Tả hữu – Đến – Hầu hạ

Chương 20 (chương cuối)

Về đến nhà Trương Vân Lôi mới có thể động đậy chút xíu, cơ thể vẫn còn yếu, cậu nằm trong bồn thắm dùng hết sức lực chà sát những nơi bị Trình Dương hôn phải, ánh mắt mơ hồ, tinh thần cũng không được khá lắm. Đương nhiên, ai gặp phải chuyện như vậy mà còn vui vẻ được chứ?

Chưa nói đến hành vi biến thái của người ái mộ điên cuồng kia, cậu vẫn lo lắng về Cửu Lang nhất, người đó làm thế nào trải qua khoảng thời gian một mình mà không có cậu. Trương Vân Lôi biết thể nào sau chuyện này anh cũng sẽ suy sụp và đau khổ, mà bản thân cậu là người xa lánh anh. Trương Vân Lôi suy nghĩ rồi đưa tay tự tát mình một bạt tai, bởi vì đánh mạnh nên tiếng vang cũng lớn vô cùng, vừa hay bị Dương Cửu Lang đang đi vào nhìn thấy.

"Cậu làm gì vậy?" Dương Cửu Lang vội vàng đi đến cầm lấy tay Trương Vân Lôi, sờ gò má phiếm hồng đau lòng mà nói: "Anh ôm cậu quay về không phải là để cậu ngược đãi chính mình."

Trương Vân Lôi không nói gì, cậu không có cách nào mở miệng hỏi về chuyện vợ của anh, nói sự thật sao? Nói thật là cậu thấy vui, mặc dù Cửu Lang nặng tình, nhưng sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc làm này của vợ mình. Nhưng ngược lại cậu cũng cảm thấy khó chịu, khó chịu thay cho Cửu Lang. Người vợ quen biết 10 năm của mình lại phản bội mình như thế, khiến cho trái tim của anh như vị rạch từng vết từng vết đẫm máu, khiến cậu đau lòng không thôi, cái vảy này bóc không được, hai thứ cảm xúc trái ngược như đang đốt cháy thần kinh của cậu.

Quả thật, khoảng thời gian đó Trương Vân Lôi bận rộn làm việc, bận rộn cùng Trình Dương dời đi lực chú ý, Dương Cửu Lang cứ đi làm rồi về nhà, hai địa điểm một con đường cũng là vì buồn phiền chuyện đó. Anh suy nghĩ cẩn thận rồi để lại cho vợ một tờ đơn ly hôn. Cuối cùng vẫn đem chuyện đổ hết lên người mình, nói là vì anh phụ bạc cô. Mang thanh danh của mình đặt trước mặt gia đình, hy sinh như thế chỉ vì để sau này cô không gặp lại Trình Dương nữa.

Cho dù không ở bên nhau nữa, vẫn hy vọng người con gái đó sau này có thể gặp được người tốt. Nói trắng ra, Dương Cửu Lang là nạn nhân mà cuối cùng còn phải bỏ tiền khám bệnh. Nói anh ngốc không bằng nói là người đàn ông này có hàm dưỡng và phẩm đức. Cũng vì thế mà Trương Vân Lôi thương anh rất nhiều.

Dương Cửu Lang xoa xoa cổ Trương Vân Lôi, đột nhiên dùng lực véo một cái khiến cậu gào lên: "Anh làm gì thế? Đau quá."

"Tắm mà dùng sức như vậy làm gì? Trầy cả da rồi."

"Tôi thấy buồn nôn."

Dương Cửu Lang nhìn Trương Vân Lôi một lúc lâu, đột nhiên một bước nhảy vào bồn tắm.

Trương Vân Lôi ngây ngẩn cả người, nhìn Cửu Lang từ từ đè lên người mình. Dương Cửu Lang chầm chậm cởi nút áo sơ mi đã ướt phân nửa của mình, một nút, hai nút, khoảng cách càng lúc càng gần.

Trương Vân Lôi đột ngột để tay lên ngực Cửu Lang, nhìn vào mắt anh hỏi: "Anh muốn làm gì?"

"Khử trùng cho cậu." Dương Cửu Lang nói xong thì bắt lấy tay cậu, lại gần hơn một bước. Nút áo thứ ba, thứ tư lần lượt được tháo cởi, lồng ngực trắng ngần cứ thế hiện ra trước mắt Trương Vân Lôi, cậu nuốt nước bọt một cái. Gương mặt cậu phiếm hồng, cơ thể cũng nóng lên, thậm chí cậu còn muốn chạy trốn...

Dương Cửu Lang chạm lên người cậu, cảm nhận sự xấu hổ và nhiệt độ cơ thể của cậu.

"Ưm..." Dương Cửu Lang nghĩ mình nghe nhầm, lập tức đứng dậy nhìn Trương Vân Lôi lại thấy cậu đang dùng tay bưng bít miệng mình, gương mặt hoảng sợ. Dương Cửu Lang bật cười "phì", tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng anh chạm vào vai cậu lay động.

Bởi vì chưa từng nghe qua loại âm thanh này, cho dù là trên sân khấu Trương Vân Lôi có các kiểu nịnh nọt gì, cũng đều không so được với một âm thanh êm tai của cậu bây giờ.

Dương Cửu Lang từ từ thu hồi nụ cười, hai tay đặt trên cổ Trương Vân Lôi, vùi đầu vào cổ cậu. Không thể thấy được vẻ mặt và tâm sự của anh, chỉ nghe anh nhàn nhạt nói: "Trương Vân Lôi, anh ghen tị."

Cuối cùng Dương Cửu Lang cũng nhận ra từ trước đến nay anh tự cho rằng anh đang chiếm hữu đều là lừa gạt mình, anh ghen tị, thì ra loại cảm giác này chính là nổi máu ghen tuông...

Trương Vân Lôi vỗ sau lưng anh, cũng nhàn nhạt trả lời một câu: "Ừm, tôi nghe thấy rồi."

Đêm khuya, hai người nằm trên giường nhìn nhau, rất sợ chớp mắt một cái là đối phương sẽ biến mất.

"Cửu Lang, anh bây giờ là độc thân à?"

"Không phải." Nhìn thấy gương mặt hoang mang của cậu, Dương Cửu Lang chầm chậm nói: "Là đàn ông độc thân đã ly hôn."

"Anh không oán trách cô ấy à?"

"Trái với oán hận, anh cảm thấy tự trách nhiều hơn, nếu như anh có thể có chút thời gian cùng cô ấy, e rằng người khác sẽ không thừa lúc anh vắng mặt mà vào. Nói cho cùng, so với ước mơ của anh thì là anh đã bỏ mặc cô ấy, thì ra từ trước đến nay anh không hiểu được một người phụ nữ mong muốn điều gì. Cho nên cô ấy đi là anh sai."

Nghe vậy, Trương Vân Lôi lắc đầu hát lên một bài hát:

"Ai khiến anh rung động. Ai khiến anh đau lòng. Ai khiến anh đôi khi muốn được ôm người đó vào lòng. Ai quan tâm đến giấc mộng của anh. Ai nói rằng tâm tư của anh người đó có thể hiểu. Ai khiến anh cảm động!

Tôi khiến anh rung động. Tôi khiến anh đau lòng. Tôi sẽ để anh đôi khi muốn ôm cô ấy vào lòng. Tôi quan tâm đến giấc mộng của anh. Cô ấy nói tâm tư của anh tôi đều hiểu. Tôi khiến anh cảm động.

Nếu như nữ nhân luôn phải chờ đợi đến đêm khuya,

Dùng cả thanh xuân đối xử thật lòng với anh mà không hối tiếc.

Phải chăng nữ nhân vĩnh viễn không nên hỏi nhiều,

Tốt nhất luôn ngây thơ với người mình yêu.

Chỉ là nam nhân dễ dàng ôm mối tình sâu đậm,

Luôn lún vào cạm bẫy tình yêu càng lúc càng sâu.

Có thể vì người đàn ông tôi yêu là linh hồn của tôi,

Tôi có thể hiến dâng trọn đời cho người tôi yêu."

Trương Vân Lôi sửa lại ca từ, dù cho sửa lại khiến người ta đau lòng nhưng là sự thật.

"Anh biết tại sao sau mỗi lần diễn tôi sẽ hát bài hát của Lương Tĩnh Như không?" Trương Vân Lôi nhìn khuôn mặt không nỡ của anh.

Dương Cửu Lang lắc đầu, Trương Vân Lôi tiếp tục nói: "Bởi vì anh thích bài hát của cô ấy cùng với giọng hát của tôi, đây là phần thưởng cho mỗi buổi diễn của anh."

Dương Cửu Lang vành mắt đỏ hoe, ngẫm lại hai sợi tơ hồng quấn quanh người mình cuối cùng lại còn một sợi.

Có điều Dương Cửu Lang rất cảm ơn. Bởi vì sợi còn lại, là một sợi tơ hồng vừa lớn vừa đỏ.

Dương Cửu Lang tiện tay kéo Trương Vân Lôi, dịu dàng vuốt ve: "Vậy bây giờ cậu có muốn thưởng cho anh không?"

Gương mặt cậu thẹn thùng: "Chờ đã... tôi... anh nhẹ một chút, hỏng mất..."

Dương Cửu Lang liếm môi cười ha ha: "Không sao, cơ thể này anh còn hiểu hơn cả cậu đấy, anh sẽ nhẹ nhàng mà." Dương Cửu Lang nói xong thì cứ nhìn Trương Vân Lôi mặt đỏ đến tận lỗ tai.

Anh nhịn không được muốn cười lớn, nhưng mà bầu không khí lúc này ám muội vô cùng, cười lên cũng không thích hợp lắm, nhịn một chút, Dương Cửu Lang đột nhiên hắng giọng nói: "Tả hữu."

Trương Vân Lôi nhìn anh chằm chằm, nghe giọng anh thì mỉm cười dịu dàng nói: "Đến."

"Hầu hạ."

Hai người cứ thế nhìn nhau cười, Dương Cửu Lang chủ động hôn lên môi Trương Vân Lôi, thưởng thức hương vị ngọt ngào của cậu, rốt cục anh đã có thể loại trừ bất kỳ tạp niệm, bất kỳ trói buộc nào để có được người trước mắt này.

Mà lúc này Trương Vân Lôi cũng như thế, nhưng cậu biết bản thân mình đã trả giá thế nào để đổi lấy quãng đời hạnh phúc về sau.

Trả giá vô cùng vô cùng lớn.

Nhưng vở kịch "Hầu hạ" này, thứ hai người dưới sân khấu cởi ra không chỉ có mỗi áo dài...

Câu chuyện kết thúc!

Nguyện cho ánh mắt như sao trời của Trương Vân Lôi và nụ cười trên khuôn mặt của Dương Cửu Lang! Vĩnh viễn không tiêu tán!

Nhập hí quá sâu.

Nhập chính là hạ màn kịch vẫn còn, sâu chính là tình ý trên sân khấu.

- ---- Hoàn chính văn -----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play