Trương Thác là con của ân nhân cứu mạng, nên hai vợ chồng Tiêu Sơn đối xử với Trương Thác như con ruột.
Mễ Lan Khi đó còn nói với Trương Thác là sau này mình lớn lên phải gả cho anh.
Hai vợ chồng Tiêu Sơn cũng có ý nuôi lớn Trương Thác, chờ hai đứa bé đều trưởng thành thì thu xếp cho họ thành gia lập nghiệp, cũng là chuyện tốt.
Đáng tiếc mọi chuyện không phát triển theo hướng hai vợ chồng Tiêu Sơn mong muốn, Trương Thác nhà Tiêu Sơn được ba tháng thì để lại một phong thư, rồi yên lặng rời đi. Đi một lần, chính là mười năm.
Mười năm có thể thay đổi quá nhiều điều, hai vợ chồng Tiêu Sơn đều đã bạc tóc rồi.
Cô bé lúc trước bám đuôi Trương Thác hồi hào muốn gả cho anh, nay cũng đã trưởng thành, thậm chí vì không hay tin suốt mười năm, cô bé đó đã quên tên của Trương Thác.
Còn Trương Thác, trong mười năm cũng từ một người không nơi nương tựa trở thành vương giả của thế giới ngầm.
Đây là lần đầu tiên Trương Thác gặp lại hai vợ chồng Tiêu Sơn sau mười năm rời đi.
Dù đã qua mười năm, hai vợ chồng Tiêu Sơn vẫn lập tức nhận ra Trương Thác. Còn hai người họ ngoài tóc bạc và thêm chút nếp nhăn ra, gần như không có thay đổi gì.
Mẹ của Mễ Lan từ từ tiến đến trước mặt Trương Thác, đưa tay vuốt ve gương mặt của Trương Thác. Mắt của bà rất đỏ, nước mắt chảy xuống không kìm được, giọng cũng trở nên nghẹn ngào: “Thằng nhóc này, năm đó cháu cứ vậy đi luôn, một lần đi là suốt mười năm!”
“Cháu …..” Trương Huyên há to miệng, không nói lên lời.
Trải qua cuộc sống nghèo khó từ sớm khiến Trương Thác trưởng thành hơn đồng trang lứa rất nhiều.
Trương Thác năm mười bốn tuổi không muốn ảnh hưởng đến hai vợ chồng Tiêu Sơn nên đã yên lặng rời đi, không ngờ rằng mười năm sau, cuộc sống của hai vợ chồng Tiêu Sơn đã tốt đẹp hơn rất nhiều, còn sống trong ngôi nhà mấy ngàn vạn. Thấy cuộc sống của hai vị trưởng bối tốt đẹp như thế, Trương Thác cũng thấy vui cho họ.
“Được rồi, được rồi.” Tiêu Sơn dù sao cũng là đàn ông, ông không đến nỗi mất khiểm soát như vợ mình: “Hôm nay con gái mình trở về, còn dẫn Tiểu Thác về nữa, đây chính là chuyện vui mà. Nhóc Ngữ Lam cũng đến nữa, cũng hai năm chưa gặp con rồi nhỉ, thật sự là càng ngày càng xinh đẹp. Nào, ngồi vào bàn ăn cơm đi, hôm nay thật sự là ba chuyện vui cùng đến cửa nhà, mỗi người phải uống ít nhất hai chén ăn mừng!”
Tiêu Sơn quay người đi lấy một bình rượu.
Mẹ của Mễ Lan lau nước mắt, nói với Tiêu Sơn: “Ông thật là, bắt ngay cơ hội mà uống rượu!”
“Thì làm sao, còn không cho tôi uống với Tiểu Thác à”
Tiêu Sơn lấy ra một bình rượu đóng gói rất đẹp.
Trương Thác lập tức nhận ra loại rượu trong tay Tiêu Sơn: “Mao Ngũ Hội Kiến, giới hạn toàn cầu chỉ có 2017 chai. Chú Tiêu, rượu của chú không phải ai cũng được uống đâu, hôm nay cháu đúng là có lộc ăn rồi.”
Tiêu Sơn nghe thế, giơ ngón cái với Trương Thác: “Tiểu Thác, được đấy, nhìn một cái là nhận ra bảo bối này của chú.”
Mẹ của Mễ Lan thấy Trương Thác không hề khách sáo cũng nở nụ cười vui mừng: “Tiểu Thác à, rượu này chú Tiêu của cháu mãi cũng không nỡ uống. Hôm nay cháu đến, hai người cứ uống thoải mái đi, nào, cùng vào bàn thôi, Ngữ Lam cũng ngồi xuống đi.”
Mẹ của Mễ Lan liên tục mời Lâm Ngữ Lam ngồi xuống.
Lâm Ngữ Lam dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trương Thác rồi lại nhìn sang Mễ Lan.
Cô nhớ hồi còn học đại học, Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan thích nằm trên bãi cỏ ở trường, tưởng tượng sau này mình sẽ lấy chồng là người thế nào.
Lâm Ngữ Lam nói, mình muốn tìm một người tinh thông cầm kỳ thư họa, và có sở thích giống mình. Hiện nay Lâm Ngữ Lam đã tìm được, mặc dù lúc mới quen không được hoàn mỹ lắm, nhưng bây giờ Lâm Ngữ Lam cảm thấy quá may mắn khi có thể quen Trương Thác.
Lúc đó sau khi Lâm Ngữ Lam nói xong đối tượng lý tưởng trong lòng mình, cô có hỏi Mễ Lan xem cô ấy thích người thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT