Chương 106: Điềm báo thức tỉnh.
—o0o—
“Hiệu trưởng Dumbledore!” Harry
nhìn người đi vào từ ngoài cửa, nhìn nụ cười quen thuộc của cụ, trong lòng ngập
tràn kích động. Tuy không biết vì sao, nhưng bản thân khôi phục số tuổi vốn có,
17 tuổi, mà hiệu trưởng Dumbledore còn sống, không ai chết, không ai mất đi,
không có chiến tranh. Được rồi, tuy Voldemort kia còn sống.
“Harry, thật vui vì trò đã tỉnh,”
Hiệu trưởng Dumbledore nhìn Harry, mỉm cười nói tiếp, “Phải biết rằng, nếu trò
vẫn không tỉnh lại thì Hogwarts sẽ kết băng nha.” Hiệu trưởng Dumbledore trêu
xong, xấu xa đứng ra bên cạnh, chớp mắt mấy cái với người phía sau, “Đúng
không, Severus.”
“…” Snape không hề che dấu khinh
bỉ với Dumbledore, nghiêm mặt nhìn Harry rồi đứng một bên, trầm lặng không nói.
Trên thực tế, từ lúc hiệu trưởng Dumbledore đi vào, Harry đã phản xạ nhìn phía
sau cụ, giống như đã thành quán tính, mỗi lần tỉnh lại trong bệnh thất, đầu
tiên là hiệu trưởng Dumbledore, đi theo sau cụ chắc chắn là…
Khi Dumbledore lộ Snape ra, khi
Snape nghiêm mặt đánh giá Harry, không thể không nói, dường như Harry thấy trái
tim mình đập mạnh, cậu kích động, đúng, không sai, cậu kích động vì mình “thực
sự” bại lộ trước mặt Snape, thậm chí cậu còn muốn hỏi, đối với mình hiện tại,
mình 17 tuổi, Snape, cảm thấy thế nào. Nhưng lý trí vẫn ngăn lại lời nói ngớ
ngẩn này, nếu không sẽ mất mặt, mà Snape chắc chắn cũng không hòa nhã gì.
“Harry, hiện tại trò thấy thế nào?” Hiệu trưởng Dumbledore đi đến trước giường bệnh, nhìn Harry, từ ái hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.