Chương 27

Lúc Du Tùy Thâm về nhà, đã qua mười hai giờ đêm. So với việc hai ba giờ sáng mới về thì hôm nay sớm hơn rất nhiều.

Lâm Triệt Ngôn nằm trên giường, mơ màng nửa tỉnh nửa mơ. Cơn đau ở cổ chân đã giảm bớt do được chườm đá, nhưng vấn còn đau râm ran, giống như bị một con dao rỉ sét không hề sắc cứa lên dây chằng.

Cậu nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở ra rồi đóng lại.

Sau đó, không thấy gì nữa.

Chắc đối phương sẽ trách mình gây rắc rối, Lâm Triệt Ngôn nhắm mắt lại, mơ màng nghĩ. Dù sao Ngô Đông cũng là nhân viên lâu năm của công ty, mình thật sự không nên vì tự ái mà đồng ý chơi bóng rổ với người khác.

Mặc dù kết quả hiện tại cũng tốt, có thể vì chuyện này sự ác ý của Ngô Đông với cậu đã giảm đi một nửa, có thể sau này sẽ không làm khó cậu nữa.

Nhưng cũng có thứ không tốt. Ví dụ như trận bóng rổ ngày mốt, cậu không thể ra sân được nữa.

"Ngôn Ngôn?"

Giọng nói rất nhẹ truyền từ trên đỉnh đầu, hơi khàn khàn. Sự dịu dàng đó như ảo ảnh.

Lâm Triệt Ngôn không mở mắt, cậu quá mệt, không hề muốn nói chuyện.

Cũng may đối phương không gọi cậu nữa.

Không biết qua bao lâu.

Chỗ cổ chân bỗng hơi lạnh, hình như chăn bị xốc lên một đoạn.

Nhiệt độ cơ thể hai người khi ngủ rất cao, huống chi Du Tùy Thâm rất thích ghé sát người cậu, Lâm Triệt Ngôn rất sợ nóng, rất thích đá chăn lên. Cộng thêm với việc máy sưởi bật cả đem, sáng hôm sau sẽ cảm thấy khó chịu.

Sau đó Du Tùy Thâm quyết định tắt máy sưởi.

Rời khỏi ổ chăn ấm áp, bàn chân nhanh chóng bị hơi lạnh xâm chiếm.

Lạnh.

Lâm Triệt Ngôn không biết Du Tùy Thầm muốn làm gì, mơ mơ màng màng muốn nói chuyện nhưng lại lười. Cảm giác lạnh khiến cậu khó chịu, nhưng lại không muốn tỉnh dậy.

Ngay khi cậu chuẩn bị thu chân về ở chăn để tiếp tục ngủ, đột nhiên cổ chăn bị người ta bắt lấy.

Tay Du Tùy Thâm rất nóng, không giống với nhiệt độ lạnh lẽo bên ngoài chăn. Cảm giác ấm áp từ cổ chân từ từ lan ra, tinh tế nhẹ nhàng, lại có hơi ngứa.

Lâm Triệt Ngôn thấy gì đó không thích hợp.

Chờ đến khi cậu mở mắt ra, vừa lúc thấy Du Tùy Thâm hôn lên mắt cá chân mình, bốn mắt đối diện nhau.

"Tỉnh rồi sao?"

Lâm Triệt Ngôn: "..."

Cậu vội vàng rút chân từ trong tay đối phương chui vào trong chăn, ngồi dậy lui về phía sau một đoạn. Cảm thấy khó tin nhìn người trước mặt.

Ánh sáng quá tối để nhìn thấy vẻ mặt của đối phương.

Rõ ràng là Du Tùy Thâm bị phát hiện khi hôn cậu nhưng sao lại giống như cậu mới là người bị phát hiện thế.

Đừng hỏi tại sao cậu lại sợ thế, tình huống trước mặt thật sự quá kích thích.

Trong căn phòng tối tăm, thiếu niên mặc áo ngủ mềm mại ngồi trên giường, bên giường là một người đàn ông mặc âu phục giày da, quần áo chỉnh tề, hôn lên cổ chân thiếu niên.

"Mắt cá chân vẫn còn hơi sưng, ngày mai đừng đi làm." Du tổng không hổ danh là người đàn ông đã trải đời, cho dù ở hoàn cảnh nào mặt cũng không đỏ tim không đập nhanh, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường.

Lâm Triệt Ngôn gật đầu, cảm thấy mặt nóng ran.

Bây giờ chỉ có thể cảm thấy may mắn khi Du Tùy Thâm không bật đèn ngủ.

"Nhắm mắt lại."

Lâm Triệt Ngôn còn chưa kịp phản ứng đã bị đối phương che mắt.

Cậu tưởng Du tổng lại nổi tình thú muốn hôn mình, không ngờ đợi một lúc không thấy đối phương làm gì cả. Chỉ thấy bên ngoài như nhuộm một tầng sáng nhàn nhạt.

"Từ từ mở mắt ra." Du Tùy Thâm nói.

Lông mi cậu cọ lên lòng bàn tay đối phương, từng chút ánh sáng tràn vào mi mắt.

Bởi vì đã chuẩn bị trước, cho nên lúc mở mắt rất dễ dàng, không cảm thấy khó chịu.

Hóa ra đối phương chỉ bật đèn thôi.

Lâm Triệt Ngôn nghĩ thầm, cảm thấy hơi mất mát. Cậu còn cố quấn chặt bộ đồ ngủ lỏng lẻo để tránh xõa xuống, "Hôm nay anh...ưm."

Hơi ấm chạm lên môi cậu.

"Tại sao đột nhiên anh lại..."

"Lúc nãy nhìn dáng vẻ của cậu hình như muốn được tôi hôn."

Du Tùy Thâm nhìn có vẻ mệt mỏi, cường độ công việc cao kéo dài liên tục đã tiêu hao hết tinh lực của hắn. Lâm Triệt Ngôn nhìn thấy quầng mắt xanh xanh của đối phương, giống như đánh phấn mắt tối màu, cảm thấy khá là đẹp.

Lâm Triệt Ngôn: "..."

Cậu ngẩn người nhìn đối phương.

Chăn bị xốc lên, ống quần bị kéo lên. Không biết hộp thuốc để lên giường từ lúc nào.

"Tôi không có ý định gây rắc rối." Lâm Triệt Ngôn nhìn Du Tùy Thâm đang xem hướng dẫn sử dụng của thuốc, nhỏ giọng nói: "Là do anh ta muốn so tài với tôi."

Thật ra chuyện chả có gì, hơn nữa có thể nhìn ra Ngô Đông cũng không cố ý.

Cậu còn nhớ rõ lúc còn học cấp ba, sau khi Du Tùy Thâm là người mạnh nhất rời đi, tỷ lệ thắng của họ liên tục giảm xuống, nhiều lần xảy ra xung đột với trường bên ngoài dẫn đến đánh nhau, cuối cùng bí mật hẹn nhau chơi bóng, không sử dụng quy tắc gì cả, chơi rất ác liệt.

Có lần nghiêm trọng nhất đó là một số bạn cùng lớp gãy xương.

Nhưng có lẽ vì Du Tùy Thâm ở đây, có lẽ do ảnh hưởng bởi mấy lời bịa đặt gần đây, đột nhiên Lâm Triệt Ngôn cảm thấy tủi thân, duỗi tay nắm lấy tay áo của người đàn ông.

"Tôi biết." Du Tùy Thâm thở dài, xoa đầu Lâm Triệt Ngôn, "Là do tôi sơ suất làm cho Ngôn Ngôn của chúng ta chịu tủi thân rồi."

Lâm Triệt Ngôn ừm một tiếng, không biết tại sao lại càng thấy tủi thân hơn, dứt khoát chôn cả mặt vào trong ngực Du Tùy Thâm.

Trên người Du Tùy Thâm rất thần kỳ, có lẽ do tỏa ra hơi lạnh quanh năm, ngoài ý muốn có một tác dụng làm cho người ta cảm thấy bình tĩnh lại. Mấy ngày trước Lâm Triệt Ngôn ngủ không ngon, nhất định phải đợi Du Tùy Thâm về nhà tắm rửa xong rồi vào trong chăn mới có cảm giác buồn ngủ. Lúc này cũng thế.

Đột nhiên Lâm Triệt Ngôn thấy buồn ngủ, cả người giống như gỡ bỏ phòng bị, mềm nhũn nằm trong lòng Du Tùy Thâm.

"Đừng ngủ." Du Tùy Thâm ôm lấy mặt cậu, "Tôi bôi thuốc cho cậu."

Lâm Triệt Ngôn chỉ đáp lại một tiếng, lại chui vào trong ngực hắn.

Bộ đồ ngủ mềm mại do ma sát lộ ra một khoảng lớn làn da trắng nõn, mang theo mùi sữa tắm trong nhà.

Dường như không sợ mình đang ở trong hang sói, cũng không biết mấy ngày hôm nay DU Tùy Thâm nhịn khó khăn như thế nào. Không hề phòng bị để lộ điểm yếu trước mặt người khác.

Du Tùy Thâm hít sâu một hơi, cố gắng nhịn xuống mới không cúi xuống hôn.

Sau khi kiểm tra chân Lâm Triệt Ngôn không có vấn đề lớn, mới thoa thuốc mỡ cho cậu.

Lâm Triệt Ngôn mơ màng ngủ luôn cảm thấy có người chỉnh lại quần áo của mình, cũng không quá để ý. Đợi đến khi cậu cảm thấy có gì không đúng thì áo sắp bị người ta cởi gần hết.

Lâm Triệt Ngôn: "..."

"Anh làm gì thế?" Cậu mở to mắt, túm chặt quần áo của mình.

Đã bị thương rồi, đối phương còn phát điên ngay lúc này nữa à?

"Thả tay ra." Du Tùy Thâm kéo chăn, ánh mắt nặng nề. "Nếu như cậu chỉ muốn đơn giản bôi thuốc mà thôi."

Cậu đang nghĩ đến chuyện không nên nghĩ sao?

Lâm Triệt Ngôn: "...Nhưng tôi bị thương ở chân, anh kéo quần áo của tôi làm gì?"

Sau đó, xương quai xanh của cậu truyền đến đau đớn.

Du Tùy Thâm cách một lớp chăn cắn lên vai cậu, cũng không dùng lực quá mạnh.

Đó là vị trí quả bóng của Ngô Đông đập vào.

Bởi vì lúc đó chân quá đau nên mới bị xem nhẹ, tưởng là không có chuyện gì.

"Thả ray ra!" Giọng điệu như ra lệnh của người đàn ông tăng lên, ngón tay cẩn thận chạm lên cổ Lâm Triệt Ngôn, vết hôn còn chưa tan lại thêm một mảng xanh đen.

'Ngoan, để tôi kiểm tra xem, còn bị thương chỗ nào nữa không?"

Có lẽ do vẻ mặt đối phương quá nghiêm túc, lập tức áp chế Lâm Triệt Ngôn, lực túm chăn lỏng dần, chăn bị đối phương kéo sang một bên, không biết hệ thống sưởi bật lên từ khi nào.

Mảng xanh đen trên vai rất chói mắt nằm yên trên làn da trắng nõn.

"Thật ra không đau...A" Mùi cay nồng xộc lên từ bả vai, liên túc xoa nắn, cảm giác vừa nóng vừa đau khiên Lâm Triệt Ngôn muốn đẩy người trước mặt ra, lại bị đối phương ôm vào lòng.

Âu phcuj liên tục cọ xát lên da thịt, cảm giác vừa ngứa vừa lạnh cộng thêm đau đớn trên vai làm cho người ta rất khó chịu.

"Cố chịu một chút." Du Tùy Thâm nhỏ giọng nói, lực bàn tay vẫn không đổi. "Nếu không tán máu bầm đi, đau càng kéo dài hơn."

Lâm Triệt Ngôn cảm thấy mình thà chịu đau lâu hơn cũng không muốn bị đè xuống xoa bóp như này hơn mười phút. Giống như cuộc sống của cậu, vẫn luôn trốn tránh đến lúc không thể trốn tránh nữa mới bất đắc dĩ xuất hiện đối mặt với hiện thực.

"Du Tùy Thâm." Lực xoa trên vai nhẹ đi, không biết do lúc nãy quá đau nên bây giờ lại cảm thấy tê tê dễ chịu, hay là đã hết đau rồi. Lâm Triệt Ngôn quấn chăn, quần áo xộc xệch nằm trong lòng Du Tùy Thâm, cả người đổ đầy mồ hôi.

"Tôi muốn tắt đèn."

Sau đó, cậu nghe thấy một tiếng tách, đèn đã được tắt.

Rất yên tĩnh, giống như đang ở trong vũ trụ vô hạn, nhưng không thấy sợ hãi bởi vì có người đi cùng, luôn có nguồn nhiệt sưởi ấm.

"Tắt rồi." Cậu nghe thấy giọng nói khàn khàn ở trên đỉnh đầu. "Sau đó thì sao?"

Lâm Triệt Ngôn nghĩ thầm, sau đó, sau đó cái gì?

Ký ức quay về tối hôm đó, bản thân mình chọc tức đối phương, sau đó mới tắt đèn đi muốn câu dẫn người ta.

Lâm Triệt Ngôn ôm lấy cổ đối phương.

Đột nhiên rất muốn hỏi Du Tùy Thâm đối với mình như nào?

Có, có thích không? Chỉ một chút thôi cũng được.

Rất giống khi mở nắp hộp Pandora, trái tim đập thình thịch.

"Tôi, tôi có một câu luôn muốn hỏi anh." Lâm Triệt Ngôn thấy giọng nói mình run run. Ký ức quay về buổi tối hôm đó ở trên sân thể dục vào bảy năm trước.

Hôm đó rất lạnh, sau một ngày tuyết rời trắng trời, bầu trời trong đầy sao.

"Cậu hỏi đi."

Vẫn là câu trả lời đó.

Lâm Triệt Ngôn túm lấy quần áo Du Tùy Thâm, áp đầu lên ngực hắn, nghe thấy tiếng trái tim đập của cả hai, càng lúc càng nhanh như nuốt chửng lý trí của cậu.

"Đã bao giờ, anh từng có cảm giác thích tôi không?"

Vừa dứt lời, Lâm Triệt Ngôn liền hối hận.

Cuộc đời cậu chưa bao giờ trải qua quá nhiều chuyện tình cảm, đều là do Du Tùy Thâm. Nếu Du Tùy Thâm...Nếu hắn nói không...

"Tôi chỉ hỏi chơi thôi, lúc nãy hơi hoảng, anh biết tôi hay..."

"Vậy cậu thì sao, Lâm Triệt Ngôn?" Du Tùy Thâm không trả lời câu hỏi, mà hỏi ngược lại cậu.

NẾu như Lâm Triệt Ngôn để ý, có thể phát hiện giọng nói của đối phương cũng đang run rẩy.

"Tôi sao cái gì kia?"

"Lời nói thích anh bảy năm trước, còn tính không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play