"Cậu đúng là có độc, nhưng anh cũng không cần thuốc giải."
Chương 13
Trương Vân Lôi nghe Dương Cửu Lang giải thích vậy thì tạm thời buông lỏng, thì ra anh thật sự quan tâm cậu, vẫn đặt cậu trong lòng.
Cậu cầm thìa lên rồi học điệu bộ Dương Cửu Lang nếm canh vài lần, nói: "Mùi vị vừa được, cố gắng uống cũng ngon, anh cũng uống nhiều một chút, dạo này hơi gầy." Cậu vừa nói vừa dùng thìa của mình múc canh trong bát, cố ý thổi thổi rồi đưa đến bên miệng anh, Dương Cửu Lang nhìn cậu một lát, đột nhiên Trương Vân Lôi lại cười tươi như hoa: "Làm sao? Anh làm như tôi có độc ấy."
"Cậu đúng là có độc, nhưng mà anh cũng không cần thuốc giải." Dương Cửu Lang nói xong thì hé miệng ngậm thìa canh.
"Anh đúng là xứng danh mồm mép ngọt ngào." Fan hâm mộ thường nói như vậy, Trương Vân Lôi lần nữa xác nhận, tiếp tục nói: "Chị dâu gặp anh thật hạnh phúc."
Dương Cửu Lang cười một cái rồi nói: "Cậu hâm mộ cô ấy làm gì, cô ấy còn hâm mộ cậu hơn."
"Có ý gì?" Trương Vân Lôi nghe anh nói mà hoang mang.
Dương Cửu Lang nhấp một hớp canh, nói: "Chuyện nhỏ nhặt thì một tuần 7 ngày, anh đi với cậu ít nhất là 5 ngày, thêm 1 ngày liên lạc qua điện thoại với tin nhắn. Nói chuyện lớn, một tháng đôi khi đi công tác tận ba tuần lễ đều ở với cậu, còn dư một tuần thì 3 ngày đi trên đường, 2 ngày ở Tam Khánh viện. Tính ra một năm, không cần anh phải nói nữa, 365 ngày, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì anh ở bên cậu 360 ngày, 10 ngày chạy vòng vòng trên đường, chỉ có 5 ngày ở nhà. Cậu nói cô ấy không hâm mộ cậu mà được sao."
Trương Vân Lôi cố gắng kiểm soát vẻ mặt của mình, trong lòng lại đắc ý, ngay cả cậu cũng không nghĩ đến thì ra tất cả thời gian trong một năm của Cửu Lang đều là ở bên cậu, hoá ra làm việc cũng có thể có được hạnh phúc.
Như vậy tính ra, đã nhiều năm như vậy, tại sao chính mình còn chưa thấy đủ? Cứ như thế tham muốn thời gian của anh, sự ấm áp của anh, chỉ không gặp anh một ngày mà cứ như cách ba thu? Người mà Trương Vân Lôi luôn tâm niệm khó có thể kiềm chế nỗi lòng, cùng với tình cảm không thể kiểm soát của cậu, nay đã trở thành tâm bệnh của cậu mất rồi.
Hai người ăn xong thì ra ngồi ở ghế sa lông, tiếp tục xem phim hoạt hình, trong lòng cậu lại cảm thấy không yên, cậu cứ nhìn ra cửa sổ mãi cho đến khi trời tối sầm, cậu nhìn gò má Cửu Lang, nói: "Cửu Lang, trời tối rồi, anh lái xe về không an toàn."
"Hôm nay anh không về." Dương Cửu Lang trả lời rành rọt ngăn lại điều Trương Vân Lôi muốn nói, cậu ngây người suy nghĩ một lát, mà kệ đi, dù sao cũng không đi."
Cậu nhích lại gần Cửu Lang, co một chân lên ghế, anh liếc sang rồi nói: "Lạnh à?" Chẳng cần đợi Trương Vân Lôi trả lời liền đưa tay khoác qua vai cậu, kéo lại gần hơn tự nhiên giống như đôi tình nhân ở rạp phim vậy. Trương Vân Lôi quay đầu chầm chậm sang nhìn anh, gần vô cùng, mắt anh tuy rằng rất nhỏ nhưng lông mi lại rất dài, chớp chớp các thứ. Da cũng trắng vô cùng, cảm giác rất mềm mịn.
"Nhìn anh xong rồi thì xem TV đi." Dương Cửu Lang nắm lấy cằm cậu xoay về hướng TV.
Rồi đột nhiên anh nói: "Đúng rồi, ngày mai còn có buổi diễn cậu đừng có quên. Nghe nói khuê mật Mạnh Hạc Đường của cậu xin nghỉ ốm rồi, chúng ta thay phiên anh ta."
"Được, tôi biết rồi."
"Với lại, ngày mai cậu đừng có mà như thiêu thân, nếu lỡ anh không tiếp nổi thì mất mặt lắm."
"Mấy lời này tôi không muốn nghe, tôi như thiêu thân lúc nào?"
"Cậu luyện tập thì ít, bình thường còn lười đổi cho đúng từ, lên sân khấu cứ quên thoại là ai đấy? Còn không phải lại là anh đập phá cứu cậu à."
"Tôi ứng biến được mà, khán giả cũng thích xem, chẳng sao cả."
"Suốt ngày lý lẽ, hành hạ anh cho lắm rồi còn lý lẽ."
"Sao thế? Không phải đã nói tôi là cha anh à? Tấu hài thôi mà."
"Có cần đến mức vậy không, anh với cha anh mà cứ mơ hồ như vậy à."
"Đó là anh hiếu thuận."
"Cái quỷ gì, chuyện nào ra chuyện ấy chứ, anh nói cậu đừng cứ đột nhiên ứng biến nữa, anh sợ anh tiếp không nổi..."
"Không có chuyện Dương Cửu Lang tiếp không nổi."
"À, cậu nói xem lần trước ấy, trên sân khấu còn cho anh xem vải thêu hoa, cậu nói trên đó thêu con mèo, lần đó đúng là hù doạ anh rồi biết không."
"Nhưng anh cũng đâu có trở mặt nói mặt trái thêu hình lạc đà alpaca đâu, còn nói là anh thích thế nữa."
"Ừ, có nói, nhưng bây giờ anh không nói chuyện khác, anh nói cậu bây giờ không có việc gì là lại ưa động tay động chân với anh, cậu làm sao vậy hả?"
"Ây dô, anh còn nói à? Anh ít động tôi quá nhỉ?"
"Rồi rồi, hai ta như nhau cả, anh quăng ra miếng hài dễ dàng quá hả? Khỏi phải nói, ai mà không thích nhìn Trương Vân Lôi cậu ầm ĩ trên sân khấu? Người nào mà không muốn thấy cậu cởi áo lộ bả vai? Khán giả nam dưới sân khấu đều sắp phát điên rồi cậu biết không?"
"Cũng là mọi người yêu thích tôi, nếu không... tôi có cởi bằng hết thì họ cũng chỉ chê đau mắt, đến nước đó chỉ có thể trả vé cho họ đi về."
"Anh nói cho cậu hay ngay cả thế cũng không được, cậu nói xem tại sao tốc độ cởi nút áo của cậu lại nhanh vậy? Luyện tập rồi à?"
"Dương Cửu Lang, anh nói chuyện có thể để tâm một chút được không? Còn nói tôi nữa, tốc độ cài nút áo của anh cũng nhanh quá nhỉ, rồi anh luyện như thế nào vậy?"
"Không phải là do cậu luyện cho anh à?"
Hai người anh một câu tôi một câu đấu khẩu mãi, mắt thì đều nhìn lên phim hoạt hình, ngay cả thư thế cũng không thay đổi. Cảm giác này giống như tình huống hai người cãi nhau trên sân khấu, chỉ có điều ở dưới sân khấu đã đạt đến trình độ không cần nhìn đến ánh mắt đối phương.
Còn nhớ rõ lúc hai người trả lời phỏng vấn có nói, bọn họ lúc dưới sân khấu sẽ giải phóng thiên tính, quả thật là như vậy.
Ngày hôm nay Trương Vân Lôi không đi làm nên chải tóc suôn mượt vô cùng đáng yêu, mặc một chiếc áo màu trắng và chiếc quần rách màu xanh lam, trông có vẻ vô cùng gợi cảm. Cậu nghe Cửu Lang nói tốc độ tay của anh là do cậu luyện cho thì có chút buồn bực, cứ thế nói thẳng với anh: "Nhị gia tôi hôm nay không có mặc áo dài, không có nút áo, hay là... anh với tôi tỷ thí, xem tay anh cài nhanh hay là tôi cởi nhanh?"
Dương Cửu Lang vừa nghe đã phản bác: "Đợi chút, cậu đúng là muốn luyện tốc độ tay nhỉ, trên sân khấu còn muốn cởi đến thế nào nữa? Anh nói cho cậu biết, từ nay về sau nói tướng thanh không cho phép cậu cởi nữa, một cái nút áo cũng đừng có mơ mà cởi, nếu không... anh sẽ không nói tướng thanh nữa." Dương Cửu Lang ương ngạnh.
"Tôi chưa nói là muốn cởi, chỉ nói đến việc luyện tốc độ tay thôi mà, chuyện này đâu có trách tôi được..." Trương Vân Lôi còn chưa nói xong, Dương Cửu Lang đã bắt lấy tay cậu, sau đó lộ ra nụ cười không chút ý tốt, nói: "Bây giờ anh lười lên phòng cậu lấy áo dài, nếu cứ như vậy mà tỷ thí, không phải là so tốc độ cởi quần áo thôi sao?"
Nói đến đó, Dương Cửu Lang trực tiếp dùng hai tay kéo áo trắng của Trương Vân Lôi lên, vừa dùng sức đã cởi ra ngay được. Anh nhào đến, Trương Vân Lôi bị đẩy nằm bẹp lên sa lông. Dương Cửu Lang dùng cơ thể nhẹ nhàng đè lên ngực Trương Vân Lôi, dùng áo thun buộc chặt hai cánh cậu lại, kéo lên trên đỉnh đầu. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ngay cả biểu cảm cậu còn chưa kịp thay đổi, ngây người ra nhìn Dương Cửu Lang.
Khoảng cách hai người quá gần, hơi thở đều phả lên mặt nhau, ngay cả trong ánh mắt của hai người lúc này cũng đều là khuôn mặt đối phương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT