“Được rồi, vậy thì đổi sang một cách hỏi khác.

Bạn học Lâm Nhị Bảo, em vì làm ồn trong lớp học mà bị đánh hai mươi lăm roi, nhưng đồng bọn của em là Lưu Nhị Trụ và Triệu Tiểu Tứ muốn chia ra gánh thay em một phần.

Đến lúc này rồi mà còn chưa chia xong hả? Nếu không em muốn ai bị đánh?”Nghe thầy Bì nói vậy, Lâm Nhị Bảo lập tức khôn ra: “Mỗi người bị đánh tám roi, một roi dư ra để Lưu Nhị Trụ chịu ạ.

”Lưu Nhị Trụ: “Được lắm Lâm Nhị Bảo, tan học mày cứ đợi đấy!”“Nào nào, trật tự! Câu trả lời rất chính xác.

Giờ chúng ta tiếp tục, nếu nhà em có năm mươi bắp ngô…”“Tùng tùng tùng!” – Tiếng trống báo giờ tan học vang lên.

Bì Hướng Dung lại quay về văn phòng, chào hỏi với Thu Cốc còn đang sửng sốt, sau đó bình tĩnh như thường di chuyển sang một lớp học khác.

Hôm nay của Bì Tiểu Tiểu hơi khác so với mọi khi.

Thường ngày tan học các bạn toàn vòng qua cô bé để ra về, nay trống vừa đánh đã có mấy gương mặt ríu rít vây quanh cô bé.

“Bì Tiểu Tiểu, Bì Tiểu Tiểu, sau này thầy Bì còn dạy chúng ta nữa không?” – Lâm Nhị Bảo rất chờ mong, hôm nay cậu mới được tuyên dương trên lớp học đó.

“Đúng rồi, thầy Bì không hề đáng sợ như trong tưởng tượng luôn ấy.

”Bì Tiểu Tiểu nhìn mọi người vây xung quanh, thấy hơi không quen, song đối với vấn đề của các bạn cô bé đều đáp đâu ra đấy: “Không biết sau này còn được dạy hay không nữa.

”Cô bé cảm thấy nhất định là không, thầy Trương đâu có khả năng sẽ nhường vị trí tốt này lại cho người khác.

“Anh ấy không đáng sợ lắm, nhưng có chút chút, sau này các cậu sẽ biết.

”Ngoại trừ nói chuyện hay làm nghẹn họng người khác ra thì anh trai cô bé vẫn rất bình thường.

Kết thúc giờ học buổi sáng, Bì Tiểu Tiểu bắt đầu thu dọn sách vở.

Cô bé theo thói quen nhét tất cả vào cặp sách, để rơi mất thứ gì thì xót lắm.

Còn một mẩu bút chì dài bằng nửa ngón tay, dùng được, cất vào đã, cục gôm đã mòn gần hết, cất tiếp, còn tập sách giáo khoa…“Ầy, Bì Tiểu Tiểu, sao vẫn còn dọn đồ thế?” – Sau tiết học vừa rồi, ấn tượng của Lâm Nhị Bảo đối với Bì Tiểu Tiểu có sự thay đổi to lớn.

Tất cả là do mẹ cậu ta, cả ngày đều bảo phải cách xa nhà họ Bì, cậu ta tiếp xúc thấy có đáng sợ gì đâu.

Lâm Nhị Bảo thấy Bì Tiểu Tiểu rề rà mãi, trực tiếp vươn tay ôm cả đống đồ còn dư nhét tất vào cặp sách cô bé.

Bì Tiểu Tiểu: “???”Màn kịch nhỏ:Đại đội trưởng: Có bản lĩnh thì ông tới đi!Chị Miêu: Có bản lĩnh thì cô tới đi!Thanh niên trí thức Trương: Có bản lĩnh thì cậu tới đi!Người nhà họ Bì: Tới liền đây!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play