So với Dịch Hải đã leo lên cao hai mươi mấy mét, Trương Thác vẫn còn đang đứng trước vách núi.
Thái độ của Trương Thác khiến người vây xem đều lên tiếng.
“Đây là không dám leo à?”
“Rõ ràng là không dám “Một tên đến cửa ở rể vì tiền, anh ta lấy cái gì leo lên trên? Ai có thể cho anh ta can đảm đó chứ?”
Từng âm thanh châm chọc truyền vào tài Trương Thác, đây đều là những người có quan he tot voi Dich Hai.
Ninh Nhất Chu đứng ở một bên, cười khẩy nhìn Trương Thác.
Sau khi thấy Trương Thác từ bỏ, rốt cuộc trái tim đang treo len của Lam Ngũ Lam cũng buông xuống, cô không muốn nhìn thấy Trương Thác đi liều mạng.
Trước mặt Dịch Hải đã leo đến độ cao ba mươi lãm mét, nơi đó không còn điểm đặt cố ý đục ra nữa, muốn leo lên trên, cả can đảm và thực lực đều không thể thiếu.
Dịch Hải nhìn xuống bóng người nhỏ bé như ngón tay bên dưới, cười to ra tiếng.
“Oất con, không dám chơi thì đừng cậy mạnh Đây là trò chơi của đàn ông, không phải tên mặt trắng như anh có thể tham gia đầu Trương Thác bĩu môi, lầm bầm lầu bầu một tiếng: “Không ngờ có một ngày mình cũng sẽ bị người ta kêu là tên mặt trăng, đúng là Trương Thác nhìn lên vách núi đã trước mặt có một điểm đặt chân, anh nhìn chuẩn điểm đặt chân kia, hơi lùi về sau, sau đó xông tới phía trước.
Một vài người nhìn thấy động tác này của anh đều vô thức cười nhạo “Tên này muốn làm gì thế? Xông tới vách đã sao?”
“Xem phim nhiều quá rồi, “Buồn cười!”
Tiếng cười nhạo của đám người rất lớn, nhưng cũng dừng lại rất nhanh.
Trương Thác xông tới trước vách núi, dùng sức bật lên trên, sau đó vươn một tay chộp lấy điểm đặt, cánh tay hơi dùng sức, cả người bản lên trên như mũi tên rời cung, sau đó đạp chân lên điểm đặt mới bắt lấy khi nãy, cánh tay lại năm lấy một điểm đặt khác, dùng sức lần nữa.
Người bên ngoài nhìn vào động tác như vậy, có cảm giác như hiệp sĩ võ nghệ cao cường trong ti vi, cho dù đeo dây cáp biểu diễn cũng không dược tự nhiên giống anh.
Người mới giễu cợt Trương Thác nhìn thấy một loạt động tác này lập tức ngậm miệng lại.
Âu phục trên người Trương Thác hoàn toàn không ràng buộc cảm giác của anh, ngược lại còn đem lại khí chất và sức mạnh, khoảnh khác đó trong lòng rất nhiều phụ nữ đều xuất hiện cảm giác đây mới là dạng đàn ông nên có, vừa tạo nhã lịch sự vừa mạnh mẽ.
Trương Thác nhảy lên mấy lần đã leo tới độ cao ba mươi mét, tổng cộng chỉ sử dụng chưa đến mười lăm giây!
Nhìn Dịch Hải ở trên mình năm mét, Trương Thác mỉm cười, cánh tay lại dùng sức nằm lấy một tảng đá gồ, nhấc cao người, chỉ mấy động tác đã dễ dàng san bằng khoảng cách với Dịch Hai.
Trương Thác nhìn Dịch Hải, nghi ngờ hỏi: “Nhường anh một lát mà anh mới đến đây sao?”
Trên mặt Dịch Hải nóng rát, không để ý đến Trương Thác, hừ lạnh một tiếng, lấy công cụ ra bắt đầu leo lên.
So với Dịch Hải sử dụng dung ** di chuyển từng chút, động tác của Trương Thác linh hoạt và nhanh nhẹn hơn nhiều.
Chỉ cần mấy giây đã vượt qua Dịch Hải, lại thêm mấy giây nữa, vì hoàn cảnh mờ tối, Dịch Hải chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mơ hồ của Trương Thác.
Bây giờ những người chăm chọc Trương Thác khi này đều câm miệng hết.
Còn Đinh Vân thì mang vẻ hưng phấn, không ngừng giơ ngón cái với bên trên, người anh em, anh đúng là tấm gương của người ở rể.
Dịch Hải tiếp tục leo lên mấy phút vẫn không đuổi kịp Trương Thác, điều này khiến hắn nên nóng, hắn nhìn xuống dưới người.
Lúc này mình đã đứng ở độ cao bốn mươi mét, người đứng bên dưới nhỏ bé như một ngón út.
Dịch Hải hít sâu như đưa ra một quyết định nào đó, treo dụng cụ trong tay lên thắt lưng, học theo dáng vẻ của Trương Thác, tay không leo núi, mong có thể tăng tốc đi nhanh hơn, “Dịch Hải đang làm gì?”
“Tay không leo núi “Anh ta hoàn toàn không có kinh nghiệm về mặt này.
Một hội viên của câu lạc bộ ngoài trời này nghiêm túc nhìn, nặng nề nói Trước đây chúng tôi từng thử tay không leo núi, vách núi trên ba mươi mét cực kỳ dốc đứng, cho là có thể đặt tay rất ít, trừ khi có sức mạnh vượt xa người bình thường, nếu không hoàn toàn không thể leo lên được, Dịch Hải từng thử rồi, anh ta không làm được.
Dịch Hải hít thở liên tục, hắn nhìn chăm chăm mỏm đá gồ cách nửa mét bên trên, thầm đếm ngược trong lòng, lúc đếm đến một, hắn đột nhiên nhảy lên, hai tay bắt lấy chỗ đá gồ Lúc Dịch Hải nhảy lên, bên dưới vang lên tiếng kêu hoảng hốt, người quan sát cũng cảm thấy căng thẳng.
Lúc Dịch Hải năm được gò đã gô, trái tim đang treo lên của những người kia mới buông xuống.
Động tác của Dịch Hải không nhẹ nhàng như Trương Thác, mỗi lần đều sẽ khiến người ta lo lắng đề phòng.
Ngược lại, lúc Trương Thác leo núi đá, mọi người như đang xem một màn biểu diễn, không hề cảm thấy lo lắng vì anh Khi này mọi người đều cho rằng Trương Thác sẽ thua, nhưng bây giờ đã không có ai nghĩ như thế nữa.
Vào lúc Dịch Hại có găng leo về phía trước, Trương Thác đã sắp đến gần đỉnh núi rồi.
Có một đoá hoa hồng đặt trong khe hở.
Đây là một đoá hoa bất tử, được người ta đặt trong khe hở, chỉ có người leo lên đến đây mới có thể lấy được.
Trương Thác hải đoá hoa hồng xuống, bắt đầu hành trình xuống núi của mình, so với lúc lên núi, tốc độ của anh chậm hơn không ít, nhưng vẫn nhanh nhẹn như trước.
Dịch Hải liên tục nhảy lên ba lần, đều thành công chộp được đá gô, tuy chỉ sợ hãi chữ không gặp nguy hiểm, tốc độ cũng nhanh hơn khi sử dụng dụng cụ leo núi một chút, nhưng cũng khiến hàn tiêu hao rất nhiều thể lực, Dịch Hải há to miệng thở hơn hen, thỉnh thoảng nuốt một ngụm nước bọt, hắn bây giờ là đang nhảy múa trên đầu lưỡi dao, một lần sơ xuất, chính là tan xương rất thịt.
Dịch Hải lại nhìn thấy một miếng đã gỗ trên đỉnh đầu, anh mất chăm chú, liệu thôi Hàn dùng sức nhảy lên, đưa tay bắt lấy, thành công năm được đã gọi Dịch Hải thấm thấy vui vẻ nhưng giây tiếp theo, một cảm giác mất trọng lượng truyền đến mỏm đá gồ Dịch Hải nằm được bị nứt vỡ, cả người hắn cũng theo đó rơi xuống.
Biến cố này khiến một vài cô gái thét chói tai.
Lúc này, trong lòng Dịch Hải chỉ có một suy nghĩ, xong rồi!
Cảm giác gò đã nứt vỡ và rơi tự do thế này, Dịch Hải không chỉ trải nghiệm một lần, nhưng mấy lần trước, trên người mình đều cột dây an toàn, lần này lại không có Một sợi dây cuối cùng bảo vệ mạng sống của mình, đã bị mình lấy xuống rồi.
Dịch Hải nhắm mắt lại chơ đợi cái chết, có thể nào hàn cũng không ngờ, người thất bại cuối cùng lại có thể là mình.
Ngay lúc quan trọng, một cánh tay mạnh mẽ bắt lấy có chân Dịch Hải, khiến thế đang rơi xuống của hạn đột nhiên dừng lại, Dịch Hải mở to mắt, nhìn thấy người mặc âu phục kia đang nắm chặt lấy mình.
“Người anh em, nghĩ không thông nên định nhảy xuống hả?” Trương Thác cười khẽ một tiếng, cánh tay dùng sức nâng lên, để Dịch Hải có thể nắm lấy một điểm tựa, kiểm soát thăng bằng của thân thể.
Dịch Hải nhìn Trương Thác với ánh mắt phức tạp, hắn biết, khi nãy mình đã bước nửa chân vào quỷ môn quan, lại bị người trước mặt kéo về.
Người vây xem dưới chân núi nhìn thấy cảnh này đều hoan hô một trận.
Khoé miệng Lâm Ngữ Lam vô thức cong lên.
Đây chính là người đàn ông của mình!.