*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Qua mấy ngày sau, Lục Thư Hàn quả thật tìm cho Vân Tiểu Miên một sư phụ, là vũ nương của Xuân Phong Lâu, còn đặc biệt dọn một gian nhà trải thảm mềm lên cho nàng luyện múa.

Có sư phụ, Vân Tiểu Miên mới dần nhận ra, lúc trước mình múa may quay cuồng mấy động tác kia thật sự không thể gọi là múa. Có điều nàng cũng không nhụt chí, bởi vì sư phụ cũng nói, có múa được hay không còn phải xem ý chí người học thế nào, Lục Thư Hàn ngày ấy khen mình múa đẹp, chắc là nàng phải yêu mình lắm, mà yêu ai yêu cả đường đi, cho nên mới thích mấy điệu múa đó của mình.

Vân Tiểu Miên có việc để làm, không còn ngày ngày ở trong sân chờ Lục Thư Hàn trở về nữa, Lục Thư Hàn cũng không buồn bã mất mát, cảm thấy như thế mới tốt cho nàng, có điều xem qua nàng luyện múa vài lần, thập phần vất vả, nên thường mua chút điểm tâm về cho nàng.

Vân Tiểu Miên có việc để làm không còn ngày ngày ở trong sân chờ Lục Thư Hàn trở về nữa Lục Thư Hàn cũng không buồn bã mất mát cảm thấy như th mới tốt cho nàng có điều xem qua nàng luyện múa vài lần thập phần vất vả nên thường mua chút điểm

Hôm nay trở về, sư phụ đã rời đi lâu rồi mà Vân Tiểu Miên vẫn còn ở trong phòng vất vả cần cù luyện múa, Lục Thư Hàn đẩy cửa đi vào cũng không khiến nàng dừng lại. Lục Thư Hàn đứng một bên, giơ điểm tâm mới ra lò trong tay lên, ý bảo Vân Tiểu Miên qua ăn một chút. Vân Tiểu Miên từ trước đến nay đều rất nghe lời, thấy Lục Thư Hàn gọi nàng, nàng liền đi qua, cầm một miếng điểm tâm nhét vào trong miệng, lại theo cách sư phụ dạy mà ép chân.

Lục Thư Hàn thấy nàng như vậy, sao mà không xót cho được: “Em nghỉ một chút đi, ngày mai luyện nữa cũng được mà.” Vân Tiểu Miên lắc đầu, hơi chút ủ rũ: “Không được, sư phụ nói hiện giờ em mới bắt đầu luyện thì có hơi trễ, thân thể đã cứng nhắc, lúc múa sẽ khó coi.”

Lục Thư Hàn lại nhón một miếng điểm tâm đưa qua: “Em cũng đâu phải đi múa cho người ta xem, em múa chỉ để tự mua vui cho mình, nếu vì luyện múa mà làm bản thân khổ sở thì lại thành ra phản tác dụng.”

Vân Tiểu Miên đón lấy điểm tâm Lục Thư Hàn đưa tới, ùm, nghĩ thầm em luyện múa vốn là để cho người xem, đương nhiên phải đẹp rồi, có điều trực giác mách bảo Lục Thư Hàn sẽ không cao hứng nếu như nàng nói như vậy, cho nên cũng không nói ra.

Lục Thư Hàn duỗi tay kéo Vân Tiểu Miên đứng dậy, thấy bên môi nàng dính vụn điểm tâm, lại giơ tay lau giúp nàng, chỉ là khi đụng tới bờ môi mềm mại, khó tránh khỏi tâm thần nhộn nhạo, nhưng nàng sẽ gắng chịu đựng, đợi đến khi ngủ lại thỏa mãn dục niệm ích kỷ này của mình.

Hiện giờ nàng đã học được lừa mình dối người, nàng thừa biết mình ở cùng Vân Tiểu Miên như thế này là không ổn, nhưng nàng không chỉ luyến tiếc chấm dứt, mà còn ngày càng lún sâu, nàng lừa gạt chính mình rằng ban đêm trước khi ngủ làm như thế cũng chẳng sao cả, chỉ là trấn an tâm trạng muốn viên phòng của Vân Tiểu Miên mà thôi.

Quả thực, đến khi hai người tắt đèn nằm lên giường, Lục Thư Hàn thập phần quen thuộc mà ôm người vào trong ngực. Vân Tiểu Miên cũng đã quen động tác của nàng, khi tựa vào trong lòng sẽ hơi hơi ngẩng đầu, chờ nàng đến hôn. Lục Thư Hàn cúi đầu, không còn kề sát môi vuốt ve như ngày xưa, mà hơi há miệng ngậm lấy môi Vân Tiểu Miên.

Động tác khác lạ này của nàng làm Vân tiểu Miên thoáng bối rối, đôi tay phản xạ bắt lấy vạt áo nàng. Lục Thư Hàn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm môi nàng, tiếng hai người hít thở dần trở nên nặng nề. Lục Thư Hàn hơi hơi mở mắt ra nhìn vẻ mặt Vân Tiểu Miên, thấy mặt nàng ửng hồng như quả đào, lông mi run run, càng động tâm, nhẹ nhàng cắn cắn môi nàng.

Vân Tiểu Miên rất hưởng thụ, cũng học theo Lục Thư Hàn, hơi hơi há miệng, vươn đầu lưỡi liếm môi nàng. Đầu lưỡi hai người chạm vào nhau, mới đầu còn hơi trốn tránh, sau đó Lục Thư Hàn quyết định không tha cho nàng, đuổi theo. Trong miệng Vân Tiểu Miên bỗng nhiên có vị khách lạ ghé thăm, xấu hổ không chịu nổi phải trốn đi, Lục Thư Hàn lại dùng một tay đỡ lấy đầu nàng, không cho nàng chạy thoát.

Đến khi tách ra, Vân Tiểu Miên khẽ hé môi thở dốc, bàn tay Lục Thư Hàn chuyển động, đỡ sườn mặt nàng, dùng ngón cái lau đi trong suốt bên khóe môi. Vân Tiểu Miên xấu hổ nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn Lục Thư Hàn, chỉ hơi nhích lại gần nàng một chút, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Thư Hàn.”

Lục Thư Hàn vốn cũng có chút trầm mê trước bí ẩn vừa mới tìm ra, nghe nàng gọi như vậy, lại nhẹ nhàng sáp tới: “Nữa nha em.” Vân Tiểu Miên sao có thể cự tuyệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play