Rey Díaz và Hines đồng thời được đánh thức khỏi giấc ngủ đông, họ được
thông báo, công nghệ mà họ chờ đợi nay đã xuất hiện.
“Sớm vậy à?” Khi biết được mới chỉ có tám năm trôi qua, cả hai người
đều cảm thán thốt lên như thế.
Kế đó, họ được cho hay, do lượng đầu tư dồn vào lớn chưa từng có, mấy
năm nay công nghệ quả thực tiến bộ một cách thần tốc, nhưng đây cũng
chẳng phải là dấu hiệu lạc quan gì cả. Loài người chẳng qua chỉ đang bứt
phá chạy nước rút nốt khoảng cách cuối cùng trước khi chạm vạch chướng
ngại vật do Hạt trí tuệ bày ra mà thôi. Thứ tiến bộ chỉ là công nghệ, còn
ngành vật lý tiên phong thì vẫn đình đốn giậm chân tại chỗ như một vũng
nước tù, vốn lý thuyết đang dần dần tiêu hao hết, tiến bộ về công nghệ của
loài người sẽ bắt đầu giảm tốc, cho đến khi hoàn toàn dừng lại hẳn. Có
điều, hiện nay người ta vẫn chưa rõ bao giờ thì những bước tiến về mặt
công nghệ này sẽ kết thúc.
Hines lê bước chân vẫn còn cứng đờ sau giấc ngủ đông đi vào một tòa kiến
trúc bên ngoài trông như một sân vận động. Bên trong tòa nhà bị bao trùm
trong một màn sương trắng mờ mịt, Hines có cảm giác nơi này rất khô ráo,
không biết đây là sương mù kiểu gì. Một thứ ánh sáng dìu dịu như ánh
trăng chiếu rọi lên màn sương. Sương mù tích tụ trên cao, trông có vẻ rất dày, không thấy được mái vòm của tòa kiến trúc, nhưng trong khoảng cao
ngang người hoặc hơn một chút thì khá mỏng. Qua màn sương, ông ta
trông thấy một bóng người nhỏ nhắn, và ngay lập tức nhận ra đó là
Yamasuki Keiko. Ông chạy về phía bà, như thể đuổi theo một ảo ảnh trong
sương mù, nhưng rồi cuối cùng, hai người cũng ôm chầm lấy nhau.
“Xin lỗi, tình yêu của em, em đã già thêm tám tuổi rồi.” Yamasuki Keiko
nói.
“Kể cả vậy, em vẫn trẻ hơn anh một tuổi.” Hines nói, ngắm nghía vợ
mình, thời gian dường như không để lại nhiều vết dấu trên người bà. Trong
ánh sáng trăng dịu dàng như nước, giữa màn sương mù mỏng manh, trông
bà toát lên vẻ yếu đuối, nhợt nhạt. Bà, cùng màn sương này, ánh trăng này,
khiến Hines thấy như trở lại cái đêm bên bụi trúc ở khu vườn Nhật Bản kia,
“Chẳng phải chúng ta đã nói là hai năm sau em cũng ngủ đông à, sao lại
đợi đến tận bây giờ?”
“Vốn dĩ, em chỉ định chuẩn bị một chút cho công việc của chúng ta sau
khi ngủ đông tỉnh dậy thôi, nhưng việc nhiều quá, vậy là cứ làm mãi đến
tận bây giờ.” Yamasuki Keiko vừa nói vừa nhẹ nhàng gạt lọn tóc vương
trước trán.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT