Lúc đầy tháng Đại Tần thị lại mời đầu bếp Triệu tới làm mấy bàn tiệc. Tiệc đầy tháng không mời nhiều khách, người tới đều là thân thích và hàng xóm thân thiết tới đưa quà đầy tháng.

Lý thị cũng chuẩn bị một phần quà: Mười cân gạo trắng, mười cân bột mỳ, hai cân đường đỏ, 50 quả trứng gà, hai thước vải mịn. Đám Đại Bảo lần đầu tiên thấy được đứa nhỏ xấu kinh trong miệng bà nội. Nhưng bộ dạng em bé và “xấu kinh” kia chả có liên quan gì tới nhau!

Làn da đứa nhỏ trắng nõn, mịn màng, cái miệng nhỏ phấn nộn hồng hồng, càng thần kỳ hơn chính là đứa nhỏ sẽ mở một con mắt to lúng liếng ra nhìn mọi người trong khi một mắt khác vẫn nhắm.

Đại Bảo tò mò nhìn đứa nhỏ mở một mắt nhắm một mắt trong lòng tiểu Tần thị và hỏi: “Trường Phương thẩm, em bé ngủ hay tỉnh thế?”

Tiểu Tần thị ôn nhu cười nói: “Tỉnh đó, nhưng hắn lười không thèm mở hết mắt!”

Đại Bảo cười ha hả, Nhị Bảo cũng tiến lên nhìn bộ dạng lười chảy thây của đứa nhỏ và thở dài: “Hắn cũng thật là lười, mở mắt này lại nhắm mắt kia!”

Tiểu Tần thị và mọi người đều phì cười.

Tam Bảo muốn nhìn nhưng lùn quá, cuối cùng Lý thị phải bế hắn và Tứ Bảo lên tụi nó mới nhìn thấy em bé. Tam Bảo nói: “Em bé thật là đẹp, bà nội lừa đảo!”

Lý thị cười nói: “Bà nội lừa đảo lúc nào, bà nói em bé mới sinh ra cơ mà. Lúc con mới sinh ra xấu như con khỉ con, hiện tại không phải lớn lên cũng đẹp à?”

Tam Bảo đương nhiên không tin, Lý thị trợn trắng mắt đặt hắn xuống đất và chỉ bế mỗi Tứ Bảo.

Lưu thị nhìn mẹ chồng lại lộ tính trẻ con thế là cùng Trương thị nhìn nhau cười.

Tiểu Tần thị ôm đứa nhỏ, sắc mặt tràn đầy hạnh phúc.

Trương thị cũng bị tình cảnh này làm cho xúc động, nàng ta theo bản năng sờ sờ bụng mình. Aizzz! Lúc nào mới có một đứa con gái đây?

Lúc Trương thị lại mang bầu thì đã qua 5 năm.

Đại Bảo đã thành thiếu niên 13 tuổi, Nữu Nữu nhỏ nhất cũng đã thành mỹ nữ 8 tuổi.

Trường Quý mừng rỡ như điên tiễn Phùng lang trung ra cửa, Nhị Bảo càng kích động giúp đỡ Phùng lang trung cõng hòm thuốc. Trường Quý tiễn lang trung tới tận cửa thôn, còn Nhị Bảo thì xung phong nhận việc tiễn Phùng gia gia tới tận Phùng gia thôn.

Trương thị kích động lôi kéo Lý thị nói: “Nương, con có con gái rồi, con có con gái rồi!”

Lý thị cười tủm tỉm ấn Trương thị ngồi xuống và nói: “Lúc này mới vừa biết có thai mà đã nói là con gái thì hơi sớm, có khi lại sinh ra thằng cu cũng chưa biết đâu!”

Trương thị nói: “Chua nam cay nữ, gần đây con chỉ thích ăn ớt cay, nhất định là con gái!”

Lý thị nói: “Muốn con gái đến điên rồi, ta thấy con ăn không ít dấm đâu!”



Lưu thị đứng bên cạnh hé miệng cười. Nàng lớn hơn Trương thị hai tuổi, năm nay Trương thị 30 tuổi còn có thể lại mang thai vì thế Lưu thị cũng rất tin tưởng vào bản thân mình.

Trương thị bẻ đầu ngón tay tính ngày, “Mang thai mười tháng, tháng ba có thai thì cuối năm là con sinh rồi. Một đứa con gái tuổi Thân, quá tốt, nàng sẽ thông minh lanh lợi! Ấy, nhưng mà con tuổi Dần, như thế là xung khắc, không được. Ừm, phải tìm người tính tính đã!”

Lý thị giật giật khóe miệng nói: “Ta bảo này vợ Trường Quý, con cũng sinh hai đứa rồi mà sao ta thấy con như mới mang thai lần đầu ấy nhỉ? Đầu không bình thường rồi ấy!”

“Nương, con vui quá mà, ngài nghĩ xem Nhị Bảo cũng 12 tuổi rồi, Tứ Bảo cũng đã 9 tuổi nên con cũng chẳng ôm hy vọng nữa. Ai biết ông trời lại cho con một đứa con gái, sao con không vui được?” Trương thị nói.

“Mở miệng ngậm miệng đều là con gái, tốt nhất sinh một thằng nhóc béo cho con tức chết!” Lý thị cười nói.

Lưu thị nhanh chóng trấn an: “Nương, mẹ Nhị Bảo cũng vui quá thôi, chờ kinh ngạc qua đi nàng sẽ lại như bình thường!”

Lý thị đứng dậy nói: “Vậy con chậm rãi vui đi, ta đi nấu cơm.”

Lưu thị nói với em dâu: “Mẹ Nhị Bảo, tuổi muội cũng không nhỏ nữa, cần phải dưỡng cho tốt, việc nhà không cần làm gì cả, có ta và nương rồi! Ta tới nhà bếp làm cơm, muội ngủ một chút đi!”

Trương thị ngẩn ra sau đó gật gật đầu, rồi không biết nghĩ đến cái gì nên nàng ta cười ha hả ra tiếng.

Khóe miệng Lưu thị giật giật sau đó ra khỏi tây phòng.

Đại Bảo, Tam Bảo, Tứ Bảo và Nữu Nữu đang khom lưng nghe lỏm bên ngoài cửa sổ phòng, Lưu thị đi ra thấy tụi nó thế là mấy đứa lập tức cười hì hì sau đó ngượng ngùng tản đi.

Bốn đứa nhỏ thấy Lưu thị đi tới hậu viện thế là lại ngồi xổm dưới cây lê mở họp khẩn. Sau khi xác định cuối năm tụi nó sẽ có thêm một đứa em gái hoặc em trai thế là cả đám đều vui vẻ. Đặc biệt là Nữu Nữu, trong nhà nàng là nhỏ nhất vì thế vẫn luôn làm cái đuôi đi sau mông mấy thằng anh. Nàng cũng muốn có em trai hoặc em gái làm cái đuôi nhỏ của mình. Đương nhiên Bụ Bẫm và Tiểu Nguyệt Nguyệt mà tiểu Tần thị sinh cùng với Béo Ú mà Phùng thị sinh đã là cái đuôi đi theo nàng suốt ngày rồi.

“Đại ca, huynh nói xem có thật là nhị thẩm sẽ sinh em gái không?” Nữu Nữu hỏi.

Đại Bảo mới 13 tuổi, đúng vào lúc hay xấu hổ nên hơi chút đã đỏ mặt. Hắn lắc đầu nói: “Chuyện sinh con sao ta biết được?”

Nữu Nữu cười nói: “Ca ca cưới vợ rồi cũng phải sinh con mà!”

Rồi xong! Mặt Đại Bảo như mông khỉ luôn! Hắn xoa búi tóc của Nữu Nữu rồi trách: “Tiểu cô nương mà sao cái gì cũng dám nói thế!”

Nữu Nữu mặc cho Đại Bảo xoa búi tóc của mình, rất nhanh nó đã bị bung ra, một nửa tóc xõa tung. Nữu Nữu cười hỏi: “Ca, trông muội giống tiểu tiên nữ không?!”

Tam Bảo xì một cái: “Ta thấy muội giống con điên!”

Nữu Nữu duỗi móng vuốt làm bộ muốn thọc léc Tam Bảo, nàng biết máu buồn của tên kia ở chỗ nào!



Tam Bảo tiên hạ thủ vi cường xoa lỏng luôn búi tóc còn lại của Nữu Nữu thế là cả mái tóc đen bóng loáng của nàng rũ xuống xõa sau lưng khiến khuôn mặt trắng nõn cùng đôi mắt to đen láy càng nổi bật, thật sự giống tiểu tiên nữ!

Tam Bảo nói: “Đấy, giờ giống tiểu tiên nữ rồi đấy!”

Nữu Nữu cười híp hết cả mắt sau đó lại phát hiện nãy giờ Tứ Bảo không nói một lời nên hỏi: “Tứ ca, sao huynh không nói gì?!”

Tứ Bảo cau mày nói: “Ta lo lắng cho mẹ ta, mẹ Phúc Tử vì sinh em bé mà không qua được, ta nghe nói tuổi càng lớn càng nguy hiểm!”

Đại Bảo vỗ vỗ vai Tứ Bảo nói: “Tứ Bảo, đệ đừng nghĩ nhiều, trong nhà còn có bà nội và mẹ ta đó thôi? Còn có Ngũ nãi nãi và Trần nãi nãi, nhị thẩm sẽ không sao đâu.”

Tứ Bảo vẫn nhíu mày, Đại Bảo thấy thế thì tiếp tục khuyên nhủ: “Phúc Tử không phải người trong thôn chúng ta, mẹ hắn gặp tình huống gì chúng ta không rõ lắm. Đệ xem trong thôn chúng ta đi, mấy năm nay có xảy ra chuyện nào giống nhà Phúc Tử đâu?”

Tứ Bảo nghĩ nghĩ sau đó mày cũng dần dần buông lỏng. Nữu Nữu cũng nắm tay hắn ngọt ngào nói: “Tứ ca cười lên là đẹp nhất, trên cằm có đồng xu (cằm chẻ).”

Tam Bảo cố ý nói: “Trên cằm có đồng xu trông khó coi chết đi được!”

Tứ Bảo và Tam Bảo chính là hai thằng dở hơi, tụi nó lại lăn vào thành một đống, Nữu Nữu thì vẫn giống như khi còn nhỏ, ở bên cạnh cười ha ha như đang xem diễn.

Đại Bảo cong ngón tay gõ lên trán Tam Bảo và Tứ Bảo mấy cái thật vang sau đó nói: “Đánh nhau từ nhỏ tới lớn còn chưa phân thắng bại à?”

Hai đứa cùng dừng tay và cười phá ra, sau đó Tứ Bảo nói: “Đệ muốn mẹ sinh em gái, đệ biết mẹ muốn sinh em gái từ lâu!”

Đại Bảo và Tam Bảo nhìn Nữu Nữu và gật đầu, “Em gái tốt!”

Nữu Nữu lại lớn tiếng nói: “Muội muốn nhị thẩm sinh một đứa em trai giống Bụ Bẫm và Béo Ú cơ!”

“Vì sao?” Tam Bảo hỏi.

Nữu Nữu ngẩng đầu hừ một tiếng, “Bụ Bẫm và Béo Ú ngoan cực, ngã cũng không khóc, còn tùy ý cho muội nhéo mặt béo, nhéo mông vểnh của tụi nó mà không khóc gì hết. Còn Tiểu Nguyệt Nguyệt thì không được, chạm vào một cái là khóc!”

Miệng Đại Bảo và Tứ Bảo run rẩy, còn Tam Bảo thì mắt sáng quắc hỏi: “Bụ Bẫm và Béo Ú cho véo mông mà không khóc à?”

Nữu Nữu sửa đúng: “Tam ca, không phải véo không khóc mà là nhẹ nhàng nhéo, không phải véo!”

Tam Bảo lẩm bẩm: “Hôm nào thử xem, véo chơi chơi!”

Tứ Bảo dán bên tai Nữu Nữu lặng lẽ nói: “Tam ca nhất định sẽ bị Ngũ nãi nãi lấy gậy đuổi đánh, hê hê!”

Nữu Nữu che miệng vui vẻ, Đại Bảo nhìn mấy đứa thì cũng buồn cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play