“Ngươi?” Cố Tích Triều nhướn mày rất nhẹ, sau đó bật cười, “Được.”
“Ta có thể chết trong tay ngươi, có thể coi như chết không hối tiếc, dù sao ban đầu khi giao dịch ta cũng đồng ý với ngươi, ngươi có thể lấy mạng ta bất cứ lúc nào.” Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương mà cười, nụ cười đó không có chút sợ hãi khi đứng trước cái chết, ánh sáng dưới đáy mắt y tựa như bầu trời sao của ER.
Thích Thiếu Thương hơi hoảng hốt, sau đó sắc mặt lạnh đi: “Ta không muốn giết ngươi tại đây, đi với ta.”
Nói xong, hắn tiến lên túm lấy cánh tay Cố Tích Triều, định đi ra ngoài cửa, không ngờ lại nghe thấy tiếng thở dài của Gia Cát.
“Thích Thiếu Thương, ta có thể hiểu được cậu muốn báo thù cho ER, cho nên ta để cậu ra tay, nhưng ta vẫn phải nói rằng, Cố Tích Triều không thể tha được……bởi vì y quá nguy hiểm.” Gia Cát lên tiếng vào lúc Thích Thiếu Thương chuẩn bị bước ra khỏi cửa, “Dù cậu có lý do gì, dù y nói vớ cậu lý do gì, ta đều hy vọng cậu có thể dứt khoát giết y……bằng không……”
Gia Cát không nói hết lời, nhưng ý nghĩa trong lời nói rất rõ ràng.
Thích Thiếu Thương dừng chân, trầm mặc một hồi mới trả lời Gia Cát: “Ngài Gia Cát, tôi biết rất rõ Cố Tích Triều đã làm những gì, không có cách nào chứng minh y có điểm nào đáng được tin tưởng, thế nhưng, tôi cho rằng ngài Gia Cát cũng biết, Thích Thiếu Thương tôi có phải là một người đáng tin không.”
Nói xong, Thích Thiếu Thương đẩy Cố Tích Triều bướcra khỏi cửa, rẽ vào cánh cửa nhỏ mà Thiết Thủ dùng để đưa hắn vào phòng, biến mất trước mắt Gia Cát.
……………………………………
“Định tìm một nơi phong cảnh hữu tình rồi giết ta sao?” Cố Tích Triều đánh giá xung quanh, lên tiếng nói.
Đây là một mảnh rừng đằng sau vườn trong phủ đệ của Gia Cát, thỉnh thoảng được dùng làm bãi săn bắn.
Con người dù đã tiến hóa đến bao nhiêu vẫn thích cách giải trí cổ xưa mà dã man này, bởi vì con người muốn dùng phương thức này để chứng minh bản thân rất có ưu thế, hoặc là thống trị, hoặc là giết chóc.
Cố Tích Triều đứng lại tại một khoảng trống trong rừng, quan sát xung quanh. Y không phủ định y đang tìm cơ hội trốn, bởi vì tuy Thích Thiếu Thương một mình trấn áp y, nhưng không tước đọat vũ khí của y – Thích Thiếu Thương có mang theo súng, còn vũ khí của y đã bị thu đi từ khi bước vào phòng của – đây chính là thời cơ chạy trốn tốt nhất, chỉ cần y có thể đánh lén Thích Thiếu Thương vào lúc hắn không phòng bị.
“Ngươi……còn muốn nói gì?” Thích Thiếu Thương lên tiếng hỏi, ánh mắt nhìn Cố Tích Triều rấtu ám.
“Ngươi còn chịu nghe ta nói sao?” Cố Tích Triều kinh ngạc nhìn lại Thích Thiếu Thương, sau đó bật cười ha ha, “Ngươi đúng là không sợ chết, lời khuyên cuối củng của Gia Cát ngươi đã quên sao?”
“Ta không quên, nhưng ta biết chắc chắn ngươi có điều muốn nói, ta cho ngươi một cơ hội.” Thích Thiếu Thương trả lời, “Ta muốn biết loại người như ngươi đến lúc chết còn có thể nói gì nữa.”
Nghe vậy, Cố Tích Triều thu nụ cười lại, cúi đầu, một hồi sau y mới thở dài: “Cho ta một cơ hội hối hận trước khi chết sao?”
“Đáng tiếc, ta không hối hận.” Cố Tích Triều nhướn hàng chân mày, không cười, cũng không giận, không có oán than, chỉ có vẻ cao ngạo vĩnh viễn không bao giờ xóa khỏi khuôn mặt y.
“Khi ta còn rất nhỏ, có người tiến hóa đáp xuống trên hành tinh nơi ta sinh ra, ta không thuận mắt khi thấy chúng tự tung tự tác cũng không vừa mắt bộ dạng cung kính nịnh nọt của đám trưởng lão đó, cho nên ta dùng kế cùng vài người khác thủ tiêu chúng, ta tưởng rằng ta đang làm điều tốt cho bọn họ, nên ta không hề giấu giếm điều gì, đáng tiếc, ta đã sai……” Cố Tích Triều chậm rãi nói, giọng điệu y bình thản không có chút tình cảm nào, “Chính vì ý định phản kháng đó, nên ta là kẻ bàn tính tà ác, do tuổi tác con nhỏ, bọn họ cho rằng ta không thể nào nghĩ ra những kế hoạch như vậy, cho nên, khi không thể tìm ra được kẻ đứng sau chủ mưu, ta bị xem là ác quỷ nhập thể, những năng lực vượt qua tất cả mọi người tại hành tinh ấy mà ta biểu hiện ra khi đó đã trở thành kiệt tác của ác ma……bọn người cùng ta thực hiện kế hoạch thi trở thành những con sâu mọt đáng thương bị ác quỷ mê hoặc, sau đó nữa chính là những nghi thức đuổi tà ma, cùng với cách ly hoàn toàn……lúc đó, ta gặp được ai đều hỏi tại sao, ta đã làmsai cái gì……đáng tiếc, không có ai trả lời ta, vì không ai dám nghe ta nói chuyện……bao gồm cả mẹ ruột, vì từ lúc đó trở đi bà ta chỉ nói với ta hai chữ duy nhất, chính là vào lúc bà ta sắp chết, bà ta nắm lấy tay ta, nói ta là yêu nghiệt……”
Thích Thiếu Thương đang định nói gì đó, Cố Tích Triều lại không thèm nhìn Thích Thiếu Thương, y nhắm mắt, hơi ngẩng đầu lên, “Khi đó, có một tên tử tù trả lời ta……gã nói với ta rằng, đây là quy tắc, là chân lý, đừng nói là phản kháng nói, chỉ cần ta hỏi nó đúng hay sai, thì chính ta đã sai rồi……”
“Nhưng mà, ta không tin, cho nên ta phải tự chứng minh cái gì là đúng, cái gì là sai, tại sao lại pải có đúng sai……” giọng nói của Cố Tích Triều bỗng nhiên trở nên sắc bén, “Nếu không ai muốn nói, không ai muốn nghe, thì ta sẽ tự làm, xem thử cái gọi là chân lý, là quy tắc này có phải là không thể thay đổi hay không?”
Thích Thiếu Thương bất giác chau mày, vì khi Cố Tích Triều quay lại nhìn hắn đã nói rất khẽ: “Cho nên, ta hâm mộ ngươi, hâm mộ ngươi có được Lôi Quyển……”
“Nghiệt do trời tạo, thì có thể tha, nghiệt do mình tạo, tuyệt không thể sống……” Thích Thiếu Thương trả lời, quay đi thở dài.
“Đúng vậy, nếu không phải ta phản bội ngươi, ta cũng không rơi vào kết cục này……” Cố Tích Triều gật đầu cười, trong giọng nói y vẫn tràn ngập sự châm biếm, chỉ là không biết đang châm biếm ai, là bản thân y vì phản bội quá nhiều rơi vào kết cục này, hay là Thích Thiếu Thương đã ckhông còn chân thành thuần túy? Là bản thân y đã thay đổi Thích Thiếu Thương, hay là Thích Thiếu Thương vì y mà thay đổi?
“Sao thế, thất vọng à?” Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương, cười ngông cuồng, “Thất vọng thì nổ súng đi, ngươi còn tiếp tục do dự, không chừng sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để giết ta, Gia Cát nói ngươi không được nghe ta, thật ra thì ngươi nên nghe lời ông ta……”
“Tại sao?” Thích Thiếu Thương kinh ngạc, không ngờ thấy bàn tay Cố Tích Triều vuốt qua tai, sau đó đưa ra trước mặt hắn, trong tay là một thiết bị liên lạc cực nhỏ.
Vì có thiết bị liên lạc đặt trong tai, màu sắc nó lại trùng với màu da, nên khi Cố Tích Triều vào phủ đệ của Gia Cát không ai phát hiện ra.
Hiện giờ, thiết bị liên lạc đó đang phát ra giọng nói rất nhỏ nhưng rất rõ: “Toàn đội đã tập trung đầy đủ hình thành vòng vây, có hành động ngay hay không, xin ra chỉ thị.”
Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương lập tức tái mặt mà cười ha ha, nắm bàn tay lại thành nắm đấm thu về: “Ta rất may mắn, thứ thuốc đó của Cửu U rất có hiệu quả, còn mấy đứa con trai của Cao Phong Lượng đều không có mạnh mẽ bằng ông ta……hiện giờ, ta chỉ cần nói hay tiếng vào lòng bàn tay, các căn cứ bí mật của Thần Uy sẽ thành tro bụi chỉ trong một giây……”
“Nếu vừa rồi ngươi giết ta, ta sẽ chẳng có cơ hội ra lệnh cho bọn họ, nhưng ngươi lại muốn nghe ta nói chuyện.” Cố Tích Triều lắc đầu, ánh mắt nhìn Thích Thiếu Thương vừa vui sướnglại vừa bi ai, “Muốn toan tính, loại người vừa xuống núi như ngươi không thể nào là đối thủ của ta đâu……”
“Vừa rồi……quá khứ mà ngươi kể lại, là thật hay giả?” Thích Thiếu Thương hít thật sâu, lên tiếng hỏi.
“Thật thì sao, ngươi sẽ vì thế mà tha thứ cho ta? Giả thì sao, ngươi sẽ vì thế mà giết ta?” Cố Tích Triều nhướn mày, “Bâygiờ ngươi còn suy nghĩ những việc này thì thật đáng ngạc nhiên……bây giờ ta muốn ngươi buông súng, sau đó để ta đi.”
“Không thể nào.” Một giọng nam trầm ẩn chứa sức mạnh vang lên, Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương đều không khỏi ngẩn ra, cả hai cùng quay đầu lại, phát hiện Thiết Thủ dẫn theo quân líh có vũ trang, lặng lẽ tiếp cận và bao vây hai người.
Cố Tích Triều nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nắm tay lại đưa đến bên miệng, hia mắt nhìn thẳng vào Thiết Thủ: “Gia Cát muốn giết ta thì cứ tự nhiên, thế nhưng, lợi ích của đối tác làm ăn trước mặt, ông ta không màng đến hay sao?”
“Ngài Gia Cát có chỉ thị, giết ngươi, không tiếc bất cứ giá nào.” Thiết Thủ quay lại nói, sau đó nhìn sang Thích Thiếu Thương, im lặng không tiếp lời.
“Vậy à? Thật không?” Cố Tích Triều cũng quay sang nhìn Thích Thiếu Thương, “Thấy chưa, đạo lý này là như thế đó, Gia Cát nói bao nhiêu lời hoang đường với ngươi, thật ra chỉ là vì bản thân ông ta cùng với cộng đồng của ông ta mà thôi, giao dịch đã ký kết xong vẫn có thể hủy đi, đối tượng hợp một khi trở thành uy hiếp vẫn có thể trừ bỏ……ngươi quả nhiên rất ngây thơ.”
“Ngây thơ thì sai sao?” Thích Thiếu Thương hít thật sâu vào, hỏi ngược lại, “Đúng như ngươi muốn, ta sẽ không bàn chuyện đúng sai, mà sẽ chứng minh cho ngươi thấy.”
Thích Thiếu Thương nói xong đột nhiên quay người, trước khi tất cả mọi người phản ứng lại, hắn đã lao đến bênh cạnh Thiết Thủ, súng trung tay đặt lên thái dương Thiết Thủ.
“Thả y đi.” Thích Thiếu Thương hạ giọng.
“Ngài Gia Cát đã nói, không tiếc bất cứ giá nào.” Thiết Thủ trả lời, “Bởi vì nếu thả Cố Tích Triều đi, ynhất định sẽ tập hợp Quân đội san bằng nơi này……Quân đội của ZX chỉ nghe theo mệnh lệnh của cấp trên, hiện nay một nửa binh quyền nằm trong tay Phó Tông Thư……Ngài Gia Cát chỉ có quyền lực hành chính mà thôi, hai bên sức mạnh này một khi mất cân bằng thì không chỉ có ZX nổi loạn, cả Liên Bang cũng không yên……cái giá đó không phải thứ mà anh, tôi, hoặc là Thần Uy có thể gánh vác……”
“Tôi không tính toán nhiều như vậy, tôi chỉ biết rằng, mỗi một sinh mang đều rất vô giá.” Thích Thiếu Thương nói, “Bây giờ tôi đang gánh vác sinh mạng của Thần Uy, tôi sẽ không phụ lòng kỳ vọng của họ, họ muốn được sống thì tôi sẽ không để họ chết dễ dàng……vì thế, thả Cố Tích Triều.”
“Y có thể lập tức đổi ý sau khi thoát ra, dù sao thì vòng vây của y đã hình thành rồi.” Thiết Thủ tiếp lời, vẻ mặt hắn vẫn cứng rắn như sắt thép, không có chút dao động nào.
“Anh không có quyền quyết định thay tôi.” Thích Thiếu Thương hạ giọng nói, “Bây giờ tôi nói thả y.”.
Truyện Tiên Hiệp“Ha ha……” nhìn tình trạng giằng co giữa Thích Thiếu Thương và Thiết Thủ, Cố Tích Triều khôngnhịn được bật cười, “Ta đã nói mà, Thích Thiếu Thương, ngươi rất có tiềm năng trở thành bạo quân.”
“Đáng tiếc ta cũng nhận ra, ngươi không thể nào nổ súng đâu.” Cố Tích Triều lắc đầu cảm thán, “Uy hiếp của ngươi chẳng có tác dụng tý nào.”
Thích Thiếu Thương không thể không trừng Cố Tích Triều, lại thấy ánh mắt của Cố Tích Triều hướng về những thuộc hạ đằng sau Thiết Thủ, sau đó nhìn thẳng vào hắn.
Thích Thiếu Thương đột nhiên hiểu ý Cố Tích Triều, y nói uy hiếp của hắn không có tác dụng, ý nghĩa là bảo hắn từ bỏ phương thức này, y nói hắn có tố chất làm bạo quân, có nghĩa là bảo hắn dứt khoát dùng bạo lực giải quyết Thiết Thủ và thuộc hạ của anh ta.
Cố Tích Triều đang cược.
Vừa rồi Cố Tích Triều vẫn đang lập kế hoạch về con đường thoát thân, lúc này chỉ cần Thích Thiếu Thương có thể kéo dài thời gian, y có thể ẩn vào trong khu rừng xung quanh đây để thoát khỏi vòng vây của Thiết Thủ.
Nhưng Thích Thiếu Thương có hiểu được ám thị của y không, có làm theo chỉ thị của y không, có chịu thả y không……tất cả đều chỉ có thể cược.
Cố Tích Triều không sợ thua, ít nhất, y có thể kéo theo rất nhiều người chết cùng.
Thích Thiếu Thương bị ánh mắt của Cố Tích Triều nhìn đến mức mất tự nhiên, đôi mắt của Cố Tích Triều rất đen, những toan tính dưới đáy mắt quá sâu, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể kéo người ta vào trong, rồi chết không còn xương cốt.
Thích Thiếu Thương đang sợ, dù sao những gì mà Cố Tích Triều từng làm về cơ bản đã hủy hoại tất cả lòng tin mà hắn đã cố gắng trao cho y.
Lần này, thật ra có thể tin không? Cược thêm một lần này có đáng giá không?
“Thiết Thủ, sao không ra lệnh cho thuộc hạ của ngươi nổ súng đi? Chẳng lẽ ngươi thật lòng lo lắng hắn sẽ nổ súng? Có lẽ là ngươi đang sợ chết?” Cố Tích Triều nhướn mày, bàn tay đang đặt bên môi vẫn không rời đi, “Dù sao thì cũng có rất nhiều người chết cùng ta, tính thế nào ta cũng không thiệt.”
Ánh mắt của Thích Thiếu Thương có ý gì, Cố Tích Triều đã hiểu, y biết Thích Thiếu Thương hiểu những gì y muốn nói, nhưng y cũng biết Thích Thiếu Thương đang do dự.
Y không thể nhịn cười được, cười rằng trên đời này quả nhiên không thể có người nào hoàn toàn không tính toán thiệt hơn đi tin tưởng một người khác, hy sinh mà không đòi bồi thường. Ngay cả Thích Thiếu Thương, ngoài miệng thì nói muốn dạy y cái gì là tin tưởng, nhưng bày ra núi xương trắng trước mắt hắn, nói với hắn rằng đây là cái giá mà hắn phải trả, hắn quả nhiên vẫn đang do dự.
Nếu đã vậy, bản thân y sao có thể không tự cứu lấy mình? Nói cho Thần kia thật rõ ràng, hắn không cứu y, thì Thần Uy mà hắn đang bảo hộ sẽ trở thành lịch sử, không ai có thể thay đổi được.
Thiết Thủ chau mày, mím môi định lên tiếng, không ngờ bị Thích Thiếu Thương dùng báng súng đập vào gáy, lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, phải nghiến răng thật chặt mới không ngã xuống.
Vào lúc này, Thích Thiếu Thương đã đấm thêm một quyền lên ngực Thiết Thủ, Thiết Thủ không thể nào không ngã ra sau, các thuộc hạ của hắn cũng vội vàng đỡ lấy theo bản năng, sau đó bao vây Thích Thiếu Thương.
“Cố Tích Triều!” trước mắt Thiết Thủ tối đen, dùng hết sức bình sinh hét lên cái tên này, để cho các thuộc hạ nhớ đến chức trách của mình, thế là bọn họ vội vàng quay đầu lại, nổ súng về phía Cố Tích Triều, đáng tiếc đổi lại là tiếng xào xạc của đám cây cối.
“Đáng chết! Các ngươi đi lục soát hết cho ta!” khó khăn lắm mới khôi phục lại, Thiết Thủ tức giận nói, sau khi ra lệnh đuổi theo với thuộc hạ xong mới đi đến trước mặt Thích Thiếu Thương, “Anh phải chịu trách nhiệm.”
Tuy đã ban lệnh lục soát, Thiết Thủ vẫn hiểu rõ rằng: Nếu không thể đánh trúng lập túc, thì muốn giết Cố Tích Triều sẽ rất khó khăn.
“Nói với ngài Gia Cát, tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Thích Thiếu Thương liếc Thiết Thủ, lạnh lùng nói.
Hắn quay đi, không để ý đến Thiết Thủ, đi men theo con đường nhỏ rời khỏi phủ đệ của Gia Cát.
Hắn thở dài thật khẽ, chỉ có bản thân mới nghe thấy:
Cuối cùng cũng vuột mất.
Hắn vuột mất cơ hội tốt nhất để Cố Tích Triều biết cái gì là tin tưởng.