Rất nhiều năm Huyền Băng Cổ Thành không có người sinh sống, bởi khí hậu ở đây cực kỳ khốc liệt, phàm nhân bước vào sẽ ngay lập tức hoá băng điêu, mà tu sĩ cũng sẽ e ngại khi chọn chỗ này làm địa phương lịch duyệt, bởi trải qua vô số năm tháng đào xới, tất cả những thứ đáng giá đều bị mang đi, hiện tại chỉ là một toà hoang thành trống rỗng, nó còn ở đó để chứng minh cổ tịch ghi chép không sai, niên đại kia từng có Huyền Băng Cung trường cửu huy hoàng, thế nhưng cũng chống chọi không nổi sự tàn phá của tuế nguyệt.
Giờ phút này gió tuyết lớn hơn, hàn phong như dao sắc quét ngang liếc mắt nhìn, tựa hồ đang dò xét sinh mạng từng cá thể tồn tại bên trong phiến thế giới này, đối với kẻ không có sức lực chống cự, nó sẽ ngay lập tức buông xuống, tàn nhẫn dìm đối phương tới khi chết cóng.
Tu sĩ cũng lạnh, cảm thụ được hàn khí khốc liệt thẩm thấu vào da thịt.
Tuyết Sinh cúi thấp đầu, rụt rụt vạt áo, hơi thở từ miệng mang theo sương trắng.
"Thiếu chủ! Viên Lam Tinh trên ngực nữ tử thi gọi Tụ Hồn Thạch, là chí bảo vô giá!" Nhàn Vân Tử nhe răng cười lạnh, trong mắt lộ ra tham ý.
"Ở chỗ chí hàn chí cực này rất khó bày bố trận pháp, đám người kia tu vi cũng không cao, xông vào trực tiếp chém giết là được, có điều nên chú ý con U Minh Hoả Khuyển kia" Vừa nói xong, trên tay hắn vô thanh vô thức xuất hiện một đoạn mũi tên đồng thau hoen gỉ.
Nhàn Vân Tử liếc mắt nhìn Tuyết Sinh.
Tuyết Sinh trầm ngâm chốc lát, rốt cuộc dao găm cũng hiện ra, lấp ló dưới ống tay áo, giờ phút này sát khí ngưng tụ, trong mắt là một mạt lăng lệ rậm rạp chằng chịt.
Đối với Dị Tộc hắn sẽ không ngần ngại xuất thủ chém giết.
"Ngươi tiếp tục ẩn nấp phòng ngừa biến cố.
.
Đám này để ta lo liệu" Tuyết Sinh phân phó.
Hắn cân nhắc qua, cảm thấy bản thân đủ sức xử lý mười mấy tên tiểu tu Dị Tộc, Tụ Hồn Thạch hay cái gì khác Tuyết Sinh không quan tâm, trong lòng hắn hiện tại chỉ có sát ý.
Bớt đi một tên Dị Tộc chính là cứu vớt rất nhiều sinh mạng phàm nhân vô tội.
"Nhưng lão phu là tôi tớ.
.
Ngươi mới là chủ nhân! Làm sao có thể đứng bên ngoài nhìn chủ nhân xông pha nguy hiểm!" Nhàn Vân Tử đưa tay ngăn cản, vẻ mặt nghiêm trọng, một bộ nghĩa bất dung từ.
Tuyết Sinh nhíu mày, thâm ý liếc mắt nhìn Nhàn Vân Tử, thanh âm rất lạnh.
"Ta chưa từng nhận ngươi! Bớt nói dông dài".
Hắn không biết lão bất tử này có mưu đồ gì, thế nhưng Đạo Thề Hoành Nguyện ở đó, đối phương nhất định không dám ấp ủ ý xấu.
Tuyết Sinh hiểu, trên đời khó tồn tại quan hệ chủ tớ tự nguyện đơn thuần, trừ phi mang lại lợi ích đủ lớn, mặc kệ Nhàn Vân Tử suy tính cái gì, Tuyết Sinh chỉ tin vào Đạo Thề, đó là thứ duy nhất không thể phá bỏ, còn lời nói đầu môi xưa nay vô nghĩa.
"Hắn vẫn chưa tin tưởng ta, muốn thân cận hơn nữa.
.
Trừ phi ma sát đủ lâu, đồng sinh cộng tử, trải qua nương tựa cùng phó thác tính mệnh, nếu cứ như vậy lão phu đi theo không công mất! Về sau rất khó nhận được tài nguyên tu hành, đến độ tuổi này tài nguyên quan trọng hơn, khí vận nhiều hay ít không nhất thiết"
"Chưa cần nghĩ tới chuyện xa xôi, trước mắt nên làm thế nào để đột phá Kết Đan kỳ, bằng không thọ nguyên trôi hết, kiếp này coi như bỏ".
Nhàn Vân Tử suy tính trong lòng, rốt cuộc xiết chặt nắm đấm, quả quyết lùi lại, còn cúi đầu vểnh tai lắng nghe, vẻ mặt biểu lộ trung tâm cúc cung tận tụy.
"Ngươi bố trí một cái Truyền Tống Trận, sau khi xong việc lập tức rời đi!" Tuyết Sinh nhếch môi cười nhạt, lên tiếng phân phó, nhìn ra chỗ này là doanh địa Dị Tộc có thể cất giấu phong hiểm, nhất định phải cảnh giác.
Nụ cười kia cực dị, mang theo thâm trầm, Nhàn Vân Tử không hiểu đối phương bỗng nhiên mỉm cười là có ý gì, hắn rất để tâm tiểu tiết cho nên ngay lập tức cảm thấy không ổn.
"Trong tiểu thuyết miêu tả rõ ràng tính cách thằng này.
.
Vui không cười, buồn không lộ, đau khổ không nhăn mặt, mà vừa rồi rõ ràng hắn nhếch môi.
.
Hừ! Mặc kệ ngươi tính toán cái gì, lão phu cứ làm việc tận lực".
"Khoan!".
Nghe Tuyết Sinh phân phó, Nhàn Vân Tử hơi ngẩn người, thần sắc sáng rỡ.
"Về chỗ cũ sao? Khuê phòng nữ nhân sao?"
"Được, lão phu làm nhoáng cái!".
Bộ dạng già tiện rất khó nhìn, Tuyết Sinh chán ghét hừ lạnh.
"Lấy chỗ đó làm kinh tuyến gốc, xác định phương hướng Hùng Thành, cộng thêm kinh độ, vĩ độ phù hợp, không cần phải chính xác, miễn sao rút ngắn khoảng cách.
.
Nếu chỉ như vậy cũng không làm được! Ngươi biết hậu quả rồi!".
Nhìn thấy mũi dao hướng về phía mình Nhàn Vân Tử lập tức lùi lại, nhanh chóng rút ra bên ngoài.
"Thiếu chủ yên tâm.
.
Lão phu có học thức, phép tính mà thôi, đơn giản!".
"Tốt!".
Tuyết Sinh ném cho Nhàn Vân Tử một ánh mắt khốc liệt.
Nói xong, sát cơ trong mắt Tuyết Sinh bỗng nhiên bộc phát, tay trái buông lỏng dao găm, tay phải nắm chặt Long Xà Kiếm, Quỷ Ảnh sau lưng cũng chủ động ngưng tụ, bốn tấm Huyết Kỳ trên thân thể nó theo tóc máu cùng huyết khí ngập trời cùng lúc bốc lên, ngẩng đầu gào thét.
Tuyết Sinh đột ngột phóng tới phía trước.
Tốc độ nhanh chóng, trong khoảnh khắc liền tiếp cận đám tu sĩ Dị Tộc, ở giữa tiếng oanh minh nổ vang, Huyết Quỷ nhấc tay từng quyền từng quyền oanh kích, kỳ độc của hắn cũng tại trong giờ khắc này phóng thích, cuốn về bốn phía hoá thành một mảnh sương mù.
Linh lực phòng hộ loé sáng bao trùm cơ thể ngăn cản kỳ độc.
Những nơi đi qua máu tươi xối xuống tuyết trắng, đầu lâu cùng thi thể sụp đổ nổ tung.
Nghĩa trang Bách Gia tràn ngập thanh âm kêu gào thảm liệt.
Tuyết Sinh xuất hiện quá mức bất ngờ, tựa như một thanh Tuyệt Kiếm ẩn phục trong biển tuyết, vừa lộ ra liền liên sát một mạch, nhấc lên tinh phong huyết vũ.
Hơn nữa tu vi đám Dị Tộc này cũng không ra sao phản ứng quá chậm.
Chớp mắt bị trảm diệt toàn bộ.
Cuối cùng hắn nhìn thấy cỗ quan tài cùng đầu U Minh Hoả Khuyển đang bị xích sắt trói buộc.
Tu vi vận chuyển toàn lực, Phượng Hoàng Chi Kiếm hình thành, bao phủ cỗ quan tài kia.
Hai mắt Tuyết Sinh lấp lánh hàn mang, theo cánh tay hắn hạ xuống, Phương Hoàng Chi Kiếm bỗng nhiên lật úp.
Một đạo cột lửa tựa hồ có thể tịnh hoá hết thảy trực tiếp phá vỡ hư không, rơi vào nắp quan tài, bao trùm cả U Minh Hoả Khuyển.
Oanh minh nổ vang.
Quan tài thủy tinh kịch liệt chấn động, rốt cuộc bị ép vỡ triệt để sụp đổ chia năm xẻ bảy.
U Minh Hoả Khuyển bay ngược phía sau, bị ấn vào núi tuyết, khi một lần nữa vùng dậy, biểu tình của nó cực kỳ mãnh liệt, há miệng gầm thét lộ ra răng nhọn tua tủa, bỗng nhiên đốt cháy Tà Hoả trên người, bốn chân tụ lực phóng về phía Tuyết Sinh.
Có điều sợi xích sắt kia vô cùng kiên cố, túm lấy nó kéo ngược trở lại, một lần nữa ấn xuống mặt đất.
Tuyết Sinh nhìn ra quái thú kia thực lực không yếu, tương tự một tên tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ chưa đốt Mệnh Hoả.
Hắn không muốn lãng phí thời gian, nhanh chóng tụ tập lực lượng, chém ra kiếm thứ hai.
Kiếm này càng mạnh hơn, mặc kệ quái thú giãy dụa vô ích, ngay lập tức bị ép chìm.
Tuyết Sinh phóng tới, dao găm vung vẩy, máu huyết tràn ngập, Long Xà Kiếm vờn quanh cơ thể, đột nhiên hướng hố sâu trên mặt đất hung hăng đâm xuống.
Sau tiếng phá diệt, Tà Hoả dập tắt, U Minh Hoả Khuyển bị băm thành một đống thịt nhão.
Toàn bộ nghĩa trang Bách Gia trống rỗng.
Giờ phút này cả người Tuyết Sinh đều là tiên huyết, có máu Dị Tộc, cũng có máu U Minh Hoả Khuyển, rõ ràng trên thân xuất hiện mỏi mệt, nhưng sát ý trong mắt vẫn vô cùng mãnh liệt.
Phượng Hoàng Chi Kiếm sừng sững trên bầu trời, lửa nóng đốt cháy không gian mang theo một cỗ sát hoả kinh thiên động địa, cảm nhận mơ hồ một tia khí tức Trúc Cơ như có như không lặng lẽ tràn ra.
"Muốn đột phá?" Tuyết Sinh ngóng nhìn, kinh nghi thì thào.
Trong Đạo pháp Phượng Hoàng Thiêu Thiên thì Phượng Hoàng Chi Kiếm là cảnh giới đầu tiên, sau này theo tu vi của Tuyết Sinh tăng cao nó cũng sẽ chủ động tiến giai.
Hình thái kế tiếp gọi: Phượng Hoàng Phần Nộ.
Mà Huyết Quỷ cũng vậy, toàn thân nham tương nóng chảy, bốn tấm Huyết Kỳ ngưng tụ rõ ràng, lông tóc sinh động như thực, nhìn thành vô số sợi máu bị bão tuyết cuốn ngược, tán loạn trong không gian.
Đặc biệt, hai mắt của nó vô cùng nhân tính.
Trừng lớn, như đang chứng kiến trận sát phạt này.
Hết thảy rơi vào trong mắt Nhàn Vân Tử, tâm thần hắn khó nén rung động.
Hắn xem tiên huyết đầy đất, lại nhìn thân ảnh Tuyết Sinh sắc bén như lưỡi đao, đột nhiên cảm giác được tiểu thuyết vẫn chưa miêu tả chân thực, hôm nay tận mắt chứng kiến, tam quan của hắn bị khai phát đến cực hạn.
Kia là hung tàn, kia mới là chém giết.
Thi thể trên mặt đất đều bị một dao cắt cổ, gọt mất đầu lâu, thủ đoạn sắc bén lưu loát không gì sánh kịp.
Hết thảy còn phát sinh quá nhanh, mấy chục hơi thở mà thôi.
"Thằng này.
.
Sát tinh! Cả đời lão phu chưa từng gặp người nào sử dụng thủ đoạn hiểm độc như vâỵ, tiểu thuyết miêu tả quá kém đi, hình dung không được, may mắn ngày đó kịp thốt ra Đạo Thề Hoành Nguyện!"Nhàn Vân Tử run rẩy, bất giác đưa tay sờ lên cổ.
"Mụ nội nó! Về sau phải chú ý" Không dám nhìn thêm, cắn răng đè nén kinh hãi trong lòng, khi một lần nữa ngẩng đầu, trên mặt ngưng tụ chân thành, giọng nói trầm đục mang theo ba phần nhiệt huyết bảy phần kính phục.
Thần sắc như vậy nhưng trong lòng hắn suy nghĩ cái gì không ai biết được.
"Chủ tử!! Rút!".
Nhàn Vân Tử gầm nhẹ, cách xưng hô cũng biến hoá vi diệu.
Tuyết Sinh nhìn tới, nhẹ gật đầu, tay phải bỗng nhiên chụp xuống đất tuyết lặng lẽ bắt lấy một viên Lam Tinh.
Bên ngoài, Nhàn Vân Tử cũng lập tức khởi động trận pháp.
Chiến trường cách nơi đây cực kỳ xa xôi, ở giữa chém giết kinh thiên động địa, bỗng nhiên có thanh âm gào rống phẫn nộ vang lên, tựa như Kinh Lôi quanh quẩn.
"Thanh Huyền Quan cất giữ thi thể nữ nhi U Hoàng, quá trình phục sinh đã vào giai đoạn mấu chốt rồi, làm sao lại phát sinh biến cố như vậy.
.
Kẻ nào.
.
Kẻ nào đem Thanh Huyền Quan từ địa mộ Vũ Quốc về Huyền Băng Cổ Thành!!".
Trung niên vừa lên tiếng không nhìn rõ tướng mạo nhưng tu vi của hắn cực kỳ kinh khủng, sau lưng có một khoả Anh Đan chói loà, sừng sững trấn áp Thiên Không.
Tên hạ cấp trình bày xong, chưa kịp rút lui, thân thể bỗng nhiên nổ tung hoá thành mưa máu.
Mà lúc này trên tay trung niên có một tấm gương đồng, bên trong ngưng tụ chiếu ảnh, hai tên tu sĩ Thiên Công Châu, một già một trẻ vừa nhảy vào Truyền Tống Trận, biến mất bên trong Huyền Băng Cổ Thành.