Cố Phù Du ở lại Tiên Lạc mấy ngày, mặc kệ chuyện và người ở bên ngoài, nhưng người và chuyện ở bên ngoài cũng sẽ không mặc kệ nàng.
Cố Phù Du đứng dưới một gốc cây đa, ánh sáng trong veo chiếu xuống khe hở giữa những chiếc lá xanh, ngón tay nàng chậm rãi lướt qua rêu xanh trên thân cây.
Phong Tuế đứng ở phía sau nàng, vẻ mặt oán giận. Hắn đi ra ngoài một chuyến, mang theo những chuyện đã xảy ra bên trong Tiên Lạc, cùng Tiêu Trung Đình đi tìm tông chủ Bích Lạc Tông và Thương Ngô Tông đàm phán.
Cho dù là chuyện cũ trước kia, hay là gút mắc bây giờ, dù lớn hay nhỏ, nên để nó theo gió cuốn đi, chuyện cũ giữa chúng ta cũng sẽ bỏ qua, bốn châu trước kia là cái dạng gì, sau này vẫn sẽ là cái dạng đó, sau khi giảng hòa, nên làm sao trôi qua thì vẫn làm vậy trôi qua.
Phong ấn Chu Yếm không dễ, không nên dấy lên chiến tranh. Nếu không lại đến một lần nữa, ai chịu nổi?
Phong Tuế cùng Tiêu Trung Đình ra mặt, có Thanh Loan tộc và Long tộc chống lưng, tràn đầy tự tin, nghĩ thầm lần này đều không coi là thương nghị, mà là thông báo.
Hai tông chủ kia phàm là có chút đầu óc, sao có thể không đáp lại.
Làm bọn họ bất ngờ chính là, hai tông chủ này, giả vờ hồ đồ.
Sống chết không thừa nhận Cố Phù Du phong ấn Chu Yếm, không biết có phải là họ biết sau khi Chu Yếm hấp thụ sát khí, oán khí chiến tranh thực lực tăng mạnh, đoán rằng Thanh Loan tộc và Long tộc sẽ không thật sự động thủ với họ, không có nỗi lo về sau, ngay mặt chỉ trích chuyện Cố Phù Du vì chạy trốn diệt Tiên Môn Bắc Châu và tội danh một mình truy bắt đệ tử Bích Lạc Tông, cho nên mới bịa đặt ra chuyện sửa chữa phong ấn tổn hại này để thoái thác tội danh.
Đối với chuyện mấy người Cố Phù Du sửa chữa phong ấn Chu Yếm, Phong Tuế và Tiêu Trung Đình cũng không mong đợi những người khác sẽ tỏ ra kính ý bao lớn, có thể lập bao nhiêu uy danh, nhưng hai tông chủ này không chỉ không muốn thừa nhận, thậm chí không tiếc nhắc lại chuyện cũ, cũng muốn che giấu công danh của bốn người Cố Phù Du.
Phong Tuế và Tiêu Trung Đình cũng chỉ có thể dùng bốn chữ mặt dày vô sỉ để hình dung bọn họ.
Hai người này thật sự không biết sao? Hòn đá để cho Tứ Tông trỗi dậy chính là lấy chuyện trấn áp Chu Yếm lập uy tín, đạt được các Tiên Môn của bốn châu cung phụng. "Sự tích quang vinh" của tiền bối Tứ Tông, hai người này là hậu bối sao lại không biết.
Chỉ sợ chính là bởi vì biết, cho nên cắn chết không chịu há miệng, không muốn thừa nhận Cố Phù Du sửa chữa trận pháp phong ấn Chu Yếm.
Chu Yếm vẫn chưa thể phá tan phong ấn, vậy vạn năm trước tiền bối Tứ Tông phong ấn lại là con nào? Thừa nhận chuyện Cố Phù Du làm, tương đương với thừa nhận công lao của Tứ Tông năm đó chính là một lời nói dối, nền tảng lập tông chỉ là một hồi tính kế. Đây là trò cười lớn nhất của Tứ Tông.
Cố Phù Du nghe xong tất cả, ngón tay xoa rêu xanh dừng lại, đầu ngón tay hơi dùng một chút lực, thân cây lớn bằng bốn người ôm phát ra một tiếng, từ bên trong vỡ ra, như dùng một chiếc rìu sắt bổ vào, đâm xuyên qua nó.
Nàng quay đầu lại, nhìn Phong Tuế cười: "Bọn họ còn không chịu bỏ qua."
Đôi mắt đỏ tà dị, làm người ta sợ hãi.
Cổ họng Phong Tuế trượt xuống, thế nhưng nhất thời không dám nói tiếp.
Gió hỗn loạn, bóng mây thay đổi, lá cây xào xạc vang vọng.
Cố Phù Du nói: "Bọn họ thật sự cho rằng ta không dám động bọn họ? Nếu bọn họ không yên phận, vậy vĩnh viễn cũng không cần sống yên ổn! Bích Lạc Tông! Thương Ngô Tông! Còn có Đỗ Phán! Ta đều nhớ kỹ!"
Trong lòng nàng vốn là có lửa, có hận.
Nếu không phải Bích Lạc Tông và Thương Ngô Tông từng bước áp sát, hai quân đối đầu nhau, sát khí ngưng tụ, Chu Yếm kia sao có thể hấp thu sức mạnh, tổn hại phong ấn nhanh như vậy, vốn còn có thể kéo dài một chút thời gian, nếu không phải Đỗ Phán âm mưu tính kế, cũng sẽ không dẫn đến đủ loại sau đó. Nếu không phải bọn họ, có lẽ hôm nay các nàng phong ấn đã không chật vật như vậy, Chung Mị Sơ cũng sẽ không bị thương nặng đến vậy.
Lật lại món nợ này từ đầu, nàng cũng có thể hận chính mình.
Chung Mị Sơ vẫn còn chưa tỉnh, nàng đã đạp một chân lên biên giới điên dại, có người đến đổ thêm dầu vào lửa, một lần hai lần, cuối cùng làm đứt đoạn sợi lý trí cuối cùng của nàng.
Đau đớn trong lòng bản thân mình không thể chịu nổi, liền muốn phát tiết cho người khác.
Cố Phù Du mở miệng, vừa định phân phó cho Phong Tuế. Thanh Mạn từ bên kia cánh rừng đi tới, cũng không nói gì, chỉ nhìn Cố Phù Du.
Cố Phù Du chạm đến ánh mắt của nàng, đôi mắt dần dần sáng lên, đã hiểu ý, cả người bồng bềnh, nóng lòng không thể chờ nổi, kinh hỉ mừng rỡ hớn hở, vội vàng chạy trở về.
Đi tới trước cửa, vịn vào khung cửa, ngực phập phồng không vững, trong lòng nàng căng thẳng, cho nên tứ chi đều có chút bủn rủn.
Chậm rãi đi tới, đến gần.
Người trên giường vẫn đang nhắm mắt, lẳng lặng ngủ, giống như xuân hạ thu đông, đóa hoa vào cuối mỗi mùa, uể oải yếu ớt, một vẻ đẹp tiêu điều.
Cố Phù Du thất vọng, cho rằng mình hiểu sai ý rồi, thế nhưng vẫn có chút mong đợi chờ chuyện tốt sẽ xảy ra, chớp chớp mắt, kinh hỉ liền ập đến trước mặt, ý nghĩ ngây thơ làm chua xót lòng người.
Nhìn người chăm chú.
Chung Mị Sơ mở mắt ra, mi mắt nửa nhướng lên, mệt mỏi không cách nào tránh được.
Cố Phù Du cũng không có hiểu sai ý. Chung Mị Sơ trước đó đã mở mắt, Thanh Mạn thấy, mới đi tìm Cố Phù Du. Chỉ là Chung Mị Sơ vẫn còn buồn ngủ, mở mắt một lúc thì đã hơi mệt, lại nhắm mắt, cảm nhận được bên cạnh có người, mới lại mở mắt ra.
Vành mắt Cố Phù Du đỏ lên, không thể không nhìn nàng, một giọt nước mắt rơi xuống, trượt xuống cổ Chung Mị Sơ, vẫn còn có ấm áp dư lại.
Cố Phù Du nói: "Chung Mị Sơ, ngươi nói chuyện với ta, ta muốn nghe giọng nói của ngươi."
Nàng nhìn ra được khuôn mặt Chung Mị Sơ có mệt mỏi, kiên cường nâng cao tinh thần, tất nhiên vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn không nhịn được nói câu này.
Muốn nghe giọng nói của ngươi.
Sợ rằng đây là mơ, nhưng suy nghĩ một chút, coi như ở trong mơ, cũng chưa từng mơ thấy ngươi nói chuyện, nếu như có thể nghe được giọng nói của ngươi, cho dù là mơ, cũng là chuyện làm cho người ta vui vẻ.
Chung Mị Sơ nói: "Ta nghe thấy ngươi đang gọi ta." Đã lâu không có mở miệng, thanh âm khàn khàn, mang theo mơ hồ khi tỉnh lại sau một giấc ngủ sâu.
Cố Phù Du nhẹ nhàng ôm lấy nàng, yếu ớt đè xuống, tựa trán lên vai Chung Mị Sơ, nàng không dám dùng lực, sợ Chung Mị Sơ sẽ rách nát. Lúc nãy ánh mắt nàng vô tình lướt qua, thoáng thấy một vết sẹo trên mu bàn tay của Chung Mị Sơ, kéo dài vào trong tay áo. Đây là một người bị rách nát, được may vá lại.
"Phải, ta đang gọi ngươi, A Man đang gọi ngươi. Nàng muốn nói xin lỗi với ngươi, còn có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi..."
"Ta muốn nghe..." Giọng Chung Mị Sơ nhỏ dần, không chống cự nổi mệt mỏi, lại muốn ngủ thiếp đi.
Cố Phù Du hỏi: "Ngươi mệt sao?"
Chung Mị Sơ hàm hồ đáp một tiếng: "Ừm."
Mặc dù nàng mệt như vậy, Cố Phù Du vẫn cứ không nhịn được nói: "Không cần ngủ quá lâu, ta hơi sợ."
Chung Mị Sơ không có sức lực trả lời nàng, ngón tay đặt lên mu bàn tay Cố Phù Du, cử động một chút khó mà phát hiện ra.
Cố Phù Du nói: "Ta xướng cho ngươi nghe một khúc hát ru."
Lúc này vẫn không quên cò kè mặc cả: "Ngươi tỉnh dậy nhiều lần, là có thể nghe được càng nhiều."
Chung Mị Sơ không có động tĩnh. Cố Phù Du nằm bên cạnh nàng, vuốt thẳng mái tóc bên trán nàng, ngón tay di chuyển dọc theo nó, xoa xoa gò má của nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Khẽ ngâm nga ——
Hồ nước đầy, hoa sen hương đậm.
Thương thế của Chung Mị Sơ khôi phục lại cực kỳ chậm, nửa tháng sau mới có thể xuống giường cất bước đi, vẫn là không thể sử dụng được linh lực.
Cố Phù Du nắm tay nàng, dắt nàng bước đi, ngón tay xoa xoa mu bàn tay Chung Mị Sơ, mu bàn tay bóng loáng tới gần cổ tay thì có xúc cảm của một nơi nhô ra không bằng phẳng, đó là vết sẹo, trên người Chung Mị Sơ chắc hẳn còn có chừng mười vết sẹo to nhỏ.
Khi chạm vào, trái tim lúc nào cũng chợt co chặt lại, như thể chạm tới biên giới của một cơn ác mộng, lại cẩn thận vuốt ve một lúc, thì đã sắp sa vào trong hoàn cảnh lạnh lẽo khủng bố đó, trong lồng ngực có một luồng trọc khí ứ đọng, thật lâu khó có thể thư thái.
Cố Phù Du xin Thanh Mạn một ít linh dược xóa sẹo, bị Thanh Mạn chửi mắng một trận. Vết thương còn chưa có lành, đã nghĩ đến đẹp mắt.
Đợi đến khi linh lực của Chung Mị Sơ khôi phục, những vết sẹo đó đương nhiên cũng có thể phục hồi hoàn toàn.
Tiện thể, Thanh Mạn ném hai người ra khỏi sân của nàng. Đối với Thanh Mạn mà nói, có thể đi lại được, coi như đã khôi phục. Những ngày qua đã sớm bị quấy rầy đủ rồi.
Cố Phù Du tiếp người trở về Tam Thập Tam Trọng Thiên, bảo vệ một tấc cũng không rời.
Chung Mị Sơ ngủ say bên trong Tiên Lạc quá lâu, mặc dù chưa từng nói với Đế Tuấn nguy hiểm của chuyến này, lâu ngày không liên hệ cũng khiến Đế Tuấn lòng sinh bất an, phái người ra ngoài điều tra, mới biết được chuyện nàng bị thương.
Long tộc phái tộc nhân đến muốn tiếp nàng trở về Đông Hải. Cố Phù Du không thả người, dù cho là ai tới, đều như dã thú bảo vệ thức ăn, phàm là tới gần, sẽ nhe răng nhếch miệng.
Bởi vì Chung Mị Sơ dung túng, tướng quân Long tộc đến đây đã thay đổi hết đợt này rồi đến đợt khác, không thể mạnh mẽ đem Chung Mị Sơ ra Ly Hận Thiên, trái lại còn đưa tiểu điện hạ đến.
Chung Mị Sơ ngồi ngay ngắn ở trên đoàn nhung điều tức, tử kim thú thủ lư hương phun khói mù mịt, làm dịu tâm trí. Cố Phù Du mới bước vào, Chung Mị Sơ liền mở mắt.
So với khi tỉnh lại thì thân thể và khí sắc của Chung Mị Sơ đã tốt hơn rất nhiều, Cố Phù Du vẫn cứ ngại nàng yếu ớt mảnh mai, còn không thể an tâm. Thân thể Long tộc mạnh mẽ cỡ nào, ngoại thương nặng thế nào chừng mười ngày nửa tháng cũng đã tốt hơn phân nửa, nhưng lần này, thương thế của Chung Mị Sơ khôi phục chầm chậm, cho nên Cố Phù Du đặc biệt cẩn thận.
Cố Phù Du ngồi trên ghế nhỏ, dáng ngồi cúi xuống, một tay chống gò má, một tay nghịch tua rua trên xiêm y của Chung Mị Sơ, cười nói: "Bệ hạ, bên ngoài đều đồn rằng người bị ta giam cầm."
Chung Mị Sơ đạm nhiên nói: "Thế nhân đều biết ngươi và ta giao hảo, ai sẽ tin lời đồn nói chuyện không đâu này."
Cố Phù Du buộc tua rua của nàng thành nút, hững hờ: "Phải không, ta thấy có mấy người đã rục rà rục rịch."
Trong mắt Chung Mị Sơ lóe lên kinh ngạc. Chung Mị Sơ biết nàng ám chỉ cái khác.
Tam Tiên Tông không thừa nhận Cố Phù Du sửa chữa phong ấn Chu Yếm. Chuyện này liên quan đến danh dự của tiền bối, ngay cả Niên Hoa cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không có cách nào thừa nhận. Bích Lạc Tông và Thương Ngô Tông càng có tư thái thẹn quá thành giận, càng thêm kiêng kỵ Cố Phù Du, không chịu dễ dàng dừng tay. Tuy nàng ở trên Tam Thập Tam Trọng Thiên tĩnh dưỡng, nhưng rất nhiều chuyện đều biết rõ ràng.
Chung Mị Sơ kinh ngạc chính là Cố Phù Du nói điều này, hiển nhiên là có ý định thương lượng với nàng.
Ngày đó Chung Mị Sơ ra Tiên Lạc, tình cờ gặp được Thanh Triết tới Tiên Lạc. Thanh Triết tìm nàng bí mật nói chuyện. Hắn vô cùng không yên tâm Cố Phù Du, cũng lo lắng Cố Phù Du chịu ảnh hưởng của Chu Yếm, tâm tính có biến hóa, làm người sẽ càng thiên hướng về âm u, bạo ngược thích giết chóc, bảo nàng đề phòng Cố Phù Du.
Chung Mị Sơ âm thầm quan sát Cố Phù Du hồi lâu, quả thật có biến hóa, nhưng nàng tin tưởng, Cố Phù Du chắc chắn sẽ không biến thành dáng dấp mà Thanh Triết lo lắng.
Cố Phù Du không biết lấy từ chỗ nào ra một tấm thiệp mời, giống như thiệp mời đến Tiên Môn Thịnh Hội lúc trước, nàng cười nói: "Lý Minh Tịnh cho ta thời hạn cuối cùng, muốn ta đi Tam Tông đưa ra lời giải thích. Thời hạn cuối cùng, ha, chưa bao giờ thấy ai tự định giờ chết cho mình."
Chung Mị Sơ nghe ý tứ của Cố Phù Du, nhưng thật ra có ý động thủ, nàng nói: "A Man, phong ấn vừa sửa chữa, không chịu nổi hao tổn."
Cố Phù Du hỏi ngược lại: "Ngươi không muốn ta đánh với bọn họ?"
Chung Mị Sơ lắc đầu.
Cố Phù Du nói: "Nhưng nếu như không giải quyết, bọn họ sẽ không ngừng gây phiền phức cho ta, làm cho bọn họ không mở miệng được, biện pháp động tay động chân là trực tiếp nhất, hơn nữa, đó là bọn họ đáng bị."
Chung Mị Sơ nói: "Tam Tông đó cũng không phải người đại ác, hành sự không thể quá tuyệt, hơn nữa không thể ép người vào hiểm nghèo, nếu như ép người quá, sẽ phản tác dụng."
Cố Phù Du nói: "Vậy ngươi muốn ta làm như thế nào?"
Chung Mị Sơ suy nghĩ một lúc, nói: "Ta đi thay ngươi. Cái gọi là công đạo đó."
Cúi đầu xuống, thấy hai bàn tay nhàn rỗi của Cố Phù Du đã buộc hai chiếc tua rua trên người nàng thành những cái nút lộn xộn, vẫn chưa chịu buông tha.
Chung Mị Sơ khẽ cười nói: "Ngươi làm gì đó?"
Cố Phù Du nói: "Thắt nút."
Thắt cả người Chung Mị Sơ từ trên xuống dưới cũng không đủ, nàng còn muốn thắt một cái nút ở trong lòng Chung Mị Sơ, nút chết.
(*) Nút chết hay tử kết có nghĩa là một cái nút thắt khó gỡ