Thành nhỏ này gọi Thanh Dực Thành, bởi nhân khẩu không nhiều cho nên cũng ít phồn hoa náo nhiệt, không có lầu cao mái ngọc, toàn bộ kiến trúc đều phảng phất dung dị phàm tục.
Rất nhiều người trong Doanh Binh xuất xứ tại Thanh Dực Thành.
Chính giữa quảng trường dựng một bức tượng cánh chim màu xanh đang vỗ cánh bay lên, bốn phía trồng dày cỏ xanh, hoa cúc, còn có một tấm bia đá lớn, khắc xuống mấy chữ như rồng bay phượng múa.
Thanh Dực Hành Không.
Tuyết Sinh ẩn mình vào bóng tối, đi tại các con hẻm, cước bộ rất nhanh nhưng cũng cực kỳ thận trọng, dao găm luôn nằm trong tay chỉ cần cảm nhận được nguy hiểm lập tức tái hiện đao mang.
Trong thành có quan binh cũng có một vài thế lực nhỏ, trước khi vào thành Tuyết Sinh đã tìm hiểu rất kỹ, hắn phán đoán đám Dong Binh kia chuyên làm chuyện ác cho nên sẽ e ngại quan binh, mà như vậy chỉ có thể hành sự trong bóng tối.
Trong một con hẻm tối, Tuyết Sinh nhìn thấy một tên trung niên ăn mặc sạch sẽ vừa từ sòng bạc đi ra, hôm nay hắn thắng lớn trên người mang một túi tiền nặng trĩu, mà tên này cũng vô cùng cẩn thận, sợ bị cướp giật cho nên lựa chọn hẻm tối mà đi, bước chân lén la lén lút.
Tuyết Sinh lặng lẽ đi phía sau, không một tiếng động.
Con hẻm rất nhỏ, do hai dãy nhà đối diện nhau tạo thành, xe thồ hàng không vào lọt, chỉ có người đi bộ qua lại.
"Đứng lại!" Khuất sau bóng tối vang lên một tiếng quát lạnh, có tiếng bước chân quanh quẩn sau đó một tên thanh niên mặc áo da thú cầm rìu sắt lặng lẽ đi ra.
Trung niên nghe tiếng quát liền bị doạ sợ, hắn cật lực tránh chỗ đông người, tránh ánh sáng, không ngờ đi trong hẻm tối cũng gặp xui xẻo.
"Ngươi muốn cái gì?" Trung niên lắp bắp, mặt mày hốt hoảng, nhìn thấy thiếu niên từ bóng tối đi ra tay lăm lăm rìu sắt hắn biết hôm nay túi tiền trên người khó giữ.
"Ngươi thắng của ta nhiều như vậy lại lén lút chạy? Ném túi tiền trên người ngươi cho ta.
.
Hoặc là chết!" Thanh niên nhếch môi cười, thanh âm rất lạnh, từ trong sòng bạc hắn đã nhìn chằm chằm đối phương.
Nhìn bộ dạng kia trung niên liền biết đối phương là một tên Dong Binh.
Dong Binh đi lại trong rừng núi, thậm chí xuất hải săn giết yêu thú, truy tài tầm bảo, cướp giết phóng hoả không gì không dám làm, trong Thanh Dực Thành cũng có một cái thế lực Dong Binh gọi Cự Kình Bang, bọn hắn bề ngoài là bảo tiêu nhưng thực ra chuyên làm chuyện ác.
Nghĩ đến Cự Kình Bang trung niên không rét mà run, tiếc tiền liền mất mạng, hắn không đắn đo thẳng tay ném túi tiền cho thanh niên Dong Binh.
Thanh niên nhếch môi cười nhạt vung tay bắt lấy, nhưng mà túi tiền tuột tay rơi xuống còn bàn tay hắn bị một cái gì đó vô cùng sắc nhọn đâm xuyên, lực lượng quá mạnh kéo cả người hắn bay ngược, đính vào vách tường, đau nhức khó nhịn để cho hắn hét lên một tiếng, nhìn chòng chọc phía bóng tối, chỗ đó có một thiếu niên áo đen yên lặng như quỷ dị từng bước đi ra.
"Ngươi muốn chết.
.
Dám làm ta bị thương, nói cho ngươi biết ta là một trong năm thủ lĩnh Cự Kình Bang!" Ngoài mặt ăn to nói lớn nhưng trong lòng hoảng sợ tới cực điểm, thiếu niên kia có thể vô thanh vô thức ám sát, chứng tỏ thực lực phải ở trên bản thân rất nhiều, hắn cũng biết dao găm kia là cố tình đâm vào tay, nếu như đâm vào những chỗ chí mạng chỉ sợ đã sớm chết không biết lý do.
Không thể rút tay ra khỏi vách tường, dao găm kia đâm thủng xương, phá hủy cân cốt, mà thiếu niên áo đen cũng như U Linh thoắt ẩn thoắt hiện, chớp mắt đã đứng trước mặt hắn.
Thiếu niên kia ngoài có chút tuấn lãng quả thực không có gì đặc biệt, nhưng một khắc nhìn vào ánh mắt đối phương trái tim hắn bỗng nhiên đập mạnh.
Đôi con ngươi như chứa đựng núi thây biển máu, hắn là người kinh qua chém giết rất dễ dàng cảm nhận được thiếu niên trước mặt cả người gánh chịu một thân sát khí kinh thiên động địa, hắn cả đời chưa từng thấy ai như vậy.
Muốn mở miệng nói cái gì lại trực tiếp nuốt vào, trực giác mách bảo hắn, nếu như nhiều lời một hai câu liền đầu lìa khỏi xác, vì thiếu niên đang nhìn chòng chọc vào cổ họng hắn.
"Cự Kình Bang có bao nhiêu tên?" Tuyết Sinh khàn khàn mở miệng, thanh âm rất lạnh mang theo một cỗ sát khí dày đặc.
Sát khí đập vào mặt thanh niên để cho hắn lạnh buốt toàn thân.
"Toàn bộ hai mươi sáu người!" Thanh niên rùng mình một cái, quên luôn đau nhức, ngoan ngoãn đáp.
"Gần đây có ai rời đi hay không?" Tuyết Sinh nắm lấy cổ thanh niên, chỉ cần phát hiện đối phương nói dối liền trực tiếp bẻ gãy.
Trung niên mất tiền ngồi bệt dựa lưng vào tường, hắn nhìn chòng chọc vào túi tiền trước mắt nhưng không dám cử động, đến hơi thở cũng vô cùng khó khăn.
"Có bốn huynh đệ ra ngoài làm nhiệm vụ chưa trở về!" Hắn không dám nói dối nửa câu.
Một câu này đầy đủ, bốn tên chết dưới tay Tuyết Sinh chính là người của Cự Kình Bang.
"Tốt!" Tuyết Sinh mỉm cười gật đầu.
Thanh niên thở phào nhẹ nhõm, nhìn biểu tình kia hắn đinh ninh đối phương sẽ không xuống tay.
Răng rắc hai tiếng.
Cổ hắn bị Tuyết Sinh trực tiếp bóp nát, trợn trọn hai mắt, đến chết vẫn không hiểu đối phương khen hắn một câu, còn cười với hắn là vì cái gì.
Tuyết Sinh thu tay, đầu thanh niên lệch sang một bên, hơi thở đã mất nhưng hai mắt trợn tròn không nhắm lại được, thu lại dao găm, thi thể thanh niên trượt theo bức tường, gục xuống.
Trung niên nhìn cảnh tượng kia tròng mắt trợn to, chém người, đâm người hắn nhìn thấy rồi nhưng vẫn chưa thấy ai giết người bằng cách bóp nát cổ.
Hắn bắt lấy túi tiền chạy đến bên cạnh Tuyết Sinh, khom người thật thấp nịnh hót mấy câu.
"Thiếu hiệp.
.
Ngươi là đại anh hùng, là Thánh Nhân.
.
Hôm qua ta mơ thấy ông ngoại vợ về báo mộng, nói đời ta được quý nhân phù trợ.
.
Quả thực như vậy, ngươi là quý nhân của ta!".
"Ta giết người tùy tâm cũng không phải Thánh Nhân gì.
.
Kẻ đáng giết liền giết, kẻ thấy ghét liền giết, kẻ lắm lời cũng giết!" Tuyết Sinh lạnh nhạt quét mắt, lau khô dao găm, ẩn mình vào bóng tối lặng lẽ rời đi.
Trung niên run lên một cái, bởi đối phương nhìn vào cổ hắn, mà tên kia bị nhìn vào cổ cũng chết rồi.
.
"Lắm lời cũng giết!" Trung niên lẩm bẩm, đáy lòng nhảy dựng một cái.
"Hắn đang cảnh cáo ta, nếu như để lộ chuyện này.
.
" Hắn không ngu, sau khi quét mắt nhìn thi thể thanh niên, mới run lẩy bẩy rời đi.
Bên trong hẻm tối thi thoảng vẫn có người đi qua đi lại, đằng xa có tiếng hét thảm, Tuyết Sinh không quan tâm, giống như hắn nói, hắn không phải Thánh Nhân để quản được hết chuyện thiên hạ.
Cự Kình Bang thực chất là một cái Võ Đường, phía ngoài có hai con sư tử đá canh cổng, trướng gỗ treo cao viết mấy chữ nguệch ngoạc, kẻ viết chữ này hiển nhiên là người thất phu ít học, chữ viết rất xấu, cực kỳ khó nhìn.
Tuyết Sinh quan sát rất lâu, thu liễm toàn bộ sát khí, bước vào đại môn, gõ cửa.
Lốc cốc hai tiếng.
Lúc sau một tên trung niên mặt ngựa uể oải mở cổng bước ra, tên này mày xéo mắt nhỏ, nhìn bộ dạng có vẻ là hạng người bỉ ổi gian trá.
"Muốn gì?" Hắn quét mắt nhìn Tuyết Sinh, lạnh giọng hỏi.
Tuyết Sinh mỉm cười khẽ ôm quyền, rất lễ độ đáp.
"Gia phụ có một ít đồ đạc muốn vận chuyển đến Tuyết Nguyệt Thành, không biết quý bang có nhận bảo tiêu hay không?".
"Người lớn không đến, ngươi một tên nhóc thì thương lượng được cái gì?" Trung niên mặt ngựa ngáp dài, khinh thường nhếch môi hỏi.
"Gia phụ có bệnh trong người không tiện đi lại, dặn dò ta đến đây.
.
Có chút lễ gặp mặt!" Tuyết Sinh bảo trì lễ độ, đưa cho đối phương một thỏi bạc.
Trung niên mặt ngựa đưa tay bắt lấy thỏi bạc, thâm ý nhìn Tuyết Sinh một vòng, rốt cuộc gật đầu đồng ý.
"Nhà ngươi ở đâu, muốn vận chuyển cái gì?".
"Tiệm vải đường Mã Hoa, chúng ta muốn dọn nhà cho nên vận chuyển một ít của cải, nghe đồn ngoài thành có Mã Tặc không biết mối làm ăn này các vị có lo liệu ổn thoả?" Tuyết Sinh thành thật đáp.
"Cha ngươi dạy ngươi nói chuyện với người lớn phải đứng cách xa như vậy hay sao?" Trung niên mặt ngựa trước sau đều không rời mắt khỏi Tuyết Sinh, vẫn đang đánh giá đối phương.
"Được dạy dỗ từ nhỏ, đại thúc thông cảm!" Tuyết Sinh gãi đầu, cười cười.
"Nói cho ngươi biết, Cự Kình Bang chúng ta tại Thanh Dực Thành cũng rất có tiếng tăm, Bang Chủ là cường giả Luyện Khí năm tầng, ngươi nghĩ không lo liệu được sao?" Trung niên mặt ngựa cao giọng.
"Tốt.
.
Thành giao!" Tuyết Sinh đáp.
"Vào bên trong đi.
.
Chuyện này coi như ổn thoả nhưng giá cả đều do Bang Chủ quyết định" Trung niên quay người đi vào.
Tuyết Sinh suy nghĩ một chút cũng chậm rãi đi theo, nếu như đầu lĩnh Cự Kình Bang chỉ có tu vi Luyện Khí năm tầng hắn phán đoán đại khái, bản thân có chín thành cơ hội chém giết, nhưng vẫn không thể không thận trọng.
Sau đại môn là một cái võ trường khá rộng, có mấy tên thanh niên đang vật lộn đấm đá.
Tuyết Sinh lặng lẽ quan sát, mấy tên kia bao gồm trung niên mặt ngựa đều không phải tu sĩ, trên thân không có ba động linh khí, trước đó hắn giết ba tên Luyện Khí tầng ba có lẽ đã là đầu lĩnh bên trong Cự Kình Bang chỉ dưới Bang Chủ.
Phòng khách rộng rãi, ghế chủ vị bỏ trống, trung niên mặt ngựa ra hiệu cho Tuyết Sinh ngồi xuống ghế tiếp khách, bưng tới một ấm trà nóng, đặt lên bàn, rót trà ra ly.
Tuyết Sinh nhận lấy ly trà, trực tiếp uống một hơi cạn sạch, âm thầm vận chuyển Vũ Hoá Kinh, khoá nước trà tại cổ họng, hắn không rõ bên trong trà có độc hay không nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Trung niên mặt ngựa quan sát hết thảy, thấy Tuyết Sinh thẳng thắn uống trà liền gật đầu một cái.