“Không xong rồi, bên ngoài có rất nhiều Quân Liên Bang đang tập trung.” Một người lật đật chạy vào, nói với Mục Cưu Bình.

“Sợ cái gì chứ?” Mục Cưu Bình đứng lên, nắm chặt súng trên tay, “Giết đi là xong.”

“Giết một tên thì không lỗ, giết hai tên thì lời rồi!” khi đi ngang qua người nọ, Mục Cưu Bình dừng lại vỗ vai hắn, “Bọn người tiến hóa đó bức chúng ta đến đường này, để dạy cho chúng một bài học, chúng ta có hy sinh cũng đáng.”

“Đi thôi, có chết thì cũng phải chết như anh hùng.” Mục Cưu Bình nói xong thì đi ra khỏi cửa, bóng dáng không biết sợ hãi làm cho người báo tin cảm thấy máu huyết trong người sục sôi.

Nắm chặt lấy súng trong tay, người nọ đi theo sau Mục Cưu Bình, lao ra mặt trận, dù cho kẻ địch đến như sóng dồn cũng sẽ không lùi bước.

Có chết, thì phải giống một anh hùng.

…………………………………………

“Chậc……” Cố Tích Triều vuốt nèh lên bề mặt lạnh băng của cỗ máy, thấp giọng tán thưởng, “Một chiếc phi thuyền tốt thế này, không sợ tôi lái nó bỏ chạy một mình bỏ mặc hành tinh của các người chết đi sao?”

“Nếu thành công, ngươi là anh hùng, đến lúc đó, có lẽ ngươi thật sự có thể làm mọi việc theo ý mình rồi.” Gia Cát chau mày nói.

“Nghe cũng phải.” Cố Tích Triều gật đầu, bỗng nhiên im lặng, dường như đang lắng nghe điều gì, một lúc sau, y nói với Gia Cát, “Bệ phóng FS đã đoạt lại, quân địh bị tiêu diệt toàn bộ, có điều bệ phóng gần như bị hủy hoại, không còn lại gì cả.”

“Quân đội của ngươi hiệu suất thật cao……” nghe thế, Gia Cát không thể không tán thưởng, “Xem ra, nếu thật sự trở mặt với ngươi, ta chưa chắc đã chiếm lợi thế.”

“Quá khen rồi……” Cố Tích Triều lắc đầu đáp, “Quân đội của tôi chưa chắc có thể đánh thắng đội hộ vệ được huấn luyện cẩn thận của ngài Gia Cát, có điều sức phá hoạic của họ thì có thể nói là hạng nhất……à, Thích Thiếu Thương, ngươi đến rồi?”

“Mục Cưu Bình thế nào rồi?” sắc mặt của Thích Thiếu Thương thật không dễ nhìn chút nào.

“Bị bắn thành tổ ong.” Cố Tích Triều đáp, không mấy bất ngờ khi nhìn thấy Thích Thiếu Thương tái mặt thêm vài phần, “Nếu ngươi định đi cứu hắn, e rằng hiện giờ trên đời này chẳng còn người để ngươi cứu đâu……có điều xem ra ngươi cũng biết điều, không ngu ngốc chạy đi tìm chết.”

“Mà nghe nói hắn chết khá anh dũng, với cơ thể bị bắn tả tơi đó mà có thể giết được vài thuộc hạ của ta……bọn người đó trước khi chết, còn gọi vang tên ngươi kìa.” Cố Tích Triều không chờ Thích Thiếu Thương đáp, mà tiếp tục nói, “Bọn họ đều cam tâm tình nguyện chết vì ngươi……sinh mạng đó hy sinh vì ngươi, mà ngươi vẫn có thể tiếp nhận một cách thản nhiên sao? Hoặc giả, ngươi……định tính món nợ máu này với ta?”

“Không……” Thích Thiếu Thương lắc đầu, hít một hơi thật sâu, nhìn sang Gia Cát, đổi chủ đề khác, “Không biết ngài có cách gì để cứu bao nhiêu người trên ZX này?”

Đối diện với hành vi chuyển đổi đề tài để trốn tránh của Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều không nhịn được hừ một tiếng.

“Dùng chiếc phi thuyền này, đưa thiết bị thay đổi quỹ đạo lên trên tiểu hành tinh.” Gia Cát không thể không thở dài, chỉ vào phi thuyền trước mặt mà nói.

“Có tác dụng không?” Thích Thiếu Thương không khỏi chau mày, “Không thể đùa với nhiều mạng người đến vậy.”

“Chỉ có thể làm hết sức thôi.” Gia Cát đáp, làm như vô tình nhìn sang Cố Tích Triều, “Ta nghĩ, phi công xuất sắc nhất của Liên Bang sẽ không làm chúng ta thất vọng.”

“Tôi không dám đảm bảo gì cả.” Cố Tích Triều nói thẳng thừng, “Những bất ngờ có thể xảy ra trong chuyến bay nhiều hơn rất nhiều so với những gì ông tưởng……thế nào, Thích Thiếu Thương, thấy ta bỗng nhiên biến thành vị cứu tinh của tất cả, thì rất kỳ lạ sao?”

“Không……không phải……ta chỉ là……” Thích Thiếu Thương lắc đầu, muốn nói gì đó những mãi vẫn không thốt ra thành lời được.

“Hợp tác hay trở mặt, chẳng qua là xây dựng trên cơ sở lợi ích mà thôi, loại hành vi chần chừ không quyết vì tình cảm cá nhân của ngươi vĩnh viễn sẽ làm mất đi cơ hội.” Cố Tích Triều cười khẩy nói, “Không cứu được Mục Cưu Bình, ngươi chắc chắn rất khó chịu, tuy nói không đi chết cùng hắn sẽ cứu thêm được nhiều người, nhưng với tính cách trọng tình cảm như ngươi……ha ha……kẻ làm đại sự vô tình, kẻ dựng đại nghiệp vô tâm, ngươi chưa từng nghe qua câu ngạn ngữ cổ xưa này sao?”

“Vậy thì, chẳng lẽ nhất định phải vô tình, phải máu lạnh như ngươi mới được sao?” Thích Thiếu Thương ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt của Cố Tích Triều, “Hành động quá lý trí quá lạnh lùng đó, trong cái xã hội vô tình này, phải chăng là không thể thay đổi được? Hay là, ngươi thật sự thích cuộc sống lạnh lẽo này?”

Cố Tích Triều hơi sững người, đang định nói gì đó thì bị Gia Cát cắt ngang.

“Cần có hai người lái chiếc phi thuyền này, Thích Thiếu Thương, ta không biết liệu cậu có thể đảm nhiệm không.” Gia Cát lên tiếng, nói với Thích Thiếu Thương.

“Tại sao lại là tôi?” Thích Thiếu Thương hỏi lại, bất giác quay sang nhìn Cố Tích Triều.

Trước kia, có một đường nét hoàn mỹ vụt ngang bầu trời, bỗng nhiên hiện ra trong đầu Thích Thiếu Thương.

“Bởi vì, không có ai có trách nhiệm bằng cậu.” Gia Cát đáp, “Cậu sẽ không khoanh tay đứng nhìn, cũng không dễ dàng từ bỏ.”

Gia Cát vừa nói vừa bình thản nhìn Cố Tích Triều.

“Ha, ông quả nhiên là không yên tâm.” Cố Tích Triều nhướn mày cười, “Có điều nếu là hắn, tôi không có ý kiến.”

“Tôi cũng không có ý kiến.” Thích Thiếu Thương gật đầu, đáp, “Ít nhất, tôi cũng phải làm gì đó.”

Lý Linh ngẩng lên nhìn đang đứng trước mặt mình, kẻ đó mặc quân phục của Quân Liên Bang, tự xưng là thuộc hạ của Gia Cát, còn Thích Thiếu Thương thì có lời nhờ hắn chuyển.

“Xin hãy hợp tác với chúng tôi, đây là ý của Đại ca các người.” người đó nói.

“Vậy sao? Hợp tác gì nào?” Lý Linh chau mày hỏi.

“Chúng tôi hy vọng, các người có thể cung cấp phi thuyền vận chuyển……”

“Thích Thiếu Thương, ta có thể đảm bảo, lão Gia Cát trói ta và ngươi lên chung một phi thuyền, chắc chắn là để Thần Uy giao ra mấy chiếc phi thuyền vận chuyển trong tay Cao Phong Lượng.” ngón tay Cố Tích Triều lướt qua nút điều khiển trên bàn, không biết là cố ý hay là vô tình, “sau đó, lão sẽ dùng phi thuyền đó đi cứu những kẻ mà lão cho rằng đáng sống sót, còn lâu mới quan tâm đến sống chết của Thần Uy các người.”

“Bây giờ tính toán những cái này có tác dụng sao?” Thích Thiếu Thương nói rất nhỏ, “Có thể cứu bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu thôi……nếu chúng ta thành công thì sẽ không có ai chết cả……”

“Vừa rồi ta có hỏi ngài Gia Cát, nếu không thành công thì ông ta sẽ làm gì, ông ta nói sẽ chết cùng ZX, vì đó là trách nhiệm của ông ta, không bảo vệ được ZX……” Thích Thiếu Thương hít một hơi thật sâu, ngoảnh đầu sang nhìn Cố Tích Triều, tiếp tục nói, “Chỉ tính điều này, đừng nói là ngươi không làm được, cho dù là ta cũng chưa chắc.”

Sự tắc trách của hắn là không bảo vệ được ER, mà khi nguy hiểm đến, hắn đã chọn chạy khỏi ER……

Trầm mặc một lúc, Thích Thiếu Thương lên tiếng: “Hiện tại, mọi người đều đang nghĩ làm sao để tránh được một trận thiên tai do con người tạo ra này, làm thế nào để cứu thêm nhiều người nữa, làm thế nào thực hiện được, đương nhiên là cần mọi người làm hết sức mình……nếu bây giờ vẫn còn tính toán lợi ích cho mình, thì làm sao đối mặt được với những con người vô tội vốn là đáng được sống tiếp? Vào những lúc này, tính toán đến lợi ích và sự khác biệt của tập thể có ích gì?”

“Ha……ngươi……” Cố Tích Triều cảm thấy không cười nổi nữa, cũng không biết nên nói gì, một hồi lâu sau, y lắc đầu, thở dài trào phúng, “Ta rất muốn nói, ngươi không tính toán không có nghĩa là người khác không tính toán……thế nhưng, tuy rằng lúc nào ta cũng khinh thường sự ngây thơ của ngươi, thì cũng có lúc thật sự muốn ngây thơ như ngươi vậy……”

“Cứ mãi tính toán như vậy rất mệt đúng không?” im lặng một lát, Thích Thiếu Thương nói, “Ít nhất ta cảm thấy rất mệt……”

“Đúng là rất mệt, nhưng ta đã quen rồi.” Cố Tích Triều cười khẽ, tiếng động cơ khởi động đã át đi tiếng thở dài nhè nhẹ sau cùng.

Tấm lưới khó khăn lắm mới giăng ra được, hiện tại mọi thứ gần như sắp đến tay rồi, thế mà chỉ vì hành động liều mạng của một tên man rợ mà bị đẩy đến bước đường phải bắt đầu lại từ đầu, Cố Tích Triều thật sự cảm thấy rất mệt.

Nhưng y sẽ không từ bỏ.

Xuyên qua tầng khí quyển, đến đường bay định trước, chờ khi góc độ và tốc độ hoàn toàn chuẩn xác, thì bắn thiết bị đi.

ZX có thể tồn tại tiếp tục hay không, những gì bản thân đã làm có đạt được kết quả hay không, tất cả chỉ phụ thuộc vào một giây này.

……………………………………

Sắc trời dần tối đi.

Không khí bất an ngày càng la tỏa.

Con người trên ZX dù có ngu độn đến thế nào cũng đã dần dần phát hiện ra bất thường, các đài truyền hình đều im hơi lặng tiếng, tuy mọi người vẫn đang sinh hoạt như thời gian biểu hàng ngày, nhưng sự bình lặng duy trì miễn cưỡng đó đang lung lay.

Có thể là do dự cảm không lành quá mạng mẽ, không có ai muốn đi tìm hiểu xem thật ra đã xảy ra chuyện gì.

Vì không một ai muốn biết ngày nào thì mình phải chết.

“Ngài Gia Cát, phi thuyền vận chuyển của Cao Phong Lượng đã lấp đầy, có thể cất cánh chưa?” Thiết Thủ báo cáo lại với Gia Cát, “Trưởng lão trên các hành tinh lân cận đã đồng ý cho phép phi thuyền hạ cánh tạm thời.”

“Vậy sao? Thế thì cất cánh đi.” Gia Cát gật đầu, “Ngoài ra, thông báo cho những người tự nhiê đón, cùng với dân cư ở gần mỏ quặng…… mang theo tất cả lương thực và nước có thể, vào trong đường hầm bên dưới mỏ……phần lương thực và nước còn thiếu sẽ do Chính phủ Liên Bang cung cấp……còn nữa, các đơn vị phòng không chuẩn bị sẵn sàng……nếu thiết bị thay đổi quỹ đạo xảy ra vấn đề, hy vọng còn có thể dựa vào họ để tạm thời ngăn cản các mảnh vỡ của tiểu hành tinh để cứu người……”

“Rõ……có điều……” Thiết Thủ gật đầu, sau đó chau mày hỏi, “Ngài Gia Cát, ngài thật sự không dự định công khai tin tức này sao? Đối với những người đang ở lại trên ZX mà không biết gì cả, liệu có công bằng không? Bọn họ……chắc hẳn là có quyền được biết?”

“Nếu họ biết thì sẽ có thể thế nào chứ?” Gia Cát thở dài, “Chẳng qua là tăng thêm thời gian chờ chết mà thôi, ngoài ra còn tăng thêm khó khăn trong việc sơ tán cho chúng ta thôi……khả năng vận chuyển trên ZX đã phát huy đến cực hạn rồi……những gì ta có thể đảm bảo hiện giờ chỉ là cố gắng hết sức để cứu càng nhiều người mà thôi, đồng thời làm cho những người sẽ phải chết không bị dằn vặt trước ranh giới cái chết……”

“Ngài Gia Cát……” Thiết Thủ nghe vậy, âm thầm thở dài, đang định rời đi thì quay lại, hỏi, “Ngài Gia Cát thì sao? Phải chuẩn bị phi thuyền rời đi chứ?”

“Không.” Gia Cát lắc đầu, “Nếu ZX bị hủy diệt, thì ta phải là người đầu tiên hứng chịu vận mệnh này……đây là trách nhiệm của ta……ngươi và Vô Tình đều đi cùng phi thuyền vận chuyển đi, thuyết phục người trên hành tinh khác hỗ trợ chúng ta……nếu không làm được……thôi vậy, các ngươi cố gắng hết sức đi……”

Gia Cát biết rõ, dù chính bản thân ông ta đi cầu cứu, cũng không thể được giúp đỡ, dù sao đi nữa, việc sơ suất để cho ZX bị hủy diệt là lỗi của ông, đã không thể nào giữ được sự kính trọng và phục tùng của các lãnh đạo trên hành tinh khác nữa.

“Rõ……” Thiết Thủ im lặng, sau đó nghiến răng gật đầu.

Hắn hiểu ý Gia Cát, hắn biết trong tình thế hiện tại có thể cứu ai được thì phải cứu, người còn đang sống thêm được phút nào hay phút đó……

Cho nên, hắn nghe theo mệnh lệnh của Gia Cát: ra đi.

Nhìn theo bóng lưng Thiết Thủ, Gia Cát không thể không thở dài, ngẩng đầu lên dựa vào ghế, không biết đang nghĩ gì, phải nghĩ gì, chỉ nhìn bầu trời dần tối đi, yên tĩnh chờ giây phút tận thế.

Chờ đợi, khó khăn hơn trong tưởng tượng rất nhiều.

Cuối cùng khi phía chân trời lóe lên một tia sáng, ông lộ ra nụ cười khổ sở.

ZX bị hủy diệt, toàn thể Liên Bang đều sẽ hỗn loạn……

Đáng tiếc, bản thân sau cùng cũng không thể đảm đương trọng trách này.

Nhớ lại bản thân từng nói với Thích Thiếu Thương rằng phải chịu trách nhiệm, nhưng ai ngờ, các chịu trách nhiệm này thật ra là một kiểu trốn tránh mà thôi?

Nhưng thật sự quá mệt mỏi rồi, cần phải nghỉ ngơi thôi……

……………………………………

Cố Tích Triều đột nhiên cảm thấy sự bất lực đang lan tỏa khắp cơ thể mình.

“Ta đã cố hết sức rồi.” y lên tiếng, nói thật nhỏ.

Y quả thật là không liều mạng, vì liều mạng chẳng qua là hy sinh bản thân chứ hoàn toàn không có ý nghĩa gì, y là người thông minh, y sẽ không dùng phi thuyền của mình lao vào tiểu hành tinh kia để mong rằng làm cho quỹ đạo của nó thay đổi dù chỉ một chút, đó là không tự lượng sức mình.

Nhưng y thật sự là đã cố gắng hết sức rồi.

Tay lái của y, thao tác của y, tất cả đều không có vấn đề gì, đáng tiếc hai thiết bị thay đổi quỹ đạo kia không đạt đến hiệu quả mong đợi.

Cũng tức là, quỹ đạo của tiểu hành tinh có thể thay đổi chút ít, nhưng không thể hoàn toàn tránh khỏi ZX, tuy rằng hệ thống phòng không của ZX đã bắn nát tiểu hành tinh đó, nhưng hàng loạt mảnh vỡ sẽ rơi xuống ZX, khi đó, thiên thạch từ trên không sẽ hủy hoại phần lớn các kiến trúc trên ZX, dưới lớp bụi, không có các thiết bị duy trì khí quyển, duy trì nhiệt độ, ZX sẽ không còn thích hợp cho con người sinh sống nữa.

Đến khi đó, lớp bụi bao xung quanh ZX sẽ làm cho công tác cứu hộ càng khó khăn hơn – dù cho còn có hy vọng, thì một khi ZX bị hủy diệt, những hệ mặt trời nằm trong Liên Bang đang rục rịch chắc chắn sẽ làm loạn, nếu vậy, ai còn đi quan tâm đến sống chết của người trên ZX nữa chứ? Dù sao người chết cũng không phải của bọn họ, hơn nữa, họ còn có thể nhặt được không ít lợi lộc trong đó.

“Ngươi còn nhớ khi ở ER ta đã hỏi ngươi điều gì không?” trong tĩnh lặng, Cố Tích Triều đột nhiên lên tiếng, “Khi đó……ta nói ‘Không gian này trông như thể vô hạn, thật ra từ lâu đã bị những kẻ trực thuộc Liên Bang kia chia cắt thành nhiều mảnh nhỏ……Thích Thiếu Thương, ta hỏi ngươi, ngươi có bao nhiêu dã tâm’……bây giờ ngươi xem đi, trong tình huống này……Liên Bang chắc chắn chìm trong nội loạn, là một cơ hội rất tốt……Thích Thiếu Thương, ta lại hỏi ngươi, ngươi có bao nhiêu dã tâm?”

Cố Tích Triều thì thầm, giọng nói hơi run rẩy, không biết là vì kích động hay vì sợ hãi.

“Dã tâm……” Thích Thiếu Thương hít thật sâu, “Một trật tự mới, mỗi người đều có khả năng sinh tồn, không cần vì sự tồn tại của bản thân mà đi hại người, giữa con người có thể có lòng tin, chứ không cần phải toan tính……”

“Ha ha……” Cố Tích Triều cười đến khản giọng, “Đó không phải dã tâm, đó là ngươi đang nằm mơ……chẳng lẽ ngươi tưởng ngươi là Thần thật sao? Nực cười! Ngươi không phải Thần, nếu ngươi là Thần, tại sao không thể tạo ra kỳ tích? ZX bị hủy diệt rồi, không phải sao? Dù chúng ta đã làm hoàn mỹ đến đâu, cũng không có kỳ tích, không phải sao?”

“Không có Thần, cũng không có Ma, cái lời tiên tri đó chẳng qua là một đạo lý ngàn năm không đổi……” Thích Thiếu Thương nhắm mắt lại, “Ta biết, chúng ta đều chỉ là người……mà người nào có thiện, có khoan dung, chính là Thần; kẻ nào chỉ biết hận, chỉ giết chóc, chính là Ma……ta nghĩ ta đã hiểu lời tiên tri đó, nó có nghĩa là con người có hai mặt thiện ác, chỉ xem người đó chọn lựa thế nào……đáng tiếc, ta không ngờ Lão Mục lại……”

“Ai nghĩ đến là hắn chứ?” Cố Tích Triều phì cười, “Còn về lời tiên tri đó……ha ha……đúng là ra vẻ huyền diệu, ai có thời gian quan tâm nó……không có nó thì vẫn có giết chóc, có chiến tranh, vẫn có mấy tên ngốc muốn thay đổi tất cả như ngươi, vẫn có những kẻ khủng bố chỉ mong thiên hạ đại loạn như ta, vẫn có những tên man rợ làm trò cười hại mình hại người như Mục Cưu Bình, vẫn cò những kẻ ngụy quân tử đến phút cuối cùng vẫn toan tính với bộ dạng đạo mạo như Gia Cát……còn nói ngươi có trách nhiệm, chẳng qua là biết chắc ngươi không thể đứng nhìn Liên Bang nội loạn mà thôi, vứt cho ngươi trọng trách, còn bản thân thì đi làm anh hùng danh tiếng vang dội đến ngàn đời sau……hừ……”

Giọng nói của Cố Tích Triều càng về sau càng run rẩy, y nhấc tay đấm mạnh vào bảng điều khiển, phi thuyền bỗng nhiên chuyển hướng làm cho Thích Thiếu Thương suýt nữa văng ra khỏi chỗ ngồi.

“Đi đâu vậy?” Thích Thiếu Thương gượng giữ thăng bằng, lên tiếng hỏi.

“Ngươi còn định ở đây thể hiện lòng tiếc thương với các vong hồn trên ZX sao?” Cố Tích Triều cười, “Ba phút là đủ rồi. Bây giờ, nên thực hiện bước tiếp theo rồi.”

“Cái gì?”

“Về ER, sau đó liên minh với các thế lực trên LM, SA……bây giờ chúng ta chỉ có chiếc phi thuyền này……nếu ta muốn có được những thứ ta muốn, chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu……nếu hợp tác với ngươi, tình thế khá có lợi.” Cố Tích Triều nói, nhưng không nhìn Thích Thiếu Thương, “Tuy lời tiên tri đó không đáng tin, nhưng cũng không phải không có sức ảnh hưởng, hiện giờ Liên Bang đại loạn, là thời cơ tốt nhất để vùng lên……chắc ngươi không phải không biết chứ, Thích Thiếu Thương, ngươi không thể không biết phải làm thế nào để cứu người, để thực hiện lý tưởng của mình chứ? Lần này, ngươi thật sự có đủ thời gian để dạy ta cái gì là tin tưởng rồi. Ha ha, ta biết, nếu chưa dạy ta những thứ đó xong, ngươi sẽ không cam tâm giết ta……hoặc là, ngươi định ghé sang những hành tinh gần đây bảo bọn lãnh đạo đó đến cứu viện ZX? Ha ha, ngươi phải biết rằng, ngay cả Gia Cát cũng không có được sự giúp đỡ, thì chúng ta có thể làm gì?”

“Ngươi thật sự không có tình cảm sao? Ngươi bình tĩnh bàn chuyện giao dịch với ta như vậy……” Thích Thiếu Thương chau mày, đứng bật dậy, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Cố Tích Triều, hắn lại không thể nói gì.

Hắn chỉ thở dài, nâng tay nhẹ nhàng đặt lên trên mắt Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều dường như muốn ngoảnh đầu đi, nhưng chỉ tránh đi một chút.

Sau một hồi thật lâu, Thích Thiếu Thương mới cảm thấy trong lòng bàn tay mình chút gì đó ướt át mà nóng bỏng.

Nó giống như một thứ ảo giác, xuyên qua bàn tay hắn, khiến cho Thích Thiếu Thương không tự chủ được mà tin, tin rằng trái tim của Cố Tích Triều vẫn còn chưa đóng băng.

“Vừa rồi……ta thật sự đã làm hết sức……” Cố Tích Triều lên tiếng, giọng nói vẫn còn run rẩy, “Không biết tại sao, ta bỗng nhiên thấy được những sinh mạng đó có tồn tại……Thích Thiếu Thương, ngươi hãy nói đi, đây là sự khác biệt giữa giết chóc và cứu vớt sao? Sự khác biệt giữa hủy diệt và níu giữ, có phải chính là thế này không? Đáng chết thật……rõ ràng ta phải nhìn thấu cái chết rồi, rõ ràng trước đó ta chưa từng quan tâm đến cái chết của họ, nhưng mà tại sao……tại sao hiện giờ bản thân ta lại bất thường thế này?”

“Không……” Thích Thiếu Thương lên tiếng, “Như vậy mới bình thường……”

Biết bao nhiêu sinh mạng đó, hại chết bọn họ, không cứu được bọn họ, hắn cũng có một phần tội lỗi.

Vậy nên hắn tự trách mình, hắn áy náy, hắn đau lòng.

Nhưng hắn sẽ không tránh né trách nhiệm của mình, vậy nên hắn sẽ gánh vác những sinh mệnh bị tước đoạt đi đó, hắn thề rằng phải xây dựng nên một trật tự mới không có giết chóc, dù phải đánh cược bằng chính mạng sống của mình, hắn cũng sẽ không do dự.

“Nhưng ta cũng biết nếu do dự, hối hận, ta thật sự không còn cứu vãn được nữa……” Cố Tích Triều tiếp tục nói, thanh âm mà y cố gắng đè nén bỗng nhiên trở nên quyết liệt, giọng nói ấy không thảm thiết, mà vẫn còn đang kìm nén, mỗi câu mỗi chữ tựa như dao sắc, rạch vào trái tim y, máu tươi chảy ra chôn vùi y, ngăn cách tất cả mọi người, không cho ai chạm đến y.

“Ha ha, đúng vậy, chẳng phải ngươi đang chờ sao? Ngươi đang chờ cái ngày mà ta diệt vong? Ngươi đang chờ ta ăn năn hối hận, hổ thẹn với ER của ngươi không phải sao……”

Bằng không, sau khi bị phản bội, ai lại có thể thốt ra hai chữ tin tưởng?

Vì thế không thể tin, không thể hối hận, vì khi đó y sẽ bắt đầu căm ghét chính bản thân mình, trở thành một con giun không ai thèm nhìn đến mà thôi.

Vì thế chỉ có thể tiếp tục tiến lên, dù cho có lúc do dự, thì những gì đang chờ y chính là địa ngục.

Vì vậy không thể có thời gian do dự, vì chính y chưa bao giờ có thời gian lựa chọn, cho nên không thể không ích kỷ, không thể không máu lạnh, không thể không học cách toan tính, không thể không quen với nỗi cô độc……

Vì thế y thật sự hâm mộ Thích Thiếu Thương, hâm mộ sự ngây thơ của hắn……

Vì biết rõ khác biệt, nên không hy vọng bản thân sẽ có ngày trở thành hắn, không hy vọng giành được một phần trong lòng của hắn, cũng không dám hy vọng bản thân có thể quay về những ngày đầu trên ER, càng không dám hy vọng bản thân có cơ hội và lý do để quay đầu lại.

Nhưng mà tại sao, y có thể nghe thấy rất rõ ràng, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định của Thích Thiếu Thương, lời nói khiến người ta không thể nghi ngờ, không thể bỏ mặc:

“Đến khi đó, ta sẽ đi cùng ngươi.”

Hóa giải tất cả.

Vạn vật tái sinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play