“Mắt thầy mù à?” – Bì Hướng Dung đang giảng đến hăng say, đột nhiên bị người khác cắt ngang nên rất khó chịu: “Tôi đang dạy học!”“Ý tôi là cậu dựa vào đâu mà vào đây dạy học?” – Thầy Trương nện tay xuống bàn học của Lưu Nhị Trụ, đôi tay truyền đến đau đớn khiến khuôn mặt anh ta vặn vẹo.

Lưu Nhị Trụ cũng sợ hết hồn, kéo ghế nhỏ lùi về phía sau.

“Hừ, hóa ra thầy không những không biết giảng dạy mà còn có vấn đề về não nữa.

”“Cậu…”“Cậu cái gì mà cậu!” – Bì Hướng Dung không thèm sợ hãi, bình tĩnh nói với anh ta: “Hôm qua chẳng phải anh nói tôi có bản lĩnh thì đến thay anh làm thầy giáo đi sao? Những lời này anh còn nhớ chứ?”Thầy Trương dĩ nhiên nhớ, hôm qua anh ta bị Bì Hướng Dung bám riết đến phiền, không phải chấm sai điểm bài thi thôi à? Sai cũng sai rồi, so đo mãi!Sau đó dưới cơn nóng giận anh ta đã buột miệng nói ra những lời đó, nhưng ai ngờ tên này lại coi là thật.

“Cậu!” – Thầy Trương muốn phản bác lại nhưng không thốt nên lời, ngón tay run run chỉ thẳng vào Bì Hướng Dung.

Bì Hướng Dung đẩy tay anh ta ra, nói với vẻ mặt chân thành: “Được rồi, trí nhớ anh không tốt tôi cũng không trách anh đâu, anh xuống dưới đi, tôi còn phải dạy học.

”Sau đó Bì Hướng Dung bảo mấy đứa trẻ về chỗ ngồi, coi thầy Trương như không khí mà tiếp tục giờ học.

Thầy Trương nhìn học sinh trong lớp phối hợp với Bì Hướng Dung thì quay ngoắt người đi.

Tức chết anh ta, để anh ta xem tên kia trụ được mấy bữa.

Còn đám học sinh kia nữa, lúc sau đừng hòng bảo người trong thôn đến cầu xin anh ta dạy học.

Bì Tiểu Tiểu thấy Bì Hướng Dung đối đầu với thầy Trương thì trưng ra vẻ mặt bình tĩnh, cầm bút chì viết viết vẽ vẽ trên quyển vở một cách bình thường.

Lâm Nhị Bảo xem sách nhờ bên cạnh thấy thế, trong lòng không hiểu sao sinh ra cảm giác bội phục với cô bé: “Này Bì Tiểu Tiểu, thầy Bì lợi hại thật đấy, cả anh nghe giảng cũng hiểu này.

”Bì Tiểu Tiểu liếc nhìn cậu ta, hóa ra người này vẫn có nhận thức rõ ràng về thực lực của bản thân.

“Lâm Nhị Bảo!” – Bì Hướng Dung thấy động tác của Lâm Nhị Bảo, mày nhíu chặt lại, tên nhóc kia không chịu học còn quấy rầy em gái anh.

“Tôi hỏi em, em có hai mươi lăm viên kẹo trái cây, sau khi chia đều cho Lưu Nhị Trụ và Triệu Tiểu Tứ thì em còn lại mấy viên?”“Em, em cũng không biết nữa.

” – Lâm Nhị Bảo đứng dậy, nghe thấy vấn đề này thì mặt nhăn tít lại.

“Ha ha ha ha!” – Những bạn học khác cười vang, Bì Tiểu Tiểu cũng nhịn không được mỉm cười.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play