"Sao? Sao?" Người chưa tới, tiếng đã tới. Trai tiên sinh thấy Cố Phù Du gọi gấp như vậy, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, chạy tới, thấy Cố Phù Du đứng ở cạnh cửa nhìn ra xung quanh, sau khi mình chạy đến, nàng liền thở phào nhẹ nhõm.

Trai tiên sinh cười nói: "Làm sao? Ngươi đây là một ngày không gặp, như cách ba thu, nhất thời không thấy, nên đặc biệt nhớ nhung?"

"Đừng nói bậy." Cố Phù Du không tự chủ được nhìn thoáng qua Chung Mị Sơ. Chung Mị Sơ ngồi bên cạnh bàn, đang châm trà. Cố Phù Du nói: "Ta có một nhiệm vụ khó khăn gian khổ vượt mọi khó khăn gian khổ, trừ ngươi ra không còn có thể là ai khác."

"Khó khăn gian khổ vượt mọi khó khăn gian khổ?"

"Đúng vậy."

"Trừ ta ra không còn có thể là ai khác?"

"Không sai."

"Có lẽ Chung cô nương càng có thể đảm nhiệm được, người nhìn ta đi, tay trói gà không chặt."

"Trừ ngươi ra không còn có thể là ai khác."

"...Được rồi. Ngươi nói trước đi."

Cố Phù Du trước tiên dùng gió thăm dò xung quanh, biết không có người ngoài, mới nhỏ giọng nói: "Vị cô nương nga hoàng y sam chúng ta gặp hôm nay. Ngươi đi tiếp cận nàng, đừng quá cố ý, giả bộ rất thưởng thức nàng."

"Ta thưởng thức nàng?"

"Đúng thế."

Trai tiên sinh trêu chọc nói: "Vẫn là người như Chung cô nương khá hợp tâm ý ta."

Cố Phù Du nói: "Trai tiên sinh."

Trai tiên sinh nói: "Giỡn thôi. Ngươi tiếp tục. Muốn tiếp cận nàng làm gì?"

"Nhìn xem nàng là người như thế nào, đối với Tả gia lại là cái thái độ gì."

"Cô nương này có chỗ nào đặc biệt?"

"Nàng không phải người Tả gia, mẫu gia [1] nhận hết Tả gia hiếp đáp. Gả vào Tả gia đã lâu, thân là thị thiếp của nhị thiếu gia trong phủ, ít nhiều gì cũng hiểu biết phủ thành chủ này, nói vậy có thể từ trong miệng nàng biết rất nhiều chuyện của nơi này..."

[1] Mẫu gia: nhà mẹ đẻ

Trai tiên sinh cười ngâm nga một tiếng: "Há, kế ly gián."

Chung Mị Sơ vẫn luôn im lặng mở miệng nói: "Kỳ thật ngươi không cần nhọc lòng tiếp cận nàng như vậy, chỉ cần gọi Tiêu Trung Đình tới gặp mặt nàng một lần thì nàng sẽ có thể tin tưởng ngươi."

Cố Phù Du nói: "Tiêu Trung Đình?"

Chung Mị Sơ nói: "Ngươi muốn điều tra rõ nội tình của Tả Thiều Đức, ngày sau sẽ đi thành Bạch Lộc, cũng phải thăm dò thế lực quan hệ của thành Bạch Lộc, biết người biết ta? Nếu là như vậy. Tiêu thành là thành nhỏ phụ thuộc thành Bạch Lộc, là vũ lực biên phòng, Tiêu Trung Đình là tướng quân thủ thành của thành Bạch Lộc, hắn hiểu rõ thành Bạch Lộc. Nếu ngươi được hắn ủng hộ, hành sự sẽ tiện lợi rất nhiều."

Cố Phù Du trầm ngâm nói: "Ta muốn gặp hắn, hắn cũng chưa chắc muốn gặp ta, chính là ta gặp được hắn, hắn cũng chưa chắc tin tưởng ta." Nếu như tính tình của Tiêu Trung Đình chưa thay đổi, nghe nói nàng là khách quý của Tả gia, chỉ sợ sẽ phải nhướng mày trợn mắt.

Chung Mị Sơ nói: "Nếu ngươi muốn gặp, ta dẫn hắn đến."

Cố Phù Du nghe thấy vui vẻ. Gần như không cần suy nghĩ, sau khi Chung Mị Sơ nói ra lời này, Cố Phù Du liền thật sự tin nàng có thể mang người đến. "Được!" Xong việc nghĩ lại, Chung Mị Sơ hiểu rõ người của Tiêu gia như vậy, có lẽ là những năm nay có chút qua lại với Tiêu gia. Nếu như có một chút giao tình với Tiêu Trung Đình, Chung Mị Sơ muốn dẫn hắn đến gặp mặt nàng một lần, cũng không phải việc khó.

Chung Mị Sơ đứng dậy nói: "Ta đi thu xếp."

Cố Phù Du nói: "Đi ngay bây giờ?"

Chung Mị Sơ nói: "Thành Bạch Lộc đến đây có chút khoảng cách, cũng không có trận pháp tương liên, muốn để cho Tiêu Trung Đình lặng yên vào thành, cần chút thời gian."

Cố Phù Du gật gù, dặn dò: "Vậy được, tỷ cẩn thận chút, chớ có để người Tả gia phát hiện manh mối."

"Ừm." Chung Mị Sơ khẽ lên tiếng, sau đó lập tức đi ra ngoài, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, dần dần đi xa.

Cố Phù Du dựa vào cửa, nhìn bóng lưng nàng rời đi. Trai tiên sinh giơ quạt giấy lên quơ quơ trước mặt nàng. Cố Phù Du nói: "Làm gì vậy?"

Trai tiên sinh cười nói: "Ta đã nói nên để Chung cô nương gánh trọng trách lớn này."

Cố Phù Du liếc nàng một cái. Trai tiên sinh cười cười: "Còn cần ta đi tiếp cận cô nương kia không?"

"Đi."

"..."

Trai tiên sinh người này có một tướng mạo tốt, lời nói thú vị, kiến thức độc đáo, lại là nữ tử, dễ dàng khiến người khác buông lỏng đề phòng, sinh ra cảm giác gần gũi. Dùng lời của Cố Phù Du để nói thì chính là, nàng gặp ai cũng có thể lôi kéo làm quen.

Trai tiên sinh đi đấu võ đài mấy lần. Ở trong mắt người Tả gia, tuy nàng là nô lệ của Cố Phù Du, nhưng rốt cuộc cũng là nô lệ của Thanh Loan, bây giờ Thanh Loan là khách quý của Tả Thiều Đức, thân phận tôn quý, cả phủ đều biết, cho nên đối với Trai tiên sinh cũng vô cùng cung kính, để cho nàng lên đấu võ đài.

Sau khi đi mấy lần, đã lại nhìn thấy nữ nhi của Tiêu Trung Đình. Trai tiên sinh tìm được cơ hội trò chuyện với nàng, biết được nàng tên Tiêu Trĩ. Tiêu Trĩ là một cô nương thông minh thận trọng, sẽ không dễ giao thiệp với người ngoài. Nhưng Trai tiên sinh hiểu rõ thân thế của nàng, không phải người tu tiên, ăn nói cũng phi phàm, bởi vậy nàng đàm luận với Tiêu Trĩ vô cùng ăn ý.

Trai tiên sinh nhận ra nỗi buồn khổ trong lòng Tiêu Trĩ. Cô nương này tư chất không tồi, ban đầu cũng muốn giống như chim diều hâu, có chí nguyện muốn ngao du thẳng tới phía chân trời. Muốn Tiêu thành lớn mạnh, muốn làm cánh tay của cha, muốn được bá tánh kính ngưỡng kính yêu. Nếu như ở thời cổ, cô nương này chính là muốn trở thành một vị anh thư [2]. Mọi điều "muốn" này đều chết ở bên trong thành Vạn Thông.

[2] Anh thư: nữ anh hùng

Nếu như không có chí khí, bình thường cả đời, đương nhiên không sao cả. Nhưng cố tình lại là một cô nương tâm cao khí ngạo, bị bẻ gãy hai cánh, làm sao không oán không khổ, hận vận mệnh bất công. Cho nên suốt ngày buồn bực không vui, mặt ủ mày chau.

Tiêu Trĩ bây giờ chính là chim hoàng yến trong lồng để cho người ta thưởng thức, tuy có tư chất, nhưng lại không có cách nào khai triển, tác dụng duy nhất chính là trở thành ruộng ươm thai nghén đời sau chất lượng tốt. Bây giờ nàng vẫn còn tu vi, nhưng một khi có thai, cho dù là tu vi hay thân thể đều sẽ giảm xuống, đến lúc đó càng khó chạy thoát khỏi lao tù, sẽ bị vây nhốt ở đây cả đời.

Trai tiên sinh thăm dò ra những thứ này, đã qua một khoảng thời gian, ngày hôm đó nói cho Cố Phù Du nghe. Chung Mị Sơ đã sắp xếp mọi việc thỏa đáng, đến thông báo cho Cố Phù Du, cũng nghe được những lời này, quen thuộc biết bao, nàng lặng lẽ nhìn Cố Phù Du chăm chú, trong lòng vì đó mà đau xót.

Cố Phù Du ngồi ở cạnh bàn, chống khuỷu tay lên bàn, lộ ra một đoạn cánh tay mảnh khảnh, bàn tay đặt lên má, đặt một ngón tay trên bàn, tiếng vang đốc đốc, vẫn luôn yên lặng nghe xong lời Trai tiên sinh nói, ngón tay dừng lại, tiếng vang ngừng lại, nhẹ giọng gọi: "Trai tiên sinh."

"Hả."

"Ngươi đi nói với nàng, nếu như nàng muốn bay ra ngoài, ta giúp nàng."

Trai tiên sinh nói: "Nàng còn chưa hoàn toàn tin tưởng chúng ta, chưa phải lúc."

Cố Phù Du nhìn Chung Mị Sơ, Trai tiên sinh cũng nhìn sang theo nàng. Chung Mị Sơ nói: "Tiêu Trung Đình đến rồi, đã ở ngoài thành."

"Đến lúc." Cố Phù Du đứng dậy, nói: "Chỗ này gặp người không tiện, Chung sư tỷ, tỷ mời người đến tư trạch của Tư Miểu đi. Trai tiên sinh, ngươi ở lại trong phủ thành chủ, chăm sóc con linh thú kia."

"Được, các ngươi cẩn thận."

Cố Phù Du trước tiên ra khỏi phủ thành chủ. Tu sĩ Tả gia đi theo bên cạnh Cố Phù Du, nói là phụng lệnh của thành chủ, nghe nàng sai khiến. Lúc này nàng liền vô cùng cảm kích tính tình ngạo mạn của Thanh Loan, có thể cho nàng không kiêng nể gì, quang minh chính đại quát lớn cái đuôi này khiến họ thối lui.

Sau khi chỉ có một mình, nàng liền tùy ý đi dạo hai vòng trong thành, vòng tới tư trạch của Tư Miểu. Tư Miểu đang ở trong trạch, hai người cứ vậy ngồi ở hậu viện trước đại sảnh chờ người. Cố Phù Du đem chuyện của Tiêu gia và linh thú hình vượn kia nói cho nàng nghe.

Nàng chậm rãi lau chùi Ẩm Hận, đột nhiên trong đầu vang lên tiếng thủy tinh phá nát. Vẻ mặt nàng lạnh lẽo, đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía ngoài viện.

Trận pháp ở ngoài phủ trạch bị phá, có người xông vào.

Là ai, vô ý hay là cố ý, chẳng lẽ là người Tả gia lén lút theo dõi nàng đến đây? Không có khả năng, nàng vẫn luôn chú ý, bên cạnh cũng không có ai theo dõi, bản thân cũng không bị dính pháp thuật lần theo dấu vết.

Nàng suy tư trong chốc lát. Một bóng đen nhảy qua tường cao, từ trên trời áp xuống, linh khí cường hãn, giống như một cơn sóng lạnh, lúc vừa tiếp đất, cuồng phong ập tới trên mặt Cố Phù Du và Tư Miểu.

Hai người đã ngưng tụ linh lực, thủ thế chờ đợi. Đôi mắt màu xanh sẫm của Cố Phù Du lập lòe ánh sáng sâu thẳm, lạnh lùng nhìn người xông vào hậu viện, nhưng khi nhìn rõ thân hình người đó thì sắc mặt cứng lại, nháy mắt có chút mê hoặc.

Trong viện có một con sói đen rơi xuống, dáng người hùng vĩ cao lớn, lang mục dày đặc, rất có khí chất vương giả. Ngồi ở trên lưng con sói là một vị tiểu cô nương, có lẽ chừng chín, mười tuổi, môi hồng răng trắng, hai mắt sáng ngời. Những tiểu cô nương khác đều mặc váy hoa hồng nhạt, vị tiểu cô nương này mặc váy áo màu đen thiếp vàng, tuổi còn nhỏ, thế nhưng cũng tiêu sái anh khí, so với vẻ ngoài non nớt của nàng thì sinh ra một vẻ đáng yêu, khiến người ta sinh lòng yêu thích.

Cố Phù Du thầm nghĩ: "Cô nương nhà ai, đi nhầm?"

Ai ngờ tiểu cô nương này vừa mở miệng, thanh thúy gọi: "Nương thân!"

Cố Phù Du nghĩ: "Hài tử xui xẻo từ đâu đến, mở miệng liền gọi nương."

Sau đó thấy tiểu cô nương này nhìn xung quanh, cũng không phải đang gọi nàng và Tư Miểu.

Cố Phù Du đi qua, cười nói: "Tiểu cô nương, ngươi đi nhầm sao, sao tìm nương thân lại tìm tới chỗ này của chúng ta? Chỗ này của chúng ta không có ai làm nương."

Tiểu cô nương này lắc đầu, nói: "Khôn Linh nói, nương thân ở thành Vạn Thông, ta tìm mùi tìm tới được đây."

Cố Phù Du thấy dáng dấp nàng nói chuyện nghiêm trang, giống như tiểu đại nhân, cười nói: "Nương thân của ngươi là ai?"

Tiểu cô nương này nói: "Nương thân của ta là..."

Tiểu cô nương này còn chưa kịp nói hết, ngoài cửa lại có hai người đi vào, hình như là hộ vệ của tiểu cô nương này, một người trong đó nhìn quen mắt, Cố Phù Du liếc mắt đã nhận ra, là người canh giữ ở ngoài điện của Chung Mị Sơ đêm đó trên Ly Hận Thiên, tên là Tinh Hán. Hắn kêu: "Tiểu điện hạ, không thể chạy nhanh như vậy."

Nhìn thấy hắn, Cố Phù Du đã rõ ràng. Nàng lại nhìn tiểu cô nương, có chút ngũ vị tạp trần, cười nói: "Ngươi là nữ nhi của Chung sư tỷ."

Đồng tử của tiểu cô nương sáng lên, vô cùng vui mừng: "Ừm. Tỷ là sư muội của nương thân ta sao? Nương thân của ta có phải ở đây không?"

"Phải."

Cố Phù Du nhìn đi nhìn lại đánh giá tiểu cô nương này, chỉ cảm thấy tiểu nha đầu này trông không giống Chung Mị Sơ, chẳng lẽ là giống cha nàng hơn? Nghĩ nghĩ về gương mặt của Cửu Diệu, rồi lại không nhớ rõ, chỉ có ấn tượng với gương mặt rất tuấn tú của hắn, bèn cho rằng cô nương này có tướng mạo giống cha.

Cố Phù Du bảo Tư Miểu kết một trận pháp mới, lại đi tới bên cạnh sói đen, muốn ôm tiểu cô nương này xuống dưới: "Nương thân của ngươi chốc lát sẽ trở về." Đối với hai gã nam tử kia, nói: "Hai vị cũng tiến vào ngồi một chút đi."

Ai ngờ mới tới gần sói đen kia, sói đen gầm nhẹ một tiếng, giống như sấm vang, chấn động khiến lòng người hốt hoảng, lại nhe răng nanh sâm trắng ra, đôi mắt ép xuống một chút, sắc nhọn hơn. Sói đen này che chở tiểu cô nương, tính cảnh giác cực cao, Cố Phù Du mới đến gần nó liền cảnh cáo như vậy.

Cố Phù Du sửng sốt một lúc, bừng tỉnh nói: "Ngươi, ngươi là A Phúc."

"Ha..." Cố Phù Du tươi cười như hoa, lập tức tràn ra, giọng nói run lên: "A Phúc, ngươi là A Phúc."

Lúc nãy nàng chỉ chú ý tiểu cô nương, không có tỉ mỉ quan sát sói đen này. Mây đen phúc tuyết, trên trán có một nhúm lông trắng, chính là A Phúc.

Tiểu cô nương hỏi: "Sư thúc, người nhận ra A Phúc?"

Đâu chỉ là nhận ra, lúc trước chính là mình tự tay đỡ đẻ nó.

Cố Phù Du rất muốn ôm nó một cái giống như lúc trước, vùi mặt vào trong ngực nó, nhưng một khi tới gần thì A Phúc sẽ gầm gừ cảnh giác, hai mắt đè xuống, nhìn thẳng nàng, đây là trạng thái đề phòng.

"Ngươi không nhận ra ta sao, ta là Cố Phù Du."

Tư Miểu đúng lúc trở về. Cố Phù Du nói: "Tư Miểu, giúp ta lấy cái đĩa lại đây."

Tư Miểu cầm một cái đĩa sứ đưa cho nàng, khi đưa cho nàng thì Chung Mị Sơ đúng lúc mang theo Tiêu Trung Đình trở về, nhìn thấy cảnh tượng Cố Phù Du vứt đĩa trước mặt A Phúc.

A Phúc không chạy vội như bay ngậm lấy giống như lúc trước. Nó ngẩng đầu, lộ ra kiêu ngạo, lang mâu bễ nghễ, không có trợn tròn mắt kinh ngạc như trong trí nhớ.

Cố Phù Du nhìn cái đĩa kia rơi xuống đất, A Phúc hờ hững liếc nàng. Nàng có một trận hoảng hốt. Khoảng thời gian ở thành Tiêu Dao, A Phúc cùng Nghi Nhi chơi tiếp đĩa, nàng đã từng trách cứ nó, như vậy giống như chó nhà, không phải trò mà Chấn Mão nên chơi.

Bây giờ A Phúc thật sự xem thường cái này.

Trong mắt Cố Phù Du chua xót, lẩm bẩm nói: "Ngươi không phải A Phúc, ngươi là Chấn Mão, ngươi là Chấn Mão."

Bảy trăm năm, đã quên rồi sao. Nó rốt cuộc đã như nàng mong muốn, trở thành một con Chấn Mão chấn trời cao, hống lôi đình.

Tại sao còn muốn khổ sở như thế.

Chung Mị Sơ lặng lẽ đi đến. Tiểu cô nương này vui mừng gọi: "Nương thân!" A Phúc cũng kêu nhỏ một tiếng theo.

Chung Mị Sơ đi thẳng tới trước đĩa sứ, cúi người nhặt đĩa sứ lên, trở lại bên cạnh Cố Phù Du, đem đĩa sứ kia đưa cho nàng: "Khi đó A Phúc quá nhỏ, đã quên rất nhiều chuyện, cũng không phải không nhớ ngươi, chỉ là bây giờ ngươi thay đổi thân thể, có lẽ nó còn mất một thời gian để quen thuộc ngươi."

"Chung Mị Sơ..."

Tác giả có lời muốn nói:

A Phúc chơi tiếp đĩa ở chương 41

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play