Nhàn Vân Tử không có toạ độ chính xác của Hùng Thành, bắt buộc hai người bọn hắn phải chấp nhận phong hiểm đi lại trong nhân gian, mà để tìm kiếm thông tin toạ độ cũng thật khó.
Hiện tại, gặp một toà thành có người sinh sống đã không dễ dàng.
Thủ đoạn của Nhàn Vân Tử khiến cho Tuyết Sinh kinh hãi, từng nghĩ, bản thân phải chăng nên tìm tòi Trận Đạo, có điều suy nghĩ này vừa xuất hiện ngay lập tức bị Tuyết Sinh cự tuyệt.
Hắn đi lên từ sát phạt, lấy chém giết làm thực lực, kẻ như vậy chỉ được phép chủ động trong mọi tình huống, hoặc là xuất thủ chớp nhoáng nhất kích tất sát, hoặc ẩn nhẫn chờ thời, một khi ra tay buộc phải giải quyết đối thủ.
Trận Đạo xác thực thần diệu, hoàn toàn đủ sức lấy yếu thắng mạnh, dùng ít địch nhiều nhưng cũng chứa đựng quá nhiều may rủi cùng phong hiểm, nếu như sơ hở, bị kẻ cao tay nhìn thấu, nhất định vạn kiếp bất phục.
Trận Đạo tồn tại khuôn khổ, người nắm quyền chủ động sẽ không sử dụng trận pháp để giải quyết đối thủ, bởi nó rườm rà rắc rối, rất mất thời gian, thông thường, chỉ khi rơi vào yếu thế mới có thể đem uy lực bộc phát đến mức tối đa từ đó nghịch chuyển Càn Khôn, lật thuyền trong mương phản sát kẻ địch.
Điển hình là trận chiến vừa rồi.
Đường của Tuyết Sinh không phù hợp Trận Đạo, xưa nay cổ nhân từng nói.
"Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh".
Địa phương Tuyết Sinh bị truyền tống tới là một cái thôn trang tách biệt thế tục nằm sâu bên trong Mã Nhạc sâm lâm, rõ ràng Dị Tộc chưa từng quét qua nơi đây, mà hình như bá tánh cũng không biết đến sự hiện diện của kẻ thù, vẫn giữ nguyên nếp sống thường ngày.
Thiên nhiên dang bàn tay rộng rãi che chở cho sinh mệnh, dùng thâm trầm của mình ngăn cản hết thảy nhòm ngó từ giới ngoại.
Tuyết Sinh ưa thích đi lại nơi rừng rậm, vào đây hắn có cảm giác như cá về biển rộng, được tự do tung hoành.
Hai người bọn hắn tốc độ cực nhanh, một đường gào thét phi hành, thâm sơn càng lúc càng mênh mông phát ra khí tức âm u quỷ dị, Tuyết Sinh cực kỳ cảnh giác, Nhàn Vân Tử cũng vậy, kẻ lão luyện như hắn biết khi nào nên thong thả lúc nào cần thiết phải chú tâm.
Mãi cho đến khi Tà Nguyệt lộ ra, chân trời phía đông là một mảng ráng hồng đỏ rực như máu, huyết quang chiếu xuống, máu tươi vấy nhiễm nhân gian, những lúc thế này cần một cơn mưa tuyết xoa dịu, mà Đông Chí năm nay tiết trời quỷ dị thất thường, khi lạnh sẽ là khốc liệt đủ khiến cho phàm nhân chết cóng, nhưng khi nóng bức cũng khô đất cháy rừng.
Tà Nguyệt rất dị, dường như biết chi phối cảm xúc, quan sát nó đủ lâu tâm tình sẽ ngay lập tức sa sút.
Thiên Không màu đỏ, thâm sơn đen huyền, tựa hồ có bàn tay nào đó bên ngoài tinh không lấy tấm vải máu trùm lên khoả lồng đèn, khiến cho ánh sáng phát ra trở nên u ám thê lương không cách nào tả xiết.
Âm phong khô nóng mang theo hơi thở mục bại từ sườn đông Vô Lượng Đại Sơn thổi tới, giống như thanh kiếm gỉ sét ở giữa chiến trường, đâm vào mộ phần mai táng, làm cho chết chóc sống dậy, quỷ dị trở mình.
Trong đêm nghe được tiếng oanh minh quanh quẩn gầm trời, thỉnh thoảng còn có từng trận sóng gợn lan nhanh hoá thành Kinh Lôi lăn lộn tung hoành Thiên Không, Tuyết Sinh biết, kia là dấu vết chiến tranh phát ra từ chiến trường cách nơi này rất xa.
Tốc độ của Tuyết Sinh càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng Nhàn Vân Tử không thể theo kịp, bất đắc dĩ sử dụng Thần Hành Phù.
Tà Nguyệt chiếu xuống, ánh trăng vẩy máu lên cơ thể hai người bọn hắn, nhuộm đỏ đạo bào, nhuộm hồng tóc dài.
Tuyết Sinh không biết bản thân đã đi được bao lâu.
Mãi cho đến khi một toà Cổ Thành rộng rãi ngưng tụ, xuất hiện trong mắt hắn.
Địa phương này Tuyết Sinh chưa từng đặt chân nhưng hình như hắn có nghe qua.
Ở trong điển tịch ghi chép, phía đông Hùng Thành, cách độ ngàn dặm tồn tại một toà Cổ Thành, khi xưa là căn cơ Huyền Băng Cung, vốn dĩ từng rất huy hoàng ở thời kỳ Viễn Cổ, cùng với Vận Ách Đạo Tàng, Thần Vẫn Chi Địa, tôn xưng tam đại Thánh Môn lớn nhất Thiên Công Châu, nhưng hiện tại chỉ còn Vẫn Thần Chi Địa là có thể chống đỡ qua tuế nguyệt.
Vận Ách Đạo Tàng bị diệt, Vận Ách chi tu biến mất khỏi thế giới.
Còn Huyền Băng Cung bởi công pháp đặc thù không thể sinh tồn ở địa phương tràn ngập Dị Khí, buộc phải rời khỏi Thiên Công Châu, chuyển đến một Vực khác bên trong Phần Thiên.
Sở dĩ hiện tại Dị Khí giảm bớt, trở nên tương đối mỏng manh, nguyên do Vẫn Thần Chi Địa tồn tại một kiền Thần Bảo có công năng khu trừ Dị Khí.
Thế giới này ngày xưa vốn không thích hợp cho nhân loại sinh tồn, cả Thiên Công Châu gọi chung là Cấm Vực, không phải Cấm Khu, Cấm Địa như hiện tại.
Người Huyền Băng Cung chủ tu Băng hệ cho nên bố trí trận pháp, thay đổi khí hậu, đem băng tuyết nhốt lại vĩnh viễn.
Trải qua vô số năm tháng tàn tích vẫn còn.
Cổ Thành này cô lập hoàn toàn với thế giới trước mắt, rất phù hợp tiết trời Đông Chí.
.
Có tuyết!.
"Huyền Băng Cổ Thành!" Nhàn Vân Tử ngẩng đầu nhìn, thì thào lẩm bẩm, trong ánh mắt lộ ra kỳ quang.
Tiếp xúc hơi gần, gió tuyết mang theo hàn lãnh lập tức gào thét đâm tới.
Mặc kệ thiên địa ngoài kia thế nào, chỗ này chỉ độc nhất một màu tuyết trắng mênh mông, như là vùng địa cực quanh năm thiếu ánh nắng mặt trời chiều rọi, vạn vật đều bị kết thành băng tinh, vĩnh viễn không thể tan chảy.
"Không ngờ lại có cơ hội nhìn thấy Viễn Cổ Thánh Môn!" Tuyết Sinh nhíu chặt hai mắt quan sát cực kỳ chăm chú, cổ tịch ghi chép quả nhiên không sai.
Tuyết Sinh dẫn đầu, Nhàn Vân Tử theo sau, hành tung của bọn hắn vô cùng cẩn mật, bởi cả hai đồng thời cảm nhận được hơi thở sinh mệnh phát ra từ bên trong Băng Thành.
Rất có khả năng là địa phương Dị Tộc dùng làm nơi trú đóng.
Chậm rãi tiếp cận, cách tầm ngàn trượng đồng thời ẩn thân quan sát.
Đông Chí đang độ chín, tuyết rơi hợp tình.
.
Gió tuyết phiêu diêu vẩy khắp mặt đất, bao trùm toà Cổ Thành vạn năm.
Xa xa nhìn lại, từng toà kiến trúc Cung Điện đỏ thẫm giống như Hồng Ngọc khảm đính vào biển tuyết hạo hãn vô biên.
Tuyết lớn đầy trời.
Cả vùng bị tầng tầng bạch quang phủ kín, nhìn sơ không rõ là tàn tích trận pháp khi xưa sót lại hay hơi nước bốc lên ngưng tụ chiếu ảnh.
Đầu đường xuất hiện bóng người đi lại, cả đám đều mặc áo quần rất dày, còn có vẻ thô to nặng nề, thế nhưng không cách nào quét sạch bông tuyết đang điên cuồng rơi xuống, buộc phải lựa chọn đi hướng bạc đầu.
Một cỗ cảm giác xuống dốc lại tràn ngập đè nén, theo bông tuyết, theo người đi đường vô thanh vô thức ngưng tụ đến hoàn cảnh bên trong, trở thành không khí duy nhất.
Lạnh!.
Toàn bộ kiến trúc lộ ra đỉnh ngói chóp nhọn, là thứ cuối cùng mà bông tuyết không thể che đậy được, tựa như Binh Hải chứa đựng vô số mũi thương, kiêu ngạo đâm xuyên mặt băng.
Nơi này là Huyền Băng Thành.
Cũng từng là Thánh Môn chống đỡ Thiên Công Châu.
.
Vạn năm.
Tuyết Sinh cùng Nhàn Vân Tử quyết định thăm dò Cổ Thành.
Bọn hắn lặng lẽ xâm nhập, bám theo đám người mặc áo vải dày giống như thây ma đi lại trong đêm tuyết.
Giờ phút này gió càng lớn.
Bông tuyết phiêu tán không ngừng nghĩ.
Bên trong khu nghĩa trang Bách Gia có mười mấy nhân ảnh đang tụ tập, lúc sau yên lặng xếp thành vòng tròn, trên tay mỗi người cầm theo một khoả đèn dầu u ám, mùi khói dầu rất khét, rõ ràng lấy mỡ tử thi làm chất đốt, mà phía trước bọn hắn là một cỗ quan tài thủy tinh cực kỳ đẹp mắt, tựa như được tạc ra từ tảng băng, nắp quan tài trong suốt, nhìn thấy một nữ tử mặc thanh y tơ tằm, hai tay khoá vòng trước ngực, trên bụng đặt một viên Lam Tinh hình cầu, bên trong ngưng tụ vô số hồn ảnh đang lăn lộn gào thét.
Phía sau quan tài có một mảng Xích Hoả bốc lên, thiêu đốt bông tuyết đang rơi xuống, còn nghe được thanh âm gầm gừ sắc lạnh cùng tiếng xích sắt ma sát.
Mà thứ kinh khủng hơn không phải ở chỗ này.
Chính giữa nghĩa trang Bách Gia, mặt đất sụp xuống để lộ ra đất tuyết nham nhở, hình như có ai đó đào bới, tạo nên một cái hố quật cực lớn.
Phía dưới, thi thể chất đống, trên ngàn cái xác chết xếp chồng từng lớp, thảm trạng giống hệt nhau, đều bị cắt mất đầu lâu.
Trên hư không còn có bảy tôn Hoả Lô luyện hồn, hồn ảnh bị luyện hoá thành Hồn Đan, theo một sợi bạch tuyến nối thẳng xuống quan tài, giờ phút này viên Lam Tinh trên cơ thể nữ tử phát sáng rực rỡ, mà da thịt nàng cũng không phải trắng lạnh như mấy hơi thở trước đó, bắt đầu xuất hiện dấu vết sinh cơ.
"Phong U Huyết Tế!" Tuyết Sinh nghe được Nhàn Vân Tử lẩm bẩm bên tai, giọng nói của hắn chứa đựng căm phẫn, tựa như đang nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng kinh tởm, vẻ mặt của hắn sa sút thấy rõ.
Bọn hắn ẩn thân trong biển tuyết, che đậy khí tức một cách hoàn hảo, đám người kia không cảm nhận được bất thường.
Nhìn thấy Tuyết Sinh liếc mắt, Nhàn Vân Tử nhỏ giọng giải thích.
"Dị Tộc có biện pháp phục sinh người chết cực kỳ Tà Môn, ban đầu bọn hắn sử dụng U Minh Hoả Khuyển để khống hồn, không cho hồn phách tan biến đi vào Táng Giới, sau đó tiến hành dung linh, thủ đoạn này đòi hỏi một số lượng hồn cực lớn, buộc phải là oan hồn chết khi oan khuất, sinh ra oán niệm, hồn càng nhiều, oán khí càng mạnh thì Hồn Đan càng giá trị, hiệu quả càng cao".
"Như vậy chỉ có thể đồ sát sinh linh vô tội.
.
Mà Thiên Công Châu chính là địa phương tốt nhất để cho bọn hắn thu thập linh hồn".
"Thiếu chủ! Chúng ta có nên làm một vố nữa hay không?" Trong mắt Nhàn Vân Tử đột nhiên loé lên hung ác, hắn quay sang hỏi ý Tuyết Sinh, thanh âm rất lạnh, cực sắc, không khác gì gió tuyết trong trời đất.
Xưa nay Tuyết Sinh không đồng tình việc lạm sát phàm tục vô tội, mặc dù biết thiên địa bất nhân, Thế Đạo ác liệt.
Giết kẻ thù là giết.
.
Giết kẻ ảnh hưởng đến lợi ích cũng là giết, nhưng tàn sát phàm nhân lại hoàn toàn khác biệt, nó đi trái Đạo Thề Hoành Nguyện.
Phàm nhân là sinh tồn, bọn họ không có tội.
Tu sĩ là tranh đấu, nếu nguyện ý Tu Chân buộc phải chấp nhận trả giá.
Cho nên cái chết của phàm nhân rất khác tử vong của tu sĩ.
Tuyết Sinh không đáp, yên lặng nhìn Nhàn Vân Tử, trong mắt hắn cũng bắt đầu lộ ra bén nhọn, tựa hồ một mũi dao găm đang ngưng tụ hàn mang.
Nhàn Vân Tử hiểu, đối phương không trả lời chính là ngầm đồng tình.
Tuyết Sinh đang chờ nghe biện pháp từ Nhàn Vân Tử, biện pháp kia bắt buộc không được phép xuất hiện phong hiểm.