Chương 31
Cuối cùng thì Du Tùy Thâm cũng không họp xong sau ba mươi phút.
Lâm Triệt Ngôn cũng không bận, dù sao cũng là một đề tài phải thảo luận kỹ càng, có chậm một chút cũng đúng mà thôi.
Cậu nằm trên ghế trong phòng làm việc của Du tổng, mò tìm trog chơi trên điện thoại, đột nhiên cảm thấy có lỗi.
Trong khi tất cả mọi người trong tòa nhà SY đang bận rộn với công việc của mình, còn cậu nằm ở đây chơi có phải không ổn lắm hay không?
Hay là cứ đến bộ phận kế hoạch xem một chút. Dù sao cậu bị thương ở chân chứ không phải tay, sử dụng máy tính không thành vấn đề.
Nghĩ như thế, Lâm Triệt Ngôn quyết định gửi tin nhắn báo trước cho Du Tùy Thâm, nếu không tý nữa tổng giám đốc về phòng làm việc không thấy người lại tức giận.
Tuy nhiên, cậu vừa mở điện thoại đã có thông báo có lời mời kết bạn.
...Thế mà lại là mẹ của Du Tùy Thâm.
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Lâm Triệt Ngôn biết quan hệ giữa Du Tùy Thâm và gia đình không tốt. Những cậu cũng chỉ biết có thế. Lâm Triệt Ngôn chưa từng hỏi Du Tùy Thâm về chuyện trong nhà hắn, dù sao vạch vết sẹo cho người ngoài xem cũng không quá thoải mái.
Cậu không mong Du Tùy Thâm vì chuyện này mà khó chịu.
Phân vân xem nên từ chối hay đồng ý, cuối cùng Lâm Triệt Ngôn vẫn ấn đồng ý.
Cũng giống như hôm cậu trả lời tin nhắn của mẹ mình.
Dù sao đi nữa, nhà họ Du không giống nhà cậu, chuyện cậu bị ba ruột đuổi khỏi nhà hầu thì ai cũng biết, còn Du Tùy Thâm với nhà họ Du không quá tốt, nói gì thì nói họ vẫn liên lạc với nhau.
Nếu được mẹ đối phương đồng ý và chúc phúc cũng là một chuyện vui.
Cho dù kết quả như nào, Lâm Triệt Ngôn vẫn hy vọng tình cảm của hai người có thể đứng dưới ánh sáng.
Lý Vận San: "Xin chào cậu Lâm, tôi là mẹ của Du Tùy Thâm."
Tốc độ gõ chữ của đối phương rất nhanh, hình như chỉ đang chờ Lâm Triệt Ngôn đồng ý kết bạn.
Lâm Triệt Ngôn nhìn câu chữ công thức của Lý Vận San, ngồi ngẫm nghĩ một lúc.
Lâm Triệt Ngôn: "Xin chào bác gái, cháu là chồng sắp cưới của Du Tùy Thâm..."
Dừng lại, bấm xong lại xóa, đổi thành câu: "Bác có thể hỏi cháu bất cứ thứ gì?"
Giống như ngồi đợi một khoảng thời gian rất dài.
Lâm Triệt Ngôn nhìn dòng thông bào đang nhập ở phía Lý Vận San, bỗng nhiên trái tim treo lên cao. Thấy hơi hối hận khi thẳng tay bấm đồng ý thêm bạn tốt, ít ra phải hỏi Du Tùy Thâm trước.
Cuối cùng điện thoại cũng rung lên.
Lý Vận San: "Chúng ta gặp nhau một lần đi!"
Lý Vận San: "Một mình cậu đến, đừng nói với Du Tùy Thâm."
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Buổi sáng mẹ ruột đến gặp cậu, buổi chiều đến mẹ Du Tùy Thâm cũng muốn gặp cậu.
Lâm Triệt Ngôn suy nghĩ, không muốn một ngày phải trải qua cùng một cảm xúc tồi tệ hai lần.
Lâm Triệt Ngôn: "Xin lỗi bác gái, cháu đang làm việc ở SY, mấy ngày hôm nay phải tăng ca, có lẽ không có cách đến gặp bác được."
Lâm Triệt Ngôn: "Có chuyện gì bác nói qua wechat cũng được."
Cậu cũng đoán chắc là không được, nếu Du Tùy Thâm biết cậu tự ý đến gặp mẹ hắn không biết sẽ tức giận như thế nào.
Nhưng lời tiếp theo của Lý Vận San làm cho cậu tối sầm mắt.
Lý Vận San: "Chẵng lẽ cậu muốn cả đời này hút máu con trai tôi sống sao?"
Trong lòng có tật bị người khác đâm trúng, máu chảy ra ròng ròng, cả người bị áp lực nặng nề vây quanh.
Bản thân Lâm Triệt Ngôn cũng đã nghĩ rất nhiều lần về vấn đề này, ngay từ đầu khi đáp ứng thỏa thuận của Du Tùy Thâm đến công việc được hắn sắp xếp. Tất cả vấn đề cậu phải đối mặt đã có người đi trước bày hàng rào bảo vệ cho cậu.
Ngay từ đầu hai người đã không bình đẳng với nhau, từ thân phận, địa vị thậm chí cả tình yêu.
Bỗng nhiên cậu nhớ lại những gì Lâm Lập Đức nói với mình.
Mày có nghĩ sau khi mày rời khỏi nhà họ Lâm thì mày là cái thá gì hả?
Lâm Triệt Ngôn: "Bác gài, bác muốn nói gì xin hãy nói thẳng ra đi."
Lý Vận San: "Tôi hy vọng cậu sẽ rời xa nó."
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Lý Vận San: "Một người như Du Tùy Thâm cần một người vợ có thể giúp nó chống đỡ một mảnh trời, chứ không phải một người sống dựa vào sự bảo vệ của nó."
Lý Vận San: "Không phải cậu nhìn trúng tiền của nó sao? Cậu muốn bao nhiêu, tôi sẽ đưa cho cậu. Miễn là cậu có thể cách xa nó ra, tôi đảm bảo cậu sẽ không không phải lo lắng về cơm ăn, áo mặc trong nửa đời sau của cậu."
Tay cầm điện thoại run rẩy. Cậu không rõ đây là cảm xúc gì.
Thứ cậu muốn chỉ là người thân sống hòa thuận, chúc phúc mình, nhưng hai lần chờ mong, đáp án cho cậu đều là mảnh tối đen.
Không có ánh sáng.
Ngoài của truyền đến tiếng bước chân vội vã, nhiệt độ máy sưởi hơi cao, khiến không khí hơi ngột ngạt.
Lâm Triệt Ngôn: "Bác có thể cho cháu bao nhiêu?"
Lâm Triệt Ngôn: "Giá trị thị trường của Sy lúc này là bao nhiêu cháu cũng không rõ, nếu ngài giao cả tài sản nhà họ Du cho cháu, liệu có bằng một nửa tài sản vợ chồng đồng sở hữu sau khi kết hôn hay không?"
Lâm Triệt Ngôn: "Bác gái, không phải tất cả tình cảm đều có thể dùng tiền tài để đong đếm."
Ngón tay cậu gõ rất nhanh, giống như sợ đánh chậm sẽ mất đi khí thế. Gõ liền một mạch, sau đó kéo đen Lý Vận San.
Cửa mở ra, đầu ngón tay cậu vẫn còn hơi tê.
Giống như cách xa vài thế kỷ mới gặp lại nhau, bất giác nở nụ cười ra đón.
"Họp xong chưa?"
"Ừm." Du Tùy Thâm bước đến, không phát hiện người trước mặt có khác thường, "Còn một số vấn đề phải kéo dài đến tối."
Lâm Triệt Ngôn gật đầu: "Em đã bôi thuốc rồi, muốn kiểm tra không?"
Du Tùy Thâm: "Về nhà anh kiểm tra em sau."
"Vậy em về trước đây, anh đừng để mệt quá..."
Cậu không thể ở lại nữa, dù sao có diễn cũng có giới hạn, sợ ở lại thêm sẽ không khống chế được cảm xúc, tất cả mọi thứ đều tan vỡ.
Nhưng lại bị đối phương ôm lấy eo.
"Lâm Triệt Ngôn, anh có chuyện muốn nói với em."
Lâm Triệt Ngôn luôn cảm thấy nhiệt độ trên người Du Tùy Thâm rất lạ, dường như rất đặc biệt, giống như mèo gặp phải cỏ bạc hà, tới gần một chút lại không kìm chế được muốn đến gần hơn.
Cố nén xúc động không quay lại ôm, "Anh nói đi."
"Đêm qua, không phải em hỏi anh có thích em hay không sao?" Tốc độ nói chuyện của Du Tùy Thâm rất chậm, không giống như tác phong nước chảy như bình thường, "Anh đã suy nghĩ rất lâu."
Bàn tay Lâm Triệt Ngôn nắm chặt lấy vạt áo, giống như đang đi sát vách núi, Du Tùy Thâm đứng trước mặt cậu, có thể đẩy cậu rơi xuống, khiến cậu tan xương nát thịt, cũng có thể kéo cậu ở lại, xem như cứu một mạng.
"Anh nghĩ rằng mình không thích."
Một vết nứt xuất hiện ngang bầu trời.
"Em, em biết." Giọng nói của Lâm Triệt Ngôn rất nhẹ, thậm chí cậu còn không nghe thấy mình nói gì, muốn đẩy tay Du Tùy Thâm đang ôm eo mình ra. Đẩy mạnh mấy lần cũng không được, khóe mắt bắt đầu ướt.
Thì ra không chỉ có mẹ của hai người, thật ra cả phần của Du Tùy Thâm cũng không có.
Chỉ tại cậu nghĩ nhiều.
Cho đến khi đối phương vuốt nhẹ mí mắt, để lại một nụ hôn ấm áp.
"Trọng lượng hai chữ yêu thích quá nhẹ."
Nhìn Du Tùy Thâm rất nghiêm úc, dường như chưa lúc nào hắn nghiêm túc như lúc này.
"Anh thích cảm giác thành tựu công ty trò chơi mang lại, nhưng không có nghĩa là anh không thể sống khi thiếu nó."
"Nhưng suốt mười năm, mỗi lần anh cố gắng từ bỏ em, lại phát hiện mình không làm được."
Cầu vồng xuất hiện trong vết nứt.
Thì ra tâm trạng có thể lên trời xuống đất vì người mình thích.
Lâm Triệt Ngôn cảm thấy ngày hôm nay quá thăng trầm. Rõ ràng chỉ sửa lại là ngày nghỉ thôi mà.
Mặc dù tối hôm qua đã biết Du Tùy Thâm có thích cậu, cho dù không thích, thì cũng sắp thích. Nhưng cảm giác khi nghe đối phương nói ra lại không giống nhau.
Một người luôn lạnh lùng, nhưng lại có rất nhiều sự dịu dàng ấm áp, sự khó chịu, tủi thân từ mẹ cậu và Lý Vận San đều tan biến, chỉ còn lại tình cảm sạch sẽ.
Những vẫn có chút khó chịu. Nhưng hạnh phúc nhiều hơn là khó chịu.
Giống như Lý Vận San nói, cậu cảm thấy hối hận khi bản thân đã không cố gắng, để lúc gặp được Du Tùy Thâm có thể sánh vai cùng hắn chiến đấu, mà không phải một người cần được bảo vệ.
"Cảm ơn anh."
Đầu bị gõ nhẹ một cái, giống như đã đoán trước được vậy, giọng nói Du Tùy Thâm nhẹ nhàng, hơi mất tự nhiên, ho khan một cái.
"Em cảm ơn anh có thế thôi à?"
Lâm Triệt Ngôn nhớ đến lần đầu Du Tùy Thâm nói lời này với cậu, liền kiễng chân hôn lên môi hắn một cái.
"Cảm ơn anh đã thích em." Dừng lại một chút, hơi thấy xấu hổ, "Như vậy có được không?"
Du Tùy Thâm: "...Không được."
Sau đó cậu được hôn lại, vẫn là cách Du Tùy Thâm hay dùng, chiếm hữu, giống như muốn chiếm hết hơi thở giữa răng và môi của cậu, muốn nhân cơ hội này đánh dấu cậu mãi mãi.
"Đừng thất thần, cấm suy nghĩ lung tung. Không được giống thời đi học, mới nói thích anh xong, liền quay lưng đi thích người khác." Du Tùy Thâm vuốt ve đôi môi đỏ bừng của Lâm Triệt Ngôn, cố nén bản thân xúc động.
"Đó là yêu cầu duy nhất của anh."
Lâm Triệt Ngôn khẽ rít một cái, còn chưa kịp hoàn hồn sau nụ hôn bất ngờ, tim vẫn còn đập nhanh.
Đột nhiên nhớ ra gì đó.
"Làm gì có chuyện lúc còn đi học nói anh xong lại chạy đi thích người khác hả!"
Du Tùy Thâm: "Không phải Sài Thu Nam à?"
Lâm Triệt Ngôn: "...Em không thích cậu ta, chỉ là bạn bè thường thôi!"
Cậu rất bội phục khả năng nhớ tên người của Du Tùy Thâm, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhắc đến một người nào đó có liên quan đến cậu, có khi ngay cả cậu cũng quên, nhưng Du Tùy Thâm vẫn còn nhớ rõ.
Nhắc đến cái tên Sài Thu Nam mới làm Lâm Triệt Ngôn nhớ.
Lúc đó hai người đều có ý chung mở phòng làm việc truyền thông, Lâm Triệt Ngôn bỏ tiền, Sài Thu Nam bỏ công. Đáng tiếc phòng làm việc mới mở được một nửa đã bị Lâm Lập Đức tóm về.
Về sau cậu vẫn dành một ít tiền giúp đỡ Sài Thu Nam, cũng được xem như là cổ đông, nhưng cậu không muốn đối phương chia cổ phần. Dù sao khi đó Lâm Triệt Ngôn vẫn rất giàu, không thiếu vài chục nghìn đó.
Sau khi học đến năm thứ hai, trống đánh xuôi, đèn thổi ngược, phòng làm việc dọn đến Hàn Bắc, trước khi đi Sài Thu Nam hẹn cậu ăn cơm, nhưng lúc ấy mẹ cậu quay về nên không thể đi, về sau không còn liên lạc nữa.
Có lẽ sau này cậu vẫn có chỗ để đi.
"Lâm Triệt Ngôn." Tiếng thở dài của Du Tùy Thâm kéo suy nghĩ của Lâm Triệt Ngôn trở về.
"Hả?"
Du Tùy Thâm: "Anh còn một yêu cầu nữa."
Lâm Triệt Ngôn gật đầu, ý bảo mình đang nghe.
"Anh có thể chấp nhận em tiếp xúc, nói đùa với người khác." Du Tùy Thâm lạnh nhạt nói: "Nhưng nếu tối hôm qua em đã nói, em không phải người lạm tình. Anh hy vọng em sẽ làm được điều đó."
"Ít nhất là trước mặt anh, không được nghĩ đến người khác."
"Chỉ được nghĩ đến anh."