Sáng hôm sau, lúc bị điện thoại của ba Phó đánh thức, Phó Cảnh Dung vẫn còn hơi đau đầu vì say rượu.

Cậu liếc mắt nhìn một cái, xoa xoa ấn đường rồi nhấn phím trả lời.

Ba mẹ Phó kết hôn vì lợi ích kinh doanh, nhưng lợi ích thế nào cũng không thể khiến họ chịu đựng nổi sự khác nhau về lối sống của nhau, nên họ đã ly hôn từ khi Phó Cảnh Dung còn nhỏ. Sau khi ly hôn, cả hai đều nhanh chóng tái hôn, may là hôn nhân lần hai của họ đều hòa hợp, Phó Cảnh Dung cũng nhanh chóng có thêm một em trai cùng cha khác mẹ và một em gái cùng mẹ khác cha.

Bây giờ em trai Phó Cảnh Hành đã mười tám tuổi, vừa mới thi đại học xong, đã nhận được thư trúng tuyển. Lần này ba Phó gọi điện đến là muốn mời cậu đến tham gia tiệc mừng lên đại học của Phó Cảnh Hành.

Mặc dù sau khi cha mẹ ly hôn, Phó Cảnh Dung sống cùng ông bà nội, nhưng lúc còn nhỏ cậu cũng chăm sóc chu đáo cho em trai em gái của mình, trong miệng người lớn cũng có thể coi như là “anh trai nhà người ta”.

Nghe thấy lời ba Phó nói, Phó Cảnh Dung cũng không lên tiếng trả lời.

Tiệc mừng lên đại học của Phó Cảnh Hành không thể thiếu họ hàng phía bên ngoại của thằng bé… Nếu anh đi thì có hơi khó xử.

“Gần đây vì chuyện nguyện vọng mà thằng nhóc kia cứ hay nổi cáu. Con nói xem sản nghiệp kế thừa của Phó gia lớn như vậy, nó cần gì phải đi học Y.” Ba Phó than thở, trong giọng nói mơ hồ mang theo chút khẩn khoản: “Từ nhỏ nó luôn nghe lời con, con mượn cơ hội này khuyên nhủ nó đi. Hơn nữa… nếu con không đến, chắc nó sẽ buồn lắm đó.”

Sau khi thành niên, Phó Cảnh Dung có được cổ phần cả hai công ty của cha mẹ, bảo đảm cuộc sống sau này của cậu giàu sang sung túc, nhưng điều kiện là Phó Cảnh Dung phải đồng ý không có bất kỳ liên quan gì đến quyền kế thừa của cả hai công ty.

Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc cậu trở thành “anh lớn kiểu mẫu” trong miệng người lớn.

Phó Cảnh Dung vốn đang định từ chối khéo buổi gặp mặt đầy lúng túng như vậy, cũng không muốn xen vào mâu thuẫn giữa nguyện vọng của Phó Cảnh Hành và gia đình. Nhưng khi nghe thấy câu cuối cùng, cậu đành phải nuốt lời từ chối xuống.

Tưởng tượng đến cảnh Phó Cảnh Hành thật sự có thể cáu kỉnh nếu cậu không đi, Phó Cảnh Dung cảm giác cậu lại hơi đau đầu.

“Vâng, ba gửi địa điểm và thời gian cho con, đến lúc đó con nhất định sẽ đến.” Do dự một lát, Phó Cảnh Dung nhẹ giọng nói.

Sau khi nói xong chuyện chính, hai người rơi vào trầm mặc.

“Con đi ăn cơm đây, ba còn chuyện gì không?” Để tránh không khí ngượng ngùng vì không có chuyện nói, Phó Cảnh Dung quyết định lên tiếng chấm dứt cuộc trò chuyện.

Ba Phó do dự nói: “Cảnh Dung, chuyện lần trước ông nội con nói, con đã suy nghĩ xong chưa?”

Lần trước lúc họp mặt gia đình, ông nội Phó có nhắc đến việc muốn Phó Cảnh Dung đến Phó thị làm việc. Phó Cảnh Dung khéo léo từ chối, thế mà sau đó ba Phó, thêm cả mẹ của Phó Cảnh Hành cũng lên tiếng khuyên nhủ, cậu cũng không thể nào không chừa mặt mũi cho họ mà từ chối thẳng, chỉ có thể nói là sẽ suy nghĩ.

Cậu định kéo dài thời gian để cho qua chuyện này, không ngờ vậy mà ba Phó vẫn còn nhớ.

Phó Cảnh Dung đành phải nói: “Ba cũng biết con sống tùy tiện quen rồi, con không chịu nổi mấy ngày tháng sống theo nề nếp đâu.”

Ba Phó lại trầm giọng nói: “Ba biết con lo lắng về việc con sẽ phải gặp mặt mẹ Cảnh Hành, nhưng họ đều đồng ý chuyện này rồi, Cảnh Hành cũng rất vui vẻ. Tình cảm của hai anh em con tốt, ba cũng không lo lắng sẽ xảy ra cãi vã giữa anh em trong nhà. Đến lúc nó tốt nghiệp, hai anh em con chung tay hợp tác với nhau, ba cũng có thể yên tâm về hưu. Con cũng đâu thể cứ luôn dựa vào tiền cho người khác thuê nhà để trang trải cuộc sống mà không làm gì khác được?”

Phó Cảnh Dung không ngờ ba Phó sẽ nói thẳng ra như vậy, cậu vẫn luôn không muốn nhúng tay vào chuyện công ty của ba mẹ là để tránh tị nạnh nhau.

Nhưng dù ba Phó đã nói như vậy rồi, cậu cũng không định đồng ý: “Gần đây con cũng có đầu tư vào một số hạng mục của bạn bè, sợ là không thể để ý hết mọi chuyện được. Chuyện của con thật ra cũng chỉ là việc nhỏ, nhưng chỉ sợ làm chậm trễ việc lớn của công ty, như vậy thì không ổn lắm.”

Ba Phó nghe thấy thế, cơn tức trong ông cũng dồn lên: “Hạng mục mà con nói chẳng qua cũng chỉ là chuyển tiền vào tài khoản của người ta, sau đó lại phủi tay bỏ đi. May là mấy hạng mục con đầu tư cũng đáng tin, chứ không đống tiền này của con đã bay sạch từ lâu rồi.”

Phó Cảnh Dung mặt không biến sắc, vì mình mà biện hộ một câu: “Ba thấy con đâu hề thua lỗ đâu, chứng tỏ công việc con làm trước kia không tệ.”

Không đợi ba Phó tiếp tục nổi giận, cưỡng chế cậu đến công ty, cậu đã vội vàng bổ sung thêm một câu: “Gần đây con thật sự rất bận, con và Ngôn Mục phải quay phim. Công tác chuẩn bị đã tiến hành được một nửa rồi, không thể nào bỏ ngang giữa chừng được.”

Phó Cảnh Dung nói mà mặt không hề biến sắc.

Cùng quay phim là thật, cậu rót vốn mà. Tuy rằng bảo Ngôn Mục viết lại bảng kế hoạch nhưng thật ra Phó Cảnh Dung đã quyết định đầu tư cho cậu ta ngay lúc cậu ta nhắc đến việc vay tiền rồi. Dù sao thì cũng là anh em tốt lâu năm nói muốn theo đuổi ước mơ, cậu đâu thể nào không ủng hộ được.

“Sao con lại có hứng thú với việc quay phim thế.” Ba Phó nhíu mày, do dự một lát sau đó thỏa hiệp: “Vậy thì thôi, chờ đến khi con hết bận thì đến công ty làm việc.”

“Vâng.”

Chuyện lúc đó thì để lúc đó tính sau.

“Vậy con mau đi ăn cơm đi.” Ba Phó nhận được câu trả lời thuyết phục như vậy nên cũng hài lòng, cuối cùng dặn dò một cách cứng nhắc: “Hai ngày nay trời mưa, con ra ngoài nhớ mang theo ô.”

“Vâng, ba cũng chú ý sức khỏe.”

Cúp điện thoại, Phó Cảnh Dung day huyệt thái dương.

Một lát sau, cậu thở dài, đi rửa mặt rồi mang theo chìa khóa và ô ra ngoài ăn sáng.

Phó Cảnh Dung đến quán thường ăn gọi bát mì, chọn một chỗ trong góc để ngồi, chờ mì được mang lên.

Sau khi cậu ngồi xuống chưa được bao lâu thì có hai cô gái kéo tay nhau líu ríu đi vào, ngồi cách đó không xa.

Giọng nói của hai cô gái trẻ trong trẻo, hơn nữa đang phẫn nộ nên không thể kìm nén được âm lượng của mình nên đối thoại của hai người lọt vào tai Phó Cảnh Dung.

“Vưu An Na thật sự không biết xấu hổ mà! Làm gì không làm lại đi làm Tuesday! Hồi đó tôi xem phim còn tưởng cô ta diễn xuất tốt, diễn vai ác vô cùng xuất sắc, xem ra đó là tính cách thật của cô ta cũng nên. Cũng may Đỗ Văn Tùng đáng mặt đàn ông, phụ nữ ngồi trong lòng mà tâm vẫn không loạn.”

“Đúng vậy, Vưu An Na thật sự tởm lợm quá, đêm hôm khuya khoắt mà đến tận cửa tìm người ta, đúng là không biết xấu hổ.” Người tóc ngắn kia cũng hùa theo đáp: “Không phải cô ta muốn dựa vào vai diễn Thục Phi này mà nổi lên sao? Nghe nói sau khi chuyện này bị khui ra, mấy bộ phim truyền hình, mấy chương trình truyền hình và đại ngôn muốn tìm cô ta đều chẳng còn nữa. Thật hả dạ luôn, mấy loại nghệ sĩ không có nhân phẩm này nên cút ra khỏi giới giải trí đi.”

Phó Cảnh Dung cũng coi như là có ấn tượng với “Thục Phi” này, đây là nữ ba trong bộ phim cung đấu đại bạo của năm nay, thiết lập tính cách bên ngoài dịu dàng bên trong tàn nhẫn khiến cậu và Ngôn Mục có ấn tượng sâu sắc. Sau khi phim được phát sóng, ngày nào Ngôn Mục cũng gọi điện cho cậu mắng chửi còn chưa cho Thục Phi lãnh cơm hộp thì sẽ không xem phim nữa, nhưng cậu ta nói vậy mà thân thể lại thành thực, không hề bỏ sót tập nào.

Quán mì này làm ăn khấm khá, có lẽ mì sẽ không được mang lên nhanh nên Phó Cảnh Dung ôm tâm lý là sẽ phải chờ đợi mà bấm mở Weibo, tìm “Vưu An Na” trong miệng hai cô gái kia.

Phó Cảnh Dung xem hot search, rất nhanh sau đó cậu đã biết chuyện của “Thục Phi” thông qua mấy blogger.

Đầu tiên là đêm khuya Vưu An Na bị chụp lại có cử chỉ thân mật với nam diễn viên chính đoàn phim Đỗ Văn Tùng. Mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần, tin tức “Vưu An Na quyến rũ Đỗ Văn Tùng” đã ùn ùn kéo đến, sau đó lại có thêm bằng chứng là ảnh động chụp khoảnh khắc đêm hôm khuya khoắt Vưu An Na gõ cửa phòng khách sạn của Đỗ Văn Tùng và cảnh cô ta có ý đồ với Đỗ Văn Tùng nữa.

Phòng làm việc của Đỗ Văn Tùng mạnh mẽ lên án blogger đưa tin đồn thất thiệt, nhưng lại ám chỉ hành động của Vưu An Na đã gây phiền phức cho Đỗ Văn Tùng và cũng xác nhận tin đồn “Vưu An Na quyến rũ Đỗ Văn Tùng”.

Tuy cũng có người không tin Đỗ Văn Tùng hoàn toàn vô tội nhưng Vưu An Na cũng thật sự khiến nhiều người nổi giận. Nguyên nhân là do bạn gái của Đỗ Văn Tùng cũng là nghệ sĩ đã ra mắt từ khi còn nhỏ, duyên người qua đường vô cùng tốt, hơn nữa Đỗ Văn Tùng cũng được biết đến với danh hiệu “Top 10 bạn trai tốt”.

“Giật bạn trai sau lưng người ta, bà đây tát cho một phát bay ra khỏi vũ trụ bây giờ!”

“Ngu ngốc mà còn dám đi làm thiêu thân, muốn dựa vào quan hệ để nổi lên sao? Vậy thì cho ả nổi đi, cho mọi người biết gương mặt đáng ghê tởm của con điếm này!”

“Người xấu lắm tật xấu, tởm lợm muốn chết, mau cút đi, không muốn thấy ả trên truyền hình nữa! Giờ tôi không muốn xem lại ‘Hậu Cung Hoa’ nữa, sợ nhìn thấy ả lại cảm thấy tởm!”

“…”

Hiếm khi Phó Cảnh Dung đọc được mấy loại chửi mắng kiểu này, lần đầu tiên cậu phát hiện ra là mắng chửi người khác có thể có nhiều cách chửi không trùng nhau đến như vậy. Nhìn thấy mấy lời nhục mạ đầy trên màn hình, cậu cảm thấy đây cũng không phải là nơi cậu nên giết thời gian trước bữa ăn sáng, cậu không thoải mái mà thoát khỏi Weibo.

Cũng may, mì của cậu đã được đem lên nhanh chóng.



Sau khi ăn sáng xong, Phó Cảnh Dung trở về nhà.

Đi được nửa đường, mây đen trên bầu trời trút xuống một trận mưa to, Phó Cảnh Dung vội mở ô.

Gió mạnh tạt những giọt mưa làm ướt áo quần của cậu.

Cậu rảo bước nhanh hơn, nhưng sau đó lại bị một màu tím trước tiệm trà sữa mà cậu quen ông chủ hấp dẫn ánh nhìn.

Cậu nhìn về hướng cánh cửa tiệm trà sữa đang đóng chặt, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Không biết vì sao cả gia đình này lại rời đi vội vàng như thế, cây hoa hướng dương “Ngày ngày nở” mà cô con gái trồng trong nhà cũng bị để quên ở cửa. Đột nhiên cơn mưa to kéo đến hung hăng nện lên trên từng cánh hoa chiếc lá, đến mái hiên cũng không ngăn nổi những giọt mưa đánh lên những khóm hoa màu tím khiến nó tan nát, yếu ớt mà rũ xuống.

Phó Cảnh Dung dừng cước bộ giữa trời mưa to.

Sau một hồi, một chiếc ô được hạ xuống chắn trước “Ngày ngày nở” đang run rẩy trước mưa gió, ngăn nó khỏi mưa to gió lớn.

Phó Cảnh Dung dựa vào cửa tiệm trà sữa, cúi đầu nhìn quần áo của mình bị mưa tạt ướt, lại nhìn sang “Ngày ngày nở” đang yên bình nấp sau tán ô.

Cậu cười một tiếng, cảm giác bản thân mình hơi ngốc, nhưng cũng không ngăn được sự vui vẻ từ tận đáy lòng.

Dù sao cũng không ai thấy hành động ngốc nghếch này của cậu.

Đột nhiên gió ngừng thổi, mưa tạt vào người cậu cũng không còn.

Phó Cảnh Dung chớp chớp mắt, chậm rãi ngẩng đầu, phát hiện một người đàn ông mặc vest đang cầm ô đứng trước mặt mình, chặn lại hết mưa gió cho cậu.

Ngũ quan của đối phương tinh xảo, dáng người cao ráo, đôi mắt phượng khiến người kia trông có vẻ lạnh lùng. Khác với Phó Cảnh Dung mang vẻ xa cách nhưng không hề hung dữ, người kia mang theo vẻ đẹp áp bức, liếc mắt một cái là khiến người ta cực kỳ áp lực. Nhưng không chỉ là mỗi vẻ ngoài, khí chất của người kia cũng khiến người ta kinh hãi, cho dù đứng dưới trời mưa to cũng không thấy người đàn ông này có chút bối rối hay chật vật nào.

Một chiếc ô sạch sẽ được đưa tới, Phó Cảnh Dung thấy ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn xuống mình, thấp giọng nói: “Đừng để bị ướt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play