Tuy thành Bạch Lộc nằm ở Nam Châu, nhưng khí hậu và sắc trời lại như ở Bắc Châu, trời cao đất rộng, khô hạn nhiều gió, thiếu chút tươi xanh, không có non sông ấm áp, nhiều màu đen trắng lạnh lẽo, màu đỏ chói mắt và màu vàng hoang vắng.
Trong thành Bạch Lộc không có bá tánh, ngoại trừ nô lệ thì chỉ có chủ nô, nô lệ do các đại chủ nô phân công quản lý, có huấn luyện quan chuyên môn dạy dỗ huấn luyện. Có lẽ là vì thế nên mới có vẻ xơ xác tiêu điều, không có sức sống.
Đoàn người đi tới trước cổng thành, tu sĩ của Tả Thiều Đức đi qua truyền tin, muốn mở trận pháp. Cố Phù Du nhìn tường thành tối tăm, ánh mắt tiếp xúc đến người trên tháp canh, chính là Tiêu Trung Đình thủ thành. Tiêu Trung Đình tiếp xúc với ánh mắt của nàng, âm thầm gật đầu với nàng.
Bên trong thành Bạch Lộc sớm đã nhận được tin Thanh Loan muốn đến chỗ này, Tả Nhạc Chi nói rõ "Tiếp đón tốt", trong thành nhận được tin, lập tức có người ra đón, mặt đầy tươi cười, kêu: "Thành chủ chờ đại nhân đã lâu, mau mời vào thành."
Người này có dáng người cao gầy, khi nói chuyện với người khác thì khom lưng áp tai, vô cùng khiêm nhường, tên là Tả Di, là dòng bên của Tả gia, rất được Tả Viên Dung ưu ái. Tất cả chủ nô ở đây đều là người Tả gia, không có ngoại lệ, hoặc là con cháu của Tả Viên Dung, hoặc là dòng bên, khác nhau ở số nô lệ trong tay và tư chất của nô lệ tốt hay xấu. Nô lệ tốt nhất đương nhiên đều nằm ở trong tay thành chủ.
Mấy người mới vào thành, thấy một nam nhân thân trên trần trụi ở bên cạnh cổng thành, trên lưng đầy rẫy vết roi, da tróc thịt bong, liên tục dập đầu với một người, trong miệng hèn mọn cầu xin "Buông tha nàng". Nam nhân đứng trước người hắn ôm hai cánh tay, người mặc giáp mềm, bên trái thắt lưng có một cây kim tiên, bên phải có một cây côn cứng, cũng không phải là vũ khí bình thường, đều là pháp khí luyện chế. Trang phục này giống hệt như nam nhân ở trong rừng phong, Cố Phù Du nghe tu sĩ của Tả Thiều Đức nói, những người mặc trang phục như vậy ở bên trong thành Bạch Lộc đều là huấn luyện quan.
Tả Di thấy ánh mắt đoàn người Cố Phù Du nhìn bên kia, lập tức vung tay áo về phía huấn luyện quan bên kia quát lớn: "Còn không đuổi xuống, thành bộ dạng gì, bẩn mắt của đại nhân!"
Huấn luyện quan quát lạnh một tiếng: "Xuống!"
Nam nhân kia run lên có thể thấy bằng mắt thường, nhưng lại không đi: "Cầu xin đại nhân, buông tha nàng, dùng mạng của ta, dùng mạng của ta đến để..."
Cố Phù Du suy nghĩ, đoán rằng đây có lẽ là nam nhân tư thông với nữ nhân bên trong rừng phong. Nàng đánh giá một phen. Gương mặt của nam nhân bê bết máu, nhưng mơ hồ có thể thấy được vẻ tuấn tú, mày kiếm mắt sao, lưng hổ eo phong, toàn thân có một vẻ đẹp sức mạnh, như là mãnh hổ thủ thế chờ đợi.
Nhưng chính một nam nhân như vậy, thế nhưng lại khóc ồ lên, trên mặt dính máu, nước mắt và bụi bặm. Cố Phù Du thật sự chưa nhìn thấy nam nhân nào khóc thành bộ dạng này, trong lòng nàng không biết hình dung như thế nào, chỉ có thể cảm thấy nói là "không ra bộ dạng gì".
Nhưng thật ra một câu nói của Trai tiên sinh làm cho nàng ngộ ra: "Đại nam nhân này khóc giống như một nhi đồng ba tuổi." Lại còn không phải sao, thương tâm như vậy, giống như khi trở về mà lạc đường, trong thiên địa không có nơi nào để dựa vào, trong lòng như trời long đất lở.
Nam nhân nói đi nói lại một câu nói: "Cầu xin đại nhân, lấy mạng của ta."
Cố Phù Du nhìn mà cảm thấy chán ghét. Nô lệ bị đánh tận xương, mặc người xoa tròn giẫm nát, nhẫn nhục chịu đựng. Cầu người? Coi như dập vỡ đầu, lại có ai sẽ mềm lòng với hắn.
Nhân tính đã bị mài mòn không còn gì, cam nguyện làm nô.
Cố Phù Du nhíu mày đi về phía trước, định rời đi. Nhưng vào lúc này, có lẽ là huấn luyện quan kia mất kiên nhẫn, nói: "Lão Thất, nữ nhân kia chết rồi, nếu không phải thấy tư chất của ngươi, thành chủ tha cho ngươi một mạng, ngươi sớm đã bị mang đi Tam Tòng bị ngàn đao phanh thây, đừng không biết điều."
Nam nhân nghe được tin nữ nhân qua đời, bỗng nhiên ngây người, ngay sau đó bỗng nhiên bạo khởi, linh lực cuồn cuộn ngất trời lao xuống như một cơn sóng lớn từ biển khơi đến tận tâm trời, huấn luyện quan sửng sốt, sinh lòng khiếp sợ, không dám đón đỡ, trốn về phía bên cạnh, đúng lúc va vào Cố Phù Du.
Cố Phù Du bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, xoay một cái lách mình tránh ra, hai mắt nhìn chằm chằm nam nhân, con ngươi sinh ra ánh sáng kỳ dị. Lại là tu sĩ Động Hư sơ kỳ! Nàng biết thành Bạch Lộc này lấy số để gọi tên ngay từ lúc đầu. Con số cũng không phải vẫn luôn không đổi, con số này sẽ dựa theo tu vi và năng lực của bọn họ mà thay đổi, càng mạnh thì con số sẽ càng thấp. Nam nhân này đứng thứ bảy, bộ dạng vâng vâng dạ dạ, thật là khiến người ta không nghĩ tới hắn có tu vi Động Hư kỳ.
Nam nhân đột nhiên phản kích, cũng làm cho nàng không tưởng tượng được, càng là vạn phần kinh hỉ.
Đáng tiếc chưa đợi được một đòn thực tế của Lão Thất, một tiếng quát lạnh vang lên: "Làm càn, quỳ xuống!"
Linh lực của Lão Thất đột nhiên tiêu tán sạch sẽ, rầm một tiếng quỳ trên đất. Cố Phù Du nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy một người cẩm y huyền sắc đi tới, không đợi Cố Phù Du đoán. Tả Di đã nghênh đón, hành lễ nói: "Thành chủ."
Tả Viên Dung. Cố Phù Du bị vóc người của hắn hấp dẫn, người tu tiên rất ít có ai bụng phệ như hắn. Người Tả gia làm không ít điều ác, nhưng huyết mạch tốt, không có ai mà không phải là tư chất tốt, dung mạo đẹp, từng người từng người khuôn mặt sáng sủa, tuấn tú thanh lệ, cũng bởi vì hoành hành không cố kỵ, ánh mắt ngạo nghễ, khí thế hiếp người, giống như Tả Viên Dung thì thực sự hiếm thấy, thảo nào Tả Thiều Đức nói hắn nhát gan. Cái tên này cũng thực sự phù hợp với hắn.
Tả Viên Dung cũng cười híp mắt đánh giá Cố Phù Du, con ngươi không giấu được ánh sáng. Hắn lại đây là bởi vì có người thông báo trước cho hắn, hắn từ lâu đã đoán tướng mạo của Thanh Loan, thuộc hạ đến thông báo lại khen Thanh Loan này một phen, nói là kinh động như gặp thiên nhân, lòng hắn liền có chút ngứa ngáy khó chịu, chờ không kịp mà ra đây. Không phụ kỳ vọng.
Hắn rất là hòa khí, tiến hai bước về phía Cố Phù Du, chỉ cách một cánh tay, chắp tay hành lễ với nàng: "Tông chủ phân phó, tiền bối muốn đến thành Bạch Lộc này của ta chọn nô lệ, bảo ta tiếp đón đàng hoàng, ta ngày nhớ đêm mong, tiền bối chính là để ta chờ lâu."
Giọng điệu hắn nói chuyện như thể rất thân cận với Thanh Loan này. Cố Phù Du mỉm cười nói: "Trên đường có việc trì hoãn, làm phiền thành chủ."
"Làm gì có, làm gì có."
Tả Viên Dung dư quang liếc nhìn Lão Thất một cái, nói: "Còn không đi xuống."
Cố Phù Du thấy thân thể Lão Thất run càng ác hơn thì đã biết khế ước của Lão Thất ở trên người Tả Viên Dung. Thân thể Lão Thất giờ phút này như chó kẹp đuôi trước mặt chủ nhân, co rút đầu, vành mắt đỏ bừng, ánh mắt tuy rằng trống rỗng nhưng lại có mấy phần hung tợn của sói. Cuối cùng không đánh lại sức mạnh của khế ước, loạng choạng bò dậy, lảo đảo đi cùng huấn luyện quan.
Cố Phù Du lặng yên nhìn phương hướng Lão Thất rời đi, càng thêm để ý người này.
Con đường kế tiếp liền có Tả Viên Dung đích thân dẫn đường, hắn thật ra vô cùng hứng thú, giới thiệu khắp nơi cho Cố Phù Du. Thành Bạch Lộc này, đấu võ trường còn nhiều hơn phòng ốc, gần như mỗi tòa đấu võ trường đều có nô lệ đang tranh tài.
Cố Phù Du nở nụ cười trên môi, nhưng lại không có độ ấm. Nơi này, chướng khí mù mịt, mùi hôi ngút trời.
Cố Phù Du làm tư thái tò mò hỏi Tả Viên Dung: "Thành chủ, bổn tọa có một việc không rõ."
Tả Viên Dung vui vẻ giải đáp cho nàng: "Tiền bối mời nói."
"Tuy rằng nô lệ này trung thành với chủ nhân, không có cách nào thương tổn chủ nhân, vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân. Nhưng huấn luyện quan lại không có khế ước ràng buộc bọn họ, một số nô lệ tư chất không thấp, nếu như tu vi cao hơn huấn luyện quan, lòng sinh oán hận, có thể bạo khởi đả thương người, nhưng bổn tọa thấy một số nô lệ này dường như vô cùng nghe lời, vô cùng ngoan ngoãn, ngay cả khi bị đánh cũng không hề phản kháng, thậm chí không dám tránh né. Đây là tại sao?"
Tả Viên Dung rất là tự đắc, lắc đầu: "Tiền bối có từng nghe thời cổ thợ săn thuần thú như thế nào không?"
"Nguyện nghe kỹ càng."
Tả Viên Dung đưa tay trái ra sau lưng, tay phải chỉ điểm: "Thời cổ thợ săn bắt được những con voi con, dùng dây thừng buộc vào cột đá, sức mạnh của voi con còn nhỏ, cho dù giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát ra, dần dần quen rồi không còn giãy giụa, đợi đến khi lớn lên thành niên, nặng hàng ngàn cân, tuy có thể dễ dàng thoát khỏi xiềng xích, nhưng sẽ không giãy giụa nữa. Chính là đạo lý này."
"Có một số nô lệ ở đây khi còn nhỏ, dễ quản giáo nhất. Một số đã thành niên, tâm tính đã định, lúc này trở thành nô lệ thì tất nhiên sẽ phản kháng rất nhiều, nhưng ngày tháng lâu rồi, tính khí cuối cùng sẽ bị mài mòn sạch sẽ, trở thành một tên nô lệ đủ tư cách."
Nụ cười của Cố Phù Du cứng đờ. Nghĩ thầm nếu lúc trước mình trên Ly Hận Thiên lâu hơn, có phải cũng sinh ra nô tính, không hề phản kháng, cam chịu số phận.
Trên lưng nàng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, trong lòng lại dâng lên một ngọn vô minh nghiệp hỏa. Chưa chú ý đến Tả Viên Dung nhận lấy hộp gấm từ thuộc hạ, cho đến khi Tả Viên Dung mở hộp ra, đưa đến trước mặt Cố Phù Du, cười nịnh nọt nói: "Tiền bối, đây là một chút đồ chơi nhỏ mà ta sưu tầm được, tặng cho tiền bối thưởng thức khi nhàn rỗi, mong rằng tiền bối đừng ghét bỏ."
Cố Phù Du lấy thứ kia ra khỏi gấm vóc, là một viên tinh thạch trong suốt hình cầu, khi nhìn nó ở dưới ánh mặt trời, ánh sáng chiếu qua, quả cầu giống như sao trời. Viên tinh thạch này, nàng không thể cầm bằng một tay, e là vô cùng đắt tiền, ít gì cũng trăm vạn linh thạch, cũng thật là cam lòng.
Tay dùng một chút lực, đao gió không hề có tiếng động cắt chém, Cố Phù Du nâng nó lên, sáu mảnh vỡ trên tay rơi xuống, nàng nâng viên tinh thạch hình cầu đã thành hình vuông. Nàng cười nói với Tả Viên Dung: "Đa tạ ý tốt của thành chủ, có điều bổn tọa càng thích đồ vật có góc cạnh."
Tả Viên Dung ngẩn ra, cười to: "Tiền bối siêu thoát phàm trần, ta dù sao cũng là tục nhân, đương nhiên than thở không bằng."
Cố Phù Du ngoài cười nhưng trong không cười, một đường lá mặt lá trái, nhìn tinh thạch vuông vúc trên tay, nàng nhớ tới nam nhân gọi là Thất trước cổng thành.
Con sói bị rút răng, cắt đi móng vuốt, chung quy vẫn là sói, không thể thành chó nhà.
Tả Viên Dung dẫn đoàn người Cố Phù Du trở về phủ thành chủ, phủ thành chủ trang trọng uy nghiêm đáng sợ, tất cả lầu các cao mà rộng. Tiếp Khách Đường của phủ thành chủ thành Bạch Lộc không giống với thành Vạn Thông, bên ngoài Tiếp Khách Đường có một lối đi thật dài, trên tường khảm Dạ Minh Châu, trên sàn trải thảm nhung đỏ.
Ngoài cửa lớn Tiếp Khách Đường có hai người đứng hầu. Tả Viên Dung nhìn thấy một người trong đó, sắc mặt thay đổi, sải bước đi vài bước, tát một cái khiến người kia ngã xuống đất, quát lớn ra tiếng: "Thứ không muốn sống, ai bảo ngươi canh gác ở chỗ này."
Cố Phù Du còn chưa có làm rõ tại sao hắn phát lửa lớn như vậy. Tả Viên Dung đã nói với một thủ vệ khác ở cạnh cửa: "Kéo nàng xuống dưới, quất một trăm roi!"
Người kia ngẩng đầu lên, lắp bắp nói: "Ta là thay..."
Khi nàng ngước mắt lên, cũng nhìn thấy Cố Phù Du ở phía sau Tả Viên Dung, sắc mặt lập tức tái đi, sự sợ hãi của nàng có thể thấy bằng mắt thường.
Tả Viên Dung áy náy nói: "Tiền bối, nếu chọc người không vui, thứ này tùy người xử trí."
Cố Phù Du liếc người kia, đây là một thiếu nữ dáng dấp chừng mười ba mười, bốn tuổi, dung mạo nghiên lệ, là một mỹ nhân, lúc nãy bị Tả Viên Dung tát một cái chảy cả máu mũi, trái lại cũng không phải lau mặt trước mà là dùng tay áo lau thảm nhung đỏ bị máu của nàng làm dơ.
Thiếu nữ này không dám nhìn nàng, sợ hãi rụt rè, quỳ ở trên đất, cúi đầu thật sâu.
Cố Phù Du vẫn chưa hiểu tại sao Tả Viên Dung tức giận, nhưng mà thấy thiếu nữ này, trong lòng luôn có một chút cảm giác kỳ lạ. Lúc này Chung Mị Sơ không hề có một tiếng động kề sát, tỏ thái độ kính cẩn, cúi người ghé vào bên tai nàng nói nhỏ: "Đây là hỗn huyết của Thanh Loan tộc."
Cố Phù Du lúc này mới hiểu. Hỗn huyết của Thanh Loan tộc, thảo nào. Hỗn huyết của Thanh Loan tộc và hỗn huyết của Long tộc khác nhau một trời một vực, khác biệt chính là thái độ của hai tộc đối với hỗn huyết. Thanh Loan tộc vứt bỏ hỗn huyết như giày cũ, không ủng hộ, thậm chí chán ghét hỗn huyết, ghét bỏ hỗn huyết dơ bẩn, coi hỗn huyết như một sự tồn tại còn thấp hơn Nhân tộc một bậc, dù cho bị Nhân tộc bắt đi làm nô lệ cũng sẽ không quản nhiều. Long tộc đối xử bình đẳng giữa hỗn huyết và tộc nhân, thứ nhất bênh vực người mình, không muốn tộc nhân chảy xuôi huyết mạch bị người ngoài khinh thường, thứ hai cường giả vi tôn, chỉ cần đủ năng lực, sẽ có thể nhận được sự tôn trọng.
Thật là khác nhau một trời một vực.
Cố Phù Du lạnh nhạt nói: "Để cho nàng ra ngoài là được."
Tả Viên Dung chỉ ngón tay. Một thủ vệ khác vội tiến lên đỡ thiếu nữ kia, nhỏ giọng gọi một câu: "Nhập Tam..."
Mi tâm Cố Phù Du khẽ nhúc nhích, dư quang liếc mắt một cái. Thiếu nữ kia vẫn còn run rẩy, giống như trốn tránh Cố Phù Du, toàn thân nghiêng về hướng đồng bạn.
Nhập Tam. Cô nương này đứng hàng thứ hai mươi ba trong thành Bạch Lộc. Nô lệ của thành Bạch Lộc lên tới hàng ngàn, hàng vạn, nàng còn nhỏ tuổi đã có thành tích như vậy, năng lực có thể tưởng tượng được. Cũng đúng, có thể canh giữ ở ngoài Tiếp Khách Đường tất nhiên là không tồi. Cố Phù Du cũng có mấy phần chú ý đến những điều này.
Lúc thiếu nữ được đỡ đi ngang qua bên cạnh Chung Mị Sơ, thân thể run lên, sắc mặt có mấy phần dại ra, khẽ nhếch miệng, dường như muốn nói chuyện. Bị đưa đi xa vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn Chung Mị Sơ mấy lần, ánh mắt run rẩy.
Là hỗn huyết.