Vậy nên Cố Tích Triều luôn dùng thái độ nghi ngờ đối xử với mọi người, đây chính là điểm khiến cho Phó Tông Thư yên tâm nhất.
Bởi vì chỉ khi nào xác định được lợi ích rõ ràng, Cố Tích Triều mới không để tình cảm chi phối, cũng sẽ không vì một người nào đó hoặc vì đạo nghĩa nào đó mà thay đổi kế hoạch của bản thân, hoặc ra trận quay ngược giáo đâm quân mình.
Vì thế Phó Tông Thư không quan tâm thật ra Cố Tích Triều đang âm mưu điều gì, vì lão biết rằng, bản thân lão có thể cho Cố Tích Triều thứ y muốn, Cố Tích Triều sẽ không làm lão thất vọng.
Còn Cố Tích Triều đúng là không phụ kỳ vọng của lão, mặc kệ chút sơ suất sau cùng của y, về cơ bản thì ER đã không thể tồn tại được.
Cố Tích Triều rất thông minh khi để một phần lớn Chủng người rác rưởi trên ER tự hại chính chúng, để cho Gia Cát không thể tìm cớ gây chuyện, cũng không có lý do gì để kích động dư luận.
Vậy nên Phó Tông Thư rất hài lòng với quân cờ mang tên Cố Tích Triều.
“Làm rất tốt……ta không nhìn lầm người, ngươi là một nhân tài.” Phó Tông Thư bước đến bên cạnh Cố Tích Triều, vỗ nhẹ vai y.
“Cảm ơn Tướng Quân đã khen ngợi.” Cố Tích Triều gật đầu cám ơn.
“Ta đã cho ngươi thân phận mà ngươi muốn.” Phó Tông Thư cười nói, “Có điều, ta cho rằng nó không đủ với ngươi.”
Nghe vậy, chân mày Cố Tích Triều hơi nhướn lên, sau đó y cười nhạt: “Tướng Quân biết là được rồi.”
“Mấy ngày này Cửu U đã làm ra mấy thứ hay ho, một lát nữa ngươi có thể đi xem cùng ta.” Phó Tông Thư đi đến trước bàn làm việc, ngón tay gõ lên tập hồ sơ trên mặt bàn.
Đó là một báo cáo về một loại thuốc chuyển đổi gene nào đó, nghe nói một người khi quyết định tán thành hoặc phản đối một sự việc nào đó, ngoài mối quan hệ với môi trường sống còn liên quan đến gene của người đó, loại thuốc mới của Cửu U, có thể thay đổi gene ảnh hưởng đến quyết định tán thành hoặc phản đối của con người.
Phó Tông Thư rất tin tưởng vào năng lực của Cửu U, vì lão biết rằng một phần gene của Cửu U được lấy từ những học giả có công tạo ra Chủng người ưu tú ngày trước, những người này là lớp người kiệt xuất nhất trong thời đại đó.
Quá trình tiến hóa này lẽ ra cần trải qua hàng ngàn năm, thế nhưng nhờ có kỹ thuật gene này mà con người gần như đạt đến cực hạn hoàn mỹ về tuổi thọ, trí tuệ, sức khỏe và nhiều phương diện khác chỉ trong vòng vài chục năm ngắn ngủi.
Đào thải và chọn lọc là quá trình tất yếu, nhất là trong tình trạng tài nguyên thiên nhiên có hạn, dù cho con người đã không ngừng tìm ra các hành tinh mới đồng thời tiến hành khai phá – đương nhiên, những việc này đều do Chủng người ưu tú làm, Chủng người rác rưởi về cơ bản chỉ sống ký sinh hoặc đi cướp đoạt những hành tinh mới đã hình thành nên môi trường thích hợp cho sự sống – muốn thỏa mãn tất cả yêu cầu, nguyện vọng, thậm chí là lòng tham của tất cả mọi người thì bao nhiêu cũng không đủ, vì thế, cái loại người không thể tiến hóa kia sẽ phải gánh chịu hậu quả cho sự cổ hủ của chính mình – bọn họ nên bị Chủng người ưu tú thống trị, đồng thời an phận với những nguồn tài nguyên sinh tồn dành cho bọn họ.
Cũng chính vì vậy, dù cho bao nhiêu năm nay vẫn luôn có người đề ra quan điểm chung sống bình đẳng với Chủng người rác rưởi, nhưng bản chất của sinh vật đã quyết định ưu thế, quyết định đẳng cấp, thì cần gì phải có bình đẳng? Tên Gia Cát kia thật ra cũng chỉ là nói cho dễ nghe mà thôi.
Bình đẳng, vĩnh viễn chỉ dành cho một bộ phận người hoặc sinh vật mà thôi.
Khi Cố Tích Triều nghe thấy tên Cửu U thì hơi nhíu mày.
Những ký ức có liên quan đến Cửu U thật sự làm cho y rất không dễ chịu.
Y biết mục đích mà Cửu U được sinh ra chính là để nghiên cứu sâu thêm về gene của con người, vậy nên Cửu U có được những đoạn gene quan trọng nhất của những nhà khoa học đã nghiên cứu ra Chủng người ưu tú, thêm vào những gene khống chế cảm xúc, lý trí — hoặc có thể nói là hoàn toàn vô tình.
Trong xã hội này, vào lúc bắt đầu hình thành phôi thai của một người, gene đã quyết định ngành nghề sau này của người đó, có những người sinh ra để lãnh đạo, có người sinh đã chỉ để nghiên cứu…… Cửu U xem như đã hoàn thành sứ mệnh của bản thân, lão đã làm được rất nhiều, làm cho xã hội này ngày càng hoàn thiện – giống như một cỗ máy mà từng bộ phận trong nó đã trải qua quá trình thiết kế rất cẩn trọng, vĩnh viễn không có một sai sót nào.
Y biết rằng Cửu U có nghĩa vụ phân tích gene của mình, loại gene bất thường không giống với người tự nhiên, cũng không giống người đã biến đổi……y nhớ rất rõ ánh mắt mà Cửu U dùng để nhìn y, dường như đang nhìn một sai phạm, một sơ suất lẽ ra không nên xảy ra.
Không phải Chủng người ưu tú, càng khác biệt với người tự nhiên, vì thế số mệnh của y chính là cô độc một mình.
Vì thế y chỉ sống vì mình mà thôi.
………………………………
“Đại ca, khi nào thì chúng ta đi báo thù cho chị Minh Chính?” Mục Cưu Bình đi xuống từ trên máy bay chiến đấu, nhìn thấy Thích Thiếu Thương đang ngồi một bên nhìn trời đến ngây ngẩn, không nhịn được hỏi thêm một lần nữa.
Mấy ngày này hắn gần như là dốc hết sức lực để rèn luyện kỹ năng của mình, tuy không thể đạt đến trình độ tuyệt đỉnh như Cố Tích Triều, nhưng ở LM hắn đã có thể đứng hàng đầu rồi.
Thế nhưng Thích Thiếu Thương lại giao hết những thuộc hạ còn sót lại cho Lôi Quyển, gần như không hề nghĩ đến chuyện báo thù hoặc tái thiết ER.
Thấy Thích Thiếu Thương tiếp tục im lặng không để ý đến mình, Mục Cưu Bình vỗ thật mạnh lên lưng Thích Thiếu Thương: “Đại ca, anh đang nghĩ gì vậy?”
Thích Thiếu Thương bị hành động của Mục Cưu Bình làm giật bắn mình, bất giác buột miệng nói ra ba chữ: “Cố Tích Triều.”
“Được, khi nào chúng ta đi phanh thây tên này?” Mục Cưu Bình nhìn Thích Thiếu Thương mong đợi.
“Không, anh chỉ đang nghĩ, những điều Quyển Ca nói với anh, hai phương thức di truyền……di truyền sinh học và di truyền xã hội……” Thích Thiếu Thương nheo mắt, “Cái thứ nhất quyết định bản chất, cái thứ hai quyết định biểu hiện…… có thể Cố Tích Triều nói không sai, anh may mắn hơn y, vì anh đã gặp được Quyển Ca.”
“Đại ca?” Mục Cưu Bình nghi hoặc nheo mắt lại, “Anh nói vậy có ý gì? Chẳng lẽ anh định tha cho Cố Tích Triều?”
“Không, không phải.” Thích Thiếu Thương lắc đầu, “Bao nhiêu sinh mạng đó, cả Minh Chính nữa…… dù thế nào anh cũng không thể tha cho y được.”
“Vậy thì khi nào chứ?” Mục Cưu Bình hỏi lại, “Bây giờ em chỉ cần nghĩ đến Cố Tích Triều đang dương dương tự đắc ở chỗ của Quân Liên Bang, thì em chỉ hận không thể lập tức chạy đến ZX, tiêu diệt hết cả hành tinh đó!”
“Ba ngày sau, sẽ có một chiếc thuyền chở nhân công sang ZX đi ngang qua LM, chúng ta có thể nhân lúc đó trà trộn vào trong số người này……” suy nghĩ hồi lâu, Thích Thiếu Thương chậm rãi lên tiếng.
Mục Cưu Bình nghe vậy mừng rỡ: “Thì ra Đại ca đã có sắp xếp, em còn tưởng Đại ca không định báo thù nữa chứ.”
“Anh mày có phải cao tăng tự cắt thịt nuôi chim ưng đâu?” Thích Thiếu Thương lắc đầu nói.
Hơn nữa, loại chim ưng như Cố Tích Triều đã vặt sạch lông bồ câu rồi.
Thích Thiếu Thương không phủ định chút ý định riêng của mình, không nói là vì những người ER chết oan đi báo thù, Nguyễn Minh Chính, Lao Huyệt Quang chết trong tay ai, thì người đó phải đền mạng.
Hắn không phải chưa từng tưởng tượng ER vẫn có thể như ngày trước, đường đường chính chính đối kháng với Quân Liên Bang, thế nhưng hiện giờ hắn đã không còn khả năng làm điều đó, nhưng gì còn sót lại của ER không thể làm gì hơn, không bằng để họ lại LM, ít nhất cũng có thể sống bình an trong quãng thời gian còn lại.
Hắn cũng phát hiện, cái gọi là âm mưu quỷ kế thường rất có hiệu quả.
Cho dù không thể thay đổi sự thật là ER đã diệt vong, hoặc là những kẻ lãnh đạo cao cấp của Quân Liên Bang không bao giờ suy nghĩ hoặc bồi thường cho quyết định của chính mình, thì ít nhất, tên bại hoại phản hội người tự nhiên, phản bội người tin tưởng mình là Cố Tích Triều sẽ phải trả giá cho con đường mà y lựa chọn – đến ZX là một phương pháp có hiệu quả, nhưng đồng thời cũng là một biện pháp nguy hiểm.
Cho nên Thích Thiếu Thương không nói cho Lôi Quyển biết kế hoạch của mình, hắn biết tính tình của Lôi Quyển, hắn sẽ không để cho Lôi Quyển mạo hiểm cùng mình.
Hắn cũng biết rằng, thật ra không cần có một cái cớ nào, mặc dù hắn có thể tìm được rất nhiều nguyên nhân, thì ân oán giữa hắn và Cố Tích Triều cũng chỉ là việc cá nhân.
Hắn nhất định phải tự tay giết Cố Tích Triều.
………………………………
“Biên Nhi……” Lôi Quyển nhẹ giọng gọi phó quan của mình.
Thẩm Biên Nhi gác lại công việc đang làm dở dang, đứng dậy đến bên cạnh Lôi Quyển, không nói lời nào mà chỉ im lặng chờ được dặn dò.
“Ba ngày sau, tôi sẽ đi cùng Thiếu Thương rời khỏi LM, có thể sẽ không quay lại nữa……em thay tôi, quản lý LM……về phần các vị trưởng lão kia, tôi sẽ để lại một mệnh lệnh cho họ, ngoài ra, đội cận vệ của tôi cũng sẽ để lại cho em……” Lôi Quyển nói từng chữ một, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Nhìn quang cảnh rực rỡ ánh mặt trời bên ngoài, Lôi Quyển bất giác mỉm cười, trong những ngày Thích Thiếu Thương ở LM, hình như ngày nào mặt trời cũng chói lóa thế này.
“Ngài muốn rời khỏi LM?” Thẩm Biên Nhi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lôi Quyển, “Ngài không cần LM nữa?”
Chú ý đến sự kinh ngạc của Thẩm Biên Nhi, Lôi Quyển dời ánh mắt khỏi cửa sổ: “Tôi không yên tâm về Thích Thiếu Thương.”
“Nhưng có thể bỏ mặc em và LM?” Thẩm Biên Nhi hỏi ngược lại, nhận lấy nụ cười buồn thảm của Lôi Quyển.
“Rồi sẽ có một ngày tôi phải rời bỏ em và LM……” Lôi Quyển khép hờ mắt nói, “Tôi đã vay mượn của ông trời bao nhiêu thời gian rồi, cũng đã đến lúc phải buông tay.”
Thẩm Biên Nhi cúi đầu, nhớ lại một vài việc xưa, sau đó im lặng.
Lần đó, thương tích của Lôi Quyển thật sự rất nặng, chỉ dựa vào dung dịch dinh dưỡng để cung cấp năng lượng khôi phục là hoàn toàn không đủ, vì thế, cơ thể hiện tại của Lôi Quyển đã được ghép thêm một vài bộ phận bên ngoài, tuy cách tốt nhất là ghép những bộ phận được tạo thành từ chính tế bào của anh, nhưng những kỹ thuật này hiển nhiên đi ngược lại tôn chỉ của người tự nhiên, đặc biệt là những người kiên trì cho rằng người tự nhiên không nên ỷ lại vào kỷ thuật gene như Lôi Quyển, sau khi được ghép tạng, cơ thể Lôi Quyển không ngừng xảy ra phản ứng bài xích, thế nên chẳng ai đoán trước được cơ thể của anh có thể chịu đựng được bao lâu.
Nhưng có một điều mọi người đều biết, chính là thời gian không còn nhiều.
Thẩm Biên Nhi biết rất rõ, nhưng lần nào nhắc đến cũng đều cảm thấy rất hoảng hốt, dù còn bao nhiêu thời gian cũng vẫn không thể thẳng thắn chấp nhận sự thật này.
“Em đi cùng ngài.” Im lặng hồi lâu, Thẩm Biên Nhi nói, “Em đã từng nói, ngài lên đao sơn hay xuống biển lửa đều phải mang em theo cùng……em sẽ không nuốt lời.”
Lôi Quyển nghe vậy sững sờ, nhưng lập tức nhớ ra, cô bé này ngày xưa vẫn theo sau lưng mình mà không chịu mở miệng, không ngờ lần đầu tiên lên tiếng lại là lời thề vĩnh viễn không rời xa.
Khi đó nah mới biết rằng, thì ra không phải Thẩm Biên Nhi không nói được, mà ngược lại, sẽ không có lời hứa của bất cứ ai cẩn trọng, quý giá bằng của cô, cũng không có một ai đã hứa là nhất định sẽ làm như cô.
“Tôi không thay đổi được ý định của em?” Lôi Quyển than nhẹ, hỏi.
“Không thể.” Thẩm Biên Nhi nói xong thì mím chặt môi, Lôi Quyển biết rõ, đó là biểu hiện cô sẽ không lên tiếng lặp lại lần nữa.
“Cũng được……” Lôi Quyển im lặng hồi lâu, sau cùng mới nói, “Nếu tôi thật sự không gắng gượng được, thì cũng có người giúp Thiếu Thương lo liệu mọi chuyện……”
Thẩm Biên Nhi không nói gì, chỉ hơi ngoảnh đầu đi hướng khác.
Mặt trời ấm áp thế nào cũng không thể sưởi ấm bàn tay người đàn ông này.
Nguyện vọng có mãnh liệt đến đâu, cũng không thể xin thêm chút thời gian cho người đàn ông này.
Những gì cô có thể làm, chỉ là chấp nhận, và trân trọng mà thôi.
……………………………
“Sáng nay vừa đến, đã nghe thấy tiếng Tiểu Thúy kêu rất hào hứng rồi, thì ra là có khách quý đến!” trước cửa phòng làm việc của Cửu U, một cô gái trang điểm sặc sỡ thấy Phó Tông Thư và Cố Tích Triều, lập tức liếc mắt đưa tình, con chim lạ lùng đậu trên vai cô thì đang kêu không dứt.
Đưa Phó Tông Thư vào trong phòng làm việc của Cửu U, cô gái quay đầu lại, dựa vào Cố Tích Triều: “Bé con, lâu lắm rồi không gặp, cậu gầy đi nhiều lắm nha……”
Vừa nói, cô nàng vừa nhấc tay lên vuốt mặt Cố Tích Triều, đáng tiếc vì Cố Tích Triều hơi ngửa đầu ra sau nên bị hụt.
“Cậu đúng là vẫn không lãng mạn tý nào.” Cô gái cảm thấy khá thất vọng, nhưng lại như đang có hứng thú, lập tức dựa sát vào Cố Tích Triều, “Đã có thể theo sát Tướng Quân rồi, xem ra cậu đúng là có năng lực.”
“Anh Lục Hà, cô……” Cố Tích Triều lại lùi ra sau một bước, lên tiếng định nói gì, nhưng sau đó lại thay đổi chủ đề, “Đây là chim của cô nuôi?”
“Sao? Con chim nay là hàng hiếm đó nha, ngài Cửu U đặc biệt tạo ra cho tôi chơi đó……” Anh Lục Hà vừa cười vừa giơ một ngón tay lại gần chân con chim, nó lập tức ngoan ngoãn nhảy lên tay cô, “Tôi đặt tên nó là Tiểu Thúy, nghe hay không? Rất hợp với nó.”
Con chim dường như nghe hiểu những gì Anh Lục Hà nói, lập tức xòe ra đôi cánh màu tía của nó, trông không khác gì một đóa hoa.
Đúng lúc này, Cố Tích Triều mới nhận ra đôi cánh của nó nhỏ một cách bất thường.
Nói một cách khác, con chim này không thể bay được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT