Chương 15

Lâm Triệt Ngôn nhìn đồ ăn bắt đầu nguội ở trên bàn, liếc mắt nhìn phòng tắm, chống đầu thở dài.

Du Tùy Thâm có thói quen sạch sẽ, sau khi nấu ăn xong, vì một chúi khói dầu cơ bản không ngửi được, vẫn đẩy cậu đi tắm trước, đợi cậu tắm xong hắn mới đi vào.

Tính toán thời gian đã được nửa tiếng.

Lâm Triệt Ngôn ngại gọi hắn, nhưng không muốn để canh cá bị nguội, suy nghĩ một lúc lấy điện thoại ra.

Lâm Triệt Ngôn: "Anh làm gì trong đấy nửa tiếng đồng hồ vậy?"

Lâm Triệt Ngôn: "Anh ơi, anh còn muốn ngồi trong đấy bao lâu nữa?"

Lâm Triệt Ngôn: "Đói.jpg"

Vừa ấn gửi đi, liền nghe thấy giọng nói của Du Tùy Thâm phát ra từ phòng tắm.

"Hả?"

Du Tùy Thâm: "Lấy quần áo giúp tôi."

Lâm Triệt Ngôn: "Gì chứ?"

Cậu cảm thấy là lạ lúc đối phương đi vào phong tắm. Thì ra là không mang theo quần áo.

Lâm Triệt Ngôn: "..."

Chạy vào chỗ tủ quần áo, nhìn qua một vòng. Bây giờ đã là buổi tối, mặc đồ đi làm thì kỳ kỳ, nếu quần áo ngủ thì chưa đến thời gian. Cuối cùng chọn bừa bộ quần áo ở nhà, lúc đi gần đến cửa phòng tắm bắt đầu đi chậm lại.

Lâm Triệt Ngôn cảm thấy mặt mình đang nóng lên, trong đầu lại nhớ đến nụ hôn lúc nãy của Du Tùy Thâm.

Rõ ràng là bảo mình dạy yêu đương, người hôn đến nỗi mềm nhũn chân phải là DU Tùy Thâm chứ? Sao lại là mình.

Cửa mở một khe nhỏ, chỉ vừa một bàn tay, Du Tùy Thâm vươn tay ra, mang theo hơi ấm của nước. Lúc Lâm Triệt Ngôn đưa tay qua, vô tình chạm phải ngón tay của đối phương.

Có hơi tê.

"Anh, nhanh lên đấy."

Sau đó, cửa đột nhiên bị mở ra, DU Tùy Thâm quần áo chỉnh tề đứng trước cửa khó hiểu nhìn người trước mắt.

Quanh năm suốt tháng mặc âu phục khiến khí chất đối phương lạnh lùng, áo len rộng để lộ xương quai xanh ra bên ngoài, da của Du Tùy Thâm hơi trắng, nhưng không phải kiểu trắng quanh năm không tiếp xúc ánh mặt trời như Lâm Triệt Ngôn.

Lâm Triệt Ngôn không thể không thừa nhận, tình cảm dành cho DU Tùy Thâm không còn mãnh liệt như xưa nữa, nhưng đối phương vẫn là kiểu người cậu thích.

"Tại sao vẫn đứng ở đây?"

Lâm Triệt Ngôn: "..." Trời mới biết sao cậu lại đứng đần ở đây đợi Du Tùy Thâm thay quần áo.

"Đói bụng nên muốn đợi anh nhanh vào ăn cơm."

Du Tùy Thâm cười nhẹ, nhìn dáng vẻ của hắn liền biết là không tin, nhưng không nói gì thêm nữa.

Đồ ăn trên bàn đã nguội, ngoại trừ nồi canh cá vẫn còn hơi ấm. Du Tùy Thâm mang đồ ăn còn lại cho vào lò vi sóng để hâm nóng. Sau đó thuần thục mang ra bàn.

"Ngày trước anh nấu cơm xong, sau đó đi tắm, rồi lại cho vào lò vi sóng à?" Lâm Triệt Ngôn đứng nhìn động tác của Du Tùy Thâm, cảm thấy đối phương sẽ làm như thế.

Du Tùy Thâm: "Thường tôi không ăn ở nhà."

Lâm Triệt Ngôn à một tiếng, nghĩ cũng đúng. Du tổng muốn ăn gì còn phải tự làm à.

Mùi vị đồ ăn khá ổn, trên mức trung bình. Cảm thấy khó tin khi kiểu người như Du Tùy Thâm có thể nấu cơm.

Nhưng mà Lâm Triệt Ngôn là kiểu người không ăn cay thì không ngon, lúc mua đồ ăn đều mua thêm món cay, cậu đặt đồ cay sang bên cạnh, nhưng Du Tùy Thâm không để ý.

"Tôi đã lâu không được ăn cơm nhà." Lâm Triệt Ngôn nhìn Du Tùy Thâm đang yên lặng ăn cơm, "Ba tôi thì bận kiếm tiền, mẹ tôi thì chỉ gặp được vài lần trong một năm."

Thực ra là gần như không gặp.

"Lần cuối cả nhà ngồi ăn cơm cùng nhau hình như đã năm sáu năm rồi."

Sau khi ăn liền đánh nhau mất rồi.

Không hiểu sao cậu lại nhớ lại chuyện đó. Có lẽ vì bầu không khí quá tốt, một người trôi lềnh bềnh quá lâu đột nhiên bắt được tấm gỗ, nhưng mọi thứ chỉ là ảo giác mà thôi.

Bàn ăn không lớn, cậu ngồi đối diện với Du Tùy Thâm, đồ ắn trước mặt kém xa so với trong khách sạn năm sao, nhưng tất cả đều là hương vị gia đình.

"Các bạn học khi nhỏ đều hâm mộ tôi có nhiều tiền tiêu vặt, nhưng họ không biết tôi hâm mộ họ nhiều hơn, mỗi lần họp phụ huynh đều là dì giúp việc đi thay." Lâm Triệt Ngôn ăn một thìa ngô, trong lòng chua xót, cảm thấy mình không nên nói lời này.

Du Tùy Thâm không phải nhà của cậu, hợp đồng chỉ có ba năm, sau đó cậu phải rời đi.

Đối phương ở đối diện không nói gì.

Lâm Triệt Ngôn cảm thấy mình buồn cười, có vẻ Du Tùy Thâm thấy cậu rất phiền. Ăn một bữa cơm còn nói mấy lời không vui.

Đứng dậy, múc cho Du Tùy Thâm một muôi canh cá, "Nếm thử đi, tôi tự nấu..."

Bàn tay bị Du Tùy Thâm bắt lấy, sức lực không quá mạnh. Lòng bàn tay của hắn rất ấm.

"Từ nay về sau, nếu không có chuyện quan trọng, tôi sẽ về ăn cơm tối."

Một câu hứa nhẹ nhàng bâng quơ, chỉ để an ủi người trước mặt. Nhưng cũng đủ khiến Lâm Triệt Ngôn bối rối, đánh trúng vào chỗ sâu nhất trong tim cậu, trái tim bắt đầu tê dại.

Lâm Triệt Ngôn: "Thôi, không cần đâu, tôi biết anh rất bận mà."

Du Tùy Thâm không đáp lại.

Yên lặng một lúc lâu, Lâm Triệt Ngôn nhìn thấy hắn uống xong canh cá, lại múc cho đối phương một bát nữa.

Nhìn dáng vẻ, canh mình nấu rất hợp khẩu vị của Du Tùy Thâm nhỉ?

"Cậu muốn trở về không?" Du Tùy Thâm đột nhiên mở miệng.

"Trở về?"

Du Tùy Thâm để đũa xuống, rút một tờ giấy ra lau, "Trở về nhà họ Lâm."

Lâm Triệt Ngôn suy nghĩ, lắc đầu nói, "Tôi bị đuổi ra ngoài, bị mạng lưới quan hệ của ba phong sát. Nói thêm nữa, bây giờ họ đã có Lâm Tư Giai, tôi về làm gì nữa?"

Du Tùy Thâm: "Tôi có thể giúp cậu."

Lâm Triệt Ngôn vẫn lắc đầu.

Cậu không thích nơi đó, từ nhỏ đã như vậy. Cậu không thích bị giam cầm, cậu thích tự do. Vì thế mới bỏ ngành tài chính để học thiết kế. Lâm Triệt Ngôn muốn tự mình phát triển, sau vài năm sẽ trả lại tiền đã nợ ba mình, thậm chí phòng làm việc truyền thông của cậu sáng lập chuẩn bị đi vào hoạt động.

Đột nhiên tài chính bị chặt đứt.

"Thôi bỏ đi, tôi cũng không muốn dựa vào họ." Lâm Triệt Ngôn chống đầu, "Lâm Tư Gia liều mạng với tôi như vậy, tôi trở về cậu ta tức chết cho mà xem."

Du Tùy Thâm: "Tức chết không phải càng tốt sao?"

Lâm Triệt Ngôn cảm thấy Du Tùy Thâm hôm này hơi kỳ lạ.

"Không nói như vậy được, ba tôi rất thích mẹ cậu ta, kết hôn với mẹ tôi chỉ vì lợi ích. Bản thân họ mới là người một nhà." Đây là câu nói Lâm Triệt Ngôn tự an ủi mình, "Chỉ cần Lâm Tư Giai không làm phiền tôi, tôi cũng sẽ không làm phiền cậu ta, tất cả đều là của cậu ta."

Tự ti, nhạy cảm, cảm giác không an toàn.

Ở đâu cậu cũng là người ngoài.

Vì thế, chỉ cần xác định được vị trí của mình, luôn xem mình là người ngoài mới không rơi vào trường hợp đánh mất lòng tự trọng, mới có thể thờ ơ nhìn mọi thứ.

Du Tùy Thâm à một tiếng, nghĩ tới chuyện khác.

Trận bóng rổ năm đó, Lâm Triệt Ngôn vì Lâm Tư Giai mà đánh nhau với học sinh khối mười hai. Nếu khi đó mình không ra tay giúp, chỉ sợ ngày đó Lâm Triệt Ngôn không đơn giản chị bị thương ở tay.

Sau đó, hắn thường thấy hai người đi chung với nhau, hầu như lúc nào Lâm Triệt Ngôn cũng cười, còn Lâm Tư Giai lại lạnh nhạt.

Rõ ràng là tìm đủ mọi cách đối xử tốt với người khác, nhưng người ta không quan tâm. Đến bây giờ vẫn còn nói không để trong lòng.

Du Tùy Thâm chồng đầu liếc nhìn Lâm Triệt Ngôn đang uống canh, mái tóc mềm mại che đi đôi mặt. Gương mặt hơi ửng hồng, đôi môi cũng đỏ.

Làm người ta không nhịn được muốn bắt nạt.

Du Tùy Thâm: "Nếu nhà họ Lâm muốn tôi liên hôn với cậu ta thì sao?"

"Không được!" Cậu buột miệng thốt lên.

Lâm Triệt Ngôn nói xong mới thấy mình quá xúc động, hoảng loạn bổ sung: "Nhưng mà không có khả năng mà. Nhà họ Lâm làm về bất động sản, không cùng định hướng với SY. Liên hôn có gì tốt đâu?"

Du Tùy Thâm đứng dậy, thu dọn bát đũa, "Cậu nói cũng có lý."

Hắn cầm bát đũa đi rửa, lau khô tay, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh Lâm Triệt Ngôn.

Lại phát hiện vẻ mặt lo lắng của Lâm Triệt Ngôn, không biết đang nghĩ gì.

"Anh nói, không phải thật đấy chứ, anh, anh muốn kết hôn với Lâm Tư Giai?" Lâm Triệt Ngôn càng nghĩ càng thấy không đúng, Du Tùy Thâm đâu phải loại người đùa quá trớn như vậy.

Nhưng mà Du Tùy Thâm kết hôn với Lâm Tư Giai, nhà họ Lâm không kiếm được chỗ tốt. Đối với bất động sản, như lời Du Tùy Thâm nói đó không phải phạm vi đầu tư cảu hắn. Vậy liên hôn có lợi ích gì?

Không đúng, nhà họ Du, Du Tùy Thâm là người Trạch Châu. Họ Du nổi tiếng ở Trạch Châu chỉ có vài người. Người có liên quan duy nhất đến nhà họ Lâm là Du Liên Phong.

Nếu Du Tùy Thâm là con trai của Du Liên Phong, hai nhà liên hôn thì không có gì bất ngờ cả.

Nhưng hiện tại vốn hóa thị trường của SY lên đến hàng chục tỷ, cơ bản vượt qua giá trị của hai nhà.

Lâm Triệt Ngôn cảm thấy trong đầu mình có hai người đang đánh nhau, đánh đến nổi cậu choáng váng.

Quả nhiên cậu không phù hợp với những vấn đề khó khăn như này.

Du Tùy Thâm: "Để tôi nghĩ đã."

Lâm Triệt Ngôn tưởng Du Tùy Thâm sẽ nói từ chối hay gì đó. Không ngờ còn nói suy nghĩ đã.

Suy nghĩ cái gì mà suy nghĩ hả.

Lâm Triệt Ngôn: "Không được."

Du Tùy Thâm: "Cái gì không được?"

Lâm Triệt Ngôn không biết vì sao lại không được, nhưng tóm lại là không được.

"Anh không thể kết hôn với cậu ta." Cậu hoảng sợ, "Lâm Tư Giai là người có thói sạch sẽ, trước khi kết hôn anh còn bao dưỡng tôi, cậu ta chắc chắn không đồng ý."

"Thêm nữa, Lâm Tư Giai không thích đàn ông. Không phải anh còn muốn tôi dạy yêu đương sao? Tôi còn chưa bắt đầu dạy đâu, anh không thể..."

"Cậu ta không thích đàn ông?" Du Tùy Thâm ngắt lời Lâm Triệt Ngôn, sắc mặt dần đen lại, "Không phải hồi cấp ba cậu thích cậu ta sao? Cậu ta lấy lý do đó từ chối cậu?"

"Đâu có?" Lâm Triệt Ngôn không biết trong đầu tổng tài đại nhân lại nghĩ lung tung cái gì nữa, sao cậu lại thích Lâm Tư Giai được?

Lúc đó, cậu thấy Lâm Tư Giai liều mạng học tập, không yêu quý bản thân mình, lại không có bạn bè xung quanh, nên cảm thấy cậu ta đáng thương nên mới muốn cậu ta thông suốt mà thôi.

Đừng nói ngay từ đầu Lâm Tư Giai tưởng cậu thích cậu ta đấy chứ, nhiều năm như vậy mà Du Tùy Thâm vẫn nhắc lại.

Tình yêu của cậu rẻ tiền thế à, gặp ai cũng thích.

"Tốt nhất là cậu nên không có." Du Tùy Thâm cứng rắn nói một câu như thế, "Ngày mai cậu đến SY với tôi."

Lâm Triệt Ngôn: "Đến SY làm gì."

"Thầy Lâm." Du Tùy Thâm nhếch môi bắt chéo chân, gọng kính phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, "Không phải cậu muốn dạy tôi cách yêu đương sao?"

Lâm Triệt Ngôn: "???" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play