịu dàng ấm áp’ khiến cậu bị câu mất hồn chưa!”
Tần Đình Dịch dùng ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn anh ta, nhưng nhớ đến lần gặp mặt của mình và Phó Cảnh Dung, vành tai anh lặng lẽ đỏ lên, rụt rè khoe với bạn tốt của mình: “Tôi và cậu ấy đã trao đổi phương thức liên lạc rồi.”
Nhiếp Cảnh vỗ tay, sắc mặt không chút thay đổi mà lớn giọng: “Waa, tổng giám đốc Tần đỉnh quá!”
“Vậy cậu có lôi kéo cậu ta đến Chiêu Quang không?” Nhiếp Cảnh thăm dò.
Tần Đình Dịch vừa mới hơi nhoẻn miệng cười, lập tức hạ khóe miệng: “Cậu ấy không phải nghệ sĩ, cũng không muốn vào giới này.”
“Sao có thể?” Nhiếp Cảnh khiếp sợ, lẩm bẩm: “Không phải cứ mười hộ ở tiểu khu Tinh Châu là có hết tám nghệ sĩ rồi sao!”
Tần Đình Dịch thuật lại đơn giản cuộc đối thoại hôm qua của hai người.
Nhiếp Cảnh cảm giác mình đã tìm được vấn đề mấu chốt rồi, anh ta nói một cách chắc nịch: “Chắc chắn người ta nghĩ cậu giả làm người đại diện để lừa cậu ta rồi! Sao cậu không nói với cậu ta cậu là tổng giám đốc Tần của Chiêu Quang nổi danh, cho ra lò ảnh đế siêu sao Nhiếp Chính?”
Tần Đình Dịch không dám nhìn thẳng cái màn mèo khen mèo dài đuôi của anh ta, anh nhắm mắt cẩn thận nhớ lại, lúc đó quả thật anh chưa nói thân phận của anh, chỉ tập trung thuyết phục đối phương.
Trong nháy mắt sắc mặt của anh thay đổi, sau đó dịu lại rồi trầm giọng nói: “Cậu ấy nói cậu ấy tin tôi không lừa cậu ấy.”
Nhiếp Cảnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đột nhiên anh ta giật mình.
Như vậy cũng hợp lý.
Tuy mỗi ngày Tổng giám đốc Tần đều giống tảng băng di động, cả công ty không dám phạm lỗi trước mặt anh, chỉ cần một ánh mắt của anh thôi cũng khiến đối phương không dám làm bậy. Nhưng thật ra đây là gen di truyền của nhà họ Tần rồi. Thân là bạn đểu nhiều năm nay của anh, Tần Đình Dịch không đánh chết anh ta đơn giản là vì anh đối đãi với bạn bè rất khoan dung và đầy nghĩa khí.
Đối với với bạn bè đã như thế rồi, không biết đã bao nhiêu năm rồi anh mới có đối tượng khiến anh hao tâm tổn sức, muốn đưa cả trái tim cho người ta.
Nhưng nếu đối phương là người bụng dạ khó lường thì…
Nhiếp Cảnh nở một nụ cười: “Thật ra cậu ấy nghĩ cậu là người đại diện cũng không có gì là không tốt. Cậu muốn cậu ấy vào Chiêu Quang không phải là vì muốn có nhiều cơ hội ở cùng cậu ấy sao? Nhưng cậu là tổng giám đốc Tần, bình thường có được bao nhiêu cơ hội ở cạnh cậu ấy đâu? Chi bằng cậu cứ lấy thân phận người đại diện để ở cạnh cậu ấy, cùng cậu ấy thảo luận về phương hướng làm việc, nội dung công việc các kiểu, không phải càng có nhiều thời gian bên cạnh nhau hơn sao?”
“Tốt nhất cậu phải là kiểu người đại diện nhỏ bé, trong tay không có nghệ sĩ và tài nguyên nào ấy,” Nhiếp Cảnh càng nói càng hăng: “Mấy kiểu người thiện lương này thích nhất là yêu thương những thứ nhỏ bé yếu đuối, có được lòng thương xót rồi sẽ dễ dàng có được tình yêu. Đến lúc đó cậu cho cậu ấy tài nguyên tốt, cậu ấy sẽ cảm thấy cậu vì cậu ấy mà trả giá đủ loại đắng cay, một khi đã cảm động rồi sẽ dễ dàng hơn…”
Nhiếp Cảnh dõng dạc nói xong, anh ta dần dần đã quên mất mục đích ban đầu, đắm chìm trong câu chuyện tình yêu tốt đẹp mà mình tự dựng lên, sau đó bị ánh mắt lạnh lùng giống như đang nhìn tên tâm thần của Tần Đình Dịch kích thích.
“Dù cậu ấy có đồng ý làm nghệ sĩ hay không, lần sau gặp mặt tôi nhất định sẽ công khai thân phận của mình.” Tần Đình Dịch mở tài liệu ra, nhàn nhạt nói: “Cậu ấy tin tưởng tôi sẽ không lừa cậu ấy, tôi cũng không thể lừa gạt cậu ấy được. Giờ tôi phải làm việc.”
Nhiếp Cảnh nghe thấy câu đuổi khách của Tần Đình Dịch, anh ta chỉ có thể sờ sờ mũi rồi bỏ chạy lấy người.
Hừ, đến lúc đó bị lừa cũng đừng trách anh ta đó!
……
Phó Cảnh Dung không biết mình đã bị người ta tưởng tượng thành một tên tiểu nhân gian trá đi đùa bỡn tình cảm của người khác để giành lấy lợi ích, bây giờ cậu đang lái xe chở Vu Nhạn Phi về quê.
Vu Nhạn Phi ngồi ở ghế phó lái, cả người run rẩy, hai tay nắm chặt lấy điện thoại, vừa hi vọng chuông điện thoại sẽ vang lên, vừa sợ nó sẽ vang lên.
Chung quy thì vẫn là chuyện mà Trang Sính làm ra.
Vu Nhạn Phi hoàn toàn không ngờ đến chuyện Trang Sính có thể ở trước mặt mọi người mà đổi trắng thay đen như vậy, xem Weibo mà cả người Vu Nhạn Phi phát run.
Lại càng không nghĩ đến chuyện đả kích của Vu Nhạn Phi nằm ở phía sau – người nhà gọi điện đến, bà nội Vu lên cơn đau tim.
Nghe thấy tiếng ồn ào khóc lóc ở đầu bên kia điện thoại, Vu Nhạn Phi nghe loáng thoáng tiếng mắng chửi khàn khàn của cha mình, anh ta lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.
Có người nhiệt tình kể cho bà nội Vu nghe chuyện Vu Nhạn Phi lên hot search trên Weibo.
Bà nội nghĩ cuối cùng cháu nội cũng nổi rồi, hào hứng về nhà bảo con cháu mở Weibo cho bà, sau đó vào khung tìm kiếm đánh chữ “Vu Nhạn Phi”, bà vui sướng đeo kính lão mong chờ được xem tin tức của cháu nội, nào ngờ đập vào mắt bà là từng câu nhục mạ cháu nội mình của fan Trang Sính.
Tim của bà nội không được khỏe, sống hơn nửa cuộc đời rồi mà chưa từng thấy qua câu mắng nào khó nghe đến như vậy, thế là bà không chịu nổi mà ngất ngay tại chỗ.
“Trang Sính!” Vu Nhạn Phi nghiến răng nghiến lợi thốt ra cái tên này, trong miệng anh ta đã tràn ngập mùi máu tươi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT