Nhìn theo Anh Lục Hà ra khỏi phòng trong tiếng thì thầm của mình với biểu cảm ngây ngốc, Cố Tích Triều cầm lấy ly nước vừa uống một nửa vừa rồi để súc miệng.
Không chỉ vì son môi của Anh Lục Hà, mà còn vì thứ thuốc sót lại trong miệng.
Cố Tích Triều âm thầm thở phào, cũng may có Hoàng Kim Lân nhắc nhở, nên y mới có thể nhớ lại rằng: nếu y còn muốn trèo lên cái cây cao là Phó Tông Thư, thì phải để lại một phần cán dao cho lão. Trong thời điểm thời cơ chưa chín muồi hiện giờ, tốt nhất nên kiềm chế tham vọng thích gì làm nấy của mình.
Dù sao, y cũng không muốn trở thành loại sinh vật chẳng khác gì con rối không có ý thức của con người, mà loại bỏ quả bom trong não, có được thân phận Chủng người ưu tú vẫn là khát vọng đã từ lâu của y – y không muốn lựa chọn giữa hai thứ này.
Y vẫn cứ tham lam như vậy.
Anh Lục Hà không thông minh, nhưng lại rất nghe lời, nếu có thể khiến cô ta chỉ nghe lời y, nhờ đó có thể giấu giếm sự thật thì đúng là rất tốt.
Tuy rằng không thích, y vẫn có thể già vờ bản thân có hứng thú với Anh Lục Hà, nhân lúc cô ta bị hôn đến ngây ngất, đẩy thứ thuốc kia sang cho Anh Lục Hà, sau đó thêm vào một chút ám thị tâm lý – đương nhiên việc này chỉ làm một lần thì không đủ, nhưng y cũng sẽ tranh thủ thời cơ để tiến hành lần thứ hai, và nhiều lần sau nữa, dưới tác dụng của thuốc, một câu nói được lặp đi lặp lại đủ số lần sẽ trở thành bản năng của con người – nếu bị Cửu U hoặc Phó Tông Thư phát hiện Anh Lục Hà tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp, nhưng Cố Tích Triều không quan tâm Anh Lục Hà sẽ thế nào, hạnh phúc của cô ta không liên quan đến y, y có thể cho cô ta một lời thề, nhưng sẽ không giữ lời.
Y vẫn cứ tàn nhẫn như thế.
Ánh trăng rọi qua cửa sổ nhỏ trong phòng, hòa quyện với ánh sáng trắng đến chói mắt của đèn neon, chiếu lên những lọn tóc đen xoăn vẫn chưa được quét sạch hết trên đất, hình ảnh đó thật giống như những vết nứt trên sàn nhà đang dần rộng ra, hoặc là giống như một thứ gì đó đang trở mình chuẩn bị thức giấc.
Nhấc tay lau đi vệt nước hòa lẫn với thuốc và son còn vương trên môi, Cố Tích Triều hừ nhẹ một tiếng, y bỗng nhiên bật cười: “Rồi sẽ có một ngày, dù là Hoàng Kim Lân, hay là Phó Tông Thư, đều sẽ bị Cố Tích Triều ta thay thế.”
Giọng nói của Cố Tích Triều bị kìm nén trong cổ họng, chỉ có một mình y mới nghe thấy, y không cho rằng đây chỉ là một giấc mơ của một tên điên, y hiểu rõ năng lực của bản thân, y tin rằng bản thân có thể làm được.
Y dám nghĩ, cũng dám làm.
Bởi vì, y vẫn luôn có dã tâm.
…………………………………………
Thích Thiếu Thương không biết nên làm sao để đối diện với cảnh tượng trước mặt.
Dựa theo hướng dẫn mà Thẩm Biên Nhi để lại trong căn phòng nhỏ, Thích Thiếu Thương tìm thấy Lôi Quyển và Thẩm Biên Nhi trong khoang cứu sinh của phi thuyền.
Lôi Quyển đã không nôn ra máu nữa, cũng không còn ho, chỉ yên lặng nằm trong lòng Thẩm Biên Nhi, tựa như đang ngủ, vẻ mặt chưa bao giờ yên bình đến thế này.
Thích Thiếu Thương đương nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng Lôi Quyển thật sự chỉ đang ngủ.
“Quyển Ca……” Thích Thiếu Thương nhỏ giọng gọi, niềm vui khi dẫn dắt mọi người chiếm lĩnh phi thuyền đã biến mất không còn dấu vết gì, thay vào đó, trong lòng hắn dâng lên một nỗi đau, muốn khóc mà không thể khóc, muốn giải tỏa mà không thể giải tỏa, muốn chạy trốn nhưng không thể trốn thoát.
“Quyển Ca có lời muốn nhắn đến anh.” Thẩm Biên Nhi nói, ánh mắt cô không rời khỏi khuôn mặt Lôi Quyển một chút nào, “Ngài muốn tôi nói với anh rằng, ngoài báo thù ra, còn có rất nhiều việc quan trọng hơn đang chờ anh, ngoài ngài ra, còn rất nhiều người đau khổ đang chờ được cứu vớt……ngài biết rằng anh có thể làm được.”
Một loạt tiếng ồn truyền vào từ sau bức tường nặng nề, đó là tiếng hoan hô thắng lợi vang lên khi những người đã lên phi thuyền này chế ngự được người tiến hóa.
“Bây giờ xem ra, ngài nói không sai……anh quả nhiên đã làm được.” Thẩm Biên Nhi ngẩng lên, dường như định tặng cho Thích Thiếu Thương một nụ cười khích lệ như của Lôi Quyển, nhưng cuối cùng chỉ là siết chặt vòng tay hơn.
Thích Thiếu Thương bất giác ngoảnh mặt đi, ánh mắt hắn không dám dừng lại trên người Lôi Quyển, dù lý do to lớn thế nào, thì cũng không thể thay đổi sự thực là hắn đã làm liên lụy đến Quyển Ca.
Dù trời sập cũng có thể dùng làm chăn đắp, Thích Thiếu Thương vẫn không thể tự thuyết phục bản thân chấp nhận sự ra đi của Lôi Quyển.
“Quyển Ca……ngài thật sự rất mệt mỏi……” Thẩm Biên Nhi khẽ nói, “Ngài luôn suy nghĩ cho LM, bảo vệ những con người trên LM, luôn toan tính cho những người đó và LM……tôi biết ngài là nhân vật lớn, có tấm lòng rộng lượng…..nhưng tôi cũng biết rằng……ngài rất mệt……”
“Cơ thể này của Quyển Ca không chịu được bao lâu nữa, cho nên các Trưỡng Lão đã tiến hành chọn người lãnh đạo kế nhiệm cho LM từ lâu……vậy nên cuối cùng ngài cũng có thể ném LM sang một bên, ích kỷ một lần……ngài chết giống như ý nguyện của mình……tôi biết ngài thật sự rất hài lòng……”.
Kiếm Hiệp Hay“Tôi cũng rất vui……ngài đang ngủ trong lòng tôi, tôi có thể nhìn ngắm ngài, ngài không cần phải nghĩ đến những người khác, chỉ là của mình tôi……”
“Quyển Ca vốn dặn dò tôi đặt ngài vào trong khoang cứu sinh sau đó phóng đi ngay, tôi thì phải ở lại truyền lời……như vậy anh không cần phải nhìn thấy ngài chết, tôi cũng có thể giúp Quyển Ca giấu anh, để anh tưởng rằng Quyển Ca đã thoát về LM……nhưng tôi không muốn rời xa Quyển Ca, thế nên tôi quyết định đi cùng ngài.” Thẩm Biên Nhi nhìn Thích Thiếu Thương, lộ ra vẻ xin lỗi: “Hãy tha thứ cho sự ích kỷ của tôi.”
Thích Thiếu Thương nhìn Thẩm Biên Nhi, không nói gì, chỉ đi từng bước đẩy Khoang cứu sinh ra ngoài.
“Cám ơn.” Thẩm Biên Nhi nở nụ cười, đưa tay ấn vào cái nút bên cạnh mình, cửa khoang cứu sinh chầm chậm đóng lại trước mặt Thích Thiếu Thương.
Thông qua khe cửa càng lúc càng hẹp, cảng tượng Thẩm Biên Nhi cùng Lôi Quyển tựa vào nhau càng lúc càng đẹp.
Gần đây không có hành tinh nào để khoang cứu sinh hạ cánh, cho nên họ đi như thế này, chỉ có cái chết đang chờ.
Thích Thiếu Thương nhắm chặt mắt, một giọt nước đọng nơi khóe mắt, nhưng cuối cùng vẫn không rơi xuống.
Vì hắn vẫn không thể khóc.
Hắn vẫn chưa thể ích kỷ.
……………………………………
“Tướng Quân, ngài thật sự giữ Cố Tích Triều lại sao?” Hoàng Kim Lân chau mày, hỏi Phó Tông Thư.
“Tại sao lại không giữ chứ?” Phó Tông Thư cười, “Chỉ cần bẻ hết gai trên người nó, để nó ngoan ngoãn nghe lời, thì nó sẽ làm thay rất nhiều việc chúng ta không thể tự làm.”
“Thế nhưng, y thật sự rất khó tin tưởng.” Hoàng Kim Lân vẫn chau mày, “Dã tâm của y quá lớn, suy nghĩ cá nhân quá nhiều……”
“Không đáng sợ.” Phó Tông Thư cười, “Những cành nhánh dư thừa có thể cắt bỏ được.”
“Không đáng sợ?” Hoàng Kim Lân vô ý lặp lại, không ngờ Phó Tông Thư lại tỏ ra không vui.
“Ngươi đang sợ nó?” Phó Tông Thư hỏi.
Hoàng Kim Lân giật thót tim, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh, chỉ cười mà nói: “Tướng Quân đang đùa gì vậy?”
“Ngươi được sinh ra từ những đoạn gene hoàn mỹ nhất mà Cửu U nghiên cứu ra, ngươi sợ gì chứ?” Phó Tông Thư vỗ vai Hoàng Kim Lân cười, “Cố Tích Triều có ưu tú đến thế nào cũng chỉ là ưu tú hơn Chủng người rác rưởi mà thôi, so với chúng ta thì còn kém xa……ngươi không nhìn thấy bọ dáng của nó khi nghe thấy ta bảo Cửu U lấy bom ra sao? Muốn khống chế nó thật sự quá dễ dàng.”
“Thêm vào đó, còn có thuốc mới của Cửu U.” Phó Tông Thư cười nói, “Một chút năng lực của nó vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi bàn tay ta.”
Hoàng Kim Lân nhìn nụ cười có vẻ hiền từ nhưng tràn đầy toan tính của Phó Tông Thư, mở miệng định nói gì đó, nhưng do dự một hồi lại thôi, chỉ cười phụ họa.
Dù có nói gì, cũng chỉ là đang thể hiện sự hèn nhát của mình mà thôi.
Mà đó không phải là khuyết điểm mà gã nên có.
……………………………………
“Đại ca, thì ra anh đang ở đây.” Mục Cưu Bình vửa cõng một người vừa chạy như bay, “Có người muốn gặp anh.”
“Đúng rồi……Quyển Ca đâu?” thấy Thích Thiếu Thương đang đứng ngây ngốc trước cửa khoang cứu sinh, Mục Cưu Bình đột nhiên nhớ ra mục đích khi Thích Thiếu Thương quyết định chiếm lấy phi thuyền này là gì, thế là lên tiếng hỏi.
“Đi rồi, anh vừa tiễn họ đi.” Thích Thiếu Thương trả lời, giọng điệu rất bình tĩnh, hoàn toàn không có chút cảm xúc.
“Ờ, phải rồi, người này muốn gặp anh.” Mục Cưu Bình nói, sau đó đặt người hắn đang cõng xuống, “Nghe mấy người kia nói đây là nhà tiên tri có tiếng nhất của hành tinh bọn họ, ông ta nhất định đòi gặp anh, cho nên em cõng ông ta đến đây.”
“Tại hạ Lý Linh, nhà tiên tri của SA.” Người vừa đến chắp tay nói, chân của ông ta hiển nhiên là không đủ sức, khi chạm đất cũng vẫn phải dựa vào Mục Cưu Bình mới không ngã xuống.
Thích Thiếu Thương hơi nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu, xem tình trạng sức khỏe của người này dường như không thích hợp làm nhân công, cho nên hắn hoài nghi nguyên nhân ông ta xuất hiện trên phi thuyền này.
Bỗng nhiên có tiếng kim loại vang lên.
Mục Cưu Bình lập tức nhìn quanh, định tìm hiểu nguồn gốc tiếng động đó, thì lại phát hiện ra bên cạnh mình chẳng còn bóng người nào, hắn đang định lên tiếng hỏi, nhà tiên tri kia đã kích động vùng ra khỏi sự nâng đỡ của hắn, quỳ sụp xuống trước mặt Thích Thiếu Thương.
“Cuối cùng ta cũng gặp được……cuối cùng cũng gặp được rồi……” Lý Linh dập đầu liền mấy cái khi Thích Thiếu Thương vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, tiếp theo đó vội vàng giật ống quần của mình lên, để lộ ra một cái chân giả bằng kim loại.
Thích Thiếu Thương và Mục Cưu Bình ngơ ngác nhìn Lý Linh tháo cái chân giả xuống, sau đó, mọi việc giống hệt như ảo thuật, ông ta rút trong cái chân giả ra một thanh kiếm kim loại không rõ niên đại.
Thứ đó có vẻ như rất cũ kỹ rồi, nhưng không có dấu vết rỉ sét, lưởi kiếm tỏa ra ánh sáng lành lạnh, giống như có phép thuật, khiến cho người nhìn vào nó không thể mở mắt ra.
Không đợi Thích Thiếu Thương đưa ra câu hỏi, Lý Linh đã nâng thanh kiếm lên cao quá đầu, giọng nói khản đặc tựa như đang thốt ra những lời từ tận đáy lòng, ngâm một đoạn thơ nghe rất giống ca dao cổ:
“Thần giáng thế.
Biết thiện, sau lại biết ác;
Biết tín, sau biết không tin;
Biết nghĩa, sau biết bất nghĩa.
Chỉ có người vượt qua thử thách, mới có thể thống lĩnh tất cả:
Chấm dứt chiến tranh giết chóc……
Thay đổi trời đất,
Ban cho chúng sinh bình đẳng……”
Thích Thiếu Thương nghi hoặc nhìn người đàn ông đang kích động rơm rớm nước mắt quỳ trước mặt mình, dường như đã hiểu những gì ông ta hát, nhưng lại không dám chắc chắn.
“Thanh kiếm này có linh hồn, gặp được chủ nhân sẽ tự kêu lên.” Lý Linh hát xong, lên tiếng giải thích, “Vừa rồi ta đã ngâm lời tiên tri được truyền lại cùng thanh kiếm này……Tuy linh hồn nó đã say ngủ ngàn năm, nhưng mỗi một thế hệ nhà tiên tri tại SA đều phải gánh lấy trách nhiệm bảo vệ nó, nửa tháng trước, thanh kiếm này bỗng nhiên ngân lên trong vỏ, linbh hồn nó đã thức giấc để chuẩn bị gặp chủ nhân……vì mục đích mang theo nó đi tìm chủ nhân, ta mới trà trộn lên phi thuyền, để bọn người kia không phát hiện ra ta đang mang kiếm, ta đành phải giấu nó vào trong chân giả.”
“Xin ân nhân nhận kiếm.” Lý Linh nói xong thì nâng kiếm lên.
Thanh kiếm đó hiển nhiên là không nhẹ, Lý Linh chỉ nâng lên trong chốc lát đã rịn mồ hôi đầy đầu, chú ý đến điều này, Thích Thiếu Thương vội vàng nhận lấy thanh kiếm, vừa đưa tay ra định đỡ Lý Linh đứng lên, không ngờ ông ta lại vừa dập đầu vừa thì thầm “Được cứu rồi……tìm thấy rồi……”
Mãi đến khi Thích Thiếu Thương và Mục Cưu Bình cuống quýt đỡ Lý Linh dậy, xung quanh đã có rất nhiều người tập trung lại, ai cũng nhìn Thích Thiếu Thương bằng ánh mắt dùng bái, còn Thích Thiếu Thương đã rơi vào tình huống không thể không nhận kiếm, không thể không gánh vác trách nhiệm của “Thần” trong truyền thuyết.
“Vẫn chưa thỉnh giáo đại danh của ân nhân.” Lý Linh túm chặt lấy khuỷu tay của Thích Thiếu Thương, kích động đến nỗi run rẩy cả người.
“Tôi là Thích Thiếu Thương……” Thích Thiếu Thương do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định nói ra tên thật của mình.
Những người xung quanh không thể không hoan hô, dường như không còn ai chú ý đến thật giả và dụng tâm của màn kịch mà Thích Thiếu Thương và Mục Cưu Bình dựng lên nhằm thu hút sự chú ý của họ mà không đánh động bọn người tiến hóa trên phi thuyền, dù sao thì cái tên Thích Thiếu Thương và ER, đã trở thành đại diện cho lý tưởng cao nhất của những thanh niên không chịu an phận đồng thời mang tâm lý phản kháng này.
“Hãy để chúng tôi theo anh!” có người kêu lên, lập tức có người hưởng ứng, câu nói này rất nhanh chóng biến thành khẩu hiệu lan truyền ra, tạo thành khí thế kinh người.
Thích Thiếu Thương do dự một lát, sau cùng cười.
Hắn không tin thần, cũng không tin lời tiên tri, hắn không cho rằng bản thân là thần, nhưng hắn bỗng nhiên hiểu được những lời mà Quyển Ca bảo Thẩm Biên Nhi nói lại với mình có ý nghĩa gì.
Hắn có thể làm được.
Nụ cười của Thích Thiếu Thương đổi lại từng đợt tung hô vang dội.
Âm thanh này dường như làm cho Lý Linh đột nhiên nhớ lại gì đó, thế là ông ta nói với Thích Thiếu Thương: “Lời tiên tri đó còn một nửa, thế nhưng nó rất mâu thuẫn, đến nay ta vẫn không biết được nó có ý nghĩa gì……có điều ta cho rằng đó là một lời cảnh báo……”
“Như thế nào?” Thích Thiếu Thương nhìn Lý Linh, lên tiếng hỏi.
Lý Linh do dự một lát, lên tiếng ngâm:
“Ma giáng thế.
Biết ác, sau lại biết thiện;
Biết không tin, sau biết tín;
Biết bất nghĩa, sau lại biết nghĩa.
Phá tan xiềng xích của đôi cánh,
Sống dậy sau kiếp nạn.
Đốt lên nghiệp hỏa, sinh linh đồ thán.
Biến nước trong thành biển máu,
Khiến cho vạn vật hồi sinh……”