Khi gặp đúng người, trái tim nguội lạnh cách mấy cũng sẽ vì ai đó mà tan chảy.

-----------------

Có vẻ như Du đã hiểu được những gì Hạ muốn truyền tải, đôi mắt tròn xoe khẽ động, vành mắt cong lên rõ rệt, gương mặt ửng hồng hằng lên nét kinh hỷ khó tả, biểu hiện cho sự vui mừng cùng cảm kích. Cô biết Hạ sẽ không làm điều gì mà bản thân cảm thấy không chắc chắn, mà hiện tại Hạ xuất hiện ở đây nghĩa là Hạ đã nắm được bằng chứng gì đó trong tay rồi.

Và...cô tuyệt đối tin vào Hạ.

Vốn dĩ hai người muốn dùng ánh mắt để trao đổi với nhau thêm vài câu, nhưng lại chợt nhớ tới phụ huynh của cả hai đang ở đây nên đôi bên cũng không dám biểu hiện nữa. Hạ giao điện thoại của cô em họ cho Thanh Đại, sau đó nói nhỏ gì đó, Thanh Đại gật gật đầu rồi hướng về phía chính giữa sân khấu đi lên.

Hạ tiếp tục xoay người đi về phía mẹ mình, lúc này cô mới phát hiện ra là ánh mắt mẹ đang đặt trên người cô, không biết rằng mẹ đã nhìn mình từ lúc nào, cũng không biết có bị bắt gặp mấy hành động nhỏ lúc nãy hay không. Hạ tự dưng cảm thấy bối rối, cố giữ vẻ mặt bình thản mà đi lại. Hạ ngồi xuống bên cạnh mẹ, thấp giọng nói nhỏ, giống như đang tóm tắt lại sự việc cho mẹ mình nghe.

An Diệp nghiêm túc nghe Hạ nói, nét mặt lâu lâu lại chuyển biến, cô nghiêng đầu, kề bên tai Hạ hỏi: "Hai đứa lúc nãy đang làm gì? Liếc mắt đưa tình?"

Vành tai của Hạ đỏ lên: "Không có. Mẹ đừng có tự dưng chuyển chủ đề như vậy."

Đôi mắt từng trải của An Diệp lưu chuyển, coi như không có chuyện gì, tiếp tục ném thẳng tầm nhìn qua tận bên kia sân khấu. Ngón tay thon dài của An Diệp gõ lên mặt bàn, tiếng "cộc cộc" nho nhỏ đều đặn phát ra, gián tiếp nói lên rằng chủ nhân của tiếng gõ đang chìm đắm trong suy nghĩ và cũng đồng thời phát hiện ra được điều gì đó rất có ý vị.

"Này, cái thằng kia, lên đây làm gì?" Thầy hiệu trưởng chống nạnh nói với Thanh Đại.

Thanh Đại nhăn mặt nói: "Ba, con tới giúp ba mà."

Thầy hiệu trưởng gằng giọng, tay vẫn chống nạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đã nói ở đây không được gọi là ba mà."

Thanh Đại nhăn răng cười, cái khểnh thương hiệu lại được dịp lộ ra bên môi, cậu hướng mặt xuống đám đông bên dưới, nét mặt lộ ra mấy phần nghịch ngợm: "Chào các cậu. Hôm nay tôi có một tiết mục rất đặc sắc muốn biểu diễn cho mọi người cùng thưởng thức."

Không để cho bất kỳ ai được dịp thắc mắc hay ồn ào, Thanh Đại cầm chiếc điện thoại của cô em họ đưa lên gần cái micro, nhấn nút phát ghi âm.

Đoạn ghi âm dưới sự truyền tải của cái micro, cuộc đối thoại lồng lộng phát ra tứ phía.

_ Alo, mày trộm được đề thi chưa đó?

_Trộm được rồi à? Haha, đúng là cháu hiệu phó có khác, chưa đầy 48h đã xong rồi.

_Được rồi, phần còn lại cứ để cho tụi tao. Yên tâm, tao sẽ làm cho con nhỏ đó không còn mặt mũi để ở lại đây nữa.

_Ít hôm nữa có cuộc họp tập trung, tao châm ngòi cho mẹ tao một ít, thế nào nó cũng sẽ bị dồn vào đường cùng thôi.

Ngay lúc đoạn ghi âm được phát lên, cả sân trường tự dưng im bặt, họ đang lắng tai "thưởng thức" tiết mục đặc biệt. Đoạn ghi âm vừa ngưng, cả sân trường lại ồn ào không dứt, nét mặt vỡ lẽ, nét mặt ngỡ ngàng, nét mặt ngạc nhiên...tất cả đều hội tụ tại một nơi.

Người phụ nữ sau khi nghe xong đoạn ghi âm liền cứng đờ nét mặt, đứng chết trân tại chỗ. Giọng nói của con bà rất đặc biệt, vừa khàn vừa trầm giống như giọng của nam sinh cho nên chỉ cần nghe qua loa vẫn có thể nhận ra ngay. Không cần xác minh lại làm gì, người phụ nữ giận run người, đi thẳng đến trước mặt số 13, vung tay tát một cái như trời giáng vào mặt.

"Đồ mất dạy, là ai dạy mày cái thói hư đốn này? Đến cả mẹ mày mà mày cũng lừa gạt, uổng công tao tin tưởng mày như vậy." Người phụ nữ túm cổ áo số 13 lay mạnh: "Mày nói đi, cái đồ mất dạy."

Số 13 đau đớn bưng mặt, cả người gồng cứng ngắt, mặc cho mẹ mình lay mạnh cỡ nào cũng không ngẩng đầu lên, cũng không thèm đáp trả lại. Người phụ nữ định vung tay tát thêm mấy cái nữa thì được mấy phụ huynh gần đó kịp thời ngăn lại, kéo bà qua một bên. Bà thở phì phò, sắc mặt chỗ đỏ chỗ trắng, giống như sắp bốc hỏa tới nơi.

Nhung ở bên kia cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu, từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, đây là lần đầu tiện cô bị chỉ trích trước đám đông. Mất mặt, ê chề, nhục nhã, chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi đã cảm nhận được hết.

Thầy hiệu phó không đánh cũng không chửi, nhưng bàn tay nắm lại thành quyền, nổi đầy gân xanh. Ông kìm nén sự tức giận, ánh mắt ghét bỏ nói: "Tự về mà trình bày với ba mẹ mày. Kể từ bây giờ...đừng gọi tao là chú nữa."

Số 01 và 04 không có người thân bên cạnh, có lẽ là phụ huynh không có đi họp, thoát được một kiếp nạn bị đánh, cả hai đứng nép vào nhau tìm điểm tựa. Dưới sự tra hỏi của nhiều người, cuối cùng cả bọn cũng chịu nói ra sự thật.

Sự việc lớp D3 bị đánh lần đó lan rộng toàn trường, không ai là không biết. Số 13 bấy giờ chủ động tìm Nhung nói chuyện, muốn hợp tác cùng Nhung để chơi một vố lớn, đẩy Du ra khỏi trường. Nhung ban đầu không đồng ý, nhưng vì vẫn còn cay vụ lần đó, nên dưới dự "thuyết phụ tài tình" của số 13, Nhung rốt cuộc cũng gật đầu.

Kế hoạch được tiến hành như sau: Nhung là cháu hiệu phó, việc đến phòng giáo viên nhiều cũng không ai nghi ngờ, lợi dụng lúc hiệu phó không để ý, Nhung lén lấy chìa khóa phòng hiệu phó in lên cục đất sét, sau đó đem ra ngoài đúc thành một cái y hệt. Buổi chiều, các giáo viên tan ca ra về, Nhung lẻn vào phòng hiệu phó tìm đề thi. Đề toán năm nào cũng do hiệu phó kiểm duyệt lại, bởi vì trước kia ông từng đoạt hạng nhất cuộc thi giải toán quốc tế nên các giáo viên đều rất tin tưởng giao cho ông kiểm tra. Nhung nắm bắt được điểm này nên mới nhắm vào chỗ hiệu phó để ra tay.

Sau khi thành công trộm được đề, thần không biết quỷ không hay, Nhung đem đề thi giao cho số 13 giải quyết chuyện còn lại. Số 13 cho số 01 và 04 một số tiền, yêu cầu họ lén lút bỏ đề thi vào túi xách của Du. Bởi vì gia cảnh của số 01 và 04 không mấy khá giả, đến đồng phục đi học cũng là được các chị họ để lại, khi nghe có được số tiền lớn, cả hai không suy nghĩ nhiều mà gật đầu đồng ý ngay.

Kế hoạch này đối số 13 thì gần như hoàn mỹ, nếu như không có sự hấp tấp đi mỉa mai của Nhung, nếu như không có mấy câu hỏi gài bẫy của Du, nếu như không có đoạn ghi âm rõ rành rành của cô em họ thì có lẽ cũng không ai có bằng chứng để buộc tội số 13. Dẫu cho ba người còn lại có chỉ đích danh số 13 đi chăng nữa thì cô ta vẫn có thể đổi trắng thay đen rất dễ dàng, bởi vì từ đầu đến cuối số 13 không hề động tay vào kế hoạch, chỉ có ba người kia là trực tiếp hành động thôi. Đoạn ghi âm nếu như không bị bại lộ thì cũng không ai ngờ được rằng một học sinh cấp ba lại có thể mưu mô điên rồ đến như vậy.

Mọi thứ hiện tại đã quá rõ ràng, không ai có bất kỳ lời biện minh nào nữa, im lặng đứng dàn hàng ngang trên sân khấu, giống như các tội nhân đang chờ phán quyết cuối cùng của thẩm phán.

Du được minh oan, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, cô quay đầu nhìn mẹ mỉm cười, nụ cười tươi tắn như ban mai chói chang, đã nhiều ngày rồi cô không được cười thoải mái như thế.

Ánh mắt Anh Thư yêu chiều nhìn Du, nhẹ vuốt lấy đuôi tóc mềm mượt của cô: "Một bài học nữa dành cho con đấy."

Du nghiêng đầu nhìn mẹ, vẻ mặt như muốn biết bài học đó là gì.

Anh Thư cười cười, đôi mắt cong lên như vành trăng non, quang ảnh trong đáy mắt nhẹ nhàng luân chuyển: "Ở hiền sẽ gặp lành."

Nụ cười câu nệ ý tứ của người trưởng thành đôi khi rất có mị lực, tỏa ra một ít chính chắn, một chút nghiêm nghị khiến cho ai đó nhất thời ngẩn người.

Trái tim của An Diệp sớm đã nguội lạnh từ lâu, kể từ lúc mẹ cô ép cô phải kết hôn khi con đường học vấn vẫn còn chưa hoàn thành thì cô cũng không còn hứng thú với chuyện yêu đương nữa. Tuổi còn trẻ, lại không đủ cường đại nên đành phải cam chịu sự sắp đặt vô lý của người lớn, kể từ đó, cô âm thầm xây dựng cho mình một đế chế riêng, bất khả chiến bại, chuyện quan hệ yêu đương cũng vì dã tâm lớn lao đó mà sớm lụi tàn theo năm tháng.

Đêm tân hôn đáng lý ra là một đêm ngàn vàng, nam nữ hòa quyện, cá nước giao hoan, nhưng cô thì lại chật vật tìm cách để kiềm hãm người chồng trên danh nghĩa kia, rồi cùng người bạn thân nghĩ cách để thụ tinh nhân tạo, qua mặt mẹ mình. Cũng may, mọi thứ cho đến bây giờ vẫn tiến triển rất tốt đẹp, chưa phút giây nào lệch ra khỏi quỹ đạo đã được sắp đặt sẵn của cô. Con cái xinh đẹp học giỏi, sự nghiệp ngày càng vững chãi đi lên, đó chính là hai chuyện cô cảm thấy mỹ mãn nhất trong suốt mười mấy năm vật lộn đó.

Cứ tưởng cả đời này chỉ còn có con cái và sự nghiệp, ấy vậy mà ngay lúc này, chỉ vô tình va phải một ánh mắt, một nụ cười, chỉ như thế thôi mà đã khiến trái tim cô lần nữa rộn ràng trở lại, cứ như thuở còn xuân xanh son sắc.

An Diệp khẽ lắc đầu, nâng tay xoa nhẹ mi mắt, cố đánh bay những suy nghĩ hư ảo vừa xuất hiện. Rất nhanh, gương mắt ấy lại trở nên lạnh lẽo như trước, một chút dao động nơi đáy mắt cũng triệt để vứt đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play