Rõ ràng phản ứng của Trương Thác vượt khỏi dự đoán của rất nhiều người, ngay cả Lâm Ngữ Lam cũng không ngờ Trương Thác sẽ chấp nhận lời khiêu chiến của Ninh Nhất Chu.
Cảm giác có người đứng ra vì mình thế này khiến lòng Lâm Ngữ Lam thấy thật ngọt ngào, đồng thời cũng lo lắng.
“Ha ha, thằng này có can đảm đấy” Ninh Nhất Chu dựng ngón tay cái với Trương Thác: “Ninh Nhất Cho tôi cũng không bắt nạt anh, cho dù chơi tiền hay thế lực anh ngay cả tư cách xách giày cũng không có, một người trời sinh đã được định sẵn vận mênh của mình rồi.
Nếu hôm nay đã ở đây, không bằng chúng ta chơi mấy thử ngoài trời đi? Thế giới của đàn ông, không phải chỉ dựa vào mặt đẹp là có thể sống tiếp được!”
Ninh Nhất Chu nói xong lời này, trên mặt Đinh Vân lộ vẻ lúng túng.
Lâm Ngữ Làm kéo nhẹ ống tay áo của Trương Thác, lắc đầu với anh.
Ninh Nhất Chu là con trai của người đứng đầu quân đội tỉnh Ninh, từng bị quản lý quân sự hoá trong khoảng thời gian rất dài, nghe nói còn bị ba anh ta đặc biệt đưa đến đại đội chiến đấu đặc biệt huấn luyện cả năm trời, tố chất thân thể vượt xa người bình thường.
Còn Dịch Hải, tuy không được huấn luyện như Ninh Nhất Chu, nhưng là thành viên của câu lạc bộ tư nhân này, hắn cũng có không ít thành tựu trên các hoạt động ngoài trời.
Trương Thác thì sao?
Trương Thác mặc một bộ âu phục, ngoài khiến người ta có thể nhìn ra dáng người cao thẳng của mình thì không thể nhìn ra cái gì khác nữa.
Hơn nữa, mặc âu phục đến tham gia họp mặt, rõ ràng không phải một người chơi trò ngoài trời.
Trương Thác nắm chặt tay Lâm Ngữ Lam: “Không sao”
Anh quay đầu gật đầu với Ninh Nhất Chu: “Anh muốn chơi ngoài trời, tôi chơi với anh.”
“Được!” Ninh Nhất Chu kêu to một tiếng: “Nhưng ranh con à, có vài chuyện anh phải hiểu rõ, anh và Ngữ Lam hoàn toàn không phải người cùng thế giới, đây không phải nơi anh nên đến.”
“Bớt nói nhảm đi” Trương Thác mất kiên nhẫn phất tay: “Muốn chơi cái gì, anh quyết định đi.”
Ninh Nhất Chu nhìn thấy Trương Thác kiêu ngạo như thế, vừa muốn đáp lời, đã bị giọng nói của Dịch Hải cắt ngang: “Leo núi đá không có dây an toàn!” Leo núi đá không có dây an toàn!” “Chơi hơi lớn rồi đấy!”.
Dịch Hải vừa nói xong, xung quanh đã vang lên tiếng kêu hoảng hốt.
Hiểu theo ý trong câu nói đã biết tính nguy hiểm của việc này.
Leo núi đá vẫn luôn là một môn vận động rất nguy hiểm, cho dù có đeo dây an toàn, nằm bò trên vách đá cũng sẽ khiến hai chân người ta nhũn ra.
Vách đá của câu lạc bộ này lấy nền móng là một vách núi lớn, chỉ gia công lại một chút, đợi đến lúc leo lên cao khoảng ba mươi mét sẽ không khác gì núi bình thường, hơn nữa còn leo trên một mặt phẳng thẳng đứng!
Không có dây an toàn, vậy chứng tỏ chỉ vô ý một chút, sẽ bị rơi đến tận xương nát thịt!
Dịch Hải cười gắn: “Sao hả, có dám chơi không?”
“Dịch Hải là muốn ép chết tên kia mà!”
“Đúng vậy, leo núi đá không có dây an toàn, nếu tên này muốn tìm cái chết thì cứ nhận đi”
“Theo tôi thấy, chắc chắn anh ta sẽ không chấp nhận”
“ở rể nhà người ta không phải vì tiền à, loại người này đều không có khí phách và danh dự, sao có thể vì tiền mà không cần mạng nữa chứ.”
Người vây xem liên tục bình luận.
Lâm Ngữ Lam cảnh cáo bằng giọng nói trong trẻo: “Dịch Hải, anh đừng có làm càn ở đây, chúng tôi.” Lâm Ngữ Lam mới nói được một nữa, đã bị Trương Thác cắt ngang.
“Tôi nhận! Nói quy tắc đi!”
“Nhận? Anh ta thật sự dám nhận?”
“Nhiều người ở đây như thế, cảm thấy không có đường lui chứ gì?”
“Ha ha, có gì mà không có đường lui chứ, một tên đến cửa ở rể còn có mặt mũi hay sao?”
“Được! Ranh con, có can đảm đấy!” Dịch Hải cười khẩy: “Nhưng có một vài chuyện không phải dựa vào can đảm là được!”
Chuyện chồng Lâm Ngữ Lam thi leo núi đá không có dây an toàn với Dịch Hải chẳng mấy chốc đã truyền khắp câu lạc bộ.
Chuyện này, cho dù mang danh chồng Lâm Ngữ Lam hay so tài với Dịch Hải, hoặc là leo núi đá không có dây an toàn đều cực kỳ hấp dẫn người khác.
Gắn ba cụm từ quan trọng lại với nhau, lập tức thu hút sự hứng thú của mọi người.
Rất nhiều người không biết tình hình còn tưởng chồng Lâm Ngữ Lam là cao thủ leo núi đá, nếu không sao có thể thi đấu leo núi đá không có dây an toàn với Dịch Hải được.
Kết quả vừa đến, nhìn thấy dáng vẻ mặc âu phục mang giày da kia của Trương Thác, lập tức mất hết hứng thú, một người chơi ngoài trời sẽ ăn mặc thế này à?
Ngay sau đó, tin tức chồng Lâm Ngữ Lam là đến ở rể, vì sợ mất mặt mới không thể không chấp nhận lời thách đấu của Dịch Hải lại truyền khắp câu lạc bộ.
Gần như tất cả mọi người đều cho rằng Trương Thác tự tìm đường chết.
Bây giờ trời đã bắt đầu tối đi, một cái đèn pha được bật lên, chiếu cả địa điểm sáng như ban ngày.
Trên mặt núi thẳng đứng chín mươi độ có một vài điểm đặt chân đặc biệt đục ra, vách núi này nhìn lên không thấy đỉnh, cao chừng hai trăm mét, chủ của câu lạc bộ này còn từng tổ chức thi leo núi đá, người có thể leo đến đỉnh núi trong vòng một tiếng sẽ nhận được tiền thưởng cực lớn.
Nhưng kết quả là chỉ có mấy người ít ỏi nhận được tiền thưởng, có thể thấy độ khó của vách núi đá này lớn bao nhiêu.
Nhìn điểm đặt chân rải rác bên trên, không đeo dây an toàn, chỉ nghĩ thôi đã khiến đáy lòng người ta sợ hãi, cái này vừa không cẩn thận sẽ có thể không quay về được nữa đâu!
Dịch Hải đứng trước vách đá, mặc đồ bảo hộ, chuẩn bị dụng cụ leo núi mình thường dùng, dáng vẻ thành thạo kia, vừa nhìn đã biết là cực kỳ có kinh nghiệm.
Lại nhìn Trương Thác, mặc âu phục mang giày da đứng trước vách núi, trên người không mặc đồ bảo hộ gì cả, cũng không có chuẩn bị dụng cụ, cứ ngơ ngác nhìn vách đá như thế, không biết đang nghĩ gì.
Chỉ nhìn việc chuẩn bị này của hai người đã có thể phân chia cao thấp rồi.
“Quy tắc rất đơn giản, không giới hạn thời gian, ai leo cao hơn người đó thắng!
Leo núi đá không có dây an toàn, không chỉ là thử thách kỹ thuật của người leo núi đá, còn thử thách cả can đảm.
Một vài người từng trèo l ên đỉnh núi đá cao hơn nghìn mét, dưới tình huống không đeo dây an toàn, ngay cả mười mét cũng không leo được, còn sợ tới không dám nhúc nhích.
Trương Thác gật đầu, anh không hề quan tâm quy tắc gì cả, vì anh biết mình không thể nào thua.
Đối với anh, vách đá chưa đến hai trăm mét chẳng khác gì mặt đất bằng phẳng cả.
Nhớ lại rất nhiều năm trước, mình rảnh rỗi không có gì làm sẽ tay không leo trên một vài vách núi mấy nghìn mét cùng một đảm anh em tốt, ai sợ chính là cháu trai.
Cuối cùng mọi người đều ngồi trên đỉnh núi uống rượu, đợi mặt trời mọc.
“Cuộc sống như thế bây giờ nghĩ lại, thật sự giống như một giấc mơ, vách núi hai trăm mét, coi như chơi cho đỡ nhớ đi.” Trương Thác cảm thán một tiếng.
Trong lúc Trương Thác cảm thán, Dịch Hải đã bắt đầu leo lên rồi.
Động tác của Dịch Hải rất thuần thục, mười mấy mét đầu tiên, hắn hoàn toàn không sử dụng bất cứ dụng cụ gì, hai tay chụp đúng điểm đặt, dùng sức leo nhanh lên trên, động tác lưu loát khiến mọi người cất tiếng hoan hô.
Sau khi leo hơn mười mét, hắn mới bắt đầu sử dụng dụng cụ, kết hợp với điểm đặt, tốc độ dần chậm lại.
“Dịch Hải đúng là lợi hại!”
“Động tác này thật sự thành thạo đến không thể thành thạo hơn!”.