Cố Phù Du càng lớn càng ít khóc, ngoại trừ ở trước mặt cha nàng, cảm xúc dâng lên giống như một tiểu hài tử, ở trước mặt người ngoài nàng luôn luôn là càng khổ sở, càng không muốn rơi nước mắt.

Bây giờ đối mặt với Chung Mị Sơ, nàng không biết chua xót từ nơi nào mà đến, đập tuyến phòng thủ tâm lý của nàng  tan thành vỡ vụn, để nàng khóc đến không kiêng dè gì.

Khóc cả đêm, ngủ lúc canh tư [1], mơ màng hồ đồ, chỉ nhớ mình đã làm tay áo của Chung Mị Sơ ướt một mảnh.

[1] Canh tư: từ 1 giờ đến 3 giờ sáng, tức là giờ Sửu

Ngày hôm sau thức dậy, ánh mặt trời lên cao, đã là buổi trưa.

Cố Phù Du cảm thấy bình thản rất nhiều, dường như đã cuốn đi hết những bộn bề tích tụ trong đáy lòng bấy lâu nay thành hư không. Toàn thân thoải mái, tinh thần minh mẫn, sảng khoái.

Tuy rằng nhớ lại vẻ khốn quẫn của mình hôm qua nàng cảm thấy rất mất mặt, thế nhưng lại nghĩ lại, nàng mất mặt ở trước mặt Chung Mị Sơ cũng không phải lần một lần hai, vốn cũng không có hình tượng tốt gì.

Hơn nữa nàng nóng lòng nhìn thấy Chung Mị Sơ, những xấu hổ đó cũng đã bị nàng quên đi.

Cố Phù Du bắt chéo hai tay sau lưng, bước chân nhẹ nhàng, đi tới trước cửa phòng Chung Mị Sơ, gõ gõ cửa.

"Cửa không khóa."

Cố Phù Du đẩy cửa ra, đứng ở cạnh cửa cúi nửa người vào, trên mặt mang theo nụ cười, nhẹ giọng gọi: "Sư tỷ~"

Nàng muốn tìm Chung Mị Sơ kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn gặp nàng.

Hôm nay vừa rời giường nàng liền cảm thấy rất vui vẻ, giống như có chuyện gì tốt đang chờ nàng, nhưng thật ra nghĩ lại cũng không có chuyện gì tốt, chỉ là có thể lập tức nhìn thấy Chung Mị Sơ.

"Tiến vào đi."

Cố Phù Du đi vào phòng. Chung Mị Sơ ở trên giường đả tọa, thấy nàng lại đây, thu tức đứng lên.

Trận chiến với Dư Đông Thăng ngày hôm qua tuy nhờ vào kế mà thắng, nhưng cũng có thể nói là một cuộc chiến khó khăn.

Đương nhiên, đối với Cố Phù Du là một cuộc chiến khó khăn. Bởi vì vết thương của nàng vẫn chưa bình phục nên cả hai người liền quyết định nghỉ ngơi hai ngày lại đi chợ.

Cố Phù Du đi tới bên giường, nhìn thấy có một hộp gấm trên tủ gỗ bên giường. Nắp hộp gấm mở ra, khối nguyên thạch ẩm ướt gắn đầy rêu xanh hôm qua thắng được nằm ở ngay trong hộp.

Nàng cầm khối nguyên thạch lên, nhìn lên nhìn xuống hỏi: "Chung sư tỷ, tỷ nói đồ vật bên trong khối nguyên thạch này đáng giá trăm vạn linh thạch, bên trong rốt cuộc là thứ gì?"

Chung Mị Sơ nhìn qua hai mắt nàng, tựa hồ có chút kinh ngạc với việc nàng đã bình phục chỉ sau một đêm, giống như người tối qua khóc rối tinh rối mù không phải là nàng vậy.

Một lúc sau, Chung Mị Sơ nói: "Đây là trứng rồng của Kim Long."

"Cái gì?!" Cố Phù Du suýt nữa cầm không vững ném nguyên thạch ra ngoài.

Ngón tay Cố Phù Du gõ gõ, lại thả một tia linh lực vào, nhìn không ra bất kỳ manh mối nào.

Tuy nàng không dám tin rằng tảng đá đen sì trong tay nàng là trứng rồng, nhưng nghĩ thầm Chung Mị Sơ biết ngự thú chi đạo, đối với Long tộc hẳn là cũng có một vài nghiên cứu, cho nên có thể nhìn ra được khối nguyên thạch này không giống, mà Chung Mị Sơ sẽ không đến nỗi lấy việc này lừa nàng.

Kích động dâng lên đi kèm với sợ nghĩ sai rồi cao hứng hụt một phen mà cẩn thận từng li từng tí một, Cố Phù Du nhẹ giọng hỏi: "Thật sự là trứng rồng sao?"

Nếu thật sự là trứng rồng, đâu chỉ trăm vạn linh thạch, ngàn vạn linh thạch, đây là báu vật vô giá!

Trên《 Bác Vật Chí 》 có ghi chép về Long tộc, cụ thể nàng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ sừng rồng, vảy rồng, gân rồng, máu rồng, thịt rồng, xương rồng,... cho dù là dùng để luyện khí, luyện đan hay là tu luyện đều là hàng cao cấp nhất, nói đơn giản, rồng —— toàn thân đều là bảo bối.

Cố Phù Du thấy Chung Mị Sơ gật đầu, vui mừng suýt chút nữa đã thét lên.

Thanh Loan có tam chi. Long tộc cũng có nhị đại chi nhánh, một là Ngũ Trảo Thần Long, một là Cửu Trảo Kim Long.

Hai đại tiên thú bộ tộc thời thượng cổ thì được phàm nhân coi là thần linh mà cung phụng, ở năm châu bốn biển có thể nói là quyền lợi ngất trời.

Chỉ là hơn mười vạn năm trước hai tộc nảy sinh bất hòa, về sau dần biến thành chiến tranh.

Một hồi tranh đấu đến cuối cùng, Thanh Loan bên trong Thanh Loan tam chi bị diệt sạch hoàn toàn, nghe nói chỉ còn lại ba con Thanh Loan, mà một tộc Cửu Trảo Kim Long trong Long tộc thương tổn nặng nề, huyết thống Kim Long vương tộc không còn.

Trận đại chiến giữa hai tộc, làm cho nguyên khí hai tộc đại thương, thế lực giảm nhiều, vừa vặn cho Tiên Tông của Nhân tộc cơ hội trỗi dậy. Đây cũng là nguyên nhân cơ bản nhất mà Tiên Tông có thể dần dần khống chế bốn châu khác từ trong tay Thanh Loan tộc.

Chỉ là lạc đà gầy chết cũng lớn hơn ngựa, hai tộc vẫn là bá chủ nhân gian. Bởi vì kiêu ngạo bênh vực người mình, tâm ý thần phục hơn mười vạn năm của Nhân tộc lại ăn sâu vào trong xương cốt, ngay cả Tứ Tiên Tông cũng không dám dễ dàng chọc Thanh Loan tộc và Long tộc.

Đây cũng là nguyên nhân dù cho thân thể hai tộc đều là bảo bối nhưng cũng không có người dám săn bắt. Trên thị trường mấy thứ như vảy rồng, lông phượng đã ít lại càng ít, không có cái nào không phải vô giá, không phải hai tộc thưởng cho Nhân tộc, chính là hai tộc tự mình lấy ra để giao dịch.

Hai mắt Cố Phù Du sáng long lanh, mắt đầy chờ mong: "Sư tỷ, tỷ có cách ấp nàng không?"

Chung Mị Sơ lắc đầu: "Ấu long bên trong ngủ đông, ngủ say quá lâu, bỏ lỡ thời cơ ấp trứng, muốn nàng tỉnh lại cũng không phải chuyện dễ, ấp nàng lại càng không."

Cố Phù Du nhất thời thất vọng: "A? Này không phải tương đương với một quả trứng chết sao."

Tuy nói trứng rồng cho dù là trứng chết, vậy cũng là trứng chết vô giá trị, nhưng trứng chết đối với hai nàng là vô dụng.

Bởi vì hai nàng không thể dùng nó để luyện khí, thậm chí không thể chạm vào nó một chút.

Long tộc hết sức bênh vực người mình, huống chi hiện tại Kim Long của Long tộc giảm mạnh, nếu bị bọn họ biết được có người có được một quả trứng Kim Long, còn tổn thương trứng rồng này, không biết là sẽ để người này bị ngũ mã phanh thây hay là lột da róc thịt.

Nếu như trứng Kim Long này còn sống, có thể ấp được, vậy thì khác nhiều.

Nàng có thể cùng với Chung Mị Sơ nuôi lớn Tiểu Kim Long, lén lút cắt một chút râu rồng, coi như cuối cùng nàng phải về Tứ Hải, nàng và Chung Mị Sơ không có công lao cũng có khổ lao, Long tộc không thưởng cho hai nàng một chút vảy rồng cũng phải thưởng một chút dị bảo trong biển.

Hầy, đáng tiếc.

Nhìn là một khối bảo bối, kỳ thật là một khối vô bổ.

Cố Phù Du sờ sờ trứng rồng, bỗng nhiên cảm thấy trên tay đau nhói, làm nàng đau "A!" lên một tiếng, rút tay lại giống như bị điện giật.

"Làm sao vậy?"

Cố Phù Du cũng kỳ quái, xoay trứng rồng một cái, hóa ra một vòng nguyên thạch bao bọc lấy quả trứng rồng này cũng không trơn loáng.

Chỗ mà Cố Phù Du sờ đến có một lổ hổng, tảng đá bên cạnh lỗ hổng vô cùng sắc bén, giống như mũi kiếm. Cố Phù Du vừa sờ qua ngón tay liền bị cắt, máu tươi từ đầu ngón tay chảy ra, nhỏ xuống lỗ hổng, chảy vào trong.

Nhìn qua giống như bị cắn một cái.

Vui mừng hụt một hồi không nói, còn bị thương.

Cố Phù Du cầm lấy ngón tay bị thương, ném trứng rồng trở về trong hộp, lẩm bẩm nói: "Không hổ là Long tộc, đều ngủ đông còn dữ như vậy."

Chung Mị Sơ vốn đang ở chỗ đó sắp xếp hộp gấm, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: "Long tộc... rất dữ sao?"

Cố Phù Du duỗi ngón tay ra cho nàng xem: "Không dữ sao, tỷ xem."

Chung Mị Sơ: "..."

Cố Phù Du thất vọng trong chốc lát, lại sống lại.

Rốt cuộc có thể coi trứng rồng này gián tiếp cho nàng kiếm lời ngàn vạn linh thạch, hơn nữa trứng rồng này vốn là thứ Chung Mị Sơ muốn, đương nhiên nó thuộc về Chung Mị Sơ, xử trí như thế nào đều là Chung Mị Sơ đến xử trí, nàng cũng chỉ cần xem như không biết đây là trứng rồng thì tốt rồi.

Nghĩ như vậy liền vứt chuyện này ra sau đầu.

Hai người nghỉ ngơi một ngày, sau đó liền đi dạo mấy ngày. Cố Phù Du có rất nhiều tiền, thấy cái gì đều muốn mua.

Xét thấy ngày đầu tiên Chung Mị Sơ liền tìm được một quả trứng rồng, Cố Phù Du không chỉ cho rằng nàng có năng lực phân biệt, hơn nữa vận may cũng rất tốt, kéo nàng đi đến trước một sạp nguyên thạch.

Đúng như Cố Phù Du dự liệu, Chung Mị Sơ chọn một cái chuẩn một cái.

Tuy không phải đồ vật tuyệt thế hiếm lạ nhưng bán đi cũng được tới mấy vạn thậm chí mười mấy vạn linh thạch.

Trong đó có hai khối linh bảo. Một khối lôi minh thạch, linh bảo thuộc tính lôi, sau khi hấp thu không chỉ tăng cao tu vi còn có thể rèn luyện lôi đình chi lực, khi triệu lôi thì tiếng sấm ầm ầm, chấn động cả bầu trời, chỉ cần âm thanh liền có thể đánh tan kẻ địch, lại thích hợp lôi linh căn, còn một cái là nội đan của linh thú Nguyên Anh kỳ, hỏa linh đan cực tinh khiết.

Khi mở ra thì không chỉ có chủ quầy ra giá mua lại mà còn có những tu sĩ đi ngang qua ra giá cao muốn mua.

Cố Phù Du không bán.

Nàng hiện tại không thiếu tiền.

Hai khối linh bảo này, một khối cho A Phúc, một khối khác muốn giữ lại cho Tư Miểu.

Cố Phù Du dẫn theo Chung Mị Sơ đi dạo quanh trước sạp hàng mấy ngày. Cố Phù Du và chủ quầy đều điên rồi, Cố Phù Du là bởi vì năng lực tầm bảo của Chung Mị Sơ mà vui đến điên rồi, còn chủ quầy sợ là điên thật rồi, bảo bối đều bị hai nàng chọn đi hết, nhìn thấy hai nàng tránh còn không kịp.

Ở chợ chơi mấy ngày, mãi cho đến lúc hẻm núi cạnh tốc bắt đầu thi đấu.

Lần này cạnh tốc được tổ chức ở hẻm núi Vân Đoan ở phía Đông chợ, điểm xuất phát ở ngay Xuất Nguyệt Quan.

Hai người mang theo A Phúc đi đến trước Xuất Nguyệt Quan. Kỳ quan địa lý của Xuất Nguyệt Quan từ lối vào liền có thể nhìn thấy được.

Lối vào Xuất Nguyệt Quang là một tòa lầu các, lầu các dựng ở trên hai bên vách núi, hai đầu nối liền, dưới lầu chính là một thung lũng trống trải.

Trước cửa lầu các có thủ vệ, bên trong có một cái bàn, ngồi sau bàn chính là tiên sinh dẫn đường, chuyên giải đáp nghi vấn về cạnh tốc cho người lui tới.

Cố Phù Du nhìn hắn, kỳ quái nói: "Năm rồi không phải là Cù tiên sinh sao?"

Tiên sinh dẫn đường này là một người râu dài vận thanh y, hắn nói: "Cù tiên sinh bị bệnh, cho nên để cho ta đến thay hắn."

Cố Phù Du vẫn chưa nghĩ nhiều, đưa ra nhập bàn lệnh. Thanh y nhanh chóng tiếp nhận, kiểm tra một phen: "Hai vị muốn hỏi cái gì?"

"Quy tắc của của cạnh tốc năm nay."

"Cũng giống như năm rồi."

"Là lục địa cạnh tốc hay là phi hành cạnh tốc?"

"Lục địa."

Cố Phù Du cho hắn mấy trăm khối linh thạch, nói: "Đa tạ."

Người này khẽ mỉm cười, nói: "Hai vị thuận buồm xuôi gió."

Hai người một thú đi qua lối vào, đã đến Xuất Nguyệt Quan.

Hẻm núi Vân Đoan kéo dài ngàn dặm, tựa như bị một thanh kiếm từ bên ngoài bầu trời chém tới, chia mặt đất thành hai nửa, ngự kiếm trên không trung quan sát hẻm núi lớn, tráng lệ phi phàm.

Xuất Nguyệt Quan nằm giữa hẻm núi Vân Đoan, với những đỉnh núi kỳ dị dựng đứng ở hai bên, được bao phủ trong sương mù, xuyên thẳng vào trong mây.

Cạnh tốc ngày hôm sau mới bắt đầu thi đấu, hai người tìm một khách điếm để đặt chân.

Khách điếm này kỳ lạ, xây ở trên vách đá, là đào rỗng vách núi xây lên một gian thạch thất.

Đi lên sơn đạo chật hẹp do người đào ra, mơ hồ có thể nhìn thấy đèn đuốc ở phía dưới, một mặt của vách núi này, từ trên xuống dưới có rất nhiều "sương phòng".

Gã sai vặt dẫn đường dẫn hai người tiến vào một gian "sương phòng", rộng rãi đúng là rộng rãi, chỉ là giường đá, bàn đá, ghế đá bên trong đều nhìn rất cứng rắn.

Gã sai vặt khoanh tay nói: "Khách quan, đây chính là sương phòng tốt nhất của bản điếm."

"Tốt nhất?" Cố Phù Du duy trì nghi vấn.

Gã sai vặt đưa tay ra phía ngoài: "Đương nhiên, đây là phòng có phong cảnh tốt nhất của bản điếm, tầm nhìn đều đẹp, nhìn về phía bên trái có thể nhìn thấy đường Bàn Long của hẻm núi Vân Đoan hiểm trở, nhìn về phía bên phải chính là phong cảnh mùa hạ trăm dặm của Thúy Vân Phong, nơi xa..."

Sương phòng đào một lối vào vuông vức thật lớn, không hề trở ngại tầm nhìn, nhưng lại được bày kết giới, bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài nhưng bên ngoài không nhìn thấy bên trong.

"Rồi, rồi, rồi, ta biết rồi." Cố Phù Du thanh toán linh thạch, đuổi người đi.

Cố Phù Du ngồi xuống giường đá, lấy ra một túi linh thạch, làm đồ ăn vặt cho A Phúc ăn.

A Phúc nhai kẽo kẹt, Cố Phù Du nhéo nhéo thịt trên má nó, nói: "A Phúc, cạnh tốc ngày mai trông cậy vào ngươi, không cầu ngươi chạy số một, chỉ cần không ở cuối cùng là được."

A Phúc "gào rừ" một tiếng đáp lại.

Nói đến đây Cố Phù Du vừa vui mừng vừa ghen ghét, A Phúc này tu vi tăng trưởng nhanh chóng, đã là Luyện Khí kỳ đại viên mãn, đều đã đuổi kịp nàng.

Cơ thể lại lớn lên một chút, thể trạng như trâu.

Cố Phù Du lại nói: "May là lục địa cạnh tốc, ngươi còn có thể chở ta, nếu là so phi hành, tu vi của ngươi vẫn còn chưa có thể bay lên trời, ta còn phải lo lắng đi tìm linh thú khác."

"Chung sư tỷ, ngày mai tỷ có muốn tham gia cạnh tốc không?"Cố Phù Du ôm A Phúc, cọ cọ lông tơ trước ngực nó, quay đầu lại nhìn Chung Mị Sơ thì hỏi: "Nói đến ta còn chưa nhìn thấy linh thú của tỷ."

Chung Mị Sơ đứng ở bên cạnh vách đá, giống như đang xem cảnh núi, gió núi thổi tà áo của nàng tung bay, tóc đen triền miên bay lượn.

Cố Phù Du cười cười, liền biết nàng nhất định sẽ thích nơi này.

Ở hẻm núi Vân Đoan, có thể cảm thụ rõ nhất thiên địa mênh mông.

Chung Mị Sơ nói: "Ta không có linh thú."

Cố Phù Du kinh ngạc nói: "Tỷ còn chưa triệu hoán sao?"

Chung Mị Sơ lại lắc đầu, nói: "Ta không thể triệu hoán."

Cố Phù Du lý giải là triệu hoán không ra, quả thật có tình huống như vậy, cũng không phải năng lực không đủ, chính là lúc kết trận không có đáp lại, người như thế cũng không phải số ít.

Cố Phù Du trong lòng cảm thán, hóa ra Chung sư tỷ cũng có chuyện không thành thạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play