Ba người còn lại thấy Chu Yếm tỉnh lại, hít vào một ngụm khí lạnh, chưa có kịp thời phát hiện tình huống khác thường của Cố Phù Du. Thanh Triết kêu lên: "Sững sờ cái gì, còn không mau thay mắt trận."

Cố Phù Du vùi đầu xuống cực thấp, vai cũng rũ xuống, lúc này mới đứng thẳng người, ngẩng đầu lên.

Chung Mị Sơ cau mày, nhạy bén nhận ra được sự bất thường, nhẹ giọng gọi: "A Man?"

Cố Phù Du quay người sang, nghiêng mắt nhìn nàng, nói: "Chung Mị Sơ." Cố Phù Du xoay Ẩm Hận, cầm ngược chuôi kiếm, đặt thanh kiếm ở sau lưng: "Cần gì phí sức lớn như vậy, phong ấn Chu Yếm, vì cái gì."

Chung Mị Sơ trong lòng cả kinh, gương mặt không đổi, nhu hòa nói: "Vì an bình."

Thanh Triết và Phong Tuế đề phòng Chu Yếm, nhưng Chu Yếm nhìn bọn hắn chằm chằm, không phát ra một tiếng động, quá mức ôn hòa, yên lặng như vậy, trái lại làm bọn họ bất an trong lòng. Một đôi lốc xoáy đó của Chu Yếm giống như hỏa nhãn, quỷ dị khó dò, màu lửa hừng hực, làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo tà ác.

Cố Phù Du hỏi lại: "An bình?"

Ánh mắt Cố Phù Du càng thêm chán ghét: "Tiên Tông những người đó đáng được an bình cái gì, bọn họ muốn giết ta, ta lại đến cứu bọn họ, đây là đạo lý gì."

Chung Mị Sơ khóe mắt dư quang liếc nhìn Thanh Triết ra hiệu, không chút biến sắc đến gần Cố Phù Du: "Không phải vì an bình của bọn họ, là vì chúng ta, vì Nghi Nhi, vì Trai tiên sinh, Phong Tuế, Lão Thất..."

Cố Phù Du nói: "Đám người Lý Minh Tịnh cũng sẽ được lợi từ nó, còn có Đỗ Phán..." Nhắc tới Đỗ Phán, gương mặt nàng trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé xác hắn.

Chung Mị Sơ chỉ cách nàng ba bước: "Thiên lý sáng tỏ, thiện ác có báo, những người đó cuối cùng sẽ nhận lấy trừng phạt, chỉ là chưa tới thời điểm."

Cố Phù Du cười nhạo một tiếng, cực khinh miệt: "Thiên lý từ đâu đến, nếu như có thiên lý, Tả gia đã sớm không còn từ bảy trăm năm trước, bây giờ diệt Tả gia cũng không phải là thiên lý, là Cố Phù Du ta."

Nàng nghĩ đến điều gì, nhìn Chu Yếm, trong mắt dường như cũng có tích một đoàn lửa, nàng cười nói: "Thế đạo này không công bằng, chuyện tốt cũng sẽ không rơi trên người bọn họ, thế nhưng trước mặt tai họa, mọi người bình đẳng, không bằng thả nó ra ngoài, rơi trên một mảnh đại địa trắng xóa thật sạch sẽ."

Lời còn chưa dứt, Chung Mị Sơ chạy đến ôm lấy nàng, tay nâng mặt nàng, đỡ nàng nhìn thẳng mình: "A Man, nhìn ta."

Ánh mắt đối diện, trong mắt Cố Phù Du hiện lên một tia mờ mịt.

Thanh Triết nhân cơ hội từ phía sau đoạt lấy Ẩm Hận, chính vào lúc này, Chu Yếm vẫn luôn yên lặng đột nhiên gầm lên ra tiếng, âm thanh gần như cô đọng, như gợn sóng trong suốt, từng vòng đánh úp lại, tựa như búa tạ đập vào toàn thân, tiếng gầm thét gây nên cuồng phong.

Động tác của Thanh Triết bởi vì vậy mà hơi đình trệ, Cố Phù Du có thể phát hiện, Ẩm Hận xoay một cái, lập tức muốn động thủ với Thanh Triết. Chung Mị Sơ nhanh tay nhanh mắt, nắm lấy cổ tay Cố Phù Du.

Cố Phù Du trong lòng tức giận, máu dồn lên đầu, nhẹ buông tay, kiếm rơi xuống, một tay kia nhanh chóng tiếp lấy, trở tay một chiêu kiếm, công tới Chung Mị Sơ.

Chung Mị Sơ nhảy lùi về sau, lách mình tránh ra, nhưng nàng đối với Cố Phù Du, ít phòng bị, chậm một bước, gương mặt bị mũi kiếm quét qua một chút, một mảnh vảy rồng dưới cằm trồi ra. Nàng hơi nâng cằm, ngón tay chạm vào vảy rồng, nhìn Cố Phù Du.

Chiêu kiếm vừa rồi quá nhanh, bản thân Cố Phù Du cũng chưa phản ứng kịp mình vừa làm gì, đợi đến khi ý thức được, nhìn Chung Mị Sơ, choáng váng, ngập ngừng nói: "Ta, không biết..." Bản thân nàng cũng không thể hiểu tại sao, nàng thế nhưng ra tay với Chung Mị Sơ, trong lúc nhất thời bàng hoàng, hoảng sợ, nóng nảy cùng đến.

Thanh Triết tìm khoảng trống này, lập tức phóng qua bắt nàng, Cố Phù Du đang thất thần lập tức vùng vẫy, vẻ mặt tàn nhẫn, tựa như dã thú, muốn xé nát Thanh Triết mới bỏ qua.

Thanh Triết ra tay không chút lưu tình, xoắn lấy hai tay Cố Phù Du, rót ngược linh lực vào trong cơ thể Cố Phù Du, hai tay Cố Phù Du đau đớn không chịu nổi, rên lên tiếng. Thanh Triết đoạt lấy Ẩm Hận trong tay nàng, nói: "Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này, trong một lúc đã bị Chu Yếm mê hoặc tâm thần."

Chung Mị Sơ không cầm lòng được khẽ nói: "Tiền bối."

Thanh Triết đương nhiên biết nàng đang kêu mình ra tay nhẹ chút, nhưng trên tay hắn một khắc chưa buông: "Chu Yếm chính là do oán khí và sát khí trên chiến trường ngưng tụ, nếu thế gian chia âm dương, nó chính là tà, nó chính là âm cực hạn, tà cực hạn, nếu trong lòng ngươi có bóng tối, rất dễ bị nó ảnh hưởng, dù cho chỉ có một chút, tâm chí không kiên cường, cũng có thể bị nó câu đi." Đây cũng là một trong những nguyên nhân khó đối phó với Chu Yếm.

Cố Phù Du nói chuyện, trước sau phản lại, hiển nhiên là chịu ảnh hưởng của Chu Yếm.

Đột nhiên, tiếng gầm của Chu Yếm đột ngột thay đổi, Chung Mị Sơ đã có linh cảm, lách mình ngăn ở trước mặt Cố Phù Du và Thanh Triết, triệu ra Canh Thần, Canh Thần hóa thành vạn đạo ánh kiếm, tạo thành ba bức tường kiếm.

Cánh tay phải Chu Yếm từ trên vách núi quét một đường xuống, chỉ là động tác vung quyền, gây ra cuồng phong mưa đá, đất rung núi chuyển, tường kiếm kêu ba tiếng keng, keng, keng, dư thế chưa dừng, móng vuốt ở tay phải giống như thanh kiếm sắc bén, một trảo đảo qua, nhanh chóng mắt thường khó theo kịp.

Chung Mị Sơ rên lên một tiếng, máu bắn tung tóe trong không trung, một trảo này nhanh, nhanh như chớp, không cho người ta có cơ hội phản ứng, hung hãn, không chỉ phá phòng ngự của ngoại tu Phân Thần đỉnh phong, còn cào nát vảy rồng.

Bị ràng buộc đến mức này, còn có năng lực như vậy. Sự thần thông của Chu Yếm, có thể thấy được một chút.

Canh Thần rút mình từ trong vách núi, bay trở về bên cạnh Chung Mị Sơ. Chung Mị Sơ che lại cánh tay trái, máu tươi từ giữa các ngón tay chảy ra.

Hơn phân nửa cơ thể Chu Yếm vẫn bị vây ở trong dung nham, chỉ có đầu, vai phải đến cánh tay phải của nó có thể hoạt động, xương rồng ban đầu là phong bế địa phương ngoài đầu của nó, nhưng mà có hai cái xương rồng đã gãy, nói vậy cánh tay phải của Chu Yếm cũng bởi vì vậy mà tránh thoát.

Nó có thể khống chế một phần trên cơ thể, biến ảo to nhỏ, một đòn vừa rồi, Chung Mị Sơ vội vàng nhìn thấy, cánh tay Chu Yếm phút chốc biến ảo, cánh tay gầy, nấm đấm dày, giống như chùy sắt.

Chu Yếm há miệng, lộ ra răng nanh. Mặt thú không làm được quá nhiều biểu tình nhưng Chung Mị Sơ lại cảm thấy nó đang chê cười.

Thanh Triết quát Cố Phù Du: "Còn không mau tỉnh lại."

Thanh Triết thấy Cố Phù Du liếc mắt với Chu Yếm một cái. Chu Yếm há miệng, lại là gầm dài, chấn động đến mức lồng ngực khó chịu.

Sắc mặt Thanh Triết lập tức tái nhợt, trong lòng kinh hãi, động tác trên tay không hề chậm lại một chút. Hắn phong bế linh lực của Cố Phù Du, nhanh chóng vòng đến trước mặt Cố Phù Du, khi làm những việc này, đã nói với Chung Mị Sơ: "Long Vương, nha đầu này không phải bị Chu Yếm mê hoặc tâm thần, nàng có cộng hưởng với Chu Yếm. Ngươi trông chừng Chu Yếm, đừng để cho nó công lại đây."

Thanh Triết trong lòng thầm nói: "Toang vô cùng, sao lại đến mức này."

Chung Mị Sơ không kịp hỏi nhiều, một đòn tiếp theo của Chu Yếm đã đánh tới.

Thanh Triết điểm hai ngón tay ở Thiên Cung của Cố Phù Du, linh lực tiến vào Thiên Cung, hơi sơ ý một chút sẽ hủy đại não, cả đời ngu dại. Đây là địa phương quan trọng cỡ nào, nhưng Thanh Triết vẫn cứ không hề lưu tình, ở trong mắt hắn, đương nhiên là phong ấn Chu Yếm quan trọng hơn, không cho phép có một chút sai lầm nào.

Linh lực bên ngoài xâm nhập, tinh thần của Cố Phù Du bị vỡ bờ, trong lòng nàng đang không ngừng giãy giụa, một mảnh hỗn độn, chưa từng phòng bị. Linh lực của Thanh Triết tiến vào, Cố Phù Du giống như ở một nơi ấm áp, kín mít ngây người hồi lâu, đầu óc choáng váng, khi mở cửa ra, gió mát ập vào người, sảng khoái tim gan.

Cố Phù Du hốt hoảng, một chút tâm thần trở về.

Thanh Triết thấy thế, nói với Phong Tuế: "Người kia, mang nàng ra ngoài!" Một khắc cũng không dám trì hoãn.

Nếu như bị Chu Yếm mê hoặc tâm thần, hắn thật ra có thể đánh thức người dậy, nhưng nếu là cộng hưởng, hắn sợ Cố Phù Du ở lại quá lâu, sẽ bị Chu Yếm cảm hóa thành "Chu Yếm" thứ hai. Bây giờ trận pháp đã sửa chữa xong, chỉ thiếu đổi mắt trận và phong trận, may mà nàng không ở đây cũng không quan trọng lắm.

Phong Tuế đi tới, đỡ Cố Phù Du mềm nhũn ngã xuống, do dự nhìn Thanh Triết. Thanh Triết nói: "Thất thần cái gì!"

Phong Tuế nhìn Chung Mị Sơ, người lợi hại như vậy, đối phó với một cánh tay của Chu Yếm cũng không có cách phân thân, Phong Tuế không trì hoãn nữa, đỡ Cố Phù Du dậy, mang nàng ra ngoài hắc sơn.

Tiếng gầm của Chu Yếm càng thêm dữ dội, trong tiếng gầm này trộn lẫn một tiếng rồng gầm. Cố Phù Du ngẩng đầu, trong tầm mắt mơ hồ, Bạch Long quấn lấy cánh tay phải của Chu Yếm, cắn mạnh vào vai Chu Yếm, răng nanh có ánh sáng dày đặc, hung hãng như thể muốn xé xuống cánh tay phải của Chu Yếm.

Chu Yếm nhấc cánh tay phải lên ném về phía vực sâu, hắc sơn không ngừng rung chuyển. Thanh Triết bay lên đỉnh đầu Chu Yếm, muốn thay đổi mắt trận, dung nham dưới vực rung chuyển, một dòng dung nham dâng lên, hóa thành thân hình của Chu Yếm, hai tay chộp tới Thanh Triết, chưa đến gần đã cảm thấy sức nóng. Thanh Triết giáng xuống lôi đình, dung nham kia bị đánh nát rồi tụ lại.

Nơi này kiềm chế linh lực lưu động, không chỉ áp chế Chu Yếm, cũng áp chế bọn họ.

Cố Phù Du giãy giụa muốn đi lên, gọi: "Chung Mị Sơ!"

Thanh Triết nghe thấy giọng nói, quay đầu lại gầm lên: "Còn không mau đưa nàng đi ra ngoài!"

Phong Tuế khẽ cắn răng, cứng rắn kéo Cố Phù Du đi ra ngoài. Cố Phù Du nhìn cảnh tượng đó, trong đầu lại hiện lên một cảnh tượng khác ──

"Đế Ất!"

Thân thể khổng lồ của Bạch Long quấn quanh Chu Yếm, gầm lên với lối vào: "Còn không mau đưa nàng đi ra ngoài!"

"Thanh Triết, mang nàng đi ra ngoài!"

Hai tay Thanh Triết bắt chéo tay nàng ra sau lưng: "Thanh Đế, trận pháp bên ngoài cần người bố trí, người thân là tộc trưởng, Thanh Loan tộc to lớn cần người lo liệu, bất cứ ai cũng có thể ở lại chỗ này, người không được."

Cuối cùng Thanh Quân nửa thỏa hiệp, nửa bị người mạnh mẽ kéo đi, một đường đi xa, Bạch Long và Chu Yếm biến mất ở cuối tầm mắt.

Trong lòng Cố Phù Du khủng hoảng mà không có lý do: "Không, không, ta không ra ngoài, Chung Mị Sơ..."

Nhưng mà linh lực của nàng bị phong bế, Thiên Cung bị Thanh Triết mạnh mẽ xâm lấn, giờ phút này rất suy yếu, không thể thoát ra xiềng xích của Phong Tuế.

Bạch Long và Chu Yếm, cũng như hình ảnh bên trong, dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Cố Phù Du rời đi không lâu. Răng nanh của Bạch Long đã cắm sâu vào trong máu thịt của Chu Yếm, Chu Yếm đau đớn hét lên một tiếng, đập cánh tay vào vách núi, đá rơi dồn dập, đập vào người Bạch Long, lại duỗi thẳng vào trong dung nham.

Bạch Long thoát ra khỏi người nó, trở lại nhân thân, lăn xuống mặt đất, vẫn chưa bò dậy, đã nôn ra một ngụm máu.

Trên vai Chu Yếm máu tươi đầm đìa, cũng không thể nhận ra là của Chu Yếm hay là của Bạch Long.

Chung Mị Sơ lau lau khóe miệng, hô hấp đang run rẩy, nhưng khi cầm lấy Canh Thần thì đã ổn định vững vàng đứng lên, đứng thẳng.

Chung Mị Sơ nhìn thoáng qua Thanh Triết, Chung Mị Sơ hỏi: "Tiền bối, cộng hưởng là gì?"

Thanh Triết còn đang chiến đấu với Chu Yếm do dung nham hóa thành, thầm nghĩ đây là thời điểm nói chuyện phiếm à. Nhưng mà vội vàng liếc thấy vẻ mặt của Chung Mị Sơ, vẫn là không tự chủ được giải thích cho nàng: "Chu Yếm hiếu chiến, cũng thích chiến tranh, yêu thích sự hỗn loạn của thế gian. Trên đời này có một số người, Long tộc, Thanh Loan tộc, thích giết chóc, gây xích mích chiến tranh, tạo ra hỗn loạn, cho dù là tự chủ, hay là bị bắt, chém giết quá lâu sẽ dễ dàng mất đi bản tính, Thanh Loan tộc gọi là nhập ma, không còn là người, không phải Long tộc, không phải Thanh Loan tộc. Mùi máu tanh từ trên chiến trường hạ xuống, người bình thường không ngửi được, Chu Yếm lại vô cùng nhạy cảm với nó. Đều là những thứ từ u ám mà sinh, đương nhiên hấp dẫn lẫn nhau, chính là nhân gian nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã."

Khi nghe Thanh Triết nói, giữa mày Chung Mị Sơ tràn đầy lo lắng, nhưng mà sau khi nghĩ lại, lúc Chung Mị Sơ lạnh lùng nhìn Chu Yếm, vẻ mặt đã kiên định.

Chung Mị Sơ vòng qua Chu Yếm tấn công, phi thân đến bên cạnh Thanh Triết, nói: "Tiền bối, thay mắt trận, phong trận, để cho ta làm, người tạo thời cơ cho ta, tìm khe hở, rời khỏi chỗ này."

Thanh Triết không đồng ý: "Thay mắt trận, phong trận, nếu như ta ra ngoài, ngươi còn phải đề phòng Chu Yếm tập kích, ngươi cũng không phải lòng có thất khiếu, làm sao một lòng ba dụng."

Chung Mị Sơ đã lấy Ẩm Hận từ trong tay Thanh Triết, nói: "Nó sẽ giúp ta."

Ẩm Hận là linh kiếm của Cố Phù Du, mới sinh linh trí, nhận chủ, bài xích người ngoài. Thanh Triết có tu vi cao hơn Cố Phù Du, cho nên dịch chuyển được nó, nhưng cũng là hiệu quả của mạnh mẽ áp chế, chứ đừng nói đến dùng nó. Chung Mị Sơ cầm trong tay, lại hết sức nhẹ nhàng, Ẩm Hận run lên, dường như được nàng cầm ở trong tay, hưởng thụ cực kỳ.

Thanh Triết không khỏi kinh ngạc, cũng chưa từng nghe nói giữa bằng hữu thân thiết đến mức có thể sử dụng linh kiếm của đối phương.

Khi Thanh Triết vẫn không yên tâm. Chung Mị Sơ nói: "Muộn sẽ sinh biến."

Thanh Triết suy nghĩ một lúc, mới chịu đồng ý, thầm nghĩ nếu là không được, lại tiếp tục nghĩ cách khác.

Chung Mị Sơ lại có suy tính khác, quả thật, nàng cùng Thanh Triết hợp lực tìm cơ hội, thay mắt trận, lại do nàng đến phong trận, ổn thỏa hơn chút, cũng không biết sẽ cần bao lâu. Nhưng nàng lo lắng, lo lắng kéo dài càng lâu, ảnh hưởng của Chu Yếm đối với Cố Phù Du càng lớn. Nàng muốn tốc chiến tốc thắng.

Thanh Triết ngưng tụ linh lực, linh kiếm tràn ngập linh quang, giống như lôi đình, toàn bộ sơn động ù ù vang vọng, ánh chớp như mạng nhện, lan rộng khắp bốn phương tám hướng, hắn muốn súc lực, một đòn toàn lực, tạo cơ hội cho Chung Mị Sơ.

Nhìn đúng động tác của Chu Yếm, Thanh Triết quát lạnh một tiếng, ánh chớp tăng vọt, tiếng sấm đánh vang, Chu Yếm hóa thành từ dung nham bị xuyên một cái lỗ lớn, khó bảo toàn thân hình, Chu Yếm bị lôi quang đánh trúng, dường như bị tê liệt.

Chung Mị Sơ biết điều này không thể hạn chế nó quá lâu, sau đòn đánh của Thanh Triết, nàng đảo ngược Ẩm Hận, Ẩm Hận tương ứng với pháp thuật mà nàng am hiểu, tăng cường cho nó, băng sương từ dưới kiếm tràn ra, đóng băng Chu Yếm, đóng băng núi đá, ngay cả dung nham cũng bị hàn băng dày đặc bao trùm.

Chung Mị Sơ phi thân đến đỉnh đầu của Chu Yếm, vuốt ve thân kiếm Ẩm Hận, nhắm mắt lại, thu lại không muốn và đưa nó ra ngoài của mình, nàng thay mắt trận, lúc thành công, trận pháp lập tức đổi mới hoàn toàn, tựa như tượng đồng mạ vàng, liên kết giữa các trận pháp càng thêm chặt chẽ.

Thay mắt trận, sửa chữa Liên Hoàn Trận, Liên Hoàn Trận so với khi thiết lập thì còn thêm hoành tráng và cường thế hơn, trong lòng Thanh Triết vì năng lực của Cố Phù Du mà thán phục một phen.

Phong trận giống như đóng cửa gài khóa, rất nhiều trận pháp phong trận có pháp tử giống nhau như đúc, Chung Mị Sơ không quen thuộc trận pháp, cũng biết được phong trận.

Chung Mị Sơ bấm pháp quyết trong tay, chỉ đợi phong trận. Thanh Triết nhìn thoáng qua Chu Yếm, vẫn còn đóng băng ở bên trong, thời gian dư dả, hóa thành một đạo thanh khí, bay ra khỏi sơn động.

Liên Hoàn Trận dần dần phong bế, nhưng lại truyền đến một tiếng động không hài hòa.

Tiếng răng rắc vang lên, hàn băng dưới chân nứt ra một vết nứt.

Chung Mị Sơ thấy Chu Yếm tránh thoát khỏi lớp băng, nhưng mà Liên Hoàn Trận còn chưa phong tỏa xong, không thể lách mình tránh né, chỉ có thể gấp gáp triệu ra Canh Thần, một tay phong trận, một tay ngự kiếm, lấy công làm thủ.

Kiếm thế bàng bạc, như sao băng rơi xuống đất.

Chu Yếm đoán được nếu để cho Chung Mị Sơ thực hiện xong, nó lại phải ở chỗ này phong ấn hơn ngàn ngàn vạn vạn năm, cho nên được ăn cả ngã về không, không hề tránh né.

Nếu là linh thú bình thường, chịu chiêu kiếm này, không nói lập tức mất mạng, chỉ nói bàn tay kia sợ là không còn miếng thịt.

Kiếm khí xuyên qua bàn tay bằng thịt của Chu Yếm, mang theo một tầng sương máu, để lại miệng vết thương, có điều miệng vết thương chỉ to bằng miệng chén.

Bàn tay bằng thịt của Chu Yếm thẳng tiến không lùi, thế không thể đỡ.

Cách Chung Mị Sơ chỉ mấy bước, thoáng qua đã đến. Liên Hoàn Trận đã sắp phong bế hoàn toàn, trong khoảnh khắc.

Chính là lúc sống còn này, thời khắc đại sự thành bại. Ẩm Hận triển khai phòng ngự trận pháp, bảo vệ Chung Mị Sơ, móng vuốt sắc nhọn của Chu Yếm đánh thẳng vào Chung Mị Sơ, ầm ầm một tiếng, một bóng người bị đánh đập vào vách núi, toàn bộ vách núi bị lõm vào trong.

Chu Yểm ngẩng đầu, Ẩm Hận treo trên đỉnh đầu, ánh sáng tuy yếu, nhưng lại kéo dài không dứt, vĩnh viễn không bao giờ tắt. Liên Hoàn Trận ở thời khắc cuối cùng, đã phong tỏa xong, lại là vạn vạn năm không thể thấy mặt trời. Chu Yếm thê lương thét dài, kể lên oán hận, phẫn nộ, tuyệt vọng vô tận.

Chung Mị Sơ từ chỗ lõm vào rơi xuống, ngã quỳ trên đất, ôm bụng, máu thấm đẫm y phục. Nàng nhăn mày, tiếng kêu rên tràn ra từ trong mũi. Nếu không phải thời khắc cuối cùng, trận pháp của Ẩm Hận trì hoãn một chút, thì không chỉ là chút tổn thương này.

Chu Yếm nghiêng đầu, đang nhìn về phía Chung Mị Sơ, dường như không khí cũng bắt đầu xao động, hàn băng đã bị sức nóng làm cho tan chảy. Chu Yếm lại ra tay, càng điên cuồng hơn so với trước đó, nó muốn bắt lấy Bạch Long ngăn cản đường sống của nó cho hả giận.

Phong Tuế mang theo Cố Phù Du ra sau hắc sơn, Cố Phù Du tâm tình kích động, hôn mê bất tỉnh.

Phong Tuế nói với Thanh Mạn đầu đuôi câu chuyện. Thanh Mạn vừa chữa thương cho Cố Phù Du, vừa ghét bỏ nói: "Vô dụng."

Thật lâu không thấy Cố Phù Du tỉnh lại, bên trong hắc sơn lại động lợi hại, Thanh Mạn nhìn núi hồi lâu, quay đầu lại thấy Cố Phù Du chưa có động tĩnh, tức giận lấy pháp trượng gõ đầu Cố Phù Du: "Còn chưa tỉnh!"

Cố Phù Du vẫn chưa chịu ngoại thương gì, trước tiên chịu ảnh hưởng của Chu Yếm, sau đó bị Thanh Triết mạnh mẽ vào Thiên Cung, tổn thương không ở trên người, mà ở tinh thần, điều Thanh Mạn có thể làm chỉ là chải chuốt lại linh lực, cho chút đan dược minh tâm tĩnh thần, kế tiếp phải xem ý chí của chính Cố Phù Du.

Nói đến ý chí này, chịu đại nạn, thân thể bị hủy, một sợi cô hồn, mượn xác sống lại, giãy giụa trong thù hận, trải qua chiến trường gió tanh mưa máu, kiên trì đến bây giờ vẫn chưa có đánh mất bản thân, cũng thật sự không dễ dàng.

Hắc sơn lại chấn động, Phong Tuế kêu lên: "Là Thanh Triết tiền bối."

Thanh Mạn quay đầu nhìn lại, một đạo thanh khí bay ra, hóa hình trước mặt hai người, chính là Thanh Triết. Thanh Triết không kịp nói chuyện với nàng, đã nhìn về phía ngọn núi, thì ra vết nứt kia, đang dần dần khép lại.

Mãi đến khi nhìn không thấy, Thanh Triết như trút được gánh nặng.

Xong rồi.

Cố Phù Du đột nhiên ngồi dậy, gọi: "Chung Mị Sơ!"

Bên tai nàng đầy mồ hôi lạnh, hoảng sợ không thôi, hiển nhiên vừa thoát ra khỏi ác mộng, nhưng còn chưa nhận rõ giờ phút này là mơ hay là thực.

Nàng nhìn ba người Thanh Mạn, hậu tri hậu giác, vội vàng đứng dậy, quá gấp, lảo đảo một bước.

Thanh Mạn nói: "Đúng lúc, bên trong phong trận, ngươi triệu hoán nàng đi ra đi." Mặc dù là thời điểm như vầy, giọng nói của Thanh Mạn vẫn không nhanh không chậm, lộ ra một cổ tản mạn.

"A, đúng." Cố Phù Du người còn chút hoảng hốt: "Triệu hoán nàng."

Trận pháp quen thuộc tới tâm, mặc dù mất tập trung, nàng cũng có thể kết ra Triệu Hoán Trận, nhưng trận thành thật lâu, cũng không có phản ứng, không có ai đi ra, nhìn lên bầu trời, cũng không có bóng dáng của Bạch Long.

Trái tim Cố Phù Du nhói lên một cái, như thể đột nhiên rơi vào hồ nước lạnh, những suy nghĩ vẫn còn đang trôi dạt, lập tức trở lại với nhau. Nàng nhìn linh quang của Triệu Hoán Trận đang dần dần ảm đạm, thấp giọng lẩm bẩm: "Chung Mị Sơ..."

Thanh Mạn và Thanh Triết dường như cũng không ngờ được điều này, Phong Tuế nói: "Sư tôn, có phải là xảy ra sự cố chỗ nào không, lại thử một lần nữa."

Cố Phù Du gật đầu, đúng, hẳn là làm sai ở đâu đó, nếu không tại sao lại không có ai, hai lần trước vẫy một cái là ra.

Nhất định là sai ở đâu đó.

Nàng không để ý đến những chi tiết nhỏ đó, chú trọng lại chú trọng, chỉ sợ bỏ sót một cái, thì sẽ bỏ lỡ kết quả mình mong muốn, lần này ngay cả tên cũng gọi ra: "Nam Chúc Quân." Đã lâu chưa từng gọi Chung Mị Sơ như vậy.

Lúc này, từng giây từng phút, dường như dài vô cùng.

Đợi đến khi thời gian trôi qua, trong lòng lại nghĩ rằng có lẽ thời gian chưa tới, chờ thêm một chút nữa, cũng không muốn tiếp thu kết quả người không đi ra.

Thật sự không được, thay một cái tên, gọi: "Chung Mị Sơ."

Tiếp tục thử, tiếp tục chờ.

Không có ai đi ra.

Khủng hoảng dần dần chồng chất, nàng gọi hết mọi cái tên ra: "Chung sư tỷ, Chung Mị Sơ, Nam Chúc Quân, bệ hạ, Yến Thanh..."

Cho đến khi linh quang tiêu tan, không có ai đáp lại nàng.

Trong lòng Thanh Mạn và Thanh Triết đã có thể đoán được, không có đáp lại Triệu Hoán Trận, đơn giản có hai kết quả, một là linh thú triệu hoán đã chết, hoặc là vốn không thể triệu hồi ra. Cho dù là cái nào, nói ra, nhất định sẽ khiến người trước mặt tan vỡ, nếu như không nói, người này sớm muộn gì cũng tan vỡ. Khó giải.

Sao lại là kết quả như vậy.

Hai vị đại năng, không thể giúp được gì cả, nhìn Cố Phù Du nước mắt đầm đìa, tựa như nhìn thấy Thanh Quân của nhiều năm trước, hổ thẹn, thẩn thờ, khẽ thở dài, không có ai nghe thấy.

Cố Phù Du cắt lòng bàn tay, thêm vào máu của mình, mở Triệu Hoán Trận lần thứ ba, thêm máu vào không tăng cường được bao nhiêu tác dụng, chỉ là trong lòng nàng nghĩ, trong máu chứa linh lực, thêm nhiều linh lực một chút, nói không chừng có thể được.

Nàng gọi: "Chung Mị Sơ."

Nàng cúi thấp đầu, cũng không ngẩng lên, không dám nhìn kết quả, lại muốn biết kết quả, thời gian trôi qua vẫn chưa thấy bóng người.

Không thể đối mặt với sự thật rằng Chung Mị Sơ không ra được, đầu tiên là một mảnh mờ mịt, nàng vẫn chưa nghĩ tới sẽ vĩnh viễn xa cách Chung Mị Sơ, trong lòng cảm thấy coi như vĩnh viễn xa cách, cũng nên là mình đi trước, sau đó là hoang mang hoảng sợ, cho đến tuyệt vọng, chỉ cần suy nghĩ, cũng giống như đập nát trái tim.

Nàng không chịu nổi, khẩn cầu, khóc lóc kể lể, oan ức hô to: "Chung Mị Sơ!!"

Âm thanh truyền đi xa, dường như vang vọng cả bầu trời.

Không biết là nước mắt, hay là trời mưa, chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống gương mặt nàng.

Lại thêm một giọt, lần này, Cố Phù Du xác nhận là trời mưa, mặc dù lệ nóng đang đọng lại ở trong hốc mắt nàng. Là trời mưa.

Nàng ngửi thấy mùi máu tanh, nước mưa nhỏ lên tay, ngẩng đầu nhìn lên, thế nhưng hoài nghi mắt mình xảy ra vấn đề, chưa từng có mưa máu.

Nàng lại ngẩng đầu nhìn lên, mưa từng giọt tí tách tí tách rơi xuống, một cơn mưa máu, mùi máu tươi gay mũi.

Ngay cả mây mù cũng bị nhuộm đỏ.

Đôi mắt Cố Phù Du đột nhiên mở to, định bò dậy, nhưng lại không thể đứng lên, chống người trên đất, loạng choạng lao ra ngoài, tiếp được người rơi xuống.

Cố Phù Du đã có chút quên khi đến đây Chung Mị Sơ mặc xiêm y gì, nhưng nàng biết không phải là màu đỏ.

Cố Phù Du thật cẩn thận lau mặt nàng, muốn nói điều gì đó, cổ họng nghẹn lại, đôi mắt cay cay, lại không nhịn được, nước mắt trực tiếp rơi xuống.

Không phải Thanh Quân đang khóc, là nàng đang khóc, không phải vì Đế Ất, là vì Chung Mị Sơ.

Cuối cùng nàng đã có thể mở miệng, tựa mặt mình vào trán nàng, khàn giọng nói: "Đừng sợ, ngươi ra ngoài rồi."

Trong thâm tâm nàng biết, lời này cũng không phải đang an ủi Chung Mị Sơ, là đang an ủi chính mình, cho thân thể không ngừng run rẩy của mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Ta, Thái Dương Khuẩn, không có cảm tình.

HE.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play