Khi Lục Thư Khang trưởng thành hơn một chút, Lục Thư Hàn liền dẫn hắn chạy ngược chạy xuôi, truyền hết mọi bản lĩnh lại cho hắn. Lục Thư Khang ngoan ngoãn học theo từng li từng tí, tuy còn non nớt nhưng đã có thể san sẻ cùng tỷ tỷ rất nhiều.

Lục lão gia thấy hai tỷ đệ bọn họ cảm tình thân thiết, cũng chưa từng vì sản nghiệp trong nhà mà tranh đấu gay gắt, nên đã sớm chia sản nghiệp làm hai giao cho hai tỷ đệ, bản thân mình không bao giờ hỏi đến thương sự, chỉ muốn ở nhà ôm cháu gái.

Tiếc là Lục Thư Hàn lại quản rất nghiêm, mời không ít phu tử về dạy dỗ hai tỷ muội, Lục lão gia Lục phu nhân chỉ có thể tranh thủ mọi lúc mọi nơi cưng nựng cháu gái, lại oán trách Lục Thư Hàn thật sự quá nhẫn tâm.

Tuy Lục lão gia Lục phu nhân có phần bất mãn, nhưng Vân Tiểu Miên lại rất tán thành, thuở nhỏ nàng ở trong thôn, người trong thôn có thể đọc sách phải nói là lông phượng sừng lân (hiếm có), còn nàng sau khi quen biết Lục Thư Hàn mới được Lục Thư Hàn dạy cho ít chữ, hiện giờ trong nhà có điều kiện thế này, đương nhiên muốn cho con mình học nhiều một chút, tương lai phải phong tư yểu điệu như Lục Thư Hàn mới được.

Hai tỷ muội thật ra rất thức thời, hai mẹ đã an bài như vậy, tụi nhỏ cũng không cáu kỉnh mà ngoan ngoãn học hành, chỉ là tiểu nha đầu Lục Vân Châu này thấy tổ phụ tổ mẫu lại không nhịn được chạy tới làm nũng, chọc cho lão nhân gia đau lòng không thôi.

Vân Tiểu Miên vẫn luôn cho rằng, Lục Vân Châu thích làm nũng rất giống nàng, Lục Vân Dương hiểu chuyện ngoan ngoãn, ôn ôn nhu nhu, lại càng giống Lục Thư Hàn, nhưng vào một bữa tối nọ, Lục phu nhân ôm Lục Vân Châu đang làm nũng trong lòng, cười đến không khép được miệng, cảm thán: “Châu Châu đúng là cực kỳ giống Hàn nhi khi còn nhỏ.” Lục lão gia cũng tán đồng: “Còn không phải sao, khi còn nhỏ, Hàn nhi cũng ưa làm nũng thế này.”

Vân Tiểu Miên có hơi kinh ngạc nhìn sang Lục Thư Hàn, lại thấy nàng ôm chén cơm, đạm nhiên ăn đồ ăn, vờ như không nghe không thấy. Lục Thư Khang cười ha ha: “Khó trách cha mẹ đều thương tỷ như vậy, tìm cho tỷ một Nhị tẩu tốt như vậy, mỗi khi Châu Châu làm nũng với đệ, đệ cũng chỉ hận không thể gom hết của ngon vật lạ đem về cho nó.”

Thấy đệ đệ cũng bắt đầu chế nhạo, cuối cùng Lục Thư Hàn không nhịn xuống nữa: “Đệ chớ có nói ta, bản lĩnh làm nũng khi còn nhỏ của đệ cũng không hề kém cạnh, đó là chưa nói đệ còn là nam tử đấy nhé.”

Lục Thư Khang hừ một tiếng, cũng không tranh cãi với nàng, lại gắp đồ ăn cho Lục Vân Dương: “Rõ ràng là Vân Dương ngoan ngoãn mới giống đệ.”

“Sao lại giống đệ? Đây là con gái ruột của ta, có giống thì cũng phải giống ta.” Lục Thư Hàn không phục, múc cho Lục Vân Dương một chén canh đầy, “Đừng ăn đồ của cậu con, ăn canh nhiều vào.”

“Cháu đệ giống đệ thì có gì sai chứ?” Lục Thư Khang lại gắp mấy miếng thịt, vùi sâu vào chén cơm của Lục Vân Dương. Lục Vân Dương cầm đũa nhưng không thể nào ăn cơm, khe khẽ thở dài: “Con mới bảy tuổi thôi mà đã phải chiếu cố hai người, thật là vất vả quá đi.”

Lục Vân Châu động tác nhanh nhạy, vội gắp từ trong chén đầy ắp kia ra không ít đồ ăn: “Để muội ăn phụ cho!” Phồng miệng lên ăn hai miếng xong lại đắc ý nhìn Lục Vân Dương: “Có muội muội như muội có phải tri kỷ lắm không?”

Một bữa cơm hoà thuận vui vẻ, Lục Thư Hàn cũng nhân cơ hội đưa ra ý định muốn đi xa nhà một chuyến, đi Dương Châu và Kim Lăng thăm thú. Giờ phút này Lục lão gia đã biết sản nghiệp đứng tên Vân Tiểu Miên không ít, ông chỉ vui mừng khi thấy con gái mình thủ đoạn lợi hại, sản nghiệp trong nhà cũng có thể yên tâm giao lại cho nàng. Hiện giờ nghe nàng muốn đi Dương Châu, Kim Lăng, đại khái cũng đoán ra, là đi vì sản nghiệp của Vân Tiểu Miên.

“Trên đường đi con phải cẩn thận một chút, nhớ dẫn Tiểu Miên theo.” Lục phu nhân dặn dò, bà còn chưa quên chuyện Lục Thư Hàn cần nương tử xung hỉ trấn, ngay sau đó lại nghĩ đến hai cháu gái, “Vân Dương cùng Châu Châu không cần đi theo, dọc đường đi lăn lộn cũng đủ mệt, ở trong nhà cũng có thể hảo hảo đọc sách.”

Vốn Lục Thư Hàn tính sẽ dẫn theo hai con gái cùng đi, chuyện đọc sách nàng cũng không lo lắng lắm, phu tử ở Dương Châu cũng có thể tìm. Có điều nghe mẹ nói như vậy, biết được mẹ không đành lòng, cũng không lập tức nói ra tính toán của mình: “Con có hỏi qua hai đứa nhỏ, tụi nó đều muốn lưu lại Lâm An, thế nên làm phiền nhị lão trông coi giúp chúng con đi vậy.”

Lục Vân Châu nghe thấy nương nói muốn đi Dương Châu, hai mắt đã sáng lên, hai cái đùi đung đưa, đã có chút ngo ngoe rục rịch, nó và tỷ tỷ chỉ mới nghe tới Dương Châu chứ chưa từng được đi qua, còn nữa, nó vốn là đứa thích ra ngoài chơi, làm sao muốn ở lại trong nhà chứ.

Lục Vân Châu còn chưa kịp mở miệng, Lục Vân Dương đã nói: “Con sẽ ở nhà với gia gia nãi nãi, nương và mẫu thân nhớ trở về sớm nha.” Hóa ra Lục Vân Dương cũng nghe ra nuối tiếc trong lời tổ mẫu, nó cũng hiểu rõ, hiện giờ cả ngày cậu nó đều không có ở nhà, nếu cả nhà bốn người đều đi Dương Châu thì ban ngày trong phủ sẽ rất quạnh quẽ, tổ phụ tổ mẫu sẽ rất cô đơn tịch mịch.

Lục Vân Châu tuy rằng rất muốn đi, nhưng thấy tỷ tỷ nói như vậy, lại quay đầu lại nhìn tổ phụ tổ mẫu, bĩu môi, vẻ mặt không vui nói: “Con cũng ở lại nữa.”

Lục Thư Hàn cười: “Nếu con muốn đi theo thì cứ đi thôi, đã có tỷ tỷ con ở nhà với gia gia nãi nãi rồi, muốn ở lại mà sao trông khổ sở thế này hả?”

Lục Vân Châu vẫn lắc đầu: “Nếu con mà đi, con sẽ phải nhớ mong gia gia nãi nãi và tỷ tỷ, còn nếu lưu lại, chỉ cần nhớ nhung nương với mẫu thân là được rồi.”

Lục Thư Khang ở một bên kêu to: “Nè nè sao con không thèm nhớ cữu cữu gì hết vậy? Uổng cho cữu cữu thương con như vậy!” Lục Vân Châu vội bò xuống ghế, chạy nhào vào lòng Lục Thư Khang, chỉ cần vài câu làm nũng đã an ủi Lục Thư Khang dễ bảo được ngay.

*

Đến khi xe ngựa đi Dương Châu đã đi xa, sắp đến thị trấn tiếp theo, Vân Tiểu Miên mới từ thương cảm biệt ly phục hồi tinh thần, kéo tay Lục Thư Hàn, dựa đầu vào vai nàng: “Hiếm khi có dịp chỉ có hai người chúng ta.”

Lục Thư Hàn quay đầu sang, cũng là vẻ mặt thương cảm: “Lúc trước không phải chưa từng để hai đứa nhỏ ở nhà để ra ngoài, lần này trong lòng lại quạnh hiu thế này, có phải ta đã già rồi không em?”

Vân Tiểu Miên cười: “Vân Dương và Châu Châu đều đã bảy tuổi, không phải chúng ta đã già rồi sao. Thôi thì người cứ yên tâm, em sẽ bên người cùng nhau già đi.” Nỗi muộn phiền thất vọng của Lục Thư Hàn được an ủi phần nào, nàng ôm Vân Tiểu Miên vào trong ngực: “Ngẫm lại mới thấy, chúng ta đã cách ‘bạc đầu giai lão’ ngày một gần.”

Vân Tiểu Miên cười ngọt ngào, lại nhịn không được cảm khái: “Lúc trước em gả vào cửa, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy. Em cứ cho rằng em sẽ chỉ là một nha đầu có cũng được mà không cũng chẳng sao của Lục gia mà thôi.”

Lục Thư Hàn cúi đầu nhìn nàng: “Đừng nói bậy, lúc trước em đã tốn không ít tâm tư câu dẫn ta, có chỗ nào giống chuyện mà một nha đầu sẽ làm chứ?”

Vân Tiểu Miên ngồi thẳng người, trên mặt đỏ ửng, giơ tay chụp tới Lục Thư Hàn: “Em vốn là thê tử mà người cưới hỏi đàng hoàng, có chút ý tưởng không an phận cũng hợp tình hợp lý thôi.”

Lục Thư Hàn thoáng lùi ra sau tránh thoát một kích: “Thế sao em không thể tưởng tượng ra được sẽ có ngày này, chẳng lẽ em cảm thấy ta là kẻ bội tình bạc nghĩa sao?” Vân Tiểu Miên đuổi theo, đánh trúng vai nàng: “Còn nói nữa! Cũng không biết lúc trước là ai bày đầy bức họa trong phòng, muốn chọn người ở rể về vậy ta! Lúc ấy chỉ mới thành thân với em được mấy tháng thôi đó.”

Lục Thư Hàn cũng không hề trốn tránh, cười ha ha: “Hóa ra từ khi đó em đã có lòng với ta, lại còn ghen nữa chứ!”

Vân Tiểu Miên hừ một tiếng, xoay người sang chỗ khác: “Thôi người đừng có mà tự cao nữa đi, chẳng qua em chỉ tham luyến nhan sắc của người một chút thôi.”

Lục Thư Hàn dựa qua, từ sau lưng ôm lấy Vân Tiểu Miên, hơi cúi đầu hôn lên cổ nàng, tay cũng không nhịn được du tẩu khắp nơi, Vân Tiểu Miên nặng nề thở ra một hơi, ngăn cái tay tác loạn lại, thấp giọng trách móc: “Bên ngoài còn có người kia kìa!”

Lục Thư Hàn cắn nhẹ vào tai nàng một cái, cố ý chọc nàng: “Chúng ta vốn là phu thê, bị người ta biết cũng không có gì đáng ngại.” Mặt Vân Tiểu Miên đỏ lên, trốn tránh: “Người có điên không vậy? Trước kia sao em lại không biết người mặt dày vô sỉ thế này?”

Lục Thư Hàn trêu ghẹo trong chốc lát, cảm thấy mỹ mãn mới ngồi thẳng người, như thể vừa rồi chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Vân Tiểu Miên cau mày có chút ủy khuất, duỗi tay nhéo cánh tay nàng một cái: “Đêm nay người phải bồi thường cho em đó!”

Lục Thư Hàn cố ý làm bộ không nghe không hiểu, chớp chớp mắt: “Có đêm nào mà ta không ‘bồi’ em đâu?” Vân Tiểu Miên sao lại không hiểu ý nàng, tức muốn hộc máu nhéo nàng một cái, Lục Thư Hàn ui da một tiếng, xắn tay áo duỗi cánh tay ra trước mặt Vân Tiểu Miên: “Em nhìn xem có bị bầm tím không, không thôi lát nữa em lại tự mình đau lòng đó.”

Vân Tiểu Miên không thèm nhìn nàng, mở cửa sổ xe ngựa nhìn ra ngoài, nói thầm một câu: “Sao còn chưa đến nhỉ?” Lục Thư Hàn nghe thấy, phụt một tiếng, bật cười, Vân Tiểu Miên bất giác hiểu ra đỏ mặt, vội đóng cửa sổ lại: “Em không phải có ý đó!”

Lục Thư Hàn che miệng, liên tục gật đầu, có điều ý cười trong mắt rõ ràng không tin, Vân Tiểu Miên giận quá, chụp lấy vạt áo Lục Thư Hàn hôn mấy cái liền, sau đó còn cắn lên môi nàng một cái cho hả giận.

Lục Thư Hàn làm sao dễ dàng buông tha tức phụ nhi tự mình dâng tới miệng, kịp thời giữ chặt nàng kia, hai người hôn nhau đắm đuối. Vân Tiểu Miên bỗng như không xương không cốt, bất tri bất giác mềm nhũn trong lòng Lục Thư Hàn. Lục Thư Hàn ôm người nọ, xấu xa trêu chọc: “Nương tử ráng nhịn một chút nha em, lát nữa là tới rồi.”

Vân Tiểu Miên giận sôi máu nhưng cũng hết cách với nàng, Lục Thư Hàn trông thấy vẻ mặt của nàng mà vui vẻ không thôi, càng cảm thấy không dẫn con theo quả là vạn phần chính xác.

*

Và từ đó, hai người sống hạnh phúc trọn đời bên nhau.

TOÀN VĂN HOÀN 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play