Cách hôm đi du học càng ngày càng gần, Tô Lị bận rộn đến tối tăm mặt mũi, hoặc là về nhà gặp người thân, hoặc là bị chị em thân thiên gọi đi tụ tập uống rượu, hoặc là điêu khắc trong phòng làm việc.
Trước đây nói đùa với Trần Tửu muốn khắc một bức tượng cho anh, Tô Lị vẫn luôn ghi tạc trong lòng, nhân lúc cuối tuần Trần Tửu cũng rảnh, cô hủy hết mọi hoạt động, gọi anh tới phòng làm việc.
“Em phục chế một cái đầu anh rồi mang đi Ý được không?”
“Em muốn điêu khắc thì cứ điêu khắc, nói kinh dị như vậy làm gì?”
Tô Lị vừa mới buộc tạp dề, đột nhiên nói: “Anh này, nếu không em vẽ tặng anh một bức tranh trước nhé?”
“Ai biến thái? Cái này gọi là nghệ thuật, sao có thể nói là biến thái. Vẽ xong anh sẽ giấu đi, không cho người khác xem là được.”
“Ấy, anh còn bắt chước em.”
“Thế nào? Em xem có được không?”
“Em đùa thôi.”
“Anh nói thật đấy.”
“Em chỉ tạc tượng thôi.”
“Khắc tượng cũng có thể khắc hai người được mà.”
“……” Tô Lị né tránh ánh mắt anh: “Em đùa anh tí thôi, nghiêm túc như thế làm gì.” Cô hái một bông lan bên cửa sổ, đưa cho anh: “Anh cầm lấy đi.”
“Anh cầm cái này làm gì?”
“Để em còn vẽ chứ.”
“Thế việc cởi thì sao?”
“Cởi cái đầu anh ý.”
Trần Tửu nở nụ cười: “Anh biết ngay mà, em chỉ giỏi mạnh miệng, bình thường thích dọa người khác, thật ra chỉ là một bé gà con.”
“……”
“Bề ngoài phóng túng, nội tâm bảo thủ.”
“Em vẫn là trẻ con đấy.”
“Em mười tám rồi, sớm đã là người lớn, trẻ con thế nào được.”
“Anh phiền quá đi! Có muốn vẽ nữa hay không?”
“Vẽ chứ.” Trần Tửu ngừng cười, đứng đắn trở lại: “Anh phải tạo dáng thế nào?”
“Anh cứ tạo ở tư thế nào thoải mái nhất là được.”
Trần Tửu bỗng thả bông lan xuống, tiến đến trước mặt cô: “Úi, có người đỏ tai kìa.”
Tô Lị giậm chân, mắng anh: “Anh câm miệng đi!”
…
Đêm khuya, trời mưa.
Bọn họ không mang ô, đành cùng nhau qua đêm tại phòng làm việc.
Hai người cùng nhau hoàn thành một nửa bức tranh sơn dầu, nhìn mưa rơi xuống tán lá bên ngoài cửa sổ.
“Tô Lị.”
Cô ngủ rồi.
Trần Tửu nghiêng mặt, ngắm nhìn bộ dáng lúc ngủ của cô: “Tô ngốc nghếch.”
“Em nghe thấy rồi nhé.”
“Em giả vờ ngủ đấy à.”
“Đâu có.” Tô Lị trở mình trong lòng ngực anh: Trần Tửu.”
“Hửm?”
“Chưa từng có ai nói với em những lời đó, anh là người duy nhất.”
“Nói gì cơ?”
Cô không trả lời.
Chỉ còn lại tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, hết sức yên bình.
…
…
Tâm trạng Tô Lị rất tốt, lúc chia xa không hề khóc lóc, vội vàng nói mấy câu tạm biệt.
Nháy mắt đã hơn một năm, số lần họ gặp nhau không ít, hoặc là cô đi tìm anh, hoặc là anh đi tìm cô. Hai người cùng nhau du lịch, cùng nhau lặn xuống biển, cùng nhau trượt tuyết, cùng nhau làm rất nhiều việc mà cặp đôi đã hoặc chưa từng làm.
Tuy yêu xa, nhưng đây lại là mối tình bền lâu nhất của cô, nếu có hỏi vì sao, dường như khó có thể đưa ra đáp án trả lời hoàn hảo nhất.
Hai năm nhanh chóng trôi qua, ngày về nước, Trần Tửu lái xe đi đón cô.
“Đến chỗ anh? Hay về nhà em?”
“Vậy đến chỗ anh trước đi.”
“Mẹ em sẽ hận anh lắm đấy.”
“Mẹ em hận anh chứ có liên quan gì đến em đâu.” Cô lè lưỡi với anh, vô cùng đắc ý.
Trần Tửu vươn tay định bóp mặt cô, Tô Lị nghiêng người tránh đi.
“Anh dẫn em tới một nơi trước đã.”
“Chúng mình đi đâu thế ạ?”
“Không nói cho em biết đấy.”
“Ui ui ui, gì mà bí ẩn thế.” Tô Lị kéo áo anh: “Mau nói cho em đi.”
“Anh cứ không nói đấy, tức chết em đi.”
“Anh có tin em nhảy ra ngoài cửa sổ không.”
Trần Tửu xoa mũi mỉm cười: “Em nhảy đi.”
Tô Lị tức mình xoay đầu: “Đồ… Thối… Tha.”
“Đồ nhát gan.”
“Em nhảy thật đấy.”
Trần Tửu khóa cửa sổ xe lại: “Nhảy đi.”
“……” Tô Lị lại tức mình xoay đầu: “Không đi nữa, về nhà em thôi.”
“Không đi thì không đi, cho em tức chết.”
“Anh.”
Tô Lị tiện tay cầm lấy quyển sách định đánh anh, Trần Tửu nắm lấy cổ tay cô: “Đừng nghịch, anh đang lái xe.”
Anh nhìn bộ dáng tức giận của cô, kéo người lại gần, hôn chụt một cái: “Được rồi, đến nơi em sẽ biết.”
Tô Lị tát nhẹ anh một cái, đẩy anh ra: “Đừng nói chuyện với em, thấy anh là phiền chết đi được.”
“Được.”
“Em muốn chia tay.”
“Em nỡ ư?”
“……” Cô khoanh tay, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, kiêu ngạo hừ một tiếng: “Trông anh tự tin chưa kìa, em chính là người đa tình, nói đá là sẽ đá ngay đấy, bao nhiêu anh chàng đẹp trai còn đang chờ em kìa.”
“Lợi hại vậy.”
“Chứ còn gì nữa.”
“Vợ anh đương nhiên lợi hại rồi.”
Tô Lị cong khóe miệng: “Ai là vợ của anh hả lão già kia.”
“Anh mới 25, sao tự dưng lại thành lão già rồi.”
“Chính là lão già.”
“Vâng vâng vâng thưa vợ.”
…
Dừng xe, anh che mắt cô, đẩy người đi lên phía trước.
Trần Tửu thả tay ra, Tô Lị bị ánh sáng chiếu vào nheo mắt lại, anh giơ tay che nắng cho cô: “Tới rồi.”
Tô Lị đẩy tay anh ra, nhìn quán rượu trước mặt, quay đầu hỏi anh: “Quán rượu ạ?”
“Ừ.”
“Anh mở?”
“Không thì ai vào đây?”
“Quá bar anh mở trước đó đâu rồi? Đóng cửa rồi ạ?”
“Không, vẫn đang làm ăn tốt mà.”
“Vậy anh mở thêm quán làm gì?”
“Em về nước, đây là quà tặng em.”
“Úi, ông chủ xa hoa thế.”
“Quà cho bà chủ đương nhiên phải xa hoa rồi.”
“Anh mở khi nào vậy ạ?”
“Từ tháng ba.”
“Anh giữ kín thật đấy, chẳng để lộ tiếng gió nào.”
Tô Lị không nói hai lời liền đi vào bên trong, cô đi từ ghế giành cho khách đến hầm chứa rượu, từ vườn hoa đến sân khấu, cuối cùng chạy tới quầy bar, cô vuốt ve chỗ dụng cụ xa lạ mà lại quen thuộc, cười nói với anh: “Cũng không tệ lắm nhỉ.”
Quy mô quán rượu này không lớn, không gian thiết kế rất tuyệt, xây khá nhiều giá âm tường, bày chậu hoa, khung tranh cùng với rất nhiều bức tượng mà cô tặng anh.
Tô Lị đứng trước một bức tranh: “Bức tranh xấu như vậy mà anh cũng treo lên được.”
“Em vẽ gì cũng đẹp.”
“Uầy, nói ngọt ghê.” Tô Lị cầm một cái ly Margaret lên, xoay trong tay: “Cái ly này của anh đẹp thật, anh cũng có mắt chọn đồ đấy.”
“Đâu còn cách nào khác, có cô vợ là nghệ thuật gia, cả người cũng thăng hoa.”
“Eo, không chịu nổi anh nữa rồi.” Tô Lị đổi sang ly khác tiếp tục ngắm: “Sao chỉ có mình anh ở đây? Phục vụ đâu rồi ạ?”
“Hôm nay không mở cửa, ông chủ muốn chào đón bà chủ.”
“Thế thì thì ông chủ pha cho bà chủ một ly rượu đi.”
“Không vội.” Anh ôm lấy cô từ phía sau, cầm ly rượu trong ta cô: “Chúng ta làm việc quan trọng trước đã.”
Tô Lị cười xoay người lại, ôm cổ anh: “Tại đây luôn hả?”
“Nếu em muốn anh luôn sẵn lòng.”
Tô Lị đẩy anh ra: “Thôi đi.”
Trần Tửu lại kéo cô vào lòng: “Phía sau có phòng nghỉ, bên trong có giường, đặc biệt chuẩn bị cho bà chủ đấy.”
Cô vỗ vỗ mặt anh: “Anh thật là bỉ ổi.”
Trần Tửu túm lấy tay cô, bế bổng cả người lên: “Em nặng thế.”
“Tay anh bị yếu cơ thì có.”
Anh bỗng nhiên thả tay, sau đó lại đỡ cô.
“Trần Tửu, ông nội nhà anh!” Cô giãy giụa vài cái thấy không được bèn bấu tay anh: “Thả em xuống.”
“Vợ ơi anh sai rồi.” Anh cố ý chớp chớp mắt: “Anh sai rồi.”
Tô Lị trừng anh một cái: “Sau này em sẽ tính sổ với anh.”
Trần Tửu ôm cô đi vào phòng nghỉ, Tô Lị hỏi anh: “Quán rượu này tên là gì thế ạ?”
“Em không nhìn thấy ư?”
“Em chỉ mải chạy vào trong, không chú ý ạ.”
“Thế thì lát nữa ra xem.”
“Anh nói cho em là được mà.”
“Đợi lát nữa em tự xem đi.”
“Cái quỷ gì không biết?” Tô Lị ôm cánh tay anh: “Bây giờ luôn đi ạ.”
“Đợi lát nữa.”
“Hiện tại đi.” Cô lắc chân: “Nhanh lên!”
“Được được được.” Trần Tửu quay đầu, đi ra ngoài cửa quán: “Em xem đi.”
Tô Lị ngẩng đầu nhìn lên trên, khóe môi cong dần, vui vẻ đến mức khoa chân, thúc giục anh: “Đi vào đi vào đi vào.”
“Được rồi, em ôm chặt anh nhé.” Nói đoạn liền chạy vào cửa.
“Này, anh chậm một chút, em ngã mất!”
“Không ngã được đâu.”
“Em ngã thật đấy.”
“……”
“……”
“……”
…
Nhìn kìa, dưới mái hiên treo hai chiếc đèn lồng đỏ tinh xảo khẽ lắc lư trong gió, trên tấm biển gỗ có khắc bốn chữ ngay ngắn
—— Tô Lị và rượu.
———- Toàn văn hoàn ———-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT