Lô thành thiết lập có thành phòng điều tra, chẳng qua an nhàn nhiều năm, sớm đã lơi lỏng. Đợi đến khi tu sĩ canh gác trên tháp phát hiện có rất nhiều người bước vào bên trong nội cảnh, đi vào bẩm báo thành chủ, đợi đến khi thành chủ Lô thành đến.
Chỉ thấy phía chân trời một mảnh đen kịt, như mây đen áp sát, gió lạnh gào thét.
Thành chủ ngẩng đầu nhìn, linh lực áp xuống làm hắn hoảng hốt không thôi.
"Mau mở trận pháp! Phát tín hiệu, thông báo cho Tam Thập Tam Trọng Thiên, gọi các thành phái người đến chi viện, nhanh! Nhanh!"
"Triệu tập tu sĩ!" Giọng nói truyền đi xa.
Tu sĩ canh gác tháp ở phía Đông hiểu biết, lập tức gõ vang chuông vàng, chuông vang ba tiếng, toàn thành cảnh giới.
Trận pháp xung quanh cổng thành mở ra, linh quang có thể nhìn thấy bằng mắt thường, giống như mái vòm, bọc lại cả tòa thành trì.
Thành chủ vội đi xuống tường thành, vừa đạp lên bậc thang cuối cùng.
Ầm ầm một tiếng.
Thành chủ chấn động trong lòng, vài tiếng ầm ầm vang lên, cùng với tiếng chuông, phía Đông nhiều tiếng hô kinh ngạc.
Hóa ra là một thanh linh kiếm bay vào, trận pháp thủ thành không biết tại sao mất đi hiệu quả, mà cũng không thể ngăn lại được một lúc, biến mất không thấy dấu vết.
Linh kiếm chặt đứt dây xích của chuông treo trong tháp, chuông vàng rơi, lăn xuống tháp, đập vào bên đường.
Bá tánh không biết vì sao, chỉ thấy tu sĩ tụ tập như mây, đeo kiếm, lại nghe thấy tiếng chuông vàng vang, hoảng loạn không thôi.
Khi chuông vàng đập xuống, trên đường đã loạn thành một mảnh.
Mảnh "mây đen" kia xâm nhập vào, có một chiếc linh nỏ tầm xa được đặt ở trên tháp, trong lúc hoảng loạn, càng không thể thao tác như thường, chỉ có rất ít mũi tên được bắn ra, uy lực phát ra được ba, bốn phần, để người khác nhẹ nhàng tránh đi.
Thành chủ ngẩng đầu nhìn lên không trung, trong lúc vô tình bắt được ánh mắt của Cố Phù Du.
Hắn từng đi qua đại yến của Tam Thập Tam Trọng Thiên, gặp được Thanh Loan.
Lập tức hãi dị, lớn tiếng hét lên trời: "Tiền bối, tiền bối đây là ý gì..."
Đã từng là khách quý, sao hôm nay lại thành quân địch.
Hắn nhìn thấy khóe miệng Thanh Loan hơi cong lên, trên mặt mang theo châm biếm, cánh môi đóng mở, miễn cưỡng nhận ra được là "Động thủ".
Tu sĩ phía chân trời trong mắt hắn giống như chim ưng, nhắm ngay con mồi, sà xuống.
Hắn như bị sét đánh, đứng ngây ra tại chỗ, trong lòng chỉ có một ý nghĩ.
Xong rồi, xong rồi.
Thanh Loan này là tu sĩ Phân Thần kỳ, trong thành không có ai là đối thủ của ả, nhân thủ cũng không đủ, chi viện không biết lúc nào mới đến.
Thiên địa rực lên một màu xám xịt, hắn nhìn khói mù dưới thành trì.
Chưa từng nghĩ tới, ở trên địa bàn của mình lại bị đánh không hề có sức phản kháng.
"Địa giới của Tả gia ta..."
"Thành chủ, thành chủ, đi mau! Thoát thân quan trọng!"
Hai bên trái phải hộ tống hắn, âm thầm trốn khỏi thành trì, trong thành khói đen tận trời, không đến nửa ngày đã thất thủ rơi vào tay địch thủ.
"Thành chủ, không nên nhìn." Trái phải lôi kéo hắn đi về phía trước: "Thành chủ đi về Tam Thập Tam Trọng Thiên bẩm báo cho tông chủ, đợi tông chủ phái người đến, còn sợ không thu được Lô thành về hay sao?"
"Thành chủ, lúc này phải thoát thân, sớm muộn gì cũng có thể thu thập Thanh Loan kia, nhưng tuyệt đối không phải vào lúc này."
Ba người nói chưa hết lời, chợt thấy có một đám người ngăn cản đường đi phía trước, nhìn kỹ mới thấy rõ, lại là người của Chu gia và Phó gia của hai tòa thành nhỏ trên địa giới Lô thành.
Chưa đợi mở miệng, truy binh phía sau đã tới.
Tiêu Trung Đình mang theo Lão Thất ngăn cản đường lui của ba người hắn.
Thành chủ này tích tụ trong lòng, nói: "Thảo nào, thảo nào tín hiệu phát ra, nửa ngày không thấy tung tích của các ngươi, hóa ra là cấu kết làm việc xấu với Thanh Loan kia, uổng cho Tả gia ta bảo vệ các ngươi trăm ngàn năm, các ngươi thứ ăn cây táo rào cây sung, lòng lang dạ sói!"
Thành chủ đột nhiên quay đầu lại, mắt trừng Tiêu Trung Đình: "Nơi này là Nam Châu! Các ngươi thật sự cho rằng các ngươi lật đồ được trời của Tả gia sao!"
Tiêu Trung Đình liếc hắn, vui đùa nói: "Nam Châu? Tả gia ngươi đã không phải trời của Nam Châu này."
Trong vòng một tháng, thành trì ở phương Bắc liên tiếp bị công phá.
Nguyên nhân là do truyền tống trận pháp của thành Vạn Thông bị hủy, tin tức nhận được quá chậm, ít phòng bị, các thành trì lớn một mình tác chiến, sức chiến đấu không thể địch nổi nô lệ mà Cố Phù Du kiểm soát trong tay, huống chi còn có thế gia phản kháng Tả gia nội ứng ngoại hợp với Cố Phù Du, thành trì của Tả gia bị tiêu diệt từng bộ phận một.
Cố Phù Du đến một thành, bỏ một thành, vĩnh viễn không giữ làm cứ điểm.
Tả gia nghe tin chạy đến, chỉ còn lại một tòa thành trống không đã bị phá hủy một nửa.
Đợi đến khi Nam Châu đều đã hiểu Thanh Loan dẫn dắt tu sĩ tấn công Nam Châu, phương Bắc của Nam Châu đã thất thủ, hai thành trì lớn là thành Bạch Lộc và thành Vạn Thông đã thành phế tích.
Lòng người hoảng sợ, lo lắng hãi hùng, chỉ sợ vừa mở mắt, Thanh Loan này đã đánh tới trước thành trì của mình.
Các thành trì lớn vội vàng phái người đến Tam Thập Tam Trọng Thiên, cầu kiến Tả Nhạc Chi, mời các đại năng trong tông đóng giữ thành trì.
Ly Hận Thiên, trên Chu Lăng đoạn đài, Tả Nhạc Chi ngồi trên bảo tọa của tông chủ, tay vịn cái trán, cau mày thật sâu.
"Có tung tích của Thanh Loan không?"
"Tông chủ, điều tra không tới."
Đại trưởng lão ngưng tiếng nói: "Một nhóm người lớn như vậy, sao lại không tra được."
Người quỳ gối dưới bậc thang nơm nớp lo sợ: "Long, Long Vương cùng một nhóm với nàng, phàm là tới gần chút, lập tức bị phát hiện..."
"Lại là Long Vương! Chỗ nào cũng có ả!" Giọng nói tức giận vang trên Ly Hận Thiên.
Tả Nhạc Chi dựa trán, nhắm mắt lại, thở dài: "Đỗ Phán."
Đỗ Phán tiến lên, hành lễ nói: "Tông chủ, nếu như không thể biết trước hành động kế tiếp của Thanh Loan, chúng ta khó có thể phái người chi viện, chỉ có thể nằm ở thế bị động. Thanh Loan này hành sự không hợp với lẽ thường, đánh chiếm thành trì, không chiếm cho riêng mình, vĩnh viễn đi một tòa thành trì tiếp theo, thỉnh thoảng giết một cái hồi mã thương, chúng ta vĩnh viễn chậm hơn nàng một bước. Nếu như đáp lại yêu cầu của các thành chủ, phái tu sĩ trong tông đến đóng giữ các thành trì lớn, Tam Thập Tam Trọng Thiên trống rỗng, Thanh Loan đến thẳng Tam Thập Tam Trọng Thiên, đến lúc đó sợ sẽ là Tam Thập Tam Trọng Thiên thất thủ."
Mấy đại trưởng lão vô cùng câm phẫn, quát lên: "Thanh Loan này mê hoặc Tả Viên Dung, giết chết Tả Thiều Đức, hai tòa thành lớn không cần, chinh phạt khắp nơi, ngoại trừ cướp sạch pháp khí cùng linh thạch, cái gì cũng không cần, ả cũng là Phân Thần kỳ, sát phạt như thế, lẽ nào không sợ trời phạt, ả ta muốn cái gì?"
Tả Nhạc Chi phái người đi địa giới của thành Vạn Thông và thành Bạch Lộc, gặp được nhị tử của Tả Thiều Đức, bắt về trên Tam Thập Tam Trọng Thiên thẩm vấn, mới biết được chuyện ở trong Đồ Sơn, biết Tả Thiều Đức đã chết, tu sĩ đi đến thành Bạch Lộc trở về, mới biết thành Bạch Lộc đã không còn, tu sĩ Tả gia không còn một ai sống sót, cho dù là Tả Viên Dung, hay là Tả Thanh Phong...
"Thanh Loan này thực sự là phát điên, chẳng lẽ là lấy chiến sự làm trò vui?"
"Ta thấy không phải vậy, có lẽ là nội gián Thanh Loan tộc phái đến, náo loạn Nam Châu ta, nếu không Tiểu Long Vương sao sẽ thông đồng với Thanh Loan này. Thu phục năm châu, bắt đầu từ Nam Châu ta."
"Nếu là như thế, giờ phút này Trung Châu nên có động tĩnh, sao không thấy một người Thanh Loan tộc nào đặt chân lên Nam Châu. Ta thấy hành động của Thanh Loan này cũng không phải nhận thụ ý của Trung Châu."
Tả Nhạc Chi trầm giọng nói: "Là bổn tôn không biết nhìn người, dẫn sói vào nhà."
Đỗ Phán nói: "Là Thanh Loan kia quá biết diễn kịch, ngay cả hai vị chấp pháp cũng bị lừa, tông chủ không cần quá mức tự trách, lúc này vẫn phải thương nghị đối sách."
Tả Nhạc Chi nói: "Theo suy nghĩ của Đỗ Phán, phải làm như thế nào?"
"Tin tưởng trong lòng tông chủ đã sớm có quyết định."
Tả Nhạc Chi đứng dậy, đi qua đi lại, trên Chu Lăng đoạn đài yên lặng, đợi hắn lên tiếng.
Tay Tả Nhạc Chi vịn vào lưng ghế bảo tọa, thở dài: "Cầu Bích Lạc Tông phái người đi."
"Vâng."
Ngày tháng chín ở Nam Châu, đúng là hết sức bền chắc.
Nhân mã của Cố Phù Du gần như đạp lên toàn bộ Nam Châu, ngoại trừ Tam Thập Tam Trọng Thiên.
Thành trì bị đánh hạ không giữ lại một tòa, ngoại trừ tòa thành Tiêu Dao trước mặt này.
Vùng ngoại ô của thành Tiêu Dao có một cánh đồng lúa rất lớn, bá tánh bình thường trồng lúa, khi gió thu về, sóng vàng cuồn cuộn, cho nên có khúc hát ru như vậy.
Nàng một thân một mình, chậm rãi mà bước đi trên ruộng lúa.
Từ sau khi tỉnh dậy, ra Tiên Lạc, chưa từng trở về thành Tiêu Dao một lần, có lẽ là gần hương tình khiếp.
Nàng nghe Tư Miểu nói, trận chiến bảy trăm năm trước, thành Tiêu Dao bị một cây đuốc của Tả Thiên Lãng đốt gần hết.
Tả gia nhớ thương mấy tòa linh quặng bên trong thành Tiêu Dao, lúc này mới tu sửa một lần.
Trong bảy trăm năm, bá tánh đã thay đổi mấy đợt.
Nơi đây, là cố thổ, cũng không phải cố thổ.
Cố Phù Du đi tới trước tháp, nhìn thấy Tả Thiên Lãng bị treo trên tháp, cười nói: "Quả nhiên vẫn là treo ở đây đẹp nhất."
Mỗi một thành trì mà nàng đến, cần phải treo Tả Thiên Lãng trên tháp.
Đứng dưới thành thưởng thức hắn bị treo lên, như thể đã thành một chấp niệm.
Mọi người không dám hỏi nhiều, chỉ có thể theo lời mà làm.
Cố Phù Du nghiêng đầu, nhận ra vẻ mặt Tả Thiên Lãng dại ra, trên mặt có máu ứ đọng.
Tiêu Trung Đình đang đứng ở bên cạnh tháp. Cố Phù Du nói: "Ngươi dằn vặt hắn như thế nào, nhìn biểu tình của hắn, làm sao nhận ra được là Tả Thiên Lãng." Bộ dạng ngông cuồng, tự đại không còn, thành bộ dạng trốn tránh hiện thực.
Tiêu Trung Đình nói: "Đại nhân chớ có hỏi, sợ bẩn lỗ tai đại nhân."
Cố Phù Du thờ ơ nói: "Đừng giết chết."
Đi vào trong thành.
Thành Tiêu Dao là tòa thành duy nhất trong những thành nàng tấn công bị tổn thương ít nhất, thành trì cơ bản vẫn duy trì hình dáng ban đầu.
Đường đi về phủ thành chủ đã thay đổi. Nàng đứng trước phủ thành chủ ngây người một lúc, mới bước vào, đi ngang qua thư phòng thì thấy có người.
Lặng lẽ đi vào, thấy là Trai tiên sinh, quạt giấy được đặt sang một bên, đang vung bút viết gì đó.
Cố Phù Du đứng ở phía sau nàng, ôm cánh tay quan sát, chỉ thấy Trai tiên sinh viết
—— Vào những năm cuối lịch cũ, đại nhân lực lượng mới xuất hiện, Tứ Hải long quân ám trợ, càn quét Nam Cương, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, sắc đẹp đến Bạch Lộc, ly gián đến Vạn Thông, nơi đi qua, tu sĩ Tả gia nghe tiếng mà khiếp đảm.
Cố Phù Du nói: "Ngươi viết cái này làm gì?"
Nàng đột nhiên lên tiếng, Trai tiên sinh bị dọa tới mức rơi bút, vỗ vỗ ngực: "Ngươi đừng giống như quỷ đến sau lưng ta, thình lình nói chuyện, hù chết người."
"Đã chết rồi à?"
"..."
Trai tiên sinh bĩu môi, cầm trang giấy lên thổi thổi: "Viết truyện ký cho ngươi, đợi hậu thế nói đến, Cố Phù Du ngươi tiếng tăm lẫy lừng, là chân hào kiệt nuốt chửng Nam Châu."
Cố Phù Du xùy cười một tiếng: "Ngoài thân danh, hào kiệt và cẩu hùng, có gì khác nhau."
Trai tiên sinh nhíu mày, kinh ngạc nói: "Ngoài thân danh? Chung cô nương nói rằng ngươi thích thứ này."
Ánh mắt Cố Phù Du hơi hoảng, rũ mắt: "Đó là trước đây, không có việc gì để làm, chỉ cầu hư danh."
Trai tiên sinh cười nói: "Danh có cái gì không tốt."
Liễu Nương cùng Nhập Tam đến thư phòng, thấy nàng ở đây, vội vàng hành lễ: "Đại nhân."
Hai người vốn là đến đi học.
Trong nô lệ có rất nhiều người ở thành Bạch Lộc từ khi còn nhỏ, không biết chữ rất nhiều, là Tả gia cố tình làm, không biết chữ, không có tư tưởng, dễ dàng bài bố.
Tựa như Nhập Tam, tựa như Liễu Nương.
Sau khi Trai tiên sinh biết được, rảnh rỗi sẽ dạy mọi người biết chữ, tuy không phải công lao một ngày, nhưng nàng vui vẻ làm sư của người khác.
Trong đó Liễu Nương và Nhập Tam là có tuệ căn nhất.
Trai tiên sinh nói: "Tuổi thọ của ta có hạn, sống chết có số, cuối cùng sẽ có một ngày hồn quay về trời. Nếu như việc học của hai nàng có thành tựu, sau này sẽ có thể kế thừa vị trí của ta, thành quân sư hạng nhất của ngươi."
Tuy dùng giọng điệu vui đùa để nói, nhưng là nói thật.
Cố Phù Du hỏi Nhập Tam: "Sư phụ của ngươi đâu?"
Lúc Nhập Tam đối mặt với nàng, vẫn còn sợ sợ, nhưng đã có thể đối đáp một hai lời, nói: "Ở, ở hoa viên phía Đông đình nghỉ mát, nói chuyện với Tư Miểu đại nhân."
Cố Phù Du ra ngoài đi về hướng Đông Viên. Từ Nguyệt Môn tiến vào, đã nhìn thấy Chung Mị Sơ và Tư Miểu sóng vai, đứng bên lan can, nhìn hồ nước.
Chung Mị Sơ nói: "Vẫn luôn chưa rảnh rỗi yên tĩnh nói với ngươi mấy câu, Đồ Sơn ngày ấy, đa tạ ngươi."
Mặt Tư Miểu không có cảm xúc, âm thanh của Tam Túc Ô sắc nhọn: "Ta ẩn nấp trong Vạn Dược Các nhiều năm, tiếp xúc với Đỗ Phán, tiếp xúc với đan dược Vạn Dược Các vận chuyển cho Hư Linh Tông, cũng không vì ngươi. Đan dược Tả Thiều Đức dùng đúng lúc ta đã chạm qua, là số mệnh của ngươi, mệnh không nên tuyệt, không cần cảm tạ ta."
Cố Phù Du đi tới, cười nói: "Cái này gọi là nhân định thắng thiên [1]. Tư Miểu, không phải ngươi chạm vào đan dược của Tả gia, làm sao có số mệnh ngày hôm nay. Ngươi là nguyên nhân, nàng là kết quả. Long Vương nợ ân tình cũng không thấy nhiều, không cần phải cự tuyệt nàng."
[1] Nhân định thắng thiên: con người có thể chiến thắng thiên nhiên
Chung Mị Sơ thanh âm nhẹ nhàng: "A Man."
Tam Túc Ô nói: "Lúc trước đại sư tỷ cứu ta từ trong tay Lục Yến Đông, một mạng đổi một mạng, hai bên đều xong."
Nhắc tới Lục Yến Đông, sắc mặt Cố Phù Du khẽ biến đen.
Mỉm cười chuyển đề tài, hỏi: "Đúng là hiếm thấy khi hai người tụ lại nói chuyện, lúc nãy đang nói chuyện gì?"
Tư Miểu nhìn về phía nàng, đôi mắt có chút ánh sáng, trở nên nhu hòa, sâu sắc nhìn nàng.
Tam Túc Ô dường như chịu ảnh hưởng của nàng, giọng điệu cũng nhẹ vô cùng nói: "A Man, lúc sau ta sẽ cùng nhau hành động với đại sư tỷ."
Thương hội nhận được tin tức, Hư Linh Tông cầu viện với Tam Tiên Tông.
Thương Ngô Tông lợi tự phủ đầu, trước khi thế cục rõ ràng, sẽ không dễ dàng hành động.
Khiển Vân Tông luôn luôn ít ra đời, thái độ không rõ.
Nhưng Bích Lạc Tông nhất định sẽ hành động, trăm năm trước, Bích Lạc Tông đã thông gia với Hư Linh Tông.
Bích Lạc Tông sẽ phái người đến Nam Châu giúp đỡ.
Cố Phù Du một mình đối phó hai tông, khó tránh khỏi vất vả.
Chung Mị Sơ muốn về Đông Hải, kiềm chế Bích Lạc Tông.
Cố Phù Du đã sớm biết, cũng ngầm đồng ý.
Nhưng nàng không biết Tư Miểu cũng muốn đi.
Kỳ thật trong lòng ngẫm lại, cũng có thể đoán được.
Cho nên không có kinh ngạc, chỉ nắm tay nàng, cúi đầu yên lặng không nói.
Thật lâu, thật lâu sau, nàng thấp giọng nói: "Được."
Tư Miểu là người ngoan cường thấu đáo, vẫn luôn rõ ràng bản thân nàng muốn làm gì, sẽ không bởi vì người ngoài mà thay đổi, từ nhỏ đã như vậy.