Biến cố đột nhiên lên cao, mọi người đều nâng cao tinh thần, tuy không có dấu hiệu muốn động thủ, nhưng cũng căng chặt cơ thể, đề phòng.
Chung Mị Sơ đảo mắt qua. Đang ở doanh trại của địch, tông chủ tam đại Tiên Tông đều có mặt, nếu chỉ là những người này, nàng và Cố Phù Du có thể bình yên rời đi.
Bây giờ phiền phức nhất chính là Thanh Loan đang giận dữ trước mặt này, tu sĩ Đại Thừa kỳ, nàng và Cố Phù Du liên thủ cũng không chắc có thể thắng. Huống chi Cửu Diệu thái độ không rõ, Đỗ Phán ở phía sau dòm ngó.
Chung Mị Sơ nghĩ thầm, mấu chốt của vấn đề này là ở trên người Thanh Quân, Thanh Loan là oán giận khi cơ thể của Thanh Quân bị chiếm, việc này chỉ Thanh Quân có thể đi ra hóa giải.
Chung Mị Sơ nói với Cố Phù Du: "Thanh Quân."
Cố Phù Du nghe thấy tiếng gọi nghiêng đầu, kỳ quái nhìn Chung Mị Sơ.
Chung Mị Sơ đang gọi nàng? Người này gọi nàng là Thanh Quân hồi nào?
Chung Mị Sơ nói: "Đi ra."
Vẻ mặt của Cố Phù Du từ kinh ngạc trở nên đăm chiêu, lẳng lặng nhìn Chung Mị Sơ.
Một lúc sau, Cố Phù Du không có thay đổi.
Chung Mị Sơ có thể dễ dàng phân biệt Cố Phù Du và Thanh Quân. Thanh Quân chưa tỉnh.
Nàng nhớ lại, hai lần trước Thanh Quân dường như đều thừa dịp Cố Phù Du ngủ thì mới tỉnh lại.
Chung Mị Sơ lại quan sát sắc mặt Cố Phù Du. Vô cùng tinh thần.
Có nên vì đánh thức Thanh Quân mà đánh Cố Phù Du ngất đi không. Rồi cũng không biết cách này có được hay không, nếu đến lúc đó Thanh Quân vẫn không tỉnh, các nàng càng thêm bị động.
Thanh Triết đã cầm linh kiếm trong tay. Chung Mị Sơ cầm Canh Thần, tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: "Tiền bối, bớt giận."
Ánh mắt Thanh Triết vẫn luôn khóa trên người Thanh Quân, gần như muốn phun lửa, lúc này mới nhìn đến Chung Mị Sơ.
Chung Mị Sơ nói: "Trong đó có chút hiểu lầm, xin cho chúng ta giải thích."
"Giải thích?"
"Phải." Chung Mị Sơ thấy, lúc này tốt nhất không nên có chút giấu giếm, nói: "Chuyện bị chiếm dụng cơ thể, Thanh Quân tiền bối đã biết, cũng đồng ý." Mi tâm Cố Phù Du khẽ nhúc nhích.
Thanh Triết tức giận nói: "Lời vu khống dối trá!"
"Nàng ngủ say hơn vạn năm, ý thức sớm đã tiêu tan, làm sao nói chuyện 'biết được' và 'đồng ý'." Cho dù có thể tỉnh lại, nàng cũng sẽ không nguyện ý tỉnh lại.
Trong lòng Thanh Triết rõ ràng nàng sẽ không tỉnh lại, chỉ là ôm một tia hy vọng, cho nên lúc nhìn thấy Thanh Quân không phải Thanh Quân mới có thể oán giận như vậy, không thể kiềm chế.
Thanh Triết mím môi, chĩa kiếm vào Cố Phù Du: "Nàng là tộc trưởng Thanh Loan tộc chúng ta, địa vị tôn vinh cao quý, nàng dùng thân mình để áp trận phong tà. Sao các ngươi dám nhúng chàm cơ thể nàng, đồ vô liêm sỉ!"
Thanh Triết ba thước thanh sương vẩy một cái, một cái vẩy tay đã nhìn ra được là ngoại tu, chỉ trong một hơi thở, thân hình biến mất ngay tại chỗ, không trung giống như bị một bức tường vô hình ép xuống thật nhanh, làm người hô hấp khó khăn.
Ánh mắt Chung Mị Sơ ngưng lại, kéo Canh Thần, ngăn cản chiêu kiếm này.
Nhưng mà còn chưa tiếp xúc, Chung Mị Sơ đã phát hiện dị thường. Kiếm của Thanh Triết nhanh hơn so với mắt thường. Trong mắt lưỡi kiếm chỉ cách một thước, kỳ thật đã đến trước mặt.
Chung Mị Sơ nhanh chóng xoay mũi kiếm, sử dụng thân kiếm chống lại mũi kiếm của Thanh Triết, một kiếm của Thanh Triết bị nhấc lên, trước đó đâm vào cổ họng Chung Mị Sơ, bây giờ mũi kiếm lại chếch qua sườn mặt của Chung Mị Sơ.
Kiếm khí vẫn đánh tới gò má Chung Mị Sơ, làm vảy rồng của nàng hiện lên. Nguy hiểm vô cùng, nếu không phải trực giác Long tộc dị thường, Chung Mị Sơ chậm một chút, chiêu kiếm đó đã có thể làm nàng trọng thương.
Thanh Triết vừa thấy vảy rồng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Bạch Long..."
"Tuy rằng..." Thanh Triết hít sâu một hơi, như đang đè nén cái gì: "Dây dưa với các ngươi, rốt cuộc không có chuyện gì tốt!"
Thanh Triết xuống tay càng nặng, Chung Mị Sơ va vào trên cột tường văn, cau mày rên lên một tiếng, không kịp thở dốc, Thanh Triết lại đến một chiêu kiếm, cột tường vân sau lưng Chung Mị Sơ xuất hiện vết nứt.
Dù là ai đến xem, Chung Mị Sơ đều rơi xuống hạ phong.
Chợt nghe thấy một tiếng hét chói tai: "Lão già chết tiệt!"
Bằng lời này, Thanh Triết đương nhiên không biết là đang gọi hắn, nhưng đây là giọng nói của Thanh Quân, hắn quay đầu lại nhìn, sắc mặt thay đổi.
Cố Phù Du đặt Ẩm Hận nằm ngang giữa cổ, khẽ nâng cằm, đôi mắt đỏ liếc hắn, mỉm cười kiêu ngạo: "Ngươi đụng nàng thử xem."
Thanh Triết thấy nàng dùng cơ thể Thanh Quân uy hiếp, thật lâu mới thốt ra một chữ từ trong hàm răng: "Ngươi..." Có thể thấy được hắn đang kiềm chế cơn giận.
Gương mặt biến sắc cũng không chỉ một mình Thanh Triết. Chung Mị Sơ quát lạnh: "Cố Phù Du!"
Thanh âm của Chung Mị Sơ quá mức nghiêm nghị, nhìn chằm chằm bằng một đôi đồng tử màu vàng, con ngươi thành hình thoi, sắc mặt dọa người.
Cho nên một tiếng này, làm Cố Phù Du sợ tới mức giật mình.
Cố Phù Du: "..." Ta chỉ dọa hắn một chút, ngươi làm gì đáng sợ như thế.
Một tiếng này là Chung Mị Sơ nói ra dưới tình thế cấp bách, cảnh tượng giống như trong ác mộng làm cho nàng thất thố, gọi ra tên Cố Phù Du.
Ba vị tông chủ nghe được cái tên này, sợ hãi cả kinh, không thể tin được. Lý Minh Tịnh nhìn thoáng qua Thanh Quân, phía sau toát ra mồ hôi lạnh, hắn hỏi Chung Mị Sơ: "Bệ hạ, ngươi gọi nàng là gì!?
Cố Phù Du thấy thân phận đã bại lộ, chuyện đến nước này, giấu hay không giấu nàng đều không thèm để ý, trực tiếp thừa nhận, quay người lại, cười tủm tỉm thi lễ với ba người: "Các vị quá dễ quên rồi. Bảy trăm năm trước, Cố Phù Du ta dù sao cũng 'tiếng tăm lẫy lừng', chẳng lẽ người chết tên tiêu?" Làm vẻ nghi hoặc.
Lý Minh Tịnh sững sờ nói: "Thảo nào, thảo nào..." Hít vào một hơi.
Đỗ Phán lùi lại hai bước. Đôi mắt đỏ như máu của Cố Phù Du nhìn nghiêng sang, cười lạnh nói: "Nếu đã biết thân phận của ta, ngươi nên biết ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi, ngươi còn muốn chạy đi đâu."
Trên thân kiếm Ẩm Hận nổi lên những luồng ánh sáng màu xanh, Cố Phù Du công tới Đỗ Phán, lại vừa cười nói: "Lão già chết tiệt, là ta chiếm cơ thể Thanh Quân, ngươi không phục, ta cũng chiếm cơ thể của nàng, có bản lĩnh thì ngươi đến đuổi ta ra ngoài. Nếu không, ngươi cũng chỉ có thể đồng thời phá hủy tà ma này cùng cơ thể của nàng."
Lưỡi đao gió nhìn không thấu sờ không được, chém đến tứ chi của Đỗ Phán, lúc chạm vào Đỗ Phán, tứ chi của Đỗ Phán vặn vẹo theo một góc độ cực quỷ dị.
Đỗ Phán kia là con rối, tựa như rất nhiều con rối rơi xuống từ trên người Đỗ Phán, rơi xuống đất lập tức hóa thành người.
Cố Phù Du liếc mắt cười lạnh, Ẩm Hận đã lặng yên không tiếng động triển khai trận pháp, trận pháp mở ra dưới chân nàng, sóng âm lấy nàng làm trung tâm đánh tới bốn phía, âm thanh sắc bén đến chói tai lọt vào trong tai, giống như cầm dùi chọc thủng màng nhĩ.
Cố Phù Du đảo mắt, thấy một người trong đó hai tai đang chảy máu. Con rối hình người không bị âm thanh ảnh hưởng, chỉ có con người bằng xương bằng thịt mới bị âm thanh ảnh hưởng.
Cố Phù Du bước ra một bước, lại là một trận pháp khác mở ra, gạch trắng như bạch ngọc dưới chân bỗng nhiên hóa thành nước vàng. Đỗ Phán hóa thành đoàn khói đen bay lên không trung, mấy dòng nước vàng phóng lên trời, đánh tới phía hắn.
"Ta phải đúc ngươi thành tượng vàng, quỳ gối trước mộ phần Cố gia ta ngàn ngàn vạn vạn năm!"
Những con rối này lao tới ngăn cản dòng nước vàng.
Cố Phù Du lại đạp xuống phía trước một bước, cuồng phong cuốn cát đá, con rối hình người bị xé nhỏ vụn. Thiên địa trở tối, trong ánh sáng ảm đạm này, phảng phất như đôi mắt đỏ đó đang tỏa sáng, giống như dã thú, lạnh lùng nhìn thẳng con mồi.
Sắc mặt Thanh Triết tái xanh. Lời của Cố Phù Du đã hoàn toàn chọc giận hắn, nàng luôn luôn hiểu làm sao khiêu khích người khác nhất. Nàng biết Thanh Triết rất trân trọng cơ thể của Thanh Quân.
Thanh Triết bỏ lại Chung Mị Sơ, đi về phía Cố Phù Du.
Cố Phù Du chính là muốn như vậy.
Thanh Triết lơ lửng giữa trời, điện quang màu xanh lượn quanh người hắn lấp lóe, con ngươi màu xanh biếc của hắn dường như cũng bởi vì điện quang tràn đầy mà trở nên trắng như tuyết.
Mây đen bao phủ bầu trời, sấm sét cuồn cuộn, giống như điềm báo khi Độ Kiếp.
Hắn chỉ tay lên trời, bầu trời sáng đến mức tận cùng, thật giống như đột nhiên từ đêm tối đến bình minh, một đạo lôi đình màu xanh to bằng vòng eo người thoáng chốc bổ xuống.
Răng rắc một tiếng, thế gian này như một tấm gương, âm thanh đó nháy mắt đập vỡ nó.
Cố Phù Du thiếu một chút nữa đã bắt được Đỗ Phán, lôi đình này đột nhiên giáng xuống, nàng miễn cưỡng tránh được, phòng ngự trận pháp trên bầu trời của Bích Lạc Tông đã nát, lôi đình bị đánh tan vẫn gần như phá hủy một nửa bậc thang bên cạnh nàng.
Cố Phù Du líu lưỡi, không khỏi mắng thầm một tiếng.
Người tu tiên sợ lôi đình nhất, huống chi là loại như nàng, hoặc đúng như bọn họ nói, loại tà ma này, càng sợ lôi đình.
Thanh Loan này lại là lôi linh căn, Đại Thừa kỳ triệu lôi, có ngang lôi kiếp Đại Thừa kỳ hay không.
Cố Phù Du xoay người nhìn Thanh Triết, Thanh Triết chỉ trời, lẫm liệt uy nghiêm, giống như tiên nhân hóa thân. Trên trời điện quang lóng lánh, còn lâu mới xong.
Khi Chung Mị Sơ thấy Thanh Triết lơ lửng giữa trời, đã nhìn ra hắn là lôi linh căn, trong lòng đột nhiên căng thẳng, vừa muốn động thủ, tay đã bị ai đó bắt lấy.
Nghiêng đầu nhìn, là Cửu Diệu.
Chung Mị Sơ nói: "Cửu Diệu, đừng ngăn cản ta, ta không muốn đánh nhau với ngươi."
Cửu Diệu nghiêm giọng nói: "Mị Sơ, chuyện liên quan đến tộc của ta, ta thân là tộc trưởng một tộc, cần phải có lời giải thích."
Chung Mị Sơ nói: "Chuyện này không hoàn toàn là lỗi của nàng, mà ta không nói dối, Thanh Quân tiền bối đã đồng ý đưa thân thể này cho nàng. Ngươi muốn biết gì, ta đều nói cho ngươi, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ."
Cửu Diệu nhìn nàng chằm chằm một hồi, trầm giọng nói: "Lấy việc ngươi để ý lời hứa nhất. Mị Sơ, nếu là như vậy, ta tin ngươi."
Ánh mắt Chung Mị Sơ lấp lóe, gật đầu nói: "Được..."
Cửu Diệu buông tay, nói: "Đối phương cũng là tiền bối của tộc ta, tuy ta không ngăn cản ngươi, nhưng cũng không thể giúp ngươi. Mị Sơ, ta chờ ngươi cho ta một lời giải thích."
Cửu Diệu đã và sẽ không động thủ. Chung Mị Sơ lại nhìn thoáng qua ba người Lý Minh Tịnh, ngoại trừ Niên Hoa cau mày chắp hai tay sau lưng, không dự định động thủ. Lý Minh Tịnh và tông chủ Thương Ngô Tông đều là mặt u sầu, do dự có nên thêm vào ít lửa không.
Đôi mi thanh tú của Chung Mị Sơ nhíu lại, nhìn Thanh Triết, hiện tại xem ra, chỉ có toàn tâm toàn ý đối phó hắn...
Không thể đối phó hắn, bảo vệ Cố Phù Du rời đi trước.
Mây mù quanh thân Chung Mị Sơ càng ngày càng nhiều, lơ lửng bay lên trên, hợp lại với mây trắng trên bầu trời, thân ảnh khổng lồ bơi lội ở trong mây mù, áp sát vào hướng gió, mây mù bị ép đi.
Hoàn toàn trở trời.
Gió lạnh đập người.
Cố Phù Du ngẩng đầu nhìn lên, ngơ ngác nói: "Chung Mị Sơ..."
Hoàn toàn bị thu lấy tâm trí.
Giống như nhật thực, bóng tối trải dài trên đất, toàn bộ tu sĩ Bích Lạc Tông ngẩng đầu nhìn lên, nhịp tim hoàn toàn ngưng lại, không thể thở nổi.
Trên ngọn núi Bích Lạc Tông tọa lạc, Cự Long uốn lượn trong mây mù, bao phủ cả ngọn núi.
Đầu Bạch Long nhô ra khỏi tầng mây mù, kích thước tương đương với chủ phong, đúng như trong sách viết "Mở mắt như ngày, nhắm mắt như đêm, thổi như đông, thở như hạ, hơi thở như gió, thân dài ngàn dặm, che kín bầu trời".
Mọi người ngước nhìn nó, như sỏi đá ngước nhìn núi cao, hai chân như nhũn ra, trong lòng dâng lên tâm ý thần phục, tâm tình kích động đó, khó thể nói nên lời, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ run rẩy.
Là Long Vương.
Gió thổi y phục và mái tóc đen của Cố Phù Du hỗn loạn, nàng nào có để ý, bật cười. Nhìn Bạch Long trên trời, bảy trăm năm, đây là hình thái mà ngươi nên có.
Thanh Triết nói: "Ngươi cho rằng ngươi có thể đỡ thay nàng sao."
Có ánh sáng dữ dội bắn ra từ những khe hở trên thân thể uốn lượn của Bạch Long .
Cố Phù Du nhận ra được đó là gì, toàn bộ sấm sét trong tầng mây đều là lôi đình, đạo lôi đình lúc trước phá vỡ bậc thang, đánh tan phòng ngự trận pháp, toàn bộ tầng mây đều là sấm sét.
Cố Phù Du cảm thấy trái tim mình lạnh đi, nàng hét lên: "Chung Mị Sơ!!" Cho dù tự mình chịu, cũng sẽ không làm nàng sợ hãi hơn bây giờ.
Thiên địa vang lên ầm ầm, lần này toàn bộ đại địa đều bị chấn động, thiên địa sáng như ban ngày.
Bạch Long ngửa đầu lên gầm dài. Không một tia sét nào rơi xuống dưới.
Thanh Triết không khỏi thay đổi sắc mặt, thất thần trong nháy mắt. Bạch Long thò một cái vuốt rồng từ trong mây xuống, tóm lấy Cố Phù Du.
Cố Phù Du phục hồi tinh thần lại, xoay sang chỗ khác nhìn: "Còn có Đỗ Phán!" Nhưng làm gì còn có bóng dáng của Đỗ Phán, hắn đã sớm nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn.
Cố Phù Du cáu giận vỗ vuốt rồng của Bạch Long một cái. Bạch Long khẽ ngâm một tiếng, thanh âm cực lớn, giống như sét đánh.
Cố Phù Du vội vàng nói lên phía trên: "Ta không phải trách ngươi."
Thân hình Bạch Long hơi động, thân thể khổng lồ hóa mây mù, bản thân ngày càng thu nhỏ lại ở trong mây mù, nhưng vẫn là hình thể một trảo có thể bắt lấy Cố Phù Du.
Thanh Triết đã hoàn hồn lại, nói: "Các ngươi chạy không thoát!"
Lúc này Cố Phù Du mới có thể thấy rõ, toàn bộ ngọn núi đều là mây dông, mây dông kia cũng không biết dày bao nhiêu, cũng không biết rộng bao xa, không nhìn thấy điểm cuối.
Trong mây dông thỉnh thoát lóe lên bạch quang, vẫn vang ầm ầm ầm.
Muốn rời khỏi, không phải bay ra khỏi biên giới mây dông, thì chính là bay lên trên, xuyên qua mây dông, bay lên trời.
Cho dù là cái nào, cũng đều hung hiểm vô cùng.
Toàn bộ mây dông đều là địa bàn của Thanh Triết, bên trong ẩn chứa lôi đình của tu sĩ Đại Thừa kỳ.
Bước vào, không khác nào nhảy vào núi đao biển lửa.
Bạch Long lựa chọn xuyên qua mây dông, bay lên trên.
Lôi đình nổ vang, như một ngọn giáo sáng đâm vào trên người Bạch Long. Thân thể Bạch Long linh hoạt, tận lực né tránh, nhưng lôi đình đến từ bốn phương tám hướng, luôn có thứ tránh không được, chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ.
Vảy giáp của Long tộc dày, không xuyên qua được máu thịt. Bạch Long mới đầu đau ngâm hai tiếng, sau đó một tiếng cũng không phát ra, chỉ phát ra tiếng vang trầm gừ gừ, giống như tiếng sấm kia.
Cố Phù Du ở trong móng vuốt của nó, lông tóc không tổn hại gì.
Lôi đình kia đột nhiên thay đổi hình thức, mấy đạo lôi đình đan chéo nhau, giống như một tấm lưới điện, từ phía trên phủ xuống, đè lên người Bạch Long, Bạch Long bị ép rơi xuống một chút.
Bạch Long giãy giụa hướng lên trên, tấm lưới kia rất nhỏ, dùng sức qua lại, lại khiến một mảnh vảy rồng vỡ ra, máu rồng bắn tung tóe. Bạch Long nổi giận gầm lên một tiếng, phá nát lưới điện.
Lôi đình bị xé nát bay lượn trên không trung, giọt máu tung bay, như thể bị gió thổi bay lên trên, tất cả đều được Cố Phù Du xem ở trong mắt, dường như vạn sự vạn vật đều trở nên cực kỳ chậm rãi, giờ phút này thời gian trở nên dài vô hạn, chiếm lấy toàn bộ ánh mắt của nàng.
Nàng nhớ tới rừng đá xen kẽ như răng lược, lôi hỏa ầm ầm rơi xuống, lông bờm như mây mù của Bạch Long bị thiêu đến cháy đen, giận dữ ném ra pháp khí, một ánh lửa nổ tung, nhớ tới bay thẳng xuống thác nước ba ngàn trượng trắng như tuyết, bơi đi thật nhanh trong nước, nhớ đến mưa đá dồn dập, truy binh ép sát, vượt lên, ở ranh giới sinh tử bay về phía chân trời, bức tranh thiên địa mỹ lệ đó.
Vốn nên khắc ghi cả đời, vĩnh viễn không quên.
Cố Phù Du cười rồi lại khóc, cổ họng nghẹn ngào, toàn thân run rẩy, tâm tình quá mức phức tạp, phấn khích dâng trào, thất vọng mất mát, xúc động, giận dữ. Trước đây, hiện tại, đan xen vào nhau. Có gì đó đang phá xác, lặng yên thức tỉnh.
"Ta không còn là Cố Phù Du trước kia!"
"Chung Mị Sơ, ta không còn không làm được gì nữa, cần người khác liều mạng bảo vệ. Chung Mị Sơ!"
Nàng đẩy vuốt rồng của Bạch Long ra, ngự phong mà lên, đứng trên lưng Bạch Long, cầm lấy Ẩm Hận, nghênh đón lôi đình khổng lồ giáng xuống trên lưng Bạch Long.