Ba bậc tam cấp dẫn lên ghế chủ vị, trái phải có hai căn phòng khoá kín cửa, trên cao chính giữa treo một tấm da hổ cực lớn.
Tuyết Sinh phán đoán Cự Kình Bang hiện tại không quá mười người, trong đó ít nhất năm tên không phải là tu sĩ.
Kẻ sống nhờ thận trọng như Tuyết Sinh nhất định không cho phép bất kỳ biến cố nào xuất hiện, cứ từ bản thân hắn mà suy diễn, nếu hắn có thể đoán được đại hán xin cơm sáng nay là người trong Cự Kình Bang, không thèm nhíu mày thẳng tay chém giết, thì đối phương cũng có thể làm điều tương tự.
"Cứ như tên kia nói, Cự Kình Bang có bốn người đi làm nhiệm vụ vẫn chưa trở về, xác suất cao là ba tên hôm trước, cùng với đại hán sáng nay ta giết, chứng tỏ đối phương hành động một mình, không có người đi theo phía sau.
Mà những kẻ còn lại cũng thường xuyên rời khỏi Cự Kình Bang, giống như thanh niên kia, lang thang lẩn khuất chặn cướp tại các con hẻm tối trong thành, như vậy định nghĩa "Ra ngoài làm nhiệm vụ" của bọn hắn phải là triệt để rời khỏi Thanh Dực Thành, đi vào các thôn làng lân cận".
Tuyết Sinh lặng lẽ suy diễn.
Phái thuộc hạ đi ám sát đến giờ vẫn chưa có tin tức, Bang Chủ Cự Kình Bang không thể không để tâm, mà bọn hắn là tập hợp một đám người hung tàn cho nên mọi chuyện rất khó lường.
"Có cơ hội lập tức xuất thủ!" Tuyết Sinh đưa tay sờ bên hông, dao găm ở đó, trong tay hắn vô thanh vô thức xuất hiện một gói Mê Hồn Tán.
"Tấm da hổ thật đẹp! Cho hỏi các ngươi có bán hay không? Gia phụ rất thích sưu tập những thứ này, đảm bảo sẽ mua giá cao?" Tuyết Sinh đứng dậy, đi mấy bước tới bên cạnh ghế chủ vị, vẻ mặt hứng thú quan sát tấm da hổ treo cao chính giữa, nhìn thấy mấy sợi tơ nhện liền đưa tay lau đi.
"Không bán! Đây là vật mà Bang Chủ yêu thích!" Trung niên mặt ngựa lạnh lẽo đáp, Tuyết Sinh đi lại lung tung để cho hắn bất mãn, nhưng nghĩ lại, đối phương dù sao cũng là khách hàng, cũng chỉ là thiếu niên lang non nớt chưa hiểu chuyện mà thôi.
Lúc này cửa trái có tiếng lộc cộc, cánh cửa mở rộng, một cái bóng người lung la lung lay đi ra, Tuyết Sinh nheo mắt nhìn, lặng lẽ khoá chặt khí tức đối phương.
Một tên lão nhân già yếu tay chống gậy trúc, mặc trường bào xám tro rộng thùng thình, cả người khô bại, khuôn mặt xám xịt giống như thi thể từ mộ cổ đào đất sống dậy, hắn đi tới bên ghế chủ vị lung lay ngồi xuống, đặt gậy trúc sang một bên.
Trung niên mặt ngựa lập tức chạy tới, nịnh bợ chào hỏi mấy câu, rót cho hắn một ly trà nóng.
"Có khách sao?" Lão nhân khàn khàn hỏi.
"Có khách hàng đến thuê chúng ta bảo tiêu, vận chuyển hàng hoá đi Tuyết Nguyệt Thành" Trung niên mặt ngựa cười rất giả, nhân tướng của hắn để cho người ta không thể không chán ghét.
Lão nhân liếc mắt nhìn xuống, Tuyết Sinh cũng lặng lẽ nhìn lên, hai ánh mắt va chạm ở giữa không gian.
"Luyện Khí tầng một.
.
Thú vị!" Lão giả cười nhạt nói thầm, với đẳng cấp tu vi của hắn không thể nhìn thấu tất cả nội tình nhưng mà trải nghiệm của hắn nói cho hắn biết, thiếu niên trước mặt rất không bình thường, ẩn ẩn có một cỗ khí tức để cho hắn cảm giác được nguy hiểm.
"Luyện Khí sáu tầng, có chút khó đối phó!" Đối phương đánh giá hắn, Tuyết Sinh cũng lặng lẽ đánh giá đối phương, người này không giống như bề ngoài già yếu khô bại, Tuyết Sinh cảm nhận được một cỗ dao động lạnh lẽo.
"Hình như hắn nhìn ra cái gì rồi!".
Phàm là kẻ già đời đều rất khó nắm bắt, Tuyết Sinh có thừa nhạy bén, nhưng trực giác không phải lúc nào cũng đáng tin.
"Ngươi là con cái nhà ai?" Lão giả nheo mắt nhìn Tuyết Sinh, thanh âm rất mỏng, rất lạnh.
"Tiệm vải Lỗ gia đường Mã Hoa" Có chuẩn bị trừ trước, Tuyết Sinh ngay lập tức trả lời.
"Lỗ Kỳ lại có đứa con lớn như ngươi.
.
Lên, lên cho ta nhìn xem.
.
Ta cùng cha ngươi cũng có chút giao tình!" Lão giả cười cười, hướng Tuyết Sinh vẫy tay, ánh mắt hắn chưa khi nào rời đi.
Tuyết Sinh sững sờ, sở trường của hắn là cận chiến, tất nhiên muốn tiếp xúc càng gần càng tốt, hắn có chuẩn bị nhưng cũng rất sợ bị đối phương ám toán.
"Làm sao? Ngươi lại sợ ta ăn thịt hay sao?" Lão giả cười nham nhở, trong lòng hắn vẫn có chỗ khúc mắc.
Lỗ Kỳ muốn tìm lão thương lượng sẽ không đời nào gọi một tên hài tử tới nói chuyện, bởi người làm ăn đều có quy tắc, lần đầu giao dịch, trực tiếp gặp mặt bằng không là bất kính.
Còn nếu vì chuyện kia mà đối phương tìm đến thì một tên Luyện Khí tầng một gây được sóng gió gì? Hắn không tin ba tên thủ hạ của mình lại bị một thiếu niên gi3t chết.
Tuyết Sinh biết đối phương đã nghi ngờ, mà từ chỗ này đến tiệm vải nhà họ Lỗ cũng quá gần, nhất định Cự Kình Bang sẽ cho người đi dò la, bản thân hắn không ngại lão giả kia, nếu không giết được cũng có thể toàn thân trở ra, nhưng mục đích hắn đến đây hôm nay là để xoá sổ Cự Kình Bang, không phải đến đập phá rồi bỏ chạy.
Tuyết Sinh bình tĩnh đứng dậy, vẻ mặt hắn trước sau như một không có biến hoá, vẫn là một tên thiếu niên lang e ngại người lạ.
Từng bước, từng bước hướng ghế chủ vị đi tới.
Mà lão giả nhìn thấy Tuyết Sinh đi tới hai mắt bỗng nhiên híp chặt.
"Hắn không dám đi lên mới là bất thường, bởi hắn sẽ đề phòng ta sắp đặt.
.
Mà tên này.
.
Luyện Khí một tầng, hắn lấy cái gì để! " Lão giả này thập ác vạn ác, nhưng xưa nay chưa bị ai sờ qua chứng tỏ hắn cũng là người vô cùng cẩn thận, không vì đối phương chỉ là Luyện Khí một tầng mà xem nhẹ.
Nhưng lúc này một tên thanh niên thủ hạ hấp tấp chạy vào cắt đứt mạch suy nghĩ của lão.
"Lỗ gia.
.
Không.
.
Có!"
Tuyết Sinh bước tới ba bước, vẫn còn cách đối phương đúng ba bước chân, nghe được thanh âm từ phía sau, hai mắt hắn bỗng nhiên trầm xuống, không mất một giây suy nghĩ, dao găm trên tay, một đạo đao mang ánh bạc gào thét mà đi, vị trí không đổi, nhằm cổ mà đâm.
Một đao này nhanh chóng, ác liệt cũng tấn mãnh vô cùng, khoảng cách ba bước chân chỉ bằng một cái nhoài người của hắn.
Tròng mắt lão giả co rút lại, mặc dù có chuẩn bị từ trước nhưng đối phương xuất thủ quá nhanh, gần như nắm bắt chính xác thời điểm hắn bị thủ hạ làm cho xao nhãng, cho nên một đao kia không cách nào tránh đi.
Chỉ thấy dao găm cắt vào một cái gì đó dai mềm, hình như là một cái túi da trống rỗng.
"Kim Thiền thoát xác?" Tuyết Sinh gầm nhẹ, biết xuất thủ thất bại liền trực tiếp thối lui.
Túi da bị dao găm cắt đôi, chưa kịp rơi xuống bỗng nhiên hướng Tuyết Sinh lao tới một cách quỷ dị muốn bao phủ lấy hắn, nhưng tốc độ của Tuyết Sinh không chậm, thối lui ba bước tiếp tục lách người tránh né.
Túi da bắn vào không gian phía sau liền nổ tung hoá thành một cỗ sóng gợn, Tuyết Sinh mượn nhờ lực lượng này truy giết.
Vũ Hoá Kinh liên tục vận chuyển cung cấp lực lượng cho cơ thể, Kiếm Mệnh xoay tròn phát ra trận trận tê minh, cả người Tuyết Sinh như hoá thành một thanh kiếm hình người, sắc bén, quyết liệt.
Bộ dạng lúc nãy rõ ràng không phải là chân thân của đối phương, mặc dù cũng là lão niên nhưng không đến mức già nua ngược lại còn có phần phương phi béo tốt.
"Tại sao hắn lại nhanh như vậy!" Lão giả giật mình, nhìn thấy đao mang lại hướng vào cổ mình cắt tới, không kịp suy nghĩ thêm, vung tay lật bàn gỗ cản lại một đao kia, đồng thời trước ngực xuất hiện một cái đồ đằng sấm sét, ngay lập tức cơ thể hắn có sấm sét chạy dọc, linh lực hướng bốn phía tràn ra, một tia sét vô thanh vô thức xuyên qua bàn gỗ.
Dao găm xé mở tầng không, bị bàn gỗ đánh bật tuột khỏi tay tiếp tục bay lên cắt vào tấm da hổ treo cao chính giữa, cũng lúc này Tuyết Sinh thu tay hoá trảo, sử dụng toàn lực, một trảo xuyên thủng bàn gỗ đang che chắn chính giữa.
Vừa vặn tia sét đâm thẳng vào người hắn
Một cỗ đau nhức chạy dọc cơ thể, Tuyết Sinh há miệng phun ra một búng máu, nhưng chừng đó thương tổn không là gì.
Tấm da hổ bị cắt đứt, tán lạc rơi xuống.
Bên kia, phía sau bàn gỗ khuôn mặt lão giả cứng lại, bởi một trảo quá mức hung ác giống như rút ra từ cơ thể lão một cái gì đó, chỉ thấy vùng ngực trái xương thịt đều bị bóp nát, may mắn trái tim hắn vẫn còn ở trên ngực, nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập loạn.
Tuyết Sinh rút tay, bàn gỗ rơi xuống.
Tay hắn máu thịt be bét, trảo vừa rồi thiếu đi một chút chính xác.
Lão giả bưng chặt vết thương đang trào máu, biểu tình không thể tin nổi.
"Một tên Luyện Khí tầng một.
.
Làm sao lại có thực lực như vậy? Chẳng lẽ hắn còn là Luyện Thể chi tu?" Phán đoán này để cho lão bừng tỉnh, bởi đồng tu mới cảm nhận được khí tức của nhau, hắn nhìn thấy đối phương là Luyện Khí tầng một vì đối phương quả thực là Luyện Khí tầng một, nhưng hắn không phải tu sĩ Luyện Thể cho nên không biết, Tuyết Sinh đã là Phục Cân kỳ, ở trên thực lực chân chính còn hơn hắn một bậc.
"Ta đoán sai! Nhưng giết ta cũng không phải dễ như vậy!" Lão giả âm trầm nhìn Tuyết Sinh, trên người hắn bỗng nhiên có kim quang loé lên, một tấm Độn Phù vô thanh vô thức xuất hiện.
Chân đạp Độn Phù.
Hắn biết không thể thắng được thiếu niên kia, toàn bộ Cự Kình Bang cũng không thể, cho nên quyết định trốn chạy.
Mà mọi chuyện diễn biến quá nhanh, trung niên mặt ngựa cùng với thanh niên phía dưới chỉ là phàm nhân không cách nào theo kịp tiết tấu.
"Ngươi trúng Mê Hồn Tán, vẫn muốn chạy sao?" Tuyết Sinh cười lạnh, ném đống thịt nát xuống mặt đất, chăm chú nhìn.
"Mê Hồn Tán!!!" Lão giả không hiểu từ khi nào hắn lại trúng Mê Hồn Tán, mà biểu cảm kia của đối phương có lẽ là thật.
.
Hắn còn ung dung nhặt dao găm, giống như chiến đấu đã kết thúc rồi.
"Bất ngờ không?" Tuyết Sinh bước tới ba bước.
"Thật.
.
Mê Hồn Tán!" Tròng mắt lão đục dần, cả người mê muội không chống cự nổi, đổ gục xuống.
Thời điểm hai mắt khép lại, trong một khoảnh khắc rất nhỏ hắn nhìn thấy thiếu niên vươn tay ra, dao găm lướt vào bóng tối.
Máu nóng phun trào, không ít tia máu bắn vào người Tuyết Sinh, rơi trên mặt, chảy xuống cằm.
Một tay cầm đầu lâu đẫm máu, Tuyết Sinh lặng lẽ quay người.
Trung niên mặt ngựa cùng thanh niên báo tin bị cảnh tượng kia doạ sợ trực tiếp ngất xỉu tại chỗ.
Tuyết Sinh chậm rãi đi xuống, từ miệng phun ra thanh âm rất lạnh.
"Các ngươi thường ngày giết người không ghê tay, lại bị máu tươi doạ ngất sao.
.
Đã thích giả chết như vậy.
.
Ta cho các ngươi giả chết!".
Thanh âm rơi xuống, thêm hai cái đầu người lăn trên mặt đất.
Mà lúc này trên tấm da hổ có một ít Mê Hồn Tán bị gió lùa dưới khe cửa nhấc lên, bay đi.
"Ba cái đầu người!" Tuyết Sinh lạnh lẽo nói thầm.
.
Bên ngoài có mấy tên thủ hạ Cự Kình Bang nghe thấy động tĩnh hấp tấp chạy vào, nhìn thấy thiếu niên tay xách đầu người đi ra, kinh hồn bạt vía chạy trốn.
"Ngụm máu trước đó có trà, có cả Mê Hồn Tán! Các ngươi vĩnh viễn không hiểu lý do" Tuyết Sinh nhếch môi thì thầm, rời đi phòng khách, rời khỏi Cự Kình Bang.