Sau khi Cố Song Khanh rời đi. Cố Phù Du ngơ ngác ngồi quỳ trên giường một lúc lâu. Nàng rũ đầu, đưa tay sờ vào gò má bị đánh, cơn đau đớn như lửa đốt đã tản đi nhưng trái tim đau đớn vẫn còn nhói lên không thôi. Trong con ngươi ngân ngấn nước, giọng điệu quật cường nói: "Tại sao lần nào ta cũng phải cúi đầu trước."

Cố Phù Du bò đến mép giường, lấy túi trữ vật treo bên hông, lấy ra một tấm bùa chú, nàng ôm đầu gối, nhìn bùa chú một lúc lâu, lầm bầm lầu bầu: "Ta đáp ứng với tỷ sẽ nói chuyện đàng hoàng với hắn, thế nhưng mà quá khó khăn. Tính tình ta nếu giống như tỷ thì tốt rồi, nếu như tỷ là ta, nhất định có thể thật dễ nói chuyện với hắn, sẽ không như vậy..."

Cố Phù Du mỉm cười, nước mắt chảy dài xuống, nàng dùng mu bàn tay lau đi, oan ức nghẹn ngào nói: "Chung sư tỷ, ta muốn gặp tỷ."

Nàng nắm chặt bùa chú bằng hai tay, gọi: "Nam..."

Muốn gọi tên, gọi ra người mình nhớ nhung. Chợt ngưng tiếng. Chung Mị Sơ trở về Huyền Diệu Môn cũng là có chuyện riêng của mình cần phải giải quyết, triệu hoán nàng đến đây, lỡ quấy rầy chuyện của nàng làm sao giờ, còn nữa lúc trước đã ước định là chỉ có lúc vạn bất đắc dĩ mới có thể triệu hoán, dưới tàng cây hoa tử đằng là lần đầu tiên vi phạm ước định, lơ đãng triệu hoán nàng, có lẽ nàng nể tình lần đầu vi phạm nên không có tính toán, nhưng lại tới một lần nữa, lại làm trái với ước định triệu hoán nàng đến, nàng có phải sẽ giận không.

Cố Phù Du ấn bùa chú xuống, dẹp đi tâm tư triệu hoán. Nhưng ý niệm muốn được thấy nàng lại không thể vứt đi được, càng ngày càng nồng đậm.

"Ta đi gặp tỷ, ta có thể đi gặp tỷ mà." Cố Phù Du bừng tỉnh kêu một tiếng, ý nghĩ vừa hiện ra, càng thêm kiên định: "Ta muốn đi gặp tỷ!" Không thể lúc nào cũng để tỷ tới, thế thì ta tự mình qua, nhất định phải đi!

Đó là một buổi tối hỗn loạn, buồn khổ dày đặc tựa như màn đêm. Sắc trời dần dần sáng, mặt trời nhô lên khỏi đám mây, là một ngày đẹp trời, tuy là một ngày mới nhưng trong phủ thành chủ lại không thể yên tĩnh như thế.

Sáng sớm ở ngoài thành Tiêu Dao có tà tu gây sự, Cố Song Khanh dẫn theo tu sĩ đi đến chế phục. Đúng lúc gặp sứ giả của Hư Linh Tông đến bái phỏng thành Tiêu Dao, tổng cộng sáu người, người đi đầu chính là thủ tịch luyện đan sư [1] Đỗ Phán, Cố Vạn bằng tự mình tiếp đãi. Vẫn là nói chuyện cầu thân, Đỗ Phán vừa đấm vừa xoa. Cố Vạn Bằng mềm không ăn cứng không ăn, đọ sức với hắn.

[1] Luyện đan sư phẩm cấp cao nhất.

Bên này đang nói chuyện, ngoài phòng truyền đến một tiếng động, động tĩnh không nhỏ. Đỗ Phán đặt chén trà xuống, liếc mắt xem xét Cố Vạn Bằng. Cố Vạn bằng đi đến cạnh cửa, hô: "Có chuyện gì!"

Lập tức có một người đi vào báo: "Thành chủ, có tà tu ở trong phủ tác quái."

Gương mặt khô gầy của Đỗ Phản lộ ra nụ cười, nói; "Khi chúng ta đến nhìn thấy thiếu thành chủ ra khỏi thành, nói là ngoài thành có tà tu gây sự, chẳng lẽ là bọn họ xông vào?"

Mọi người đi ra ngoài, chỉ thấy Đông Uyển nổi lên ánh lửa, trước cửa linh lực xao động. Cố Vạn Bằng ánh mắt lạnh lùng. Có người đánh vỡ phòng ngự trận pháp của phủ thành chủ, trận pháp đó là do hắn bố trí, nếu bị người đánh vỡ, có nghĩa là tu vi của người kia không có cách biệt với hắn là mấy.

Có ba tà tu gây sự trước mặt, tu vi cao nhất chỉ là Kim Đan đại viên mãn.

Còn hai người nữa, ẩn nấp ở đâu.

"Thành chủ không cần để ý chúng ta, xử lý tà tu quan trọng hơn." Đổ Phán cười nói: "Cần chúng ta hỗ trợ?"

Cố Vạn Bằng chắp hai tay ra sau lưng, âm thanh hùng hậu, nói với thuộc hạ: "Không thấy ta có khách ở đây sao, còn không mau đi xử lý!"

Thuộc hạ lĩnh mệnh đi rồi. Những tà tu kia hoàn toàn hung hãn, vài tên tu sĩ thành Tiêu Dao ra tay vững vàng, phối hợp không kẽ hở, khai triển phòng ngự trận pháp, để ngăn giao tranh lan đến bên ngoài phủ, tới tới lui lui, tuy làm Đông Uyển rối tinh rối mù nhưng ba tên tà tu cũng bị chế phục.

Cố Vạn Bằng và đám người Hư Linh Tông ở bên ngoài nhìn. Cố Vạn Bằng đôi mắt dư quang lạnh lùng đánh giá Đỗ Phán, lại chia một nửa tâm thần khác, nhận biết dị dạng trong phủ.

Đỗ Phán nói: "Thủ hạ của thành chủ thực sự là nhân tài đông đúc."

Cố Vạn Bằng ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Làm gì có. Rốt cuộc là ở phủ thành chủ, không đến mức để cá tôm nhấc lên sóng gió. So với Hư Linh Tông các vị đều không coi là cái gì."

Đỗ Phán đã không đề cập đến chuyện cầu thân nữa, hai người hàn huyên một trận, Đỗ Phán liền muốn cáo từ. Cố Vạn Bằng giả ý giữ lại một tiếng, sau khi Đỗ Phán khéo léo từ chối liền mang theo năm người khác của Hư Linh Tông rời đi.

Lúc ra cửa, Cố Song Khanh vừa lúc trở về. Đỗ Phán thi lễ một cái nói: "Thiếu thành chủ."

Cố Song Khanh đáp lễ lại: "Đỗ tiền bối chưa gì đã đi rồi."

"Đúng vậy." Đỗ Phán khom người, lướt qua Cố Song Khanh. Cố Song Khanh quay đầu nhìn hắn rời đi, nhìn năm người đi theo phía sau hắn, có một cảm giác quái dị không nói ra được.

Cố Song Khanh đi đến tiếp khách đường, nhìn thấy thảm trạng ở trước cửa và Đông Uyển, tìm thuộc hạ hỏi mới biết có tà tu xông vào phủ. Đi đến tiếp khách đường. Cố Vạn Bằng đứng ở trước bậc thang, ngửa đầu nhắm mắt lại, bỗng dưng mở mắt ra, thân hình nhoáng lên, chớp mắt đã đến Tây Uyển, chỉ thấy một đoàn sương đen rời đi ở phía xa xa .

Cố Vạn Bằng nói: "Muốn chạy đi đâu!"

Cố Vạn Bằng hai tay chỉ, linh quang tựa như điện, đánh thẳng về phía trung tâm sương đen. Đột nhiên mây đen biến sắc, bầu trời đen kịt, tầng mây phía chân trời hóa thành một bàn tay ép xuống Cố Vạn Bằng. Cố Vạn Bằng sử dụng linh kiếm, phân thành hàng ngàn ảnh, thành một luồng kiếm long cắn xé tầng mây đang đè xuống.

Hai bên va chạm, đất trời rung chuyển. Tầng mây bị xé toạc từ giữa, giống như xé rách một lỗ hổng trên bầu trời, ánh sáng như lụa chiếu xuống. Đoàn sương đen kia trong thời gian trì hoãn Cố Vạn Bằng thì thoát ra. Cố Vạn Bằng lại không đuổi kịp, hắn thu hồi linh kiếm, trầm ngâm nhìn máu trên thân kiếm.

Cố Song Khanh và thuộc hạ đã chạy tới, kêu lên: "Cha, người không sao chứ." Một chiêu giao thủ vừa rồi, có thể nhìn thấy kẻ trốn ở trong phủ có tu vi tương đương với Cố Vạn Bằng, trong lòng hắn kinh hoàng.

Cố Vạn Bằng nhìn về viện bên cạnh, sắc mặt rất khó coi. Cố Song Khanh cũng nhìn về tường viện, cau mày nói: "Bọn họ vì A Man mà đến." Viện này là chỗ ở của Cố Phù Du.

Cố Vạn Bằng đẩy cửa viện đi vào: "Mới vừa rồi người kia dùng Thuật Tìm Kiếm, ta cảm giác được linh lực mới phát hiện được hắn."

Cố Vạn Bằng nhìn lại hỏi: "Nhân nhi, trận pháp thủ thành có dị thường gì không?"

Cố Song Khanh hiểu ý của Cố Vạn Bằng, hắn nghiêm nghị nói: "Cha, phòng ngự trận pháp thủ thành không có tổn hại gì, mấy ngày gần đây ngoại trừ sáu người Hư Linh Tông cũng không có người có tu vi mạnh như vậy tiến vào thành."

Vài tên thuộc hạ hoang mang nói: "Người không thể bỗng dưng xuất hiện được, coi như là tu sĩ Động Hư kỳ cũng không thể vòng qua phòng ngự trận pháp trực tiếp tiến vào."

Cố Vạn Bằng gật đầu nói: "Vậy là rõ rồi."

Mọi người không hiểu. Cố Song Khanh nói: "Cha có manh mối?"

Cố Vạn Bằng cười lạnh một tiếng: "Nhân nhi, ngươi không biết, Đỗ Phán có một tay tuyệt kỹ. Hắn luyện chế con rối lấy giả đánh tráo, pháp thuật thao túng con rối càng ngày càng xuất quỷ nhập thần."

Cố Song Khanh bừng tỉnh kinh ngộ, hắn rốt cuộc cũng coi như biết năm người phía sau Đỗ Phán kỳ quái chỗ nào. Năm người kia đội đấu bồng, nhưng người của Hư Linh Tông khi ra ngoài luôn luôn là cẩm y hoa bào, vấn tóc bằng ngọc quan: "Cha, ý của người là người kia lặng yên không tiếng động vào thành Tiêu Dao bởi vì người đó quang minh chính đại mà đi tới!? Đó là người của Hư Linh Tông!"

Không cần phá trận pháp thủ thành, Hư Linh Tông vào thành bái phỏng quang minh chính đại, bọn họ tổng cộng sáu người, sau khi vào thành, chỉ cần lén lút dùng người thật đổi thành con rối. Đỗ Phán mang theo con rối đến bái phỏng thủ thành chủ, người thật lại che giấu tung tích, chờ thời cơ, đợi đến khi thời cơ thích hợp lại dùng phương pháp giương đông kích tây, dùng ba người gây sự thu hút sự chú ý, hai người khác thừa dịp rối loạn trốn ở trong tối làm chuyện họ cần phải làm.

Như vậy xem ra, đấu bồng là bởi vì che đi biểu tình dại ra của con rối.

"Người của Hư Linh Tông quỷ quyệt giả dối, trên mặt nở nụ cười thật là hòa khí, lại lén lút sử dụng loại thủ đoạn này, thật sự làm người lạnh sống lưng." Đám thuộc hạ nói: "Thành chủ, người sớm đã có lòng nghi ngờ, tại sao không chọc thủng bọn họ, để mặc cho bọn họ làm loạn."

Cố Vạn Bằng nói: "Không lộ ra một ít sơ hở, làm sao dụ địch thâm nhập, để bọn họ lộ ra đuôi cáo."

Cố Vạn Bằng đã vào phòng Cố Phù Du. Đám thuộc hạ đứng ở trong viện, Cố Song Khanh đứng ở cạnh cửa. Cố Vạn Bằng nhìn một vòng, trong phòng vẫn chưa có dấu vết lục lọi, thật sự vì người mà đến, vừa thấy người không có ở đây liền bỏ chạy.

Cố Vạn Bằng nhìn thấy chăn lộn xộn thành một đoàn trên giường của Cố Phù Du, đã rũ xuống đất, hắn khịt mũi một tiếng, thấp giọng nói: "Không ra bộ dạng gì." Đi tới, gấp chăn lại.

Cố Song Khanh ở bên ngoài nhìn thấy, nở nụ cười bất đắc dĩ, sau đó nghĩ đến cái gì, chỉnh lại sắc mặt, nói: "Cha, đầu tiên là cầu thân, bây giờ là trận tượng lớn như vậy, bố trí tỉ mỉ, thậm chí không tiếc vận dụng tu sĩ Động Hư kỳ, lại là che che giấu giấu, lén lút đến tìm A Man. Tả gia sẽ không vì chuyện A Man giết Tả Thiên Y mà làm đến mức độ này, đây không phải là phong cách hành sự của Tả gia."

Cố Vạn Bằng nói: "Bọn họ quyết tâm muốn chiếm được nha đầu này."

Cố Song Khanh nói: "Tả Thiên Lãng thích A Man là nói cho người ngoài nghe, người ngoài có lẽ sẽ tin, nhưng chúng ta nghe thấy chỉ là một lời nói dối đầy trời. Có lẽ bọn họ vốn không phải nói cho chúng ta nghe mà chính là nói cho người khác nghe, bọn họ muốn che giấu nguyên nhân thật sự muốn có được A Man." Hắn cười rồi lại thở dài: "A Man tối hôm qua lén lút chạy về Huyền Diệu Môn, khiến bọn họ vồ hụt, cũng không biết là nên khen nàng hay là nên nói nàng."

Cố Vạn Bằng im lặng một lúc lâu, nói: "Nhân nhi, ngươi đi an bài thẩm vấn ba người bị bắt, xem có thể để bọn họ phun ra gì đó không."

"Dạ." Cố Song Khanh lĩnh mệnh, khi xoay người lại thì dư quang nhìn thấy Cố Vạn Bằng có vẻ đứng mệt mỏi, cúi người ngồi xuống bàn, cũng không có ý định lập tức rời đi. Cố Song Khanh trong lòng thở dài một hơi, dẫn theo thuộc hạ trong sân rời đi.

Một nhóm Đỗ Phán ra khỏi thành Tiêu Dao, đi thẳng đến Tông Sơn cách đó mấy chục dặm, Tông Sơn bằng phẳng, nhưng đứng ở trên vách núi vẫn có thể nhìn thấy thành Tiêu Dao ở phía xa.

Hắn đứng ở bên cạnh vách núi, năm người khác đứng phía sau hắn, không nhúc nhích. Một lúc sau, một đoàn mây đen bay tới từ hướng thành Tiêu Dao, phía sau còn có một đạo thanh quang, đáp xuống sườn núi, hóa thành hai bóng người.

Đỗ Phán nói: "Đại trưởng lão, Lục trưởng lão."

Hai người tướng mạo rất bình thường nhưng phất tay áo lên, trên tay cầm một cái mặt nạ gỗ, dung mạo trên mặt biến hóa, đều là thần thanh cốt tú.

Lục trưởng lão nói: "Cố Phù Du không ở trong phủ thành chủ, trong thành cũng không thấy bóng dáng."

Đỗ Phán nhìn thấy trên cánh tay đại trưởng lão có vết đỏ, mở miệng hỏi. Đại trưởng lão nói: "Cố Vạn Bằng thận trọng, bị hắn phát hiện tung tích, lần này chỉ sợ làm hắn nổi lên lòng nghi ngờ."

Đỗ Phán vung tay lên, năm người đứng phía sau hắn hóa thành con rối to bằng lòng bàn tay trở lại trong tay hắn, hắn nói: "Vật này của ta, hắn hẳn cũng đã nhìn ra hai phần manh mối. Lần này chúng ta phí công một chuyến, lại sẽ khiến hắn về sau càng thêm cảnh giác." Đỗ Phán âm trầm cười: "Ôn ôn hòa hòa hành sự chung quy không thích hợp với Hư Linh Tông."

Đại trưởng lão nói: "Trước tiên trở về thông báo lại cho hộ pháp đã."

Hai người gật đầu. Một nhóm ba người trở về Hư Linh Tông, qua mấy ngày liền đến Tam Thập Tam Trọng Thiên, đi đến Chu Lăng đoạn đài ở trên Ly Hận Thiên. Hai vị hộ pháp Tả Nhạc Chi và Tả Thanh Phong đều ở đó, hai người một trái một phải đứng ở bậc thang cuối cùng, sau khi nghe ba người báo cáo xong, Tả Thanh Phong khoang tay, nói: "Đại ca, Cố Vạn Bằng chính là một con cáo già, tính cảnh giác quá mạnh, muốn bắt được Cố Phù Du không thể lách qua hắn, có hắn ở đó chúng ta không thể yên lặng làm việc được, vẫn là phải cường đến!"

Tay Tả Nhạc Chi vuốt chòm râu, cau mày thật sau, nói: "Ừ, đệ nói đúng, tình thế bây giờ đã khác. Nếu như Long tộc cũng vì Kỳ Lân Tủy mà đến, chuyện này không phải là chuyện nhỏ. Không thể kéo dài, chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường [2]."

[2] Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.

Mấy ngày trước Tả Thiên Lãng trở về, lơ đãng đề cập đến tình hình gặp phải Cố Phù Du ở hẻm núi cạnh tốc. Tả Thiên Lãng nói bên cạnh Cố Phù Du có một con giun dài, cưỡi mây đạp sương mù, một tiếng gầm trăm thú thần phục. Tả Nhạc Chi mơ hồ hoảng sợ, nghe Tả Thiên Lãng nói giống như là Long tộc, nhưng cuối cũng hắn cũng có mấy phần may mắn, hy vọng thứ kia chỉ là một con giun dài, ai ngờ hỏi thị vệ bên cạnh Tả Thiên Lãng, thị vệ nói ngày ấy chở Cố Phù Du đúng thật là Thần Long.

Cái đầu gầy gò của Đỗ Phán lắc lư hai cái: "Hộ pháp, tiểu thiếu gia nói thứ kia không có sừng rồng, chỉ là một con giun dài mà thôi. Trong lòng ta kỳ thật cũng có hai điểm nghi vấn. Long tộc hiếm khi ra khỏi Tứ Hải, Cố Phù Du làm sao sẽ có quan hệ với Long tộc. Thần Long kiêu ngạo cỡ nào, bá đạo thế nào, nếu như Long tộc thật sự vì Kỳ Lân Tủy mà đến, hẳn là trực tiếp bắt nàng trở về Bồng Lai Cung, làm sao sẽ thu lại tôn quý chở nàng, chơi đùa với nàng."

Tả Nhạc Chi nói: "Long tộc có khứu giác nhạy bén, rất thích hợp tầm bảo, phát hiện sự bất thường của Cố Phù Du trước những người khác cũng khó nói, nên mới tiếp xúc với nàng. Đến nỗi tại sao lại nguyện ý chở nàng, cũng khiến người nghi hoặc. Nhưng đến tột cùng có phải Long tộc hay không, chúng ta thà rằng tin là có, không thể tin không."

Tả Thanh Phong nói: "Đại ca. Việc này ngay từ đầu chúng ta liền không nên nguyên lành, nên dùng đòn sét đánh, đoạt lấy Cố Phù Du! Hiện tại động thủ cũng chưa muộn!"

Tả Nhạc Chi trầm ngâm chưa quyết định. Đại trưởng lão đi ra, hành lễ nói: "Hộ pháp, ta có một lời muốn nói."

Tả Nhạc Chi nói: "Trưởng lão mời nói."

Đại trưởng lão nói: "Không phải tộc ta, chắc chắn có dị tâm. Nếu như Long tộc có được bảo vật này, chính là như hổ mọc thêm cánh. Uy lực của bảo vật này có thể làm cho Long tộc khôi phục lại trạng thái đỉnh cao của mười mấy vạn năm trước, đến lúc đó bốn châu hợp lực lại cũng không cách nào chống lại. Nếu như Long tộc có tâm thì cơ nghiệp hơn mười vạn năm của Nhân tộc ta sẽ bị hủy diệt, năm châu bốn biển này sẽ lại là lãnh thổ do Long tộc và Thanh Loan tộc cai quản, Nhân tộc sẽ lại một lần nữa trở thành nô bộc khom lưng uốn gối cúi đầu."

"Hộ pháp, nếu như đến lúc vạn bất đắc dĩ, thà rằng Hư Linh Tông không thể độc chiếm Kỳ Lân Tùy, chia đều Kỳ Lân Tủy với ba châu khác cũng tuyệt không thể để nó rơi vào tay Long tộc và Thanh Loan tộc!" Câu cuối cùng này của đại trưởng lão nói năng có khí phách, sâu sắc nói đúng chỗ sầu lo của Tả Nhạc Chi.

Sắc mặt Tả Nhạc Chi nghiêm lại, ánh mắt đã là kiên định, hắn nói: "Trưởng lão nói rất đúng." Hắn vung tay lên, quát lên: "Người đâu! Triệu tập tu sĩ trở về tông! Phái thám tử ra, điều tra tung tích của Cố Phù Du, để ý đến động tĩnh của thành Tiêu Dao và Long tộc!"

Tác giả có lời muốn nói:

Nhắc nhở ấm áp:

Nữ chính cho dù là kiêu ngạo, phản công hay báo thù thì đều ở quyển thứ hai.

Đọc ngược không được, đọc vai chính bị đạp ở dưới chân không được, kiến nghị trực tiếp nhảy đến quyển thứ hai.

Nếu không muốn bỏ qua, đọc xong một đoạn này, hy vọng xem một cách thân thiện, đừng chửi tác giả Khuẩn, tác giả Khuẩn thật sự rất pha lê tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play