Gần đây đang là mùa mưa, thời tiết thay đổi còn nhanh hơn cả tính tình trẻ nhỏ, mưa to tầm tã có thể trút xuống bất cứ lúc nào, khiến người đi đường bị ướt như chuột lột.

Phó Cảnh Dung cầm ô đóng cửa lại, định đến quán cà phê gần đó gặp Phát Tiểu.

Đi xuống tầng năm, cửa thang máy mở ra, cậu nhìn thấy một cô gái quen mắt ủ rũ đi vào.

Cậu lục lại ký ức của mình một lần mới nhớ ra cô gái này là trợ lý của Vu Nhạn Phi, họ đã từng gặp mặt một lần, hình như là… Tiểu Đóa.

Vu Nhạn Phi là khách thuê nhà của Phó Cảnh Dung, là một diễn viên có kỹ năng diễn xuất ổn nhưng khá nóng tính. Tuy tự nuôi sống bản thân được, nhưng thực chất anh ta không được tính là một ngôi sao nổi tiếng.

Quan hệ giữa Phó Cảnh Dung và khách thuê trọ từ trước đến nay không tệ, còn có khách thuê từng trêu cậu là chủ nhà tốt hiếm có nhất trên đời này. Khi Nhạn Phi không có công việc, họ thường cùng nhau gọi món ăn khuya hay tâm sự một chút cũng không phải là chuyện lạ lùng gì.

Phó Cảnh Dung mỉm cười ôn hòa, lên tiếng chào hỏi Tiểu Đóa.

Tâm trạng Tiểu Đóa đang sa sút nên trong chốc lát không phản ứng lại, đầu tiên cô ngẩng đầu chớp mắt, ngơ ngác nhìn ngũ quan tinh xảo với ánh mắt ngậm cười của Phó Cảnh Dung, bị vẻ ngoài không thua kém gì những người nổi tiếng trong giới dựa vào ngoại hình để kiếm cơm khiến cô bị sốc tại chỗ.

Sửng sốt một hồi lâu, Tiểu Đóa mới nhớ tới mấy tháng trước họ từng gặp nhau, lúc ấy cô tự nhận là đã gặp không ít nam thanh nữ tú, vậy mà hôm đó cô vẫn ngây ngốc nhìn chằm chằm cậu đến mất hồn.

Hai má Tiểu Đóa ửng đỏ, cắn răng ảo não vì mình đã thất lễ, sau đó cô mới nhớ tới trong lúc vô tình Vu Nhạn Phi đã giới thiệu Phó Cảnh Dung với cô rồi.

Phó Cảnh Dung là chủ cho thuê nhà của Vu Nhạn Phi, chính xác mà nói thì cậu là chủ nhà của tất cả hộ gia đình tầng tám của tiểu khu Tinh Châu.

Tiểu khu Tinh Châu nằm ở vị trí khuất, môi trường xung quanh được xanh hóa khá tốt, an ninh cũng không tệ, cách khu vực tập trung công ty môi giới không xa, giá thuê mà Phó Cảnh Dung đề xuất cũng phù hợp. Người thuê tám tòa đầu là một nghệ sĩ nhỏ tuyến ba, sau đó tin tức phòng cho thuê lan truyền trong giới giải trí, một truyền hai, hai truyền ba. Bây giờ, hơn một nửa người trong tòa nhà này đều là nghệ sĩ.

Trước đó người nổi tiếng Tề Vân Ca của công ty cao tầng Tiểu Đóa cũng từng thuê phòng của Phó Cảnh Dung, gần đây nhà cậu ta đã sửa sang xong nên mới chuyển đi.

Phó Cảnh Dung thấy tâm trạng Tiểu Đóa không ổn cho lắm mới do dự hỏi: “Cô có khỏe không?”

Suy nghĩ của Tiểu Đóa bị kéo quay về hiện thực, phát hiện mình lại thất thần trước mặt Phó Cảnh Dung lần nữa, mặt cô đỏ bừng ngay lập tức, lắp bắp xin lỗi: “Thật… Thật ngại quá! Hôm nay xảy ra chuyện, tôi…”

“Tinh!” Phó Cảnh Dung vừa định nói gì đó để an ủi cô thì thang máy đã tới tầng một.

Cậu phải đi rồi.

Cậu bấm nút mở cửa, nở nụ cười xin lỗi, lại phát hiện Tiểu Đóa muốn nói lại thôi nhìn chằm chằm cậu.

“Thật ra thì, là anh Nhạn Phi…” Tiểu Đóa khẽ cắn môi, hay là nói đi.

Phó Cảnh Dung sửng sốt, ngón tay đang ấn nút mở thang máy hơi buông lỏng một chút, cửa thang máy chậm rãi khép lại rồi bắt đầu xuống bãi đỗ xe ngầm.



Vu Nhạn Phi nâng cao tinh thần động viên Tiểu Đóa viền mắt đỏ hoe vì sự cố thử vai và chuyển vị trí công tác, sau khi tiễn người đi, căn phòng rơi vào tĩnh lặng.

Sự mệt mỏi không tên từ khắp ngóc ngách trong phòng chầm chậm âm thầm leo lên người anh ta.

Vu Nhạn Phi kéo thân thể nặng nề cứng ngắc đứng ở phòng khách, lát sau mới bừng tỉnh khỏi suy nghĩ bản thân, lại phát hiện không biết sao anh ta đã bước đến trước tủ lạnh, còn cầm một lon bia lạnh.

Anh ta cười khổ.

Lấy cũng lấy rồi, vì thế anh ta thuần thục mở nắp, ngẩng đầu lên buồn bực uống một hơi.

“Khụ khụ khụ.” Vu Nhạn Phi uống quá nhanh, không cẩn thận bị sặc, suýt nữa sặc đến rơi nước mắt.

Anh ta lau mắt, nắm chặt lon bia rồi đột nhiên đập mạnh chiếc lon vào thùng rác.

Anh ta chậm rãi ngồi xổm xuống, chật vật dựa vào kệ bếp, hai tay ôm mặt, hồi tưởng lại chuyện thử vai.



Đạo diễn nhìn anh ta, lộ ra vài phần đáng tiếc.

Diễn xuất quả thật không tồi, chỉ tiếc…

Vu Nhạn Phi nhìn ánh mắt đạo diễn, trong lòng dâng lên tuyệt vọng.

“Cậu… Về chờ thông báo nhé.” Đạo diễn nói, giọng nói mơ hồ ẩn chứa sự thương hại tàn nhẫn.

Đây dường như là đã công khai từ chối anh ta.

Anh ta tưởng rằng đây là cơ hội ngàn năm có một, nhưng mà cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, là công dã tràng mà thôi.

Anh ta đã mừng rỡ biết bao khi có cơ hội được đến thử vai, giờ thì buồn bã bấy nhiêu.

Vu Nhạn Phi miễn cưỡng duy trì mỉm cười, xoay người đi ra cửa.

Anh ta mở cửa, nụ cười gượng gạo trên mặt chuyển thành khiếp sợ.

Người phỏng vấn tiếp theo là Trang Sính!

Vu Nhạn Phi và Trang Sính vốn là bạn cùng đại học, lúc nhập học hai người có cùng chí hướng, là anh em tốt của nhau.

Cho đến khi Trang Sính thầm mến cô gái tỏ tình với Vu Nhạn Phi, giữa họ bắt đầu có kẽ nứt đầu tiên.

Về sau lúc luyện tập cho tác phẩm lớn của trường, trong khi Trang Sính bị thầy giáo than phiền rằng kỹ năng diễn xuất quá lố, không có linh hồn thì Vu Nhạn Phi lại được khen ngợi có khí chất phi phàm, tương lai nhất định thành người tài.

Tuy một bước lên trời không phải ý định ban đầu của Vu Nhạn Phi, nhưng từ nhỏ Trang Sính kiêu căng ngạo mạn lại chịu không nổi.

Thù mới hận cũ, Trang Sính cứ thế hận Vu Nhạn Phi. Anh em tốt ngày xưa cùng tiến nay lại thành kẻ thù gặp mặt là đỏ mắt.

Chỉ là sự phát triển của hai người không như thầy giáo dự liệu.

Sau khi tốt nghiệp, tài nguyên của Trang Sính là vô số, chẳng mấy chốc đã trở thành tiểu thịt tươi vạn người hâm mộ. Mà Vu Nhạn Phi lại chỉ có thể bôn ba ở các đoàn phim đóng vai phụ không đáng chú ý, số fan chỉ bằng số lẻ của Trang Sính.

Nam chính phim truyền hình này đã quyết định từ lâu. Dù fan Trang Sính không ít, nhưng cậu ta so với nam chính vẫn có khoảng cách.

Theo tính cách Trang Sính, căn bản là cậu ta sẽ không cam tâm đóng vai phụ.

Đoán chừng cậu ta đã sớm biết thông tin Vu Nhạn Phi tới thử vai nên thà tình nguyện đóng vai phụ cũng phải làm chướng ngại vật cản trở con đường thăng tiến của Vu Nhạn Phi.

Vu Nhạn Phi cắn răng, nắm chặt tay, rốt cuộc anh ta cũng hiểu được vì sao trong mắt đạo diễn lại có sự nuối tiếc.

Trang Sính thấy Vu Nhạn Phi suy nghĩ đã rõ ràng thì lộ ra một nụ cười thỏa mãn, cười nói với đạo diễn: “Đạo diễn, anh xem thật khéo. Vị này từng là anh em tốt của tôi. Không nghĩ tới hôm nay chúng tôi lại tới thử cùng vai diễn!”

Đạo diễn đã nhìn ra đầu mối, chỉ có thể cười ha ha: “Đúng là rất khéo, rất khéo. Tiểu Vu à, cậu đi trước đi, trở về chờ tin tức nha.”

Vu Nhạn Phi chịu đựng cơn tức, muốn đi vòng qua Trang Sính.

Một bàn tay ngăn cản anh ta.

“Đạo diễn, để anh ấy ở lại xem đi.” Khóe miệng Trang Sính nở nụ cười ác ý, nhìn chằm chằm anh ta nói từng câu từng chữ: “Lúc đại học, diễn xuất của Nhạn Phi chuyên nghiệp số một số hai. Thầy giáo nói diễn xuất của cậu ta rất tốt. Hôm nay cho đạo diễn xem xem rốt cuộc kỹ năng của ai tốt hơn?”

Đạo diễn lộ vẻ khó xử, trong lòng bất mãn với bộ dáng gây khó dễ cho người khác của Trang Sính, nhưng vừa nghĩ đến nhân vật sau lưng Trang Sính có thể mang đến độ hot cho bộ phim, ông ta chỉ đành im lặng.

“Trang Sính, cậu đừng quá đáng.” Vu Nhạn Phi đè nén tức giận nói.

Tượng đất cũng có ba phần tức giận, huống chi anh ta còn là một người sống sờ sờ.

Trang Sính lại nở nụ cười, giống như đột nhiên mất lý trí nắm lấy cổ áo Vu Nhạn Phi, nặng nề đẩy ngã anh ta lên cửa: “Vu Nhạn Phi, mày là cái thá gì mà xứng nói chuyện với tao?”

Người của đoàn phim phát ra tiếng kinh sợ.

“Mày tưởng rằng mày còn là sinh viên giỏi được thầy giáo tán dương ở cái trường đó à?” Trang Sính nhìn chằm chằm anh ta, khinh thường nói: “Mày tỉnh lại đi! Nhìn vào sự thật đi, kiểm điểm lại xem mày có bản lĩnh làm nên trò trống gì không?”

“Chà, quả thật là có ích mà. Lăn lộn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chỉ đi thử vai nam thứ?” Trang Sính lập tức châm chọc nở nụ cười: “Nhưng có ích lợi gì đâu?”

Nắm đấm của Vu Nhạn Phi nắm càng chặt, giống như giây tiếp theo sẽ giơ lên đấm vào mặt Trang Sính.

Trang Sính liếc nhìn anh ta phẫn nộ đến nắm tay phát run, khiêu khích vỗ mặt anh ta: “Vu Nhạn Phi, không ngờ mày cũng có chút chí khí đấy! Muốn đánh tao à? Đến đây!”

“Trang Sính!” Cuối cùng đạo diễn không thể nhịn được nữa, hô một tiếng: “Tổng giám đốc Lý cho cậu đến thử vai, không phải cho cậu đến đánh người đâu!”

Đoàn phim thử vai, hai nghệ sĩ đánh nhau, chuyện này mà bị truyền ra thì còn ra thể thống gì nữa?

Trang Sính nghe đến “Tổng giám đốc Lý” thì thân thể cứng đờ, lập tức nới lỏng cổ áo Vu Nhạn Phi, không cam tâm cứ như vậy dễ dàng buông tha anh ta.

Cậu ta nhìn ánh mắt phẫn nộ của Vu Nhạn Phi, mỉm cười: “Nghe nói công ty chúng mày và mày thuê cùng một chỗ, chơi thân với anh bạn nhỏ kia, gần đây cũng không tồi hả? Vu Nhạn Phi, mày nói xem mày từng này tuổi rồi, chẳng làm nên trò trống gì còn không biết xấu hổ xưng anh gọi em với người ta sao?”

“Vu Nhạn Phi, bây giờ mày chỉ là một thằng rác rưởi, một thằng rác rưởi không có tương lai.”



Các khớp ngón tay Vu Nhạn Phi trắng bệch, anh ta nện mạnh xuống sàn nhà, nắm tay lập tức nhuộm màu đỏ ghê người.

Nhưng anh ta cũng không để ý đến nó chút nào.

Trang Sính là tên khốn kiếp, nhưng cậu ta nói không sai.

Cho dù là Trang Sính bằng tuổi hay Tề Vân Ca nhỏ hơn anh ta đều đã có thành tựu, mà anh ta thì sao?

Trước tiên nói về Tề Vân Ca, nhỏ hơn anh ta mấy tuổi, lúc vào nghề mơ mơ màng màng, anh ta còn tự coi mình là anh cả. Hiện giờ, anh ta vẫn là dáng vẻ không ra hồn đó, mà Tề Vân Ca đã thành trụ cột công ty rồi.

Tuy mỗi lần gặp nhau Tề Vân Ca vẫn nhiệt tình gọi anh ta là “anh Nhạn Phi”, thái độ với anh ta cũng không hề thay đổi.

Anh ta chỉ có thể lúng túng trả lời, dần dần bắt đầu trốn tránh Tề Vân Ca.

Xưng hô trong giới này từ trước đến nay không phải dùng tuổi để gọi đơn giản như vậy.

Về phần Trang Sính, dù hôm nay hai người thực sự đánh nhau trước mặt đạo diễn, nhưng không thể nghi ngờ, nam thứ cuối cùng vẫn sẽ là Trang Sính.

Thực lực ngang nhau mới có thể nói là đối thủ một mất một còn.

Trong mắt người khác, chẳng qua Vu Nhạn Phi chỉ là một tên vô danh tiểu tốt không vừa mắt Trang Sính thôi.

Bây giờ, ngay cả công ty cũng hoàn toàn vứt bỏ anh ta, điều trợ lý duy nhất của anh ta cho nhóm nhạc nữ của công ty.

Công ty mời thêm một trợ lý có năng lực thì tốn bao nhiêu tiền đâu? Nhưng trợ lý tay chân lanh lẹ, có kinh nghiệm lại phải phí thời gian và sức lực đào tạo.

Nhóm nhạc nữ tuy không có sóng gió gì, nhưng hơn anh ta ở tuổi trẻ xinh đẹp, khả năng vô hạn.

Mà Vu Nhạn Phi không còn trẻ, không chút nổi tiếng, còn lục đục với Trang Sính thế lực lớn, đoán chừng muốn nổi tiếng cũng khó, sẽ làm uổng phí thời gian, sức lực và tiền bạc của công ty.

Thế nên ngay cả một trợ lý tốt anh ta cũng không xứng có được .

Trước khi đi Tiểu Đóa còn dùng giọng mũi nói với anh ta: “Anh, anh yên tâm, em chỉ đi hỗ trợ thôi. Em chắc chắn vẫn sẽ đi theo anh.”

Vu Nhạn Phi không lên tiếng trả lời, chỉ nhìn cô rồi lặng im trong chốc lát, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Hãy theo các cô ấy thật tốt đi, kế hoạch công ty dành cho họ rất ổn.”

Ít nhất… Đi theo họ sẽ có triển vọng hơn mình.

Chẳng qua anh ta chỉ là một thằng rác rưởi.

Một thằng rác rưởi không có tương lai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play