Ra Tiên Lạc chính là Lăng Hoa, nơi giao giới giữa hai châu Trung Nam.
Cố Phù Du muốn trực tiếp trở về Tam Thập Tam Trọng Thiên. Chung Mị Sơ là Long Vương, thân có việc quan trọng, không thể ở bên ngoài thời gian dài, nhưng tình huống của Cố Phù Du hơi có chuyển biến tốt, hơn nữa...
Gương mặt Chung Mị Sơ không chút biến sắc, trong đầu lại không tự chủ được nhớ đến ngày đó ở trong linh động, dáng dấp Cố Phù Du nằm trên giường đá, hai gò má hàm xuân, hơi thở gấp gáp, trong mắt còn đọng một vũng thu thủy.
Các nàng thật vất vả thân mật chút.
Mặc dù biết thân mật này chỉ là kích động nhất thời trong sự yếu đuối thương tiếc, là Cố Phù Du nhất thời kích động, hai người ám muội đến mức tận cùng, giữa trái tim có một lớp màng mỏng, nhưng các nàng vẫn gần kề nhau hơn bất kỳ ai trên thế gian này.
Chung Mị Sơ muốn ở bên nàng ấy nhiều một chút, nhưng ở vị trí này của nàng, chức vụ Long Vương chưa dỡ xuống, Đế Tuấn không muốn trở lại vị trí Long Vương, Nghi Nhi còn nhỏ tuổi. Không cho phép nàng tùy hứng lâu dài.
Tuy là như vậy, Chung Mị Sơ kiêng kỵ Tam Tông có địch ý với Cố Phù Du, vẫn là trước tiên bảo vệ Cố Phù Du trở về Tam Thập Tam Trọng Thiên.
Cho đến khi ở bên dưới Tam Thập Tam Trọng Thiên, sắp phải chia xa, Cố Phù Du bỗng nhiên không nỡ lòng bỏ, ở cùng với Chung Mị Sơ, không có nhiều chuyện phiền lòng của Tu Tiên giới, thật quá thoải mái, giống như ngâm mình trong suối nước nóng, ấm áp muốn cuộn ngón chân.
Nàng vẫn ôm Nghi Nhi: "Nhớ phải nhớ ta." Thật ra nàng muốn giữ Nghi Nhi lại ở cùng mình, nhưng phát hiện ra bầu không khí khác thường ở Nam Châu, mấy tòa thành đi ngang qua đều mở ra phòng ngự trận pháp.
Nghi Nhi áp vào má nàng: "Một ngày ba lần." Nghi Nhi ngoan ngoãn, thực sự làm cho người ta thương nàng.
Chung Mị Sơ đứng một bên nhìn các nàng. Cố Phù Du thả Nghi Nhi xuống, vỗ vỗ vai nàng, để cho nàng trở lại bên cạnh Chung Mị Sơ.
Điều làm cho nàng ngoài ý muốn, A Phúc ngẩng đầu chậm rãi đi tới, đi đến bên cạnh nàng, nhìn nàng từ trên xuống dưới, từ góc độ của Cố Phù Du đến xem, tư thái của A Phúc tựa như Lang Vương, lạnh lùng, kiêu ngạo, cao quý, cách rất xa A Phúc đần độn trong ký ức.
A Phúc hơi cúi thấp đầu, ở một bên nhẹ nhàng cọ qua gương mặt Cố Phù Du, lông tơ mịn màng lướt qua, rất ngứa.
Đây là tin tức thân mật của A Phúc. Cố Phù Du sững sờ tại chỗ, trong lòng dâng lên chua xót khôn kể, một cách tự nhiên giơ tay xoa xoa cằm A Phúc, A Phúc lại nghiêng người sang, ngẩng đầu nhìn nơi khác.
Từ thành Vạn Thông gặp nó, đến bây giờ đã lâu như vậy, cũng từng kề vai chiến đấu, rốt cuộc đã thân cận với nó một chút.
A Phúc không còn chống cự nàng, nàng đã cảm thấy thỏa mãn, đúng như Chung Mị Sơ nói, nên từ từ đến.
A Phúc lùi lại. Chung Mị Sơ nắm tay Nghi Nhi, nói với Cố Phù Du: "Nếu Tam Tông có động tác, ngươi đề phòng một chút, nếu có chuyện không thể giải quyết, phải báo cho ta, đợi ta hết bận trong khoảng thời gian này, sẽ đến gặp ngươi."
Cố Phù Du mỉm cười nghe nàng dông dài. Nhìn Chung Mị Sơ "dìu già dắt trẻ", nhất thời cảm thấy tình cảnh này quen thuộc, suy nghĩ hồi lâu.
A, một gia đình bình thường đi khai thác mỏ trên núi, trước khi trượng phu lên đường, còn không phải là như thế này sao, thê tử nắm tay nữ nhi, ở trước cửa nhà dặn dò từng tiếng.
Sau đó lại cảm thấy loại suy nghĩ này thật hoang đường, nhưng đáy lòng lại vì loại suy nghĩ như thế này mà nhũn ra, trong nháy mắt như vậy, có một câu nói muốn thốt ra.
Chung Mị Sơ, ngươi gả cho ta đi.
Chưa thể mở miệng, lời này đã chết yểu ở trong bụng nàng.
Cõi đời này không có ai thân thiết với nàng hơn Chung Mị Sơ, các nàng thậm chí đã làm những chuyện tình nhân mới làm, nếu như lần sau Chung Mị Sơ muốn tìm hoan, nói vậy nàng vẫn sẽ nguyện ý hầu hạ, dục vọng trong một khắc xuân tiêu luôn cao hơn mọi thứ.
Nhưng mà sa vào trong rất nhiều suy nghĩ đó, sợ rằng lĩnh vực quan hệ chưa được khám phá, tuy chỉ là vấn đề của một câu nói, nhưng chính là không có cách nào nói ra mà không có bất kỳ sự đắn đo nào.
Có lẽ là chưa tới lúc. Có lẽ còn tồn tại quá nhiều biến cố, thái độ khác biệt giữa nàng và Chung Mị Sơ trong việc đối xử với người Tả gia, cơ thể không thuộc về mình này có thể cho nàng tồn tại bao lâu, cùng với ác danh lan ra khắp năm châu bốn biển, tất cả đều bịt kín miệng nàng.
Không biết vì sao, trong đầu hiện lên câu hỏi của lão tộc trưởng "Ngươi yêu nàng sao?"
Có lẽ, đêm trước bình minh là đen tối nhất, nàng và Chung Mị Sơ dựa vào quá gần, dựa vào thật chặt, thật khó có thể thấy rõ mình yêu nàng nhiều thế nào.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Nàng nhìn Chung Mị Sơ thật ra nhìn đến rõ ràng, lần đầu tương ngộ, đã nhận ra được Chung Mị Sơ có tình tố không giống. Bên cạnh nàng có Tư Miểu, so sánh tình cảm giữa hai người, rất dễ phát hiện cảm tình của Chung Mị Sơ đã vượt qua tình hữu nghị.
Nhìn lại chính mình thì lại mơ hồ hơn nhiều.
Cảm giác của nàng đối với Chung Mị Sơ xen lẫn quá nhiều tình cảm khác nhau, ỷ lại, bằng hữu tri kỷ, ánh sáng, yêu thích ấm áp, cần một nơi nghỉ ngơi, còn có rất nhiều áy náy, cho nên trái lại phủ một tầng sương mù lên cảm tình ban đầu, nhìn không rõ.
Chung Mị Sơ đã chuẩn bị đi rồi.
Cố Phù Du nói: "Nhớ phải nhớ ta."
Chung Mị Sơ xoay người lại, nhẹ giọng nói: "Một ngày ba lần."
Mặt mày Cố Phù Du giãn ra. Nàng muốn Chung Mị Sơ ở bên cạnh nàng cả đời, biết thế này là đủ rồi, cần gì phải đắn đo suy nghĩ nhiều như vậy chứ.
Trở về Ly Hận Thiên, đám người Trai tiên sinh đã sớm nhận được tin tức, chờ nàng, thấy nàng nguyên vẹn trở về, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Cố Phù Du cười nói: "Sao mà giống như là chưa từng gặp qua ta."
Trai tiên sinh đánh giá nàng một vòng, ngạc nhiên nói: "Ui, sao thấy ngươi không phải phong trần mệt mỏi, hình dung quyện bại, ngược lại là mặt đầy cảnh xuân, xuân phong đắc ý dị?"
Cố Phù Du đã có thể đoán được lời trêu tức ở phía sau của nàng, ngang ngược liếc nàng một cái: "Phong Tuế và Lão Thất đâu?" Những người chủ sự ở đây đều ở chỗ này, chỉ không thấy Phong Tuế và Lão Thất.
Trai tiên sinh oán giận nói: "Ngươi không biết bên trong Nam Châu truyền thật lợi hại, nói là đại năng Thanh Loan tộc ra tay, Bích Lạc Tông nhật nguyệt ảm đạm, bầu trời sụp đổ, biển cả chảy ngược, đánh tà ma như ngươi chạy trối chết, Cố Phù Du, bây giờ tên của ngươi chính là truyền khắp năm châu bốn biển."
Cố Phù Du đã sớm biết.
Trai tiên sinh nói: "Hổ tốt không thể đánh bại đàn sói, đã bảo ngươi mang theo chút nhân thủ. Thật sự đi một chuyến Hồng Môn Yến, hoàn toàn không có tin tức, làm cho mọi người ở Nam Châu lòng người hoảng sợ. Phong Tuế và Lão Thất lo lắng cho an nguy của ngươi, đã dẫn theo người lẻn vào ba châu kia tìm ngươi."
Cố Phù Du nói: "Không phải Long tộc đã sai người đến thông báo cho các ngươi ta đã bình yên đến Đông Hải sao, tại sao bọn họ còn dẫn người ra ngoài."
Trai tiên sinh nói: "Trước khi người của Long tộc đến, bọn họ đã đi ra ngoài, Tiêu Trung Đình truyền tin tức, bọn họ hẳn là sắp trở về rồi."
Ba ngày sau, Phong Tuế và Lão Thất mang người trở về Tam Thập Tam Trọng Thiên, Cố Phù Du đang định phái người đi tìm Đỗ Phán, tuy nói lần này để Đỗ Phán chạy, nhưng nếu đã lộ mặt, sẽ có dấu vết để tìm ra.
Ai ngờ người còn chưa có phái đi, hịch văn [1] của ba châu lên tiếng phê phán Cố Phù Du đã phát đến trước cửa nhà.
[1] Hịch văn: Bản tội trạng =))
Liệt kê ba tội trạng của nàng, thứ nhất, ác linh không siêu thoát, chiếm đoạt thân thể tiên hiền của Thanh Loan thánh tộc, thứ hai, lấy việc bảo vệ chính đạo làm cớ, kỳ thật là lấy việc công trả thù riêng, khiến thiên hạ loạn lạc, thứ ba, tu hú chiếm tổ, đức không xứng với vị, thao túng Nam Châu, sai khiến nô lệ tùy ý giẫm đạp lên Tiên Môn Bắc Châu, ỷ mạnh hiếp yếu.
Hai cái trước, lời lẽ bình thường. Nhưng thật ra điều cuối cùng này, cũng không biết là trò gian mới gì của ba châu.
Sứ giả Tam Tông phái đến vẫn còn ở đây, Cố Phù Du hỏi, mới biết là một Tiên Môn ở Bắc Châu bị diệt, chính là do một nhóm nô lệ gây ra.
Cố Phù Du nhíu mày, nhìn về phía Phong Tuế và Lão Thất. Lão Thất vội nói: "Chúng ta quả thật tiến vào Bắc Châu, bởi vì có tin tức truyền đến đại nhân và bệ hạ hiện thân ở Bắc Châu, chỉ là chúng ta đến muộn, đại nhân và bệ hạ đã không thấy tung tích, sau đó Tiêu đại nhân truyền tin, nói rằng đại nhân đã đến Đông Hải, mặc dù chúng ta khởi hành trở về nhưng vẫn chưa động thủ với người của Bắc Châu."
Phong Tuế nói: "Cũng không tính không động thủ, khi rời Bắc Châu, gặp phải tu sĩ Khiển Vân Tông, chính là dựa theo tội danh bất lương, muốn bắt chúng ta về thẩm vấn, ta và Thất lão đệ không theo, so qua hai chiêu với bọn họ, ngoài ra, không có làm càn."
Đại sứ phát ra một tiếng hừ khinh thường từ trong mũi, thứ nhất là xem thường nô lệ, thứ hai là không tán thành với lời của bọn họ: "Lời bào chữa, tất nhiên là các ngươi muốn nói như thế nào thì nói như thế nấy. Nếu như các ngươi vô tội, tất nhiên là trong sạch, cùng người của Khiển Vân Tông trở về, đen là đen trắng là trắng, chưa từng làm, sau khi bọn họ điều tra rõ, đương nhiên sẽ trả lại trong sạch cho các ngươi. Các ngươi chống cự thẩm vấn, động thủ với tu sĩ của chúng ta, tất nhiên là trong lòng có quỷ."
Gương mặt Lão Thất đỏ bừng. Phong Tuế nổi giận: "Chúng ta chỉ nghe sư tôn phân phó, ngươi cho rằng các ngươi là ai, muốn bắt thì bắt."
Cố Phù Du thái độ lười nhác: "Các ngươi đây là đã nhận định hung thủ là ta mà."
Quan niệm nô lệ kém hơn người một bậc đã cắm rễ trong xương, phần lớn là như thế, đại sứ này con mắt không nhìn Phong Tuế và Lão Thất, chỉ nhìn lại Cố Phù Du nói: "May mắn còn có tu sĩ còn sống, nói rõ là một nhóm nô lệ gây ra. Cố cô nương, ngoại trừ ngươi, ai có thể có nhiều nô lệ trong tay như vậy." Phân biệt nô lệ vô cùng đơn giản, khế ước nô lệ giống như khế ước linh thú, sẽ lấy hình thức đồ đằng xuất hiện sau lưng, hoa văn lan tràn toàn bộ phần lưng, như bụi gai đỏ như máu, có một không hai, là tượng trưng của sự sỉ nhục, liếc mắt là có thể nhận ra. Không có cách giả tạo.
Cố Phù Du chiếm đoạt nô lệ của Tả gia, có ngàn vạn nô lệ trong tay. Chỉ cần điều động đoàn người nô lệ, mọi người sẽ theo bản năng nghĩ đến là Cố Phù Du.
"Hơn nữa khoảng thời gian này Cố cô nương từng tới Bắc Châu, một nhóm nô lệ lớn như thế lại đúng lúc đi qua Bắc Châu, cũng quá mức trùng hợp." Đại sứ vẫn còn có một điều chưa nói, đó là Tiên Tông phát hiện ra tung tích của Cố Phù Du, khi muốn báo lên tông môn thì bị Cố Phù Du phát hiện, hai bên xung đột, Cố Phù Du thẹn quá thành giận, trực tiếp diệt cả nhà người khác.
Người của ba châu đều cảm thấy ý tưởng này vô cùng có khả năng, chỉ vì Cố Phù Du phá hủy Tả gia, cách tiêu diệt cả nhà Tả gia đã làm cho rất nhiều người có ấn tượng là thủ đoạn tàn nhẫn, không chút lưu tình.
Trai tiên sinh đúng lúc phản lời, cười nói: "Đây không phải là Tam Tông các ngươi nhiệt tình đãi khách, mời người ta đến Bắc Châu sao, thịnh tình khó chối từ, người của chúng ta chỉ là đi qua tiếp người thôi." Kỳ thật là ép người đến Bắc Châu, thủ hạ bất đắc dĩ đi tìm Cố Phù Du.
Cố Phù Du hơi nâng cằm, nói: "Rất nhiều nô lệ không chỉ ta có, trong tay Đỗ Phán cũng có, hoặc là có ai âm thầm trữ hàng nô lệ của Tả gia, cũng nói không chừng."
Đại sứ nói: "Đỗ Phán và Bắc Châu không thù không oán, chạy đến Bắc Châu hại người, trừ khi là hắn điên rồi."
Cố Phù Du cười như không cười: "Ý của ngươi là ta với Bắc Châu có thù có oán, cho nên hạ độc thủ như vậy."
Đại sứ thấy lời đã đến nước này: "Chuyện của thành Tiêu Dao năm đó, Tam Tông không có ra tay tương trợ, nhưng mà Tam Tông có chỗ khó xử của Tam Tông, Cố cô nương trong lòng có oán, là chuyện đương nhiên. Nhưng không nên làm thủ đoạn xấu xa, tàn sát tính mạng người vô tội."
Cố Phù Du vui khôn tả, cười to lên. Quả nhiên, Bích Lạc Tông vốn kiêng kỵ nàng là Cố Phù Du, có tật giật mình, sợ nàng trả thù, đối phó bọn họ giống như đối phó Tả gia, khi nàng và Chung Mị Sơ rơi xuống Bắc Châu, lập tức phát ra lệnh truy nã, có lẽ là muốn tiên hạ thủ vi cường. Cũng coi như không nể mặt mũi.
Bây giờ xảy ra chuyện này, bọn họ càng thêm tin tưởng, nàng là vì báo thù mà đến, nên càng không chấp nhận được, không cho nàng cơ hội thở dốc.
Tông chủ Bắc Châu, Niên Hoa, nàng đã gặp hai lần, chỉ cảm thấy là người thanh liêm, bộ mặt đi cùng năm tháng, không để ý tới thế tục, lần này cũng tham dự trong đó, e rằng cũng là vì chuyện Tiên Môn Bắc Châu bị diệt mà tức giận.
Cố Phù Du cân nhắc qua kết cục của Tiên Môn kia có bao nhiêu khốc liệt, có thảm hơn thành Tiêu Dao không, quả nhiên không đốt lửa ở trong lòng mình, cũng không biết đau lòng sốt ruột.
Cố Phù Du cười to, đại sứ cho rằng là khiêu khích, tức giận nói: "Cố cô nương, nếu như không cho Tam Tông một câu trả lời, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua, Cố cô nương tự giải quyết cho tốt."
Đại sứ phất tay áo bỏ đi.
Trai tiên sinh nói: "Cứ để hắn đi như vậy à?"
Cố Phù Du nói: "Giữ hắn lại uống trà ha gì?"
"Chuyện Tiên Môn bị diệt chưa giải thích rõ ràng."
"Bọn họ kiêng kỵ ta, đây chỉ là lý do, không có chuyện này, cũng sẽ có chuyện khác."
Phong Tuế cau mày: "Chỉ là không biết chuyện này đến tột cùng là ai làm."
Cố Phù Du lạnh nhạt nói: "Đỗ Phán." Giọng điệu khẳng định, tuy không có căn cứ, nhưng có trực giác.
Nói đến cũng không phải là không hề có căn cứ, làm cho nàng và ba châu đánh nhau, sói và hổ cắn xé, có lợi cho Đỗ Phán nhất. "Mượn đao giết người, là thủ đoạn người Tả gia quen dùng."
Phong Tuế hỏi: "Tại sao sư tôn không giải thích rõ ràng với người kia?" Cũng không phải sợ ba châu, chỉ là cảm giác bị người khác giội một thân nước bẩn thực sự không dễ chịu.
"Không có chứng cứ, nói cũng sẽ không tin, hơn nữa ta nhìn qua càng giống kẻ ác hơn Đỗ Phán."
"Cũng không thể vô duyên vô cớ chịu oan ức."
Mọi người căm giận. Cố Phù Du không nghe vào trong tai, nàng đột nhiên thông suốt.
Mượn đao giết người, đúng vậy, mượn đao giết người.
"Tiêu Trung Đình đâu?"
"Tiêu đại nhân ở Tiêu thành."
"Bảo hắn mang những người chưởng sự của các đại thế gia đến đây, ta có chuyện muốn thương lượng."
"Vâng."
Nàng đột nhiên nghĩ kỹ, quyết định, nên xử trí những người còn lại của Tả gia như thế nào.