Cửa Tử nằm ở Khôn Cung bên trong Cửu Cung, ở phía Tây Nam. Cố Phù Du dẫn mọi người đi vào thông đạo của mê cung lần thứ sáu, lấy một tấm bùa chú ra, nói một tiếng: "Tây Nam."
Bùa chú được gấp ở giữa, bay vút lên không trung, như một con bướm vàng, rung rung hai cánh giấy của nó.
Đó là một tấm bùa chú chỉ dẫn phương hướng, chỉ có thể bay theo một hướng cụ thể. Bởi vì một con đường này cũng không phải hướng về phía Tây Nam cho nên tấm bùa chú này vẫn bay dựa vào vách tường.
Vượt qua hai ngã rẽ, lại đi qua một đoạn đường, bùa chú xoay vòng một cái, dẫn mọi người vào ngõ cụt.
Cam Phụng Trung nói: "Sao không có đường."
Cố Phù Du đi tới trước vách đá sờ sờ, dùng ngón tay đo đạc cái gì, một lúc lâu, lấy ra một tấm bùa chú dán ở viền trên của vách đá: "Cam thúc, đánh chỗ này."
"Được." Cam Phụng Trung đi lên trước, ngưng khí ra quyền, đánh một quyền ở trên vách đá.
Cam Phụng Trung là một ngoại tu Nguyên Anh kỳ, không giống với người khác kiếm tu, đạo tu, cầm tu, hắn chỉ tu thể phách, thân thể cao tám thước như kim cương, đừng nói một quyền đánh vỡ vách đá, thậm chí đánh xuyên qua tấm thép cũng không thành vấn đề gì.
Ai ngờ vách đá này lại chưa tổn hại chút nào. Cam Phụng Trung dù chưa xuất toàn lực nhưng cũng sẽ không đến mức như thế. Đừng nói chỉ có hắn kinh ngạc, thậm chí hai người Tư Miểu và Cố Hoài Ưu cũng đều hãi dị không thôi.
Cam Phụng Trung thay đổi linh lực, hội tụ linh lực vào hai quyền, lại đánh ra một đòn, hoanh một tiếng vang lên nhưng vách đá kia cũng chỉ nứt ra một vết nứt nhỏ.
Cam Phụng Trung không tin mình không làm gì được một vách đá, trong lòng tự dâng lên một tia kiêu ngạo, hít thở sâu một hơi, liên tục đập tường bang bang, mặt đất đều rung chuyển.
Vết nứt càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều, cuối cùng nổ một tiếng, một bức tường lấy tấm bùa chú mà Cố Phù Du dán làm trung tâm mà nổ tung, lộ ra thiên địa bên trong.
Cố Phù Du cười nói: "Đây không phải là có đường rồi sao."
Bên trong đen đặc một mảnh, một con ánh nến chuồn chuồn bay vào chiếu sáng, sau tường không xa là một vách đá, đối diện vách đá có một thông đạo.
Mọi người tới gần vách đá, lập tức ngửi được một mùi hôi thối ẩm ướt, mùi này giống như cá tôm chết thối rửa dưới ánh mặt trời, trong không khí tanh hôi còn mang theo mùi nước ao nước bùn.
Mọi người nhìn xuống tìm hiểu, bên dưới vách đá đen sì không thấy rõ cảnh tượng gì.
Mọi người thật ra có thể trực tiếp bay từ trên không qua, nhưng sợ dưới vách đá này có cái gì, đến lúc đó khó có thể thi triển, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là xây một cây cầu thỏa đáng chút.
Bên trong đoàn người Cam Phụng Trung tu vi cao nhất, thế nhưng là một ngoại tu, pháp thuật cũng không thuần thục. Thuộc tính pháp thuật của linh căn hai người Cố Hoài Ưu và Tư Miểu cũng không hữu dụng, đối với những thuộc tính pháp thuật khác lại không thuần thục, mọi người nhất trí nhìn về phía Chung Mị Sơ.
Chung Mị Sơ trầm mặc không nói gì, bước lên phía trước, vận chuyển linh lực, một cây cầu băng được trải dài đến đối diện.
Cam Phụng Trung thấy, không khỏi nói một câu: "Đẹp."
Pháp thuật thi triển vừa ổn vừa nhanh, nếu không phải Cam Phụng Trung đã nghe Cố Hoài Ưu đề hai câu về Chung Mị Sơ, hắn còn tưởng rằng nữ tử này là biến dị băng linh căn, làm sao nghĩ đến nàng là thủy linh căn lại thi triển băng hệ pháp thuật thuận buồm xuôi gió như vậy.
Ban đầu Chung Mị Sơ đối với băng hệ cũng không có thông thạo đến mức này, có tinh tiến như vậy cũng phải nhờ vào dị bảo mà Cố Phù Du lấy trong mắt trận của trận pháp bên trong Nhị Châu Hàn Cung ở Tiên Lạc. Đó không biết là linh vật gì nhưng linh khí tinh khiết, vô số đạo băng khí quấn quanh.
Chung Mị Sơ hấp thu một nửa, không chỉ tu vi tăng lên, hơn nữa càng giống như băng linh căn, băng hệ pháp thuật cũng tùy ý sử dụng.
Cam Phụng Trung nhảy lên trên cầu, nói: "Tam tiểu thư, ta đi trước dò đường."
Bước chân hắn nhẹ nhàng, một đường đi không có việc gì phát sinh, chỉ trong chốc lát liền đến được đối diện.
Mấy người đi lên cầu, Cố Hoài Ưu đi phía trước, Cố Phù Du và Tư Miểu ở giữa, Chung Mị Sơ vẫn đi cuối cùng.
Đi được nửa đường, Cam Phụng Trung bỗng nhiên ở phía đối diện quát lạnh một tiếng: "Có động tĩnh!"
Vừa dứt lời, một bóng đen từ vực sâu bên dưới vách đá nhảy lên, phóng qua cầu băng, mùi hôi thối của tôm cá thối rữa càng nồng nặc.
Có chất lỏng sềnh sệch từ trên người nó rơi xuống, mọi người nhanh chóng tránh ra, chất lỏng chảy xuống trên cầu băng, lập tức vang lên tiếng xì xì, ăn mòn hàn băng.
Cam Phụng Trung cầm ánh nến chuồn chuồn, sử dụng lực cổ tay, gâm chuồn chuồn vào bên trong cơ thể của bóng đen kia.
Bóng đen mang theo một chùm sáng trở lại trong vực sâu, tuy chỉ trong nháy mắt, mọi người đều thấy rõ cảnh tượng phía dưới.
Dưới vực tối tăm cũng không phải bởi vì ánh sáng bị thôn phệ mà là bởi vì phía dưới có vô số con Lươn Vọng Nguyệt đen nhánh to mọng, quấn quít lấy nhau.
Loại linh thú lươn này lớn lên ở bên trong bùn, vốn thích ăn thứ dơ bẩn. Lươn Vọng Nguyệt chỉ có hơn chứ không kém, nó chuyên ăn xác chết thối rữa, sống ở nơi bẩn thỉu, trên người mang theo một luồng khí chết chóc.
Mùi hôi thối mà mọi người vẫn ngửi thấy chính là do chúng nó phát ra.
Cố Phù Du không thích nhất là linh thú lít nha lít nhít ở cùng một chỗ, ghét thứ hai chính là linh thú có ngàn sợi, nhớp nháp nhớp nháp quấn cùng một chỗ.
Nàng rùng mình, trên lưng ngâm ra một chút đau, lan ra khắp toàn thân, khắp người nổi da gà: "Đi mau, đi mau."
Phảng phất là kết hợp với những câu nói này của nàng, cái vài con Lươn Vọng Nguyệt bay vút lên trên.
Cam Phụng Trung nhướng mày trố mắt: "Linh thú nhỏ bé, đừng có càn rỡ!"
Một quyền đánh vào trên vách, khống chế sức mạnh chỉ để làm vỡ tảng đá, giơ những hòn đá lớn lên, ném dễ dàng như ném quả bóng cao su bình thường, sau khi hòn đá ra ngoài, nó giống như sét đánh xuống đất, đập nát đầu Lươn Vọng Nguyệt.
Liên tiếp mấy đòn, đá ra như mưa, đánh Lươn Vọng Nguyệt rơi xuống vực sâu, nhưng mà bên dưới vực sâu lại có hơn trăm ngàn con Lươn Vọng Nguyệt, lại giết cũng không hết.
Mà một khi Lươn Vọng Nguyệt ngã xuống, dịch nhầy ăn mòn trên cơ thể rơi xuống như mưa, ăn mòn cầu băng, cuối cùng bị gãy vỡ.
Cố Phù Du không đứng vững được, rơi xuống. Tư Miểu ở một bên vội vàng chắn mưa dịch nhầy rơi xuống, trong lúc nhất thời không bảo vệ được nàng, cả kinh nói: "A Man."
Còn chưa nói xong, một luồng kiếm quang phút chốc bật ra, nâng Cố Phù Du lên.
Cố Hoài Ưu nói: "Đại sư tỷ, đưa A Man qua trước đi."
Tư Miểu nói: "Cam thúc, thúc mở đường cho A Man."
Cam Phụng Trung đáp một tiếng, ném mạnh hòn đá đánh chết tất cả Lươn Vọng Nguyệt xung quanh Cố Phù Du, Cố Phù Du một đường an toàn đến được đối diện.
Ba người còn lại không có kiêng kỵ, Chung Mị Sơ một chiêu sửa xong cầu băng, ba người lập tức vọt qua.
Cố Phù Du còn ngoan ngoãn ngồi quỳ ở trên Canh Thần không có đi xuống.
Cố Hoài Ưu nói: "Có bị thương không?"
Cố Phù Du lắc đầu một cái. Tư Miểu cười nói: "Không bị thương còn không đi xuống."
Cố Phù Du nghe lời nhảy xuống, vẫn còn chút run chân, suýt chút nữa quỳ xuống, may mắn được Chung Mị Sơ đỡ.
Cố Phù Du quả thật không có bị thương, nhưng bị kinh sợ.
Mọi người lại lên đường, Cố Phù Du sống chết đều muốn đi ở bên cạnh Chung Mị Sơ, mọi người cũng không còn cách nào, chỉ có thể để Chung Mị Sơ đi ở phía trước, Cam Phụng Trung ở phía sau.
Cố Phù Du cùng đi với Chung Mị Sơ, gần như là chen chúc nàng mà đi, cách càng gần càng tốt, hận không thể biến mình thành bùa chú dán ở trên người nàng.
Cuối cùng, Chung Mị Sơ nói: "Ngươi như vậy, ta không đi được."
Cố Phù Du đưa tay ra, nói: "Vậy, tỷ nắm tay ta có được không?"
Chung Mị Sơ nhìn nàng, chưa trả lời. Cố Phù Du nói: "Ta sợ..."
Chung Mị Sơ hiển nhiên không tin. Người dám ở bên dưới móng vuốt của Phong Hành Thú Động Hư kỳ lấy nội đan, người có thể ở thời khắc sinh tử bình tĩnh kiếm mắt trận sẽ bởi vì suýt rơi xuống hố Lươn Vọng Nguyệt mà sợ sao?
Mí mắt Chung Mị Sơ rũ xuống dưới một chút. Cố Phù Du liền biết nàng là đang hoài nghi minh.
Nhưng nàng thật sự không có nói dối. Nàng là sợ thật, hoặc là nói buồn nôn, cái này so với đối diện sinh tử càng làm cho người không chịu nổi, nàng tình nguyện thăng thiên tại chỗ cũng không muốn lăn lộn ở trong một hồ Lươn Vọng Nguyệt trước mắt.
Này liền giống như lúc trước ở trong Tiên Lạc gặp phải một mảnh Cua Mặt Người, phát tởm thấu xương làm cho nàng bây giờ nhớ lại đều phải dựng thẳng lông tơ lên. Lươn Vọng Nguyệt càng khó để nàng tiếp thu hơn.
Nàng biết Chung Mị Sơ là Long tộc, có chút linh thú không dám lại gần nàng, cho nên mặc kệ phía trước có yêu ma quỷ quái gì ghê tởm, đi ở bên cạnh Chung Mị Sơ là tuyệt đối an toàn.
Cố Phù Du mang theo một chút ý vị cầu xin, ngay cả bản thân nàng cũng không có chú ý tới, giọng nói của nàng còn có một chút làm nũng: "Chung sư tỷ."
Chung Mị Sơ im lặng một lúc lâu, cuối cùng không có nói cái gì, thế nhưng dắt tay Cố Phù Du.
Lúc này Cố Phù Du mới an tâm, tiếp tục đi về phía trước.
Bên trong Cửu Cung Bát Quái Trận có tám cửa quay xung quanh Trung Cung, nếu trận pháp này là bảo vệ thứ gì, sẽ đặt thứ này ở Trung Cung.
Cố Phù Du không chắc mọi người ở bên trong Trung Cung, thế nhưng không có manh mối nên cũng chỉ có thể trước hết đi Trung Cung thử vận may, hơn nữa có người mất công dùng một ngọn núi để thiết lập trận pháp, tất có nguyên do, nếu đã tới đây một chuyến, nhất định phải đi Trung Cung, nhìn xem có gì kỳ quặc.
Cố Phù Du tìm kiếm vị trí của Trung Cung mà đi, tuy có nàng dẫn đường nhưng cũng là qua năm quan, chém sáu tướng, cửu khúc liên hoàn, thật vất vả mới tới được chỗ cần đến.
Lại là một vách đá chặn đường.
Cam Phụng Trung nói: "Tam tiểu thư, có phải cần đánh nát không."
Cố Phù Du tạm thời thả tay Chung Mị Sơ ra, lấy ra một tấm bùa chú, nói: "Không cần không cần, đây là Thuật Che Mắt."
Cố Phù Du chà xát bùa chú, dán ở trên vách đá, trong miệng lẩm bẩm thì thầm: "Mở cửa đại cát, mở cửa đại cát."
Đây cũng không phải là thuộc tính của bùa chú, chỉ là một lời cát lợi mà nàng nhắc mãi thôi.
Nàng chống tay trên vách đá, vách đá lập tức tiên tan vô hình, trước mặt rõ ràng là một con đường bằng phẳng.
Cố Phù Du cười nói: "Thấy chưa, đã không còn."
Nàng vừa quay đầu lại, phía sau đã không có một bóng người.
Nàng ngẩn người, phía sau không phải thông đạo tối tăm, mà là một gian học đường.
Cảnh xuân tươi đẹp, bói cá khẽ hót.
Một đám tiểu hài tử đang chơi đùa ở bên trong đình viện, một đám cẩm y hoa thường, đều là công tử tiểu thư thế gia hiển hách.
Cố Phù Du không kìm lòng được đi tới, chân bước ra một bước, cũng biến thành giống bọn họ, thành một người nho nhỏ, da thịt mềm mại trắng nõn.
Nàng bất an nắm lấy bàn tay phì nộn của mình, đi tới hỏi: "Ta có thể cùng chơi với các ngươi không?"
Một nam hài nhi ở trong đó đẩy nàng ra: "Đi ra, đi ra, ngươi còn không có nạp khí, nếu như không cẩn thận làm người bị thương, tiên sinh sẽ trách chúng ta."
Người bên cạnh hắn liên tiếp phụ họa. Đám hài tử này đều bắt đầu tu luyện, chỉ có nàng, còn chưa có nạp khí.
Giống như có một khoảng cách vô hình giữa đám người ở bên kia và nàng, nàng không thể đi qua được.
Cố Phù Du không có rời đi. Nam hài nhi nói: "Chúng ta đi thôi, đi chỗ khác chơi." Một đám người đi theo hắn bước đi.
Cố Phù Du bị cô lập mà khổ sở. Nàng trở lại trong lớp học, mới vừa ngồi xuống, chỗ ngồi xung quanh không biết từ lúc nào đã đầy người.
Mọi người dường như cao hơn chút, đường nét trên gương mặt cũng nở ra.
Có ai đó ở sau lưng nàng xì xào bàn tán: "Nè, ta nghe nói Cố thành chủ đem tất cả tài nguyên đều cho nàng dùng trước, ngay cả đãi ngộ của Cố Song Khanh cũng thua nàng, lần trước thật vất vả đạt được một viên linh châu rèn luyện linh căn cũng đều cho nàng."
"Thật sao? Vậy tại sao nàng vẫn chỉ là Luyện Khí sơ kỳ, nếu như đem linh bảo kia cho Cố Song Khanh, nhất định Cố Song Khanh sẽ vượt cấp."
Người kia cười rộ lên: "Tư chất như thế, cho dù có linh bảo tốt thì cũng có ích gì. Thật không biết tại sao Cố thành chủ lạnh nhạt thiên phú của nhi tử, ngược lại cung cấp cho nữ nhi phế vật này."
"Ta thấy nàng cũng rất nỗ lực, bế quan liên tục."
"Bế quan liên tục, Luyện Khí hàng năm."
"Ha ha, nói như ngươi vậy, ta ngược lại cảm thấy quá đáng thương rồi."
Cố Phù Du rốt cuộc không nghe nổi nữa, đột nhiên đứng dậy, chạy ra ngoài.
Nàng bỏ lớp, trốn trở về nhà, mới vừa vào trong nhà, một nam tử một thân áo nhẹ xoay người lại: "A Man đã trở về."
Nam tử dừng lại, xoa xoa đầu của nàng, dịu dàng nói: "Sao lại khóc, có phải có người bắt nạt muội không?"
"Ca ca, có phải ta rất ngốc không?"
"Làm gì có, A Man là cô nương thông minh nhất."
"Nhưng ở trong lớp học tu vi của ta tăng lên chậm nhất, bọn họ đều cười ta."
"A Man, tích lũy lâu dài. Có một vài người tu luyện chính là kiểu như vậy, phải từ từ, A Man chỉ cần nổ lực một chút, rồi sẽ có một ngày đuổi kịp bọn họ."
"Nếu như không đuổi kịp thì sao, nỗ lực cũng không đuổi kịp thì sao?"
Cố Phù Du lau lau nước mắt, nàng có một chút mờ mịt, nếu như đã định là sẽ không thành công, vậy trên đường nỗ lực đến cuối cùng lại có ý nghĩa gì đâu?
Nam tử nghẹn lại, vẻ mặt buồn bã, thật lâu cũng không trả lời câu hỏi của nàng.
Tiết trời sáng sủa, Cố Phù Du phục hồi tinh thần lại, ngồi xổm ở trên mặt đất, trước mắt nàng là trận pháp đơn giản bằng đá.
Một nhóm người đi đến, dẫn đầu là một thiếu niên khí phách, hắn nhìn về phía bên này, khịt mũi một tiếng: "Cố Tam lại ở bên kia mân mê trận pháp."
"Nàng chính là bảo bối vô cùng, nghe nói còn muốn luyện ra cái trận pháp gì, để cho Luyện Khí kỳ cũng có thể đối kháng với Nguyên Anh kỳ."
Nhóm người nghe được lời này, bắt đầu cười phá lên.
Cảm thấy buồn cười lại hoang đường, trong lòng khinh bỉ, sinh ra tâm trêu đùa. Mọi người chạy đến trước mặt Cố Phù Du, làm bộ làm tịch: "Cố đại sư, ngươi đang nghiên cứu trận pháp tốt gì vậy."
"Tránh ra."
Nhóm người cười vang: "Đừng như vậy mà, lấy trận pháp có thể đối kháng với Nguyên Anh kỳ của ngươi bày ra cho chúng ta nhìn một cái đi."
Mặt của Cố Phù Du nóng bừng. Người đi đường lại cười rộ lên, chỉ vào bãi đá trên mặt đất, cười nói: "Có phải là cái này không."
Mọi người đá vào cục đá, đá đến lộn xộn, tác quái nâng chân, cười nói: "Thật là một trận pháp lợi hại, ui da, chân của ta, chân của ta."
Mọi người cười càng thoải mái. Cố Phù Du mặt đỏ vô cùng, cả người khô nóng, vừa thẹn vừa giận, vừa vội vừa tức: "Các ngươi, các ngươi biết cái gì."
Mọi người thấy nàng càng tức giận, càng vui vẻ: "Trận pháp mà Cố đại thiên tài bày ra, phàm phu tục tử chúng ta đương nhiên không hiểu." Tiếng cười vẫn chói tai như cũ.
"Đúng! Ý tưởng thiên tài của ta! Các ngươi mãi mãi cũng sẽ không hiểu! Bởi vì các ngươi ngốc!" Cố Phù Du tức giận, nói theo lời bọn họ, dùng hết sức lực thét lên.
Những người kia thấy nàng nói như vậy, sắc mặt ngược lại lạnh xuống: "Trêu ngươi hai câu, ngươi thật sự tự coi mình là thiên tài, thế gian này còn có thiên tài như ngươi vậy sao?"
"Ta chính là thiên tài, ngươi không phục sao!"
"Ta là thiên tài!"
"Ta là thiên tài!" Cố Phù Du hét lên liên tiếp vài tiếng, càng hét càng cảm thấy đúng lý hợp tình.
Những lời này giống như có cơ sở, cũng không phải nói phù phiếm, tựa hồ có cái gì để dựa vào, làm cho nó có trọng lượng.
Cố Phù Du trở nên hoảng hốt, tự lẩm bẩm: "Đúng, ta là thiên tài, ta là thiên tài."
Trong đầu vang lên một tiếng chuông thanh thúy.
Nàng bừng tỉnh phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình vẫn đang ở trong thông đạo tối tăm bên dưới hầm ngầm, trong miệng còn thần kinh tự nói nhỏ: "Ta là thiên tài."
Cố Phù Du rùng mình, kinh sợ phát hiện mình là lâm vào bên trong ảo cảnh.
Phía sau là lối vào Trung Cung, xung quanh không thấy Chung Mị Sơ và những người khác.
Cố Phù Du nghĩ thầm, nếu như nàng rơi vào ảo cảnh, mấy người còn lại hẳn là đều rơi vào trong ảo cảnh, đi không xa, có lẽ ở xung quanh.
Nàng một bên gọi vào: "Chung sư tỷ, Cố Hoài Ưu, Tư Miểu, Cam thúc."
Một bên nhìn khắp nơi, thông qua lối vào, đi vào bên trong Trung Cung tìm người.