Mễ Lan nói, cô ấy không có tiêu chuẩn gì nhiều, cô ấy chỉ muốn tìm một bóng người đã mơ hồ trong trí nhớ, nhưng tỉ lệ tìm được như mò kim đáy biển, đời này có lẽ không còn hy vọng.

Lúc ấy Mễ Lan còn nói đùa với Lâm Ngữ Lam là nếu như cô ấy không tìm thấy người mình muốn tìm, thì cô ấy sẽ sống cô đơn cả đời, lúc tịch mịch sẽ tìm chồng của Lâm Ngữ Lam để giải buồn. Dù sao Lâm Ngữ Lam đã tìm ông chồng giỏi giang như thế, vậy thì phù sa không chảy ruộng ngoài, nhớ chia cho mình dùng một ít.

Lâm Ngữ Lam đã trả lời rằng, cậu đã muốn giải buồn cho chồng tớ, thì đương nhiên tớ không có vấn đề gì.

Ban đầu nó chỉ là lời nói đùa thôi.

Bây giờ, Lâm Ngữ Lam đã tìm thấy người mình muốn tìm, mà Mễ Lan cũng tìm được, nhưng người mà hai cô tìm thấy lại trùng hợp đến vậy.

Trong bữa tối, Mễ Lan rất ít nói, ánh mắt của cô không ngừng liếc nhìn Trương Thác và Lâm Ngữ Lam, không biết đang nghĩ những gì.

Uống rượu dồn dập, hai vợ chồng Tiêu Sơn cũng nhậu rất vui vẻ.

Rượu đã qua ba vòng.“Đúng rồi.” Mẹ của Mễ Lan nhìn về phía con gái của mình.

“Mễ Nhi, còn chưa hỏi, con và Trương Thác là quen biết thế nào, đây không phải cũng quá trùng hợp rồi đó chứ?”

“Anh ấy…” Mễ Lan nhìn Trương Thác, đổi với ấn tượng về Trương Thác, cô chỉ có 3 tháng ngắn ngủi ở cái tuổi 12 đó, vào khoảnh khắc này Mễ Lan có chút không dám tin, người đàn ông này chính là cái người năm đó.

“ Dì ” Lâm Ngữ Lam khẽ mỉm cười: “Trương Thác là chồng con.”

Lời này của Lâm Ngữ Lam vừa thốt ra, động tác nâng ly của hai vợ chồng Tiêu Sơn, dường như cùng lúc ngừng lại.

Trương Thác cười “khà khà”: “Chú Tiêu, cháu đã kết hôn rồi.”

“Kết hôn…” Tiêu Sơn lắm bẩm một tiếng, sau đó thì bật cười một cách thoải mái: “Được đấy, kết hôn rồi là tốt rồi, nhưng thằng nhóc này, chuyện lớn như vậy, mà cũng không chủ động liền lạc với chú Tiêu nữa, nhiều năm như vậy rồi, từ trước đến giờ ta cũng chưa từng đổi số điện thoại, chính là đợi sẽ có một ngày, lại có thể gặp được thằng nhóc con đó.”

Trương Thác cười ngượng: “Chuyện này cũng chưa bao lâu, cũng không thông báo cho ai cả.”

Tiêu Sơn lắc đầu: “Vậy ta không quan tâm nữa, chuyện này nếu ta không biết thì cũng thôi đi, nhưng nếu đã biết rồi, thì con phải tự phạt một ly!”

“Được.” Trương Thác nâng ly, uống hết rượu trong ly một cách khí khái.

Sau khi Tiêu Sơn giúp Trương Thác rót đầy rượu: “Nào, chúng ta cùng cụng một cái, Tiểu Thác, ta rất hiểu nha đầu Ngữ Lam này, là một cô gái tốt đấy, con không được phụ lòng người ta đó.”

“Nhát định, nhát định.” Trương Thác gật đầu liên tục.

Hai vợ chồng Tiêu Sơn nâng ly, Mễ Lan và Lâm Ngữ Lam đang chào hỏi nhau cũng nâng ly rượu trước mặt lên, năm ly rượu cụng vào nhau, phát ra tiếng kêu giòn giã.

Trong lúc cụng ly, ánh mắt của Mễ Lan và Lâm Ngữ Lam va vào nhau, lúc này, Mễ Lan vậy mà lại có chút không dám nhìn vào ánh mắt của Lâm Ngữ Lam, có phần hơi né tránh.

Lúc bình thường Tiêu Sơn bị bà xã quản lý, không cách nào đi uống rượu được, hôm nay tìm thấy cơ hội, có thể nói là tha hồ uống cho đã, năm người đã uống hết 3 chai rượu.

Bữa tiệc đến lúc cuối cùng, mỗi người đều say bí tỉ.

Trương Thác và Tiêu Sơn ngồi trên sofa, Tiêu Sơn hỏi thăm những chuyện đã trải qua những năm qua của Trương Thác, đối với những chuyện đã xảy ra mấy năm qua, Trương Thác nói ngắn gọn cho Tiêu Sơn biết, đại khái là nói việc mình bôn ba khắp nơi, khoảng thời gian trước mới trở về Ninh Tỉnh, đang định cư ở Ngân Châu, còn đối với những chuyện còn lại hầu như không nhắc đến.

Có thể thấy, cho dù Tiêu Sơn là một người đàn ông trưởng thành đã ngoài 50 tuổi, nhưng khóe mắt cũng có chút ửng đỏ.

Năm đó, một đứa trẻ 14 tuổi, không nơi nương tựa đã ra đi lặng lẽ như thế, trăn trở hết 10 năm, sự chua xót trong đó, nghĩ thì cũng biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play