Dư luận vốn đang nghiêng về một bên, sau khi Trương Thác đưa ra video thì lập tức đổi hướng.

Nhân cách mà Trịnh Sở vừa gây dựng nên, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã ầm ầm sụp đổ!

Vừa nãy Trịnh Sở còn nói với camera gì mà súc sinh không bằng, thiên đao vạn quả, không nhìn luật pháp, phải nghiêm trị không tha, nhưng bây giờ, loại người vừa từ trong miệng anh ta ra lại chính là anh ta!

“Trịnh Thiếu, đi trước đi!” Người bên cạnh Trịnh Sở kéo.

Trịnh Sở một cái.

Chuyện đã đến nước này, hiển nhiên đã vượt qua sự khống chế của họ, nếu như Trịnh Sở tiếp tục ở lại, rất khó đoán trước chuyện gì sẽ xảy ra.

” Sắc mặt Trịnh Sở tối đen, anh ta biết, chuyện ngày hôm nay không thể tiếp tục như thiết kế của anh ta nữa.

Trịnh Sở muốn đi, nhưng không phải anh ta muốn là có thể đi được. Những phóng viên kia đã vây chặt nơi này như nêm cối, mà bên ngoài khu trung tâm thương mại đã vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

Cảnh sát đã đến, họ giải tán đám người vây xem trước, rồi tiến hành phong tỏa nơi này.

“Lâm tổng!” Thư ký Lý Na của Lâm thị thở hồng hộc chạy đến: “Lâm tổng, nhóm cổ đông không gọi được cho cô, bây giờ…”

“Không sao rồi.” Lâm Ngữ Lam lắc đầu với Lý Na: “Mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi.”

Lý Na thấy có hai cảnh sát chạy tới chỗ Trịnh Sở.

Vốn là do Trịnh Sở bảo người báo cảnh sát đến bắt Trương Thác, nhưng bây giờ người bị bắt lại biến thành Trịnh Sở.

Còn Trương Thác, anh cũng là khách quen trong cục cảnh sát, khi cảnh sát thấy anh còn khách sáo nói mời Trương Thác về cục trợ giúp cho quá trình điều tra.

Những ai treo biểu ngữ đều bị cảnh sát lấy lý do là tập trung gây rối cộng đồng để “mời” về cục.

Những biểu ngữ treo đầy con phố thương mại đã hoàn toàn biến mắt chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn.

Trương Thác cũng phải nhắn like cho hiệu suất làm việc của cảnh sát.

Trợ giúp điều tra mà phía cảnh sát nói, chẳng qua chỉ là đi lướt qua hiện trường, Trương Thác vào cục cảnh sát, còn chưa đến 3 phút đã ra ngoài, nhưng mặt khác Trịnh Sở lại bị hoàn toàn nhốt lại.

“Nhốt tôi? Các người biết tôi là ai không! Tôi là người thừa kế tương lai của Tập đoàn Trịnh Thị đó! Các người nhót tôi sao? Có tin qua hai ngày nữa tôi ra ngoài, sẽ làm cho tất cả các người nghỉ việc không!”

Trong phòng thẩm vần, Trịnh Sở phát ra tiếng gào thét.

Cảnh sát phụ trách thẳm vấn lắc lắc đầu, đây cũng là do Đội trưởng Hàn đã đi huấn luyện rồi, nếu như cô ấy có ở đây, thì tên Trịnh Sở này đoán không chừng là đã bị đánh cho bầm dập rồi.

Lâm Ngữ Lam đứng ở cổng cục cảnh sát, đợi Trương Thác, sau khi Trương Thác lộ diện, cô lập tức đến đón.

“Hai ngày nay, chắc là em bị làm khó quá mức lắm đúng không?” Trương Thác nhìn Lâm Ngữ Lam với đôi mắt đầy vẻ đau lòng.

Lâm Ngữ Lam lắc đầu, lặng thinh không nói gì, những lời mà Tần Nhu đã nói với cô trước đó, hiện giờ vẫn còn văng vẳng trong đầu cô, hai từ niềm tin này giống như một con dao sắc bén, khứa vào trái tim của Lâm Ngữ Lam vậy.

Hiện tại thì mọi chuyện cơ bản đã quá rõ ràng rồi, Trương Thác không có liên quan gì đến chuyện này cả.

Nhưng tại sao, điều mà bản thân cô tối qua nghĩ đến đầu tiên không phải là tin tưởng Trương Thác, mà là nghĩ đến chuyện muốn dọn dẹp sạch sẽ chứ? Chẳng lẽ bản thân cô thật sự giống như những gì Tần Nhu nói, không phải là thích anh ấy, mà là thích loại cảm giác dựa dẫm này sao?

Đối với tình cảm của mình, bản thân Lâm Ngữ Lam có chút mơ hồ.

“Sao vậy?” Trương Thác nhìn bộ dạng không nói gì của Lâm Ngữ Lam, có phần hơi lo lắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play