“Cố Tích Triều, từ nay về sau, sẽ tận tâm tận lực vì ER, trung thành tuyệt đối, nếu làm trái lời thề……thì tôi sẽ chết trong tay Đại ca.”
“Cố Tích Triều, từ nay về sau, sẽ tận tâm tận lực vì ER, trung thành tuyệt đối, nếu làm trái lời thề……thì tôi sẽ chết trong tay Đại ca.”
Nguyễn Minh Chính chau mày, nhìn chăm chú vào biểu đồ âm thanh trên màn hình.
Khi Cố Tích Triều ập lời thề, cô đã lén ghi âm lại lời nói của y, khi đó, máy kiểm tra nói dối có phản ứng rất nhẹ, nhưng, phản ứng đó không đủ chứng minh Cố Tích Triều đang nói dối, bởi vì cảm xúc của người nói thay đổi, cũng sẽ làm máy kiểm tra nói dối phản ứng.
Nếu Cố Tích Triều thật tâm, thì trong tình huống đó, kích động, hưng phấn, bất an, đều là những trạng thái tâm lý thông thường, lời nói trong tình trạng như vậy, đương nhiên sẽ có ngữ điệu không giống bình thường, vì thế, cho dù máy móc có phản ứng, cũng không thể mang ra làm chứng cứ nói dối.
Nhưng nếu người này tâm cơ sâu độc, thì y có thể lợi dụng cơ hội này để che mắt người khác, từ đó về say có thể dựa vào lòng tin của Thích Thiếu Thương, đưa ER vào con đường chết.
Lời thề Cố Tích Triều thốt ra sáng hôm đó được Nguyễn Minh Chính phát đi phát lại nhiều lần, so sánh với biểu đồ tiêu chuẩn, ghi chép lại những con số chính xác nhất có thể, cô nhất định phải tìm ra chứng cứ, để có thể chứng minh trực giác của mình là đúng.
Cô đã thử nghiệm gần 8 tiếng, tất cả dữ liệu đều không có sức thuyết phục, nên hiện giờ cô cảm thấy bản thân đang rất đau đầu, cô nghĩ bản thân có lẽ nên tin tưởng Đại ca, dù sao đi nữa, Thích Thiếu Thương có thể trở thành lãnh đạo của ER, không chỉ dựa vào khoan dung, sự thân thiết, hoặc là may mắn, hắn có đủ trí tuệ và năng lực, hắn sẽ không thể sơ suất hoặc thậm chí là lỗ mãng giao quyền chỉ huy Hạm Đội Liên Vân cho một người mới đến hoàn toàn xa lạ.
Thế nhưng Thích Thiếu Thương quả thật đã làm như vậy, cả một ngày dài, Thích Thiếu Thương dẫn người kia đi thăm căn cứ, thậm chí dẫn y đến Phòng điều khiển chính, để y nhìn thấy bản đồ phân bố binh lực của toàn bộ ER……hắn đang tin tưởng Cố Tích Triều một cách nghiêm túc.
Thế nhưng cô không tin Cố Tích Triều, nếu như y thật sự như hồ sơ miêu tả, có thể tồn tại trong Quân Liên Bang lâu như vậy, thậm chí trở thành phi công bay thử hàng đầu của FI, có thể tiếp xúc trực tiếp với kỹ thuật tiên tiến nhất của Quân Liên Bang và sự trọng dụng của giới quan chức cấp cao, một con người như vậy, tuyệt đối không dễ dàng đối xử thật lòng với người khác, cho dù là những người được xem là đồng loại xét theo mối quan hệ về gene cũng không ngoại lệ.
Nghĩ đến tình trạng thất thần bất ngờ của Thích Thiếu Thương tối hôm đó, Nguyễn Minh Chính lại càng bất an.
……………………………………
Thích Thiếu Thương kéo Cố Tích Triều ra khỏi căn cứ, bên ngoài căn cứ là sa mạc.
Gió sa mạc buổi đêm lạnh lẽo và ác liệt, nhưng bầu trời sa mạc thì lấp lánh mê người.
Không biết vì sao, Thích Thiếu Thương luôn cảm thấy bản thân dường như muốn cho Cố Tích Triều thấy vẻ đẹp của ER một cách bức thiết, cho nên tuy rằng hắn cũng tự thấy hành động của chính mình rất vô nghĩa, hắn vẫn kéo Cố Tích Triều đến nơi hắn thường ngắm sao.
Cố Tích Triều yên lặng đi bên cạnh Thích Thiếu Thương, mặc kệ biết rõ mảng đen đằng sau những điểm sáng lấp lánh kia, thật ra chính là vùng chân không vô vọng đen như mực, không có dưỡng khí, không có nhiệt độ, không có sự sống, nhưng y không thể không thừa nhận cái nơi khắc nghiệt mà chỉ một chút sai sót nhỏ cũng có thể khiến con người biến mất ngoài kia, thật sự là đẹp.
“Ha……” Cố Tích Triều bỗng nhiên cười thành tiếng, “Không gian này trông có vẻ vô tận, thật ra từ lâu đã bị vô số thiên hà trực thuộc Liên Bang chia cắt tả tơi……Thích Thiếu Thương, tôi hỏi anh, anh có bao nhiêu dã tâm?”
Thích Thiếu Thương bị hỏi vậy không khỏi ngơ ngác, một lúc sau mới lên tiếng: “Không biết, có điều tôi nghĩ, thật ra……tôi không có dã tâm.”
“Hả?” Cố Tích Triều nghiêng đầu, nhìn Thích Thiếu Thương, chờ hăn giải thích thêm.
“Tôi chỉ muốn xây dựng cho những người tự nhiên đã cùng đường ngoài kia một không gian để có thể nương tựa và sinh tồn, dạy cho bọn họ rằng không cần thiết phải thần phục những biến dị nhân tạo kia.” Thích Thiếu Thương chậm rãi nói, “Tôi ở lại ER là vì vậy.”
“Anh cũng thật đáng khâm phục.” Cố Tích Triều cười cười.
“Đương nhiên, nếu như cậu không những giúp ER sinh tồn, mà còn có thể ngang hàng với Quân Liên Bang, thì có thể là cơ hội để mở rộng phạm vi thế lực của ER rồi.” Thích Thiếu Thương cũng bật cười, “Chính là vậy, có được một thứ, sau đó sẽ càng muốn nhiều hơn……ha ha……khi bị cái chết uy hiếp thì muốn được sống, khi đã có thể sống còn rồi thì hy vọng cơm no áo ấm, cơm no áo ấm rồi thì hy vọng sống có ý nghĩa……người đến ER rất nhiều, hình như mọi người đều nghĩ vậy.”
“Đúng vậy.” Cố Tích Triều ngẩng đầu lên, màn đêm đầy sao phản chiếu trong mắt y, trong tích tắc đó, Thích Thiếu Thương bỗng nhiên cảm thấy, giữ y lại bên mình, có lẽ là việc chính xác nhất mà hắn từng làm trong đời.
“Hôm trước, khi chiến hạm của cậu phát nổ, tôi đứng đây nhìn thấy.” Thích Thiếu Thương khẽ nói, “Tối hôm đó, gần một nửa vùng sa mạc rực sáng……”
Thích Thiếu Thương đột nhiên không biết nói tiếp thế nào, đúng vậy, hắn nên nói ra sao, đôi mắt của Cố Tích Triều, khiến hắn cảm thấy trái tim mình đang được rọi sáng?
“Phải rồi, khoang cứu sinh của tôi hôm đó được phân tích chưa?” Cố Tích Triều đột nhiên nhớ lại gì đó, “lúc đó hạ cánh không thể khống chế được tốc độ, tôi muốn biết tình trạng cụ thể là như thế nào.”
“À, đã giao cho bộ phận trang bị nghiên cứu rồi, qua mấy ngày nữa sẽ có kết quả.” Thích Thiếu Thương đáp, thầm cảm kích khi Cố Tích Triều dẫn đề tài câu chuyện đến phạm vi lý tính hơn.
“Vậy à……” Cố Tích Triều gật đầu, sau đó nói, “có thể dẫn tôi đến địa điểm hạ cánh không? Ít nhất tôi cũng muốn xem tình trạng của bản thân khi hạ cánh.”
“Đương nhiên.” Thích Thiếu Thương gật đầu, “Cậu chờ chút, tôi đi lấy một chiếc chuột nhảy.”
Dứt lời, Thích Thiếu Thương quay người chạy về căn cứ.
Cố Tích Triều đứng yên tại chỗ, gió sa mạc thổi đến, cuốn tung mái tóc y, mê hoặc như ngọn lửa giữa đen.
…………………………………………
Đêm đã khuya, Cố Tích Triều về đến nơi ở mà Thích Thiếu Thương cho người sắp xếp giúp y.
Đặt mảnh kim loại trong túi áo lên bàn, Cố Tích Triều khẽ thở dài.
Vừa rồi đi ngắm sao cùng Thích Thiếu Thương, y thuận tiện yêu cầu hắn dẫn mình đến nơi hạ cánh xem thử, quả nhiên đã tìm thấy thứ mà y cần giữa một đống mãnh vỡ bên dưới cái hố lớn.
Đưa một tay ra, Cố Tích Triều dò tìm trên mảnh kim loại, lát sau, mảnh kim loại mở ra theo từng lớp, là một thiết bị liên lạc nhỏ.
Cố Tích Triều cười lặng lẽ, đây là sắp đặt hoàn toàn không kẽ hở của y.
Tuy rằng y có thể dùng thiết bị liên lạc trong Phòng điều khiển của ER để liên lạc với Quân Liên Bang, thế nhưng, dù sao đó cũng là thiết bị được quá nhiều người sử dụng, có cẩn thận thế nào cũng sẽ có lúc lưu lại dấu vết, vậy nên, phương thức an toàn hơn là dùng thiết bị liên lạc hoàn toàn khác với loại của ER.
Đám người ER này hiển nhiên là biết Quân Liên Bang đang có dự tính gì, nên đã kiểm tra toàn diện y, hơn nữa còn mang khoang cứu sinh về nghiên cứu cẩn thận, thế nhưng, vẫn tính sót một bước.
Thiết bị giảm tốc trong khoang cứu sinh đó đương nhiên là do Cố Tích Triều tự tay phá hỏng.
Y làm như vậy, mục đích là vì đảm bảo đủ tốc độ khi rơi xuống, làm cho lớp vỏ ngoài của khoang cứu sinh vỡ ra, mà thiết bị liên lạc thì được để lẫn trong tầng ngoài đó, trở thành một đám mảnh vỡ không ai để ý đến.
Tất cả kỹ thuật của Cố Tích Triều, giúp y có thể khống chế phương hướng và tốc độ đáp một cách chính xác nhất, sau đó, thậm chí không cần máy tính, mà chỉ cần kinh nghiệm, y cũng có thể biết được thiết bị liên lạc sẽ rơi xuống vị trí nào.
Còn Thích Thiếu Thương thì là lá chắn tốt nhất giúp y có thể đến chỗ đống đổ nát đó lục tìm một cách quang minh chính đại mà không gây nghi ngờ gì.
Tuy rằng Cố Tích Triều đến nay vẫn còn rất nghi ngờ việc bản thân có thể dễ dàng giành được lòng tin của Thích Thiếu Thương: nghi ngờ thái độ hoàn toàn không đề phòng của Thích Thiếu Thương dành cho y, nghi ngờ bản thân dễ dàng mềm lòng trước lòng tin có được quá dễ dàng đó, nghi ngờ đằng sau tất cả còn có một âm mưu nào khác……thế nhưng, y cũng hiểu phải nắm bắt mọi cơ hội có được, vì y biết rằng, đối với y, cơ hội luôn quá ít ỏi.
Hít một hơi ổn định cảm xúc, Cố Tích Triều mở thiết bị liên lạc lên.
Sau một hồi phát ra tiếng soạt soạt nho nhỏ, trên màn hình nhỏ xíu của thiết bị liên lạc hiện ra hình ảnh một người đàn ông.
“Thượng Tá Hoàng Kim Lân.” Cố Tích Triều thấp giọng chào hỏi.
“Công việc đến đâu rồi?” người đàn ông kia nheo mắt, hỏi y.
“Rất thuận lợi.” Cố Tích Triều đáp, suy nghĩ một chút lại nói, “nhưng thuận lợi đến mức đáng nghi, tôi cần thời gian để xác nhận mọi thứ có thật hoàn hảo hay không.”
“Với gene và tài năng của ngươi, bọn người rác rưởi kia chỉ cho rằng ngươi là một món quà trời cho, vui mừng còn không kịp, làm sao nỡ hoài nghi?” người đàn ông trên màn hình cười nói, giọng nói tràn đầy khinh miệt, “dù sao ngươi cũng là đồng loại của chúng.”
Sắc mặt Cố Tích Triều trầm xuống, vừa định lên tiếng, thì nghe người đàn ông tên Hoàng Kim Lân kia nói tiếp: “Cho dù ngươi có điểm khác biệt với Chủng người rác rưởi, thì ngươi vẫn là đồng loại với chúng……ngươi nói ngươi cần thời gian, chắc không phải là vì ngươi đang tìm cớ đó chứ, sao nào, bị Chủng người rác rưởi xem là đồng loại có cảm giác ra sao? hoặc là, ngươi cho rằng bản thân nên làm gì đó cho đồng loại?”
“Ngài đang nói gì!” Cố Tích Triều hạ giọng, trừng mắt nhìn người đàn ông kia, thần sắc âm u.
“Không phải sao? Phản bội là bản năng của Chủng người rác rưởi, nó được khắc trong gene.” Hoàng Kim Lân làm ngơ trước cơn giận của Cố Tích Triều, “……ngươi chắc không quên, Phó Tướng Quân ra lệnh cài một trái bom vào não ngươi chứ?”
Thấy Cố Tích Triều hơi biến sắc, Hoàng Kim Lân cười cười, có vẻ vui mừng trước nỗi đau của y: “Trước khi ngươi khởi hành, Phó Tướng Quân đã giao bộ điều khiển từ xa cho ta……cho nên, chỉ cần ta phát hiện ra ngươi dám phản bội Quân Liên Bang, làm chuyện gì đó có lợi cho bọn người rác rưởi hoặc bán tin tức tình báo của Quân Liên Bang, chỉ với một ngón tay thôi, đầu của ngươi sẽ nổ tung.”
Nhìn theo miệng của người trên màn hình khép mở, Cố Tích Triều siết chặt ngón tay, móng tay găm vào thịt, nhưng sắc mặt đã không còn sự kinh ngạc hay phẫn nộ khó che giấu như vừa rồi, mà trở nên tĩnh lặng như mặt biển trước cơn bão, chỉ có đôi mắt ẩn chứa mọi cảm xúc, trở nên đen thăm thẳm.
“Tôi…… sẽ……không……phản……bội.” Cố Tích Triều chậm rãi cất lời, nói rõ ràng từng chữ, “đừng so sánh tôi với loại rác rưởi đó.”
“Vậy sao?” Hoàng Kim Lân hừ nhẹ, “đã nói khỉ dù có ăn diện học đòi thế nào cũng vẫn là khỉ thôi, ngoài việc tăng thêm trò cười cho con người thì chẳng còn tác dụng nào khác……ngươi……chẳng lẽ có thể thành người sao?”
“Tôi sẽ chứng minh.” Cố Tích Triều nói đơn giản, cảm xúc kìm nén trong cổ họng, nghe qua có cảm giác khàn khàn.
“Dù làm thế nào, thì cứ hoàn thành nhiệm vụ là được.” Hoàng Kim Lân cúi đầu uống trà, nhàn hạ nói, “không cần nghĩ gì khác, ngươi đã thề trước mặt Tướng Quân là sẽ hạ ER, thì ngươi phải nhanh chóng giải quyết ER cho ta……hành tinh đó vừa xa vừa lạnh, cũng không dễ sống……”
Cố Tích Triều không nói nữa, đóng thiết bị liên lạc lại, nhìn nó tự động xếp lại thành mọt mảnh kim loại không lớn bằng một bàn tay như trước, lửa giận bị khơi lên dần dần tắt.
Cố Tích Triều không thể khống chế cơn giận của mình, nhưng y hiểu rằng phải khống chế sự nông nổi của bản thân.
Nổi giận sẽ làm mất đi năng lực phán đoán tình huống chính xác, đây là điều Cố Tích Triều hiểu rất rõ, vậy nên, y không thể chỉ vì vài ba lời khiêu khích của Hoàng Kim Lân mà làm việc lỗ mãng.
Buông tay ra, Cố Tích Triều nhìn vết thương trong lòng bàn tay, chậm rãi điều chỉnh hơi thở.
Bước đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, Cố Tích Triều ngẩng đầu lên, thở ra một hơi dài.
Y không thể không thừa nhận, bầu trời đêm của ER, thật sự rất đẹp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT