Tô Lị và Cát La ra ngoài thư giãn, vừa ra ngoài đã quậy phá, quán bar, Trần Tửu, tất cả đều quên sạch.
Bốn ngày không gặp, vào lúc Trần Tửu cho rằng cô đã bỏ cuộc, Tô Lị trở lại, còn mang theo công thức pha chế vài loại cocktail có một không hai.
Quán mới tuyển thêm nhân viên, buổi chiều, ông chủ dặn cậu ấy và Trần Tửu đi mua đồ ngọt để tổ chức tiệc. Buổi tiệc sẽ được làm trong vườn hoa lộ thiên, hai cái bàn dài phủ vải trắng, trên bàn bày rất nhiều rượu mới và đồ ngọt, dài đến mức không nhìn thấy điểm cuối.
Nhân viên mới tên là Tiểu Vĩ, tuổi còn nhỏ, vừa cao vừa gầy, cảm giác một cơn gió cũng có thể thổi bay cậu, Trần Tửu đi trước, cậu ấy lẽo đẽo theo sau.
“Tiểu Vĩ.”
“Tiểu Vĩ.”
“Tiểu Vĩ.” Trần Tửu quay đầu lại, Tiểu Vĩ suýt nữa va vào người anh, Trần Tửu đè lên trán cậu đẩy ra sau, “Cậu đang nghĩ gì đấy?”
“Em đang ngắm đồ ngọt ạ, đẹp thật.”
“Nhìn đường đi.”
“Vâng vâng.”
“Chúng ta qua bên kia lấy mấy cái về.”
“Vâng.”
Hai người đang nói chuyện, bỗng có một cô gái nhỏ nhắn, trắng trẻo chạy đến, khi cười khóe miệng có hai cái má lúm đồng tiền, trông vô cùng đáng yêu, cô ta đứng trước mặt Trần Tửu, “Chào anh.”
“Chào cô.” Trần Tửu đối phó đáp lại một câu, định đi qua người cô ta.
“Này.” Cô gái chặn đường anh, “Chúng ta làm quen một chút được không, anh là thợ làm bánh hả?”
Trần Tửu nhìn cô ta, đột nhiên liền nhớ tới Tô Lị.
“Lưu phương thức liên lạc nhé?” Cô gái lắc lắc điện thoại trong tay.
“Thật xin lỗi, chúng tôi còn có việc.” Trần Tửu rất không nể tình trực tiếp tránh ra.
Cô gái sửng sốt, vội vàng giữ chặt Tiểu Vĩ, “Anh đi cùng anh ấy phải không?”
Tiểu Vĩ gật đầu.
“Giúp tôi đi.”
“Chuyện này……” Tiểu Vĩ nhìn theo người đi xa, “Chúng tôi còn có việc.” Vừa dứt lời cậu đã biết mất không thấy tăm hơi.
“Này!” Cô gái kia giậm chân, tức giận đi ra, “Hừ.”
…
Trần Tửu mang về hơn mười loại bánh ngọt về cho mọi người thưởng thức, đợi buổi tối Tô Lị đi làm, anh lấy ra hai cái cho cô, “Cô muốn nếm thử không?”
Hôm nay Tô Lị không trang điểm, chỉ buộc một cái đuôi ngựa thật cao, đeo cặp kính thật to, cô còn trẻ, mới nhìn trông hệt như học sinh cấp ba, khuôn mặt nhỏ trắng nõn mịn màng, có lẽ do không thoa son nên nhìn không phấn chấn như ngày thường, song điều đó không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, ngược lại còn tăng thêm vẻ ngọt ngào trong sáng.
Cô nhìn hai miếng bánh ngọt trước mặt, một miếng hình bầu dục màu vàng, một miếng hình trái tim màu đỏ, bộ dáng rất đẹp, “Cho em tất hả?”
“Ừ.” Vừa mới nói xong anh lại bổ sung thêm một câu, “Dù sao cũng không có ai ăn.”
“Không ạ.” Tô Lị mở nắp ra, dùng thìa xúc một miếng bỏ vào miệng, khó ăn quá, cô khó khăn nuốt xuống, “Vừa rồi em thấy có một người đứng ngoài cửa kính, mới tới hả anh?”
“Ừ.”
“Đã trưởng thành chưa ạ? Em thấy còn nhỏ lắm.”
“Lớp 11, không đi học nữa rồi
“Ông chủ thuê lao động trẻ em á.”
“Chẳng ai quan tâm đâu.”
“Anh với ai đến dự buổi tiệc vậy?”
“Với cậu ấy.”
“Có vui không anh?”
“Chán lắm.” Anh ngẩng đầu nhìn bánh ngọt trong tay cô, “Không ngon mà cô vẫn ăn ư.”
Tô Lị sửng sốt, buông cái hộp nhỏ ra, “Không ngon mà anh còn bắt em ăn.”
“Tôi chỉ hỏi cô có muốn nếm thử hay không thôi mà.”
Tô Lị trừng anh một cái, cầm bánh ngọt lên tiếp tục ăn.
“Tôi thấy cô ăn có vẻ ngon miệng đấy.”
“Anh cho mà, ngoài khó nuốt, trong lòng lại ngọt.”
“……” Trần Tửu bất đắc dĩ bật cười, “Bình thường cô hay tán người ta như vậy hả?”
“Em không nhớ nữa.” Tô Lị ngồi lên ghế cao, “Em tán anh?”
Trần Tửu không nói gì.
“Anh bị em tán đổ rồi?”
“Cô nói ít thôi.” Trần Tửu đưa cho cô một cốc nước chanh, “Cẩn thận nghẹn đấy.”
Tô Lị cầm cốc, nháy mắt với anh, “Em biết rồi.”
…
Người đàn ông nói to kia là bác sĩ, nghe nói họ Tống, khách quen của quán, rất thân với ông chủ và nhân viên trong quán. Từ khi bác sĩ Tống bước vào, Tô Lị cứ có cảm giác ánh mắt của anh ta vờn quanh người cô, rõ ràng hơn hai mươi tuổi lại có khí chất hèn mọn của một ông chú.
Tối nay khách đến rất nhiều, bên trong không còn bàn trống, sau bếp cãi cọ ầm ĩ, nghe nói là bác sĩ Tống bắt bồ câu cả ngày được khoảng ba bốn mươi con, mang sọt đến đây cho đầu bếp Lưu làm, nhưng đầu bếp Lưu rất ghét chim, lại chỉ chuyên nấu đồ Tây, kiên quyết không chịu làm, cuối cùng ông chủ phải tự mình ra tay nấu một nồi bồ câu.
10 rưỡi tối, có ba cô gái chạc hai mươi tuổi đến, nghe Lý Quả nói họ là bạn trên mạng của bác sĩ Tống, trong đó có hai người là bạn gái, người còn lại đi giày mặc váy ngắn bó sát, trang điểm đậm có vẻ là “con gái” của bác sĩ Tống. Dù mới gặp lần đầu nhưng bọn họ trò chuyện rất vui vẻ, không hề dè dặt ngại ngùng, thoải mái uống rượu nói chuyện thô tục, chẳng giữ chừng mực, nghe rất khó lọt tai.
11 rưỡi, trong quán chỉ còn lại bàn của bác sĩ.
Lý Quả và Tiểu Vĩ bị gọi đi lau bàn trong vườn hoa, chỉ còn Trần Tửu và Tô Lị trông coi quầy bar, một cô gái trong bàn gọi Tô Lị một tiếng, “Cô lấy cho tôi thực đơn với.”
Cô ta gọi một suất bò bít tết ăn kèm ngũ cốc, cá tuyết biển nướng và salad trái cây rồi đưa thực đơn cho một cô gái khác.
“Cho tôi một suất Spaghetti sốt bò băm, súp kem nấm, Tiểu Phi cô ăn gì.”
“Gì cũng được.”
“Muốn ăn bò bít tết không?”
“Tôi không đói, gọi cho tôi một cốc nước chanh đi.”
Tô Lị đứng bên cạnh ghi lại đồ ăn, bác sĩ Tống cầm một con bồ câu nướng đưa tới, “Nào, cô ăn thử đi.”
Tô Lị không nhận, “Tôi không ăn ạ, cảm ơn quý khách.”
Bác sĩ Tống đã uống say, mặt đỏ như Quan Công, “Ăn một con thì đã làm sao.”
Tô Lị bình tĩnh nói: “Tôi không ăn cái này ạ.”
Tay bác sĩ Tống vẫn giơ lên trước mặt cô, không chịu hạ xuống, ánh mắt anh ta nhìn Tô Lị chằm chằm, đột nhiên cười quái dị, “Cho tôi chút mặt mũi, ăn một con đi.”
Tô Lị có phần phản cảm, “Tôi nói là tôi không ăn.”
Ba cô gái đồng thời ngẩng đầu lên, bác sĩ Tống cảm thấy rất mất mặt, đỏ mắt, nhìn cô chằm chặp, bình thường đội lốt “Thiên thần áo trắng”, giờ phút này lại giống một tên tội phạm giết người biến thái.
Cô gái mặc váy ngắn ngồi đối diện nắm chặt tay bác sĩ Tống rồi kéo xuống, muốn tạo cho anh ta bậc thang để xuống, “Anh uống nhiều quá rồi, người ta không ăn thì anh mặc kệ cô ta đi, chúng ta cạn ly nào.”
Bác sĩ hất tay cô ta ra, “Tại sao lại không thể ăn?” Anh ta trợn tròn mắt, một tay cầm thịt bồ câu, một tay chống cái bàn chậm rãi đứng lên.
“Này người đẹp, nếm thử đi, không có độc đâu, chúng tôi cũng ăn mà phải không? Mấy cô ấy đang ăn kìa.” Anh ta liếc mắt về phía ba cô gái đang ngồi, “Phải không, ăn ngon nhỉ?”
Ba cô gái không hề lên tiếng.
“Cô làm thêm hả, sinh viên đúng không? Cô tên gì? Học đại học nào?”
Tô Lị nén giận, bình thường cô đã sớm đập chai bia kia vào mặt anh ta rồi.
Bác sĩ ném bồ câu vào miệng, cắn thịt trên đùi, thong thả nhai nuốt, lại lấy một miếng bồ câu khác trong đĩa, “Thơm lắm, cô nếm thử xem.”
“Tôi xin phép nói lại lần cuối cùng, tôi không ăn.”
Bác sĩ đột nhiên ném bồ câu trong tay xuống bàn làm đổ rượu, rượu chảy xuống đất, tí tách.
Ba cô gái đang ngồi không hẹn mà cùng bị dọa sợ đến run người. Bác sĩ gọi với ra bên ngoài, “Lão Triệu, sao ông lại tuyển nhân viên phục vụ như thế này?”
Song, ông chủ lại không ở đây.
Cô gái ngồi bên cạnh bác sĩ Tống kéo anh ta lại, “Được rồi được rồi, anh ngồi xuống đi.”
Anh ta không quan tâm đến cô gái, rút hai tờ một trăm tệ trong ví ra đặt lên bàn, Này, tiền boa đây.”
Tô Lị nắm chặt góc bàn, trong lòng ngùn ngụt lửa giận, vừa định nổi bão, chợt có một bàn tay túm cô ra phía sau.
Trần Tửu nắm lấy cổ tay cô, che chắn cô ở phía sau. Anh vỗ lưng bác sĩ Tống, “Anh à, anh uống nhiều quá rồi.”
Bác sĩ Tống liếm răng, ánh mắt tối tăm, cô gái mặc váy ngắn nhìn Trần Tửu, lập tức không rời được mắt.
Trần Tửu xoay người, nói nhỏ với Tô Lị, “Cô đi xay đá đi.”
Cô vừa định mở miệng, Trần Tửu trực tiếp cắt ngang, đẩy cô đi, “Đi mau.”
Đợi đến khi cô rời khỏi, Trần Tửu khuyên bác sĩ Tống ngồi xuống, cầm lấy thịt bồ câu trong đĩa, ăn một miếng, “Ngon lắm.”
Bác sĩ đỏ mặt, đứng không còn vững. Trần Tửu cúi người, nói thầm bên tai anh ta, “Anh chấp nhặt con gái người ta làm gì, nhiều cô nàng xinh đẹp đang nhìn đây này, đó là trợ lý của tôi, mới đến được mấy ngày, nể mặt tôi đi.” Anh ngồi dậy, nói với ba cô gái kia, “Ba người đẹp đây muốn uống gì nhỉ? Dạo này tôi mới pha chế được mấy loại cocktail mới, mọi người có muốn thử không?”
“Được chứ.”
“Nào nào mang đến đây đi.”
Bác sĩ Tống xua tay, “Tôi thôi, uống nhiều quá rồi, pha cho ba cô ấy thôi.”
“Được, tôi cho người tới đây thu dọn lại chút nhé.” Trần Tửu rót rượu cho bác sĩ, “Mọi người cứ tiếp tục.”
Bên kia, Tô Lị xay đá thành vụn, Trần Tửu đi tới rót cốc nước súc miệng, lấy đá bào trong tay cô ra, “Còn giận à?”
Tô Lị không nói gì.
“Ngành dịch vụ mà, những tình huống như thế này còn nhiều lắm, cô nên làm quen dần đi.”
“Anh ta có bệnh hả.”
“Không cần quan tâm anh ta có bệnh hay không, dù có là tên ngốc thì vẫn là khách.” Trần Tửu nhìn người đang buồn bực bên cạnh, “Uất ức lắm sao?”
“Không phải lúc nào cô cũng gặp được khách nhã nhặn, lễ phép, cư xử đúng mực đâu, ngành dịch vụ ăn uống này phải tiếp xúc với rất nhiều loại người, nào có ai nghĩ đến cảm nhận của cô, bận tâm tới lòng tự trọng và thể diện của cô, bây giờ cô mới bắt đầu, chưa gặp nhiều khách, sau này sẽ gặp phải rất nhiều “cực phẩm” chẳng còn nhân tính. Nếu không tại sao người ta lại nói ngành dịch vụ là ngành cần tu tâm nhất chứ.”
“Cho dù khách hàng là thượng đế, cũng không thể chấp nhận những yêu cầu vô lý chứ, một con bồ câu chết tiệt có gì lạ, thế mà anh ta lại coi như đồ quý giá, nhất quyết ép em phải ăn!”
Trần Tửu nhìn cô như vậy, nhịn không được bật cười, “Thế thì sao? Tôi không ra cản thì cô định đánh nhau với anh ta à?”
“Em không thèm ra tay với anh ta.”
“Chỉ thiếu chút nữa thôi.”
Tô Lị nhìn lướt qua cái bàn kia, “Bác sĩ mà giết nhiều bồ câu như thế có khác gì sát sinh không! Chẳng hiểu sao mấy cô gái kia lại thích anh ta, vừa xấu vừa lùn lại không có tố chất.”
“Đấy là chuyện anh tình tôi nguyện của người ta.” Trần Tửu tiện tay cầm giẻ lau ném cho cô, “Được rồi, cô rửa tay rồi ra giúp tôi đi.”
Tô Lị bĩu môi, vừa rửa tay vừa nói với anh, “Anh là đồ vô lương tâm.”
“Tôi vô lương tâm?” Trần Tửu cầm một chai Campari, khéo léo xoay một vòng, “Cô không biết ai tốt ai xấu à, vừa rồi là ai đã giúp cô hả.”
“Hừ.”
“Hừ cái gì mà hừ, ra cắt vài miếng chanh tươi đi.”
“Em không đi.”
Trần Tửu múc một muỗng đá vào, nhanh nhẹn khuấy, “Mất công vừa rồi tôi còn định pha ba ly rượu hãm hại anh ta để báo thù cho cô.”
“Em cắt đây, cắt ngay đây.” Tô Lị lập tức cầm dao lên, “Anh pha loại gì thế?”
“Cô nói đi?”
“Em nghe theo anh.”
Anh suy nghĩ, “Carlo 123?”
“Chẳng phải mấy cái này vẫn chưa định giá sao?”
“Ông chủ nói tự tôi định giá.”
Tô Lị búng tay một cái, “Tửu Gia được lắm.”
“Cô nói xem định giá là bao nhiêu?”
“288? Không được không được, anh ta là bạn của ông chủ, chẳng may lại mách tội anh để ông chủ nói anh thì chết.”