Quy tắc bảo trì số 2: Tìm được người bệnh, không từ thủ đoạn.

Nói một cách thô tục chính là: Tất cả những kẻ biến thái tìm đến chỗ chết đều là hổ giấy!! ! Không! Thể! Giết! Nổi! Hắn!

————《 Vui lòng tuân thủ kịch bản 》

Ngay khi Tần Trà vừa mở mắt, cô đã thấy mình ngồi trong bóng tối, những tia sáng mỏng manh phản chiếu lại ánh trăng vô cùng trong sáng lại mát lạnh, khiến cho mặt đất nhuốm một màu sương khói lung linh, khẽ khàng chiếu rọi cảnh vật xung quanh, thanh khiết mà băng lãnh.

Cách cô khoảng chừng một mét là bóng dáng của người đàn ông đang quỳ một gối trên đất, đầu cúi gằm, mặc một chiếc áo giáp màu bạc, dáng người trông rất cường tráng.

Tần Trà nhanh chóng lấy lại tinh thần, mặt không chút biểu cảm nghe người đàn ông kia báo cáo với cô: “Tướng quân, năm tuyến đường phòng thủ của thành đều không có gì khác lạ.”

Sau đó người đàn ông báo cáo chi tiết cho cô về quy mô phòng thủ ở phía Nam của thành, ngay cả việc nhà ai bị mất con gà, nguồn nước sạch vẫn còn, ánh sáng trên tháp Quang Minh rất an toàn không có trộm cắp đều báo cáo hết. Cuối cùng, còn hỏi cô ngày mai có cần mang quân đi tuần tra ngoại thành hay không.

Người kia một bên nói, bên này Tần Trà không chút dấu vết quan sát cậu ta. Người trước mặt không hề ngẩng đầu lên, thái độ hết mực cung kính, ngữ điệu vừa phải, có điều cậu ta nói rất nhiều chuyện vụn vặt, nhưng trình tự rõ ràng, mỗi lần báo cáo xong một việc cậu sẽ dừng lại khoảng hai ba giây đợi cô dò hỏi. Tần Trà không lên tiếng, lúc này cậu ta mới tiếp tục nói.

Nhận định đầu tiên của Tần Trà chính là người trước mắt có thân phận giống với “phó tướng”, làm việc cẩn thận, điềm đạm, lại có tính kiên nhẫn cao.

Tần Trà tỉnh bơ khẽ đáp: “Đã biết,” cô dừng một chút, lại nói: “Ngày mai tạm thời không cần đi tuần.”

Mỗi lần đến một thế giới, sự hiểu biết của Duy Hộ Sư về thế giới đôi lúc còn phải dựa vào may mắn, có đôi khi họ nhận được đầy đủ “thông tin của thế giới” do máy truyền tải tới, nhưng đa phần Duy Hộ Sư đều không biết gì về thân phận hay bối cảnh của mình trong thế giới này —— bọn họ phải tự mình phán đoán và phân tích những điều này dựa vào tình huống xung quanh. Ngay cả khi bọn họ đã quen thuộc với thế giới, thì vẫn phải nhanh chóng nhận ra trong thế giới muôn hình muôn vẻ này, ai mới là bệnh nhân mà bọn họ cần bảo vệ.

Khi mới đến, điều họ làm nhiều nhất chính là giữ im lặng.

Sau khi đối phương rời đi, Tần Trà đứng dậy đi quanh phòng một lượt, nương nhờ ánh trăng để xem xét xung quanh. Cuối cùng, tìm được một cây nến dài khoảng sáu bảy phân trong cái hộp gỗ đặt trên gối ở bên cạnh giường.

Ngọn nến được bảo quản vô cùng cẩn thận – xem ra là rất có giá trị.

Cô thắp nến lên, ngọn lửa lung lay phát ra ánh sáng mờ ảo, có hơi khó nhìn, cô miễn cưỡng quan sát cách bài trí trong phòng.

Đồ vật bên trong được bài trí hết sức đơn giản, căn phòng rất trống trải, sau lưng cô là một cái giường, bên cạnh là cái giá để chậu nước. Trước mặt là bộ bàn ghế cô vừa mới ngồi qua, trên mặt bàn được chất một đống giấy tờ cao bằng cánh tay nhỏ, cô lật ra xem thử, đều là công văn, trên bìa có ghi ba chữ “Bất Nhật thành”.

Bất Nhật thành.

Tiếng Trung quen thuộc không gây trở ngại ngôn ngữ cho Tần Trà.

Cô nhìn kĩ bìa ngoài, ba chữ “Bất Nhật thành” rất tinh tế, bên dưới dòng chữ là một loại hoa văn trường kiếm cùng đoản kiếm đan vào nhau xuyên qua mặt trời — đoản kiếm nằm trong hình tròn vừa khít với đường kính của mặt trời, trường kiếm vừa vặn đặt trên chùm tia sáng dài nhất của mặt trời. Toàn bộ chùm tia sáng của mặt trời đều lộ ra quy luật, độ cong có, dài có, ngắn cũng có; hoa văn này rất giống với phù hiệu ở đây.

Nhưng nếu nói về phù hiệu thì nó lại có phần kì quái – hai thanh kiếm như muốn cắt đứt mặt trời, thoạt nhìn đem lại cảm giác không mấy tốt lành lắm.

Tần Trà đem cái bìa nghiên cứu một hồi, sau khi đã đem hoa văn trên đó nhớ kỹ trong lòng, mới bắt đầu lật công văn xem nội dung bên trong.

Thành Nam là địa bàn thuộc sự quản lý của cô, tất cả công văn của thành đều do pháp điển tư chịu trách nhiệm giải quyết. Những thứ này đưa đến tay cô, đại khái chỉ cần xem lướt qua rồi phê duyệt đi.

Tần Trà cơ bản đã xem xong, sáu mươi bảy mươi phần trăm công văn đều nói đến “trộm cắp”.

Tần Trà cẩn thận chọn xem thử một quyển.

Trương Tứ, nam, ba mươi chín tuổi, lấy trộm ánh sáng của Quang Minh tháp ở thành Nam, một ngọn nến và hai ngọn đèn dầu, lĩnh án treo cổ.

Toàn bộ quá trình trộm cắp cùng gia cảnh của người nọ đều được cấp dưới của cô tỉ mỉ kể lại, còn có một bản ghi chép thẩm vấn.

Tần Trà lật vài cuốn, phát hiện những ai trộm hơn một ngọn đèn đều bị phán tội tử hình. Trộm càng nhiều, chết càng thảm, hơn nữa còn liên lụy đến rất nhiều người.

Tần Trà ngồi trong phòng hồi lâu, tất cả cửa sổ đều hướng về phía ánh trăng treo cao ngoài cửa sổ. Cô bắt đầu chậm rãi đo đếm thời gian ngoài kia, chờ đến khi trăng dần biến mất, không gian cũng lẳng lặng trôi qua, bình minh còn chưa ló dạng, xung quanh đều là bóng đêm mù mịt.

Dựa trên kinh nghiệm của mình cùng đủ loại tình huống, cô cơ bản có thể suy đoán giả thiết về thế giới này: Bất Nhật thành không có mặt trời, thứ quý giá nhất ở đây chính là ánh sáng.

Cô cảm thấy cách sắp đặt này quá không hợp lý.

Nhưng dù nó có vô lý đến đâu thì thế giới vẫn sẽ vận hành theo quy luật đã định sẵn, đối với Tần Trà mà nói, đây là tình huống đặc biệt rắc rối, cô rất khó để tìm ra đối tượng mà cô cần bảo vệ trong thế giới này.

Hiệp hội Duy Hộ đối với “Phán đoán người bệnh” đã đúc kết ra ba quy tắc:

1. Mọi xung đột và quỷ dị trên thế giới đều liên quan đến người bệnh.

2. Bệnh nhân không có bóng dưới mặt trời.

3…….Dựa vào trực giác :)))

Cái thứ nhất quá tốn công, cái thứ ba có quá nhiều biến cố, cho nên về cơ bản mọi người đều dựa vào cái thứ hai để bắt nhốt bệnh nhân.

Tuy nhiên, bối cảnh của thế giới mà cô đang ở có thể là “Bất Nhật thành không có mặt trời”, khiến cô không thể không dựa vào quan hệ và trực giác để tìm người.

Tần Trà dập tắt ngọn nến, vừa đi ra ngoài, đã có người hét lên: “Tướng quân!”

Bên kia truyền tới giọng gấp gáp xen lẫn chút hoảng loạn.

“Nghiêu phó quan đã bắt được một tên “quang” tặc ở trung tâm Quang Minh tháp”, đối phương dừng lại cách cô khoảng một mét, cô có thể thấy được hai ba bóng người mơ hồ đằng sau, không rõ ràng, chỉ nghe thấy đối phương kinh hoảng nói: “Trung tâm tháp Quang Minh có dị động, chỉ sợ Kiêu Điểu* rất nhanh sẽ tấn công vào thành”.

* Kiêu Điểu: chim cú mèo. Sau này khái niệm này có thể thay đổi mà thay đổi ra sao thì :)))) khó nói lắm.

Tần Trà trầm mặc trong chốc lát, cô nhớ rõ những hồ sơ mình đọc không hề đề cập đến vụ trộm ở “Trung tâm Quang Minh tháp”. Tuy cô chỉ quản lý thành Nam, nhưng chuyện liên quan đến trung tâm tháp Quang Minh, chắc chắn cũng có tài liệu để cho cô xem.

Thật ra cô cũng chỉ có hiểu biết nhất định về Kiêu Điểu —— cực kì sợ ánh sáng và rất thích ăn thịt người.

Tần Trà phản ứng nhanh chóng, chỉ vào hai người nói: “Tăng cường phòng thủ thành, có chuyện gì lập tức báo cáo.”

Ngay sau đó cô nói với một người khác: “Người kia ở đâu? Mang ta đi.”

Người kia vẫn còn đang ở trong trung tâm tháp Quang Minh, vị trí này quá mức quan trọng, thế nên thân là phó tướng, Nghiêu Tửu cũng không dám tự ý xử trí, chỉ có thể đem người giam trên đỉnh tháp canh giữ.

Tháp Quang Minh có mười sáu tầng, ngoại trừ có rất nhiều binh lính canh gác ra thì bề ngoài trông nó không khác gì những tháp cao thông thường, tháp có hình tròn thẳng tắp, bên ngoài được lát bằng lớp gạch đá sẫm màu, cửa đá nặng hơn nghìn tấn, mùi bụi bặm và cũ kĩ cứ thế xông thẳng vào mũi.

Tần Trà leo lên hành lang dài và hẹp, bước từng bước một trên cầu thang dài ngoằn, đi được hơn một ngàn bậc thang, khi lên đến tầng cao nhất của tòa tháp, cô chợt nhận ra. Đứng từ trên đây có thể dễ dàng nhìn thấy cung điện hình tròn rộng lớn gần trăm mét vuông, xung quanh có vô số rãnh trong được chạm khắc tinh xảo, mỗi rãnh đều có một ngọn nến hoặc một ngọn đèn dầu, được xếp thành vòng kéo dài đến tận đỉnh tháp. Hơn nữa trên đỉnh tháp còn treo một viên dạ minh châu khổng lồ, khiến ở đó sáng chói như ban ngày, các hoa văn phức tạp vẽ trên mặt đất càng thêm sinh động và rõ ràng hơn.

Nơi đây vừa trang trọng vừa rất đỗi tráng lệ nguy nga, tràn ngập tia sáng.

Tần Trà hơi nheo mắt.

Nghiêu Tửu tiến lên phía trước ôm quyền: “Tướng quân.”

Nghiêu Tửu là một thanh niên khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, cậu ta vẫn mặc áo giáp màu bạc đêm qua, thân cao mét tám, ngoại hình có chút tuấn tú, động tác và biểu cảm đều hướng về phía Tần Trà đều hết mực cung kính.

“Người đâu?” Tần Trà một tay giữ kiếm đặt trên eo, vẻ mặt lạnh nhạt liếc nhìn xung quanh, sau đó…..Khuôn mặt lạnh như băng của cô thiếu chút nữa nứt ra ——

“Chính là hắn?!”

Phó quan Nghiêu nhìn theo ánh mắt của Tần Trà, gật đầu xấu hổ: “Đúng vậy.”

Từ góc nhìn của Tần Trà, cô chỉ thấy được sườn mặt của hắn, những đường cong như được thượng đế ưu ái tỉ mỉ phác họa lên, anh tuấn lại thâm thúy, hắn hơi nâng cằm, chậm rãi nhắm mắt lại đón nhận ánh sáng, sắc mặt cực kỳ tái nhợt. Trên người mặc áo choàng vu sư màu đen sẫm, che đi nửa đôi chân trần, áo choàng mặc trên người hắn có chút rộng rãi, khiến thân hình hắn trông đặc biệt gầy yếu.

…….Gầy yếu thành cái dạng này!!! Giống như chỉ cần gió lớn một chút là có thể thổi bay hắn ta rồi! Vậy mà lại có thể đột phá vòng vây trèo lên đỉnh tháp Quang Minh, ngay cả khi hắn ta chỉ là một người lính?

Khuôn mặt người đàn ông vốn dĩ đang hướng về phía cửa sổ nhỏ duy nhất trên đỉnh tháp, khi nghe thấy tiếng hỏi của Tần Trà thì quay đầu lại, hướng về phía cô nở một nụ cười vô cùng dịu dàng và tao nhã.

Nhưng nửa sườn mặt của hắn ta lại lộ ra vẻ u ám dưới ánh đèn loang lổ, nụ cười hình vòng cung như được thiết kế một cách hoàn hảo, khiến cho nụ cười của hắn luôn mang theo vài phần kỳ quái….lại xảo quyệt.

Nhưng nghiêm túc nhìn lại, quả thực là một nụ cười dịu dàng giống như hòa bình thế giới.

Tần Trà: …. Toang!!!

Thật ra cô rất thích kiểu đàn ông nhu nhược giống vậy, diện mạo còn phải thuộc loại đặc biệt xinh đẹp, thoạt nhìn làm người ta rất muốn ôm vào lòng mà che chở.

Phương châm của cô chính là như vậy.

Đẹp trai là số một.

Tần Trà kiềm chế ý nghĩ “vừa gặp đã yêu” trong lòng, chuyên nghiệp phân tích sơ qua một chút thân phận của hắn.

Hắn ta có thể là bệnh nhân, hoặc không phải, xét tình trạng thân thể hiện giờ của hắn, một mình đi đến nơi đây là chuyện không thể xảy ra, không loại trừ khả năng có người đặc biệt dẫn hắn đến nơi này để phân tán sự chú ý.

Chưa kể cô hiện tại tổng cộng có hơn 30 người, nếu nói “đột nhập trung tâm Quang Minh tháp” là mâu thuẫn hay kỳ lạ, thì cô càng nghi ngờ ba mươi người này hơn.

Tần Trà đi thẳng đến trước mặt hắn, người nọ tuy gầy nhưng vẫn rất cao, tầm mắt của Tần Trà chỉ ngang với yết hầu của hắn, vì thế cô đứng trên một bậc thang từ trên cao nhìn xuống người nọ, hơi rũ mắt: “Ngươi trộm ánh sáng?”

Nghiêu Tửu nhanh chóng tiến lên giải thích: “Thuộc hạ đi tuần tra như hàng ngày, thì phát hiện hắn đứng ở chỗ này.”

“Chỉ đứng ở chỗ này?”

Nghiêu Tửu trả lời cô: “Chỉ đứng ở chỗ này.”

“Cho nên” người nọ đột nhiên mở miệng, giọng nói thanh lạnh lại ôn hòa, phảng phất như có hương thơm tản ra theo hơi thở ấm áp lịch sự, không nhanh không chậm mang theo ba phần ý cười: “Không có chứng cứ là ta trộm đi.”

Hắn vẫn luôn cụp mi rũ mắt, bộ dạng kiểu như “Ta thật sự vô tội”

Tần Trà “Ồ” một tiếng.

Nghiêu Tửu: “Tự ý xông vào trung tâm Quang Minh tháp là tội gì?”

“Tội chết.”

“Nhóc con” Tần Trà xoát một tiếng, rút ra lưỡi kiếm đặt trên cổ hắn, cô thờ ơ nhắc nhở: “Cho dù có trộm ánh sáng hay không, ngươi đều mang tội chết.”

Hắn không hề động đậy.

Ước chừng nửa phút, hắn mới duỗi ra đôi tay gầy đến mức có thể thấy rõ mạch máu xanh xao dưới da, bình tĩnh dịch chuyển kiếm của Tần Trà.

“Tướng quân, ngài nói thật không vui chút nào đâu”. Hắn vẫn như cũ nở nụ cười thật ôn nhu, hơi nâng đôi mắt màu xám tro lên, ánh mắt như không có trọng tâm mà dừng trên tay cầm kiếm của Tần Trà, trong lời nói của hắn chứa đựng hoa lệ lại vô cùng thân thiết: “Ngài như vậy làm ta lại nhớ đến vài chuyện không thoải mái.”

Nhưng Tần Trà giật mình bởi điều cô vừa phát hiện – mắt người nam nhân này không có tiêu cự, hắn giống như không nhìn thấy.

Hắn ta là một người mù, nhưng lại chẳng giống một người mù.

“Chẳng hạn như nói….” Người đàn ông dịu dàng thanh cao nói, hắn vươn đôi tay gầy yếu ra phía trước, đột nhiên ôm eo Tần Trà, đem cô từ trên bậc thang kéo xuống, khiến cô trực tiếp ngã vào lồng ngực hắn, bị hắn gắt gao chế ngự.

Hắn ở bên tai cô, đôi môi mỏng lạnh lẽo cọ vào nhau:

“Đêm tân hôn kia, ngài cũng thật nhẫn tâm như vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play