Triền miên trên giường bệnh hơn một tháng, Chung Mị Sơ chí tiêu ý chìm, cả người gầy đi nhanh chóng.
Đau đớn có thể chữa, tâm bệnh khó chữa.
Đảo Bồng Lai đã bắt đầu vào đông, tuyết lớn bao trùm, cửa sổ mở toang, đối diện với cảnh tuyết trong đình viện.
Chung Mị Sơ ngồi trên đệm giường, xanh xao gầy gò, y phục lộ ra vẻ rộng rãi, một sợi tóc đen rũ xuống vai, chậm rãi trượt xuống trước mặt.
Đông Ly và Liễu Quy Chân đứng ngoài cửa nhìn thấy, thầm thở dài.
Liễu Quy Chân nói: "Tiếp tục như vậy không được, chỉ có ngươi có thể khuyên nhủ nàng."
Đông Ly mặt mày buông xuống: "Quy Chân, ta khuyên nàng còn ít sao."
"Nàng là chưởng môn, không thể vẫn luôn sa sút tinh thần như vậy."
Đông Ly mệt mỏi vô cùng, nhìn qua Liễu Quy Chân. Liễu Quy Chân nắm lấy bờ vai nàng, nhẹ giọng nói: "Ta cùng đi với ngươi."
Liễu Quy Chân ở ngoài phòng gọi một tiếng: "Chưởng môn." Cách một lúc lâu sau, hai người đi vào phòng.
Ở bên ngoài cửa gọi, Chung Mị Sơ sẽ không đáp, bọn họ chỉ có thể tự mình đi vào.
Hai người bước đến trước đệm giường. Chung Mị Sơ còn đang nhìn ra cảnh tuyết bên ngoài.
Đông Ly nói: "Mị Sơ, Long tộc đã tìm được tung tích của Thủ Nhất sư thúc tổ..."
Khi Liễu Quy Chân đi tới, dưới châm giẫm phải một vật, dời đi vừa nhìn, lại là lệnh bài chưởng môn, hắn cả kinh, lùi lại nửa bước, nửa quỳ xuống đất: "Chưởng môn thứ tội."
Chung Mị Sơ nhẹ giọng nói: "Đông Ly, ta đem lệnh bài chưởng môn truyền cho ngươi, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là chưởng môn của Huyền Diệu Môn."
Đông Ly choáng váng, phục hồi tinh thần lại, một chút lửa giận dâng lên, nói: "Mị Sơ, ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không!"
"Chưởng môn không có quyền chỉ định chưởng môn đời tiếp theo?"
"Ta không phải chỉ chuyện này. Ngươi biết chưởng môn chọn ngươi, ngươi..."
Liễu Quy Chân đưa tay đặt lên vai Đông Ly, Đông Ly hoàn hồn, mới phát hiện giọng điệu mình quá nặng nề, trở nên bằng phẳng: "Ta biết ngươi cần thời gian để bình phục, không sao cả, ta và Quy Chân giúp ngươi liên hệ với người trong môn phái. Ngươi khôi phục lại lúc nào, lúc đó đến tiếp quản."
Chung Mị Sơ quay đầu lại, màu mắt trở nên ôn hòa hơn, không còn màu vàng rực rỡ giống như lúc hóa rồng, giọng nói nàng rất nhỏ, giống như nói chuyện rất gian nan: "Đông Ly, ta không muốn làm chưởng môn, không thích hợp làm chưởng môn."
Đông Ly cả giận: "Vậy ngươi muốn làm gì! Cả đời sa sút sống qua ngày, hay là tìm chết tự sát, bỏ lại rất nhiều chuyện, mặc kệ rất nhiều người, đi cùng với sư phụ chưởng môn bọn họ. Coi như đã đến Hoàng Tuyền, ngươi lại có mặt mũi gì để gặp chưởng môn, gặp sư phụ!"
"Mị Sơ, ngươi tính thử đi, đã bao lâu rồi ngươi chưa ra khỏi gian phòng này?"
"Ta muốn làm gì?" Chung Mị Sơ đau thương nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Làm sao ta biết ta muốn làm gì."
Chung Mị Sơ cúi đầu nhìn hai bàn tay mình, lòng bàn tay không có vảy rồng, bị máu độc ăn mòn, kết vảy màu đỏ sẫm: "Từ nhỏ đến lớn, có sư tôn nói cho ta, phải làm gì, không phải làm gì, có lão sư quy hoạch cho ta kiếm đạo, pháp thuật, tu luyện, thành tiên."
"Ta không biết những việc đó có phải là điều mà ta muốn làm hay không, nhưng luôn đúng, người của tông môn cả đời đều là như vậy, tu luyện thành tiên, không có gì sai. Có lẽ ta cũng nghĩ, thuận theo sư trưởng luôn đúng, nếu có thành tựu, có thể được bọn họ vui mừng tán dương, ta luôn nghĩ đến một ngày cuối cùng đạt được kỳ vọng của bọn họ, Huyền Tôn, nương, có lẽ người sẽ đối xử với ta khác đi."
"Mà nay họ không còn nữa, ta làm những việc này, lại là vì cái gì?"
Đông Ly nói: "Vì chính ngươi."
Chung Mị Sơ nói: "Nhưng những thứ này không phải điều ta muốn làm."
Tầm mắt của Chung Mị Sơ dần dần mờ đi, nước mắt đọng lại trong hốc mắt, vết sẹo trong lòng bàn tay trở nên mơ hồ: "Cố Phù Du nói ta là chim hoàng yến trong lồng sắt." Bây giờ coi như ra khỏi lồng sắt, cũng sẽ không bay.
Đông Ly nhặt lệnh bài lên, không hiểu nói: "Mị Sơ, nhiều năm như vậy, ngươi chưa bao giờ nói lời như thế này."
Chung Mị Sơ nói: "Bởi vì Cố Phù Du, nàng ở dưới chân núi triệu hoán ta ra ngoài."
Đông Ly cảm thấy nàng đã có chút hoảng hốt, nói: "Mị Sơ, ngươi cần nghỉ ngơi."
"Đông Ly, ta rất thanh tỉnh. Từ lúc đó ta hoảng hốt nhận ra, đắc đạo thành tiên, cũng không phải là điều ta muốn. Ở bên cạnh nàng, ta cảm thấy ta có thể tìm ra ta muốn làm gì, ta cũng đã sắp biết ta muốn làm gì, chỉ thiếu một chút nữa thôi, thế nhưng Tả gia phá hủy nó rồi!"
"Bọn họ phá hủy tất cả."
Lồng ngực Chung Mị Sơ phập phồng, nước mắt tích tụ ở trong hốc mắt rốt cuộc nhỏ giọt rơi xuống, đôi mắt trong veo bị hai màu vàng, đỏ xen lẫn, trở thành màu giống như ánh chiều tà, nhưng lại không có độ ấm đó, chỉ có cái lạnh khi hoàng hôn sắp tới.
Đông Ly nói: "Người sống trên đời, không phải trần truồng đi tới không có vướng bận, ngoại trừ lý tưởng, cũng có hai chữ trách nhiệm. Mị Sơ, tuy rằng ngươi không biết ngươi muốn làm gì, nhưng ngươi cũng biết ngươi nên làm gì. Ngươi bây giờ nên làm, là tỉnh táo lại, mặc dù ngươi không làm chưởng môn, thân là đệ tử, oan ức và thù hận của Huyền Diệu Môn, ngươi cũng phải báo."
"Chính ngươi suy nghĩ thật kỹ." Đông Ly ra hiệu với Liễu Quy Chân, hai người đứng dậy: "Chúng ta không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi. Mị Sơ, ngươi cần phải cố gắng ngủ một giấc."
Hai người đi ra ngoài. Qua hồi lâu, Chung Mị Sơ đứng lên.
Khi độ lôi kiếp, lôi kiếp tổn thương đùi phải, vẫn còn chưa hồi phục, nàng đi chân trần, một bước sâu một bước cạn đi đến cạnh cửa, đỡ lấy khung cửa, bước trên hành lang, bông tuyết hỗn loạn, khắp nơi trắng xóa.
Bây giờ ngươi tự do rồi, không có ai ràng buộc ngươi nữa.
Nàng dựa vào cột chậm rãi trượt quỳ trên đất, bất lực cười nói: "Đều là nói đến là đến, nói đi là đi."
Từ sau ngày hôm đó, Đông Ly đã có một khoảng thời gian chưa từng lại đây vấn an nàng.
Chung Mị Sơ nghĩ thầm, hẳn là mình để nàng thất vọng rồi.
Hầu hạ nàng chính là Khôn Linh, Long Vương bởi vì nàng là Nhân tộc, Nhân tộc lại cẩn thận hơn Long tộc, lại bởi vì nàng từng có giao thoa với Chung Mị Sơ, nên điều nàng đến đây.
Chung Mị Sơ hỏi: "Mấy ngày nay Đông Ly đang làm gì?"
Nàng chủ động mở miệng hỏi chuyện, là chuyện cực ít.
Sau khi Khôn Linh kinh ngạc, đáp: "Đông Ly cô nương và Liễu công tử đang định trở về Huyền Diệu Môn một chuyến. Bệ hạ muốn lập mộ cho phụ mẫu của điện hạ, Vân Nhiễm Huyền Tôn đi về cõi tiên, thân thể tiêu tan, ý của bệ hạ là muốn lấy một ít y phục của Huyền Tôn đến, làm mộ chôn di vật, hợp táng với Vô Cương điện hạ."
Sắc mặt Chung Mị Sơ đột nhiên thay đổi: "Hắn muốn hợp táng?!" Dù sao Đế Vô Cương cũng là phụ thân của nàng, nàng nói cho Đế Tuấn vị trí thi thể của hắn. Đế Tuấn đón hắn về là chuyện đương nhiên, Đế Tuấn cũng sẽ đoán được là ai hại chết Đế Vô Cương.
Chung Mị Sơ không ngờ chính là Đế Tuấn biết rồi, lại còn muốn hợp táng bọn họ cùng một chỗ.
Chung Mị Sơ đột ngột đứng dậy, kéo cái chân bị thương đi ra ngoài.
"Điện hạ!?"
Chung Mị Sơ đi đến chính điện, không thấy bóng dáng Đế Tuấn, hỏi người canh gác, mới biết Đế Tuấn ở lăng mộ của Long tộc.
Lúc Chung Mị Sơ chạy đến, Đế Tuấn đang bảo tượng sư trong tộc khắc bia văn, đó là giới thiệu cuộc đời của vị vương thất Long tộc đã ngủ say.
Đế Tuấn nhìn thấy nàng, cười nói: "Cam tâm đi ra ngoài sưởi nắng rồi?" Giọng điệu nhẹ nhàng, có vẻ rất là vui vẻ.
Chung Mị Sơ mặt lạnh, thấy tượng sư đã khắc xong cuộc đời của Đế Vô Cương, quay đầu lại khắc tên họ, tôn hào, tu vi của Vân Nhiễm lên, bên dưới có khắc thê tử Đế Vô Cương.
Chung Mị Sơ xông lên phía trước, ngưng tụ linh lực, một chưởng đập nát bia văn.
Đế Tuấn trừng mắt, hít một hơi thật dài, râu mép run rẩy, gầm lên: "Ngươi con rồng con này, ngươi đang làm gì!"
Chung Mị Sơ toàn thân run lên, cũng là kiềm nén tức giận, nàng nghênh đón gương mặt giận dữ của Đế Tuấn, nói: "Người không phải thê tử của phụ thân ta, cũng không muốn làm thê tử của phụ thân ta, không cần hợp táng bọn họ ở cùng một chỗ, bẩn đường luân hồi của người."
Đế Tuấn nói: "Thứ bất hiếu, ngươi nói cái lời ngỗ nghịch gì vậy! Nữ nhân này giết Vô Cương, nếu không phải nàng chết rồi, thì ta đã nghiền xương cốt nàng thành tro, bây giờ tốt xấu gì xem trên mặt mũi của ngươi, để nàng vào lăng mộ, là coi trọng nàng! Ngươi dám đập nát bia văn của cha ngươi!"
"Chỉ cần ta ở đây, sẽ không để cho người vào lăng mộ."
"Ngươi, ngươi." Đế Tuấn tức giận xoay người, khó khăn tìm được một cây roi dài trên người thuộc hạ bên cạnh, rút ra, chỉ vào Chung Mị Sơ nói: "Ngươi thứ ngỗ nghịch bất hiếu, ngày thường đối nghịch với ta, không thay đổi họ những việc nhỏ đó cũng thôi, hôm nay dám đập nát bia văn của cha ngươi, ngày mai có phải muốn giết người thân. Thật sự cho rằng ta chỉ có một hậu duệ như ngươi thì sẽ dung túng ngươi, không dám quất ngươi có phải không."
Chung Mị Sơ quỳ xuống, không nói một lời.
Đế Tuấn tức giận cười: "Ha, không cầu xin tha thứ, có cốt khí có phải không, ừ, xương cứng!"
Hắn ném roi xuống đất, hừ lạnh một tiếng: "Nếu như xương cứng, không xin ai, có bản lĩnh thì cả đời đừng xin gia gia ngươi, thù của sư môn ngươi, tự ngươi báo, đừng chịu thua, mở miệng mượn người với ta."
Bia văn lại được khắc lên, sau cùng, Đế Tuấn không có hợp táng Vân Nhiễm cùng Đế Vô Cương.
Đông Ly và Liễu Quy Chân vẫn cứ trở về Huyền Diệu Môn một chuyến, Quý Tịch Ngôn toại nguyện lên được vị trí chưởng môn, rốt cuộc là chưa đuổi cùng giết tận, mấy vị trưởng lão may mắn còn sống sót bị giam cầm trong thiên lao ở Huyền Diệu Môn.
Kỳ diệu vô cùng, trước đó là giương cung bạt kiếm, trải qua một hồi chém giết ngươi sống ta chết.
Khi Đông Ly và Liễu Quy Chân nhìn thấy Quý Tịch Ngôn, cũng không tức giận không chịu nổi, không thể ức chế, sư bá sư chất vẫn là bình bình hòa hòa. Nhưng đáy lòng ba người rõ ràng, đến thời cơ thích hợp, ngày xưa là sư trưởng vãn bối, đến lúc đó vẫn phải thanh toán nợ cũ.
Chủ phong của Tĩnh Đốc Sơn đã bị phá hủy, các ngọn núi còn lại có hư hao, Cốc Thần Phong ở phía sau, lại may mắn thoát nạn. Đông Ly và Liễu Quy Chân lấy một số đồ của mình, cũng mang một số đồ của Chung Mị Sơ trở về Đông Hải.
Chung Mị Sơ đặt những thứ này ở thư phòng, trong thư phòng bố trí tương tự như thư phòng ở trên Cốc Thần Phong.
Đông tuyết chưa tan, khói hương lượn lờ.
Chung Mị Sơ rũ mắt, gảy dây đàn, tiếng đàn đứt quãng. Mọi chuyện đã lắng xuống, dù khó tiếp thu thì người cũng đã mất rồi.
Nhưng tâm tư của nàng luôn không thể tập trung, giống như sợi tơ hồng bị tháo ra thành vô số sợi tơ nhỏ, bung hết ra ngoài, trong lòng hoảng sợ, không có cách nào tìm ra căn nguyên của nó.
Gió lay cành cây, tuyết đọng trên đầu cành cây rơi xuống đất, rơi xuống chồng tuyết trắng, phát ra một tiếng sột soạt.
Chung Mị Sơ buông bỏ tâm tư, gần như là theo bản năng, ánh mắt sáng ngời, đứng dậy, bước ra ngoài thư phòng, đứng ở trên hành lang.
Có một cơn gió thổi đến, thổi làn váy nàng đong đưa.
Nàng ngơ ngác nhìn đình viện, không có tường trắng, cũng không có người vượt tường.
Nàng đứng yên lặng một lúc lâu rồi mới chậm rãi trở về phòng.
Trên bàn chất đầy thư tịch, bên dưới có đặt một chiếc hộp gấm, mở ra, một quả trứng rồng nằm bên trong lụa đỏ.
Chung Mị Sơ đi tới trước bàn, nhìn thấy quyển sách trên cùng bị gió thổi bay.
Nàng nhìn thấy nét chữ quen thuộc trên đó, trong lòng một trận buồn bã mất mát, cầm lấy, cầm trong tay.
Đây là quyển《 Trận Pháp Tân Giải 》do Cố Phù Du sao chép và chú giải, nàng tiện tay lật một trang, tay đang vân vê trang giấy đột nhiên khựng lại.
Nàng chạm vào một hàng chữ trên mi sách —— Cố Phù Du đã từng đến đây.
Khi nàng nhận được sách thì không có, có từ khi nào?
Chung Mị Sơ cảm nhận được xao động ở trong lòng, thình thịch, mạnh mẽ, hoảng loạn.
Nàng dùng tay miêu tả hàng chữ này từng lần từng lần một, sau đó lật xem mấy trang sau, chưa từng phát hiện ngay cả hô hấp của mình cũng đã rối loạn.
—— Sư tỷ là trai sông.
—— Từ Tiên Lạc bình an trở về, sư tỷ còn chưa phát hiện ta lén lút viết chữ đề lên, ha, hôm nay dẫn sư tỷ đi Ẩm Tuyết Trai, có thể nói là ly kinh phản đạo. Chỉ mong sau khi sư tỷ tỉnh lại đừng tức giận. Không cần tức giận. Không cần tức giận.
Chung Mị Sơ không tự kìm hãm được mà bật cười, nhưng trong xoang mũi lại hết sức chua xót, nàng thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tác quai tác quái của Cố Phù Du khi lén viết lên những dòng chữ này, cũng có thể nghĩ đến dáng vẻ Cố Phù Du ra vẻ chịu thua khi tự biết sai lầm, nói xin lỗi.
Những câu nói này, giống như Cố Phù Du đứng ở trước mặt nàng, nói với nàng.
—— Ta bỏ nhà chạy trốn khỏi thành Tiêu Dao rồi, tại sao tỷ còn chưa phát hiện ra những gì ta viết? Ta chưa bao giờ có một khoảng thời gian vui sướng như thế, nhiều nơi để đi như vậy, thế nhưng nơi đầu tiên nghĩ đến chính là Cốc Thần Phong.
—— Khúc hát ru của thành Tiêu Dao chúng ta nghe êm tai nhất có phải không.
—— Ngày mai đã phải đi Hư Cực Sơn, ta thích ở bên ngươi, vĩnh viễn vĩnh viễn như vậy mới tốt.
—— Không biết ngươi có mang quyển sách này theo không, ngươi tính khi nào mới phát hiện đây? Nhưng đừng có chờ đến khi ta thành lão bà bà mới bị ngươi phát hiện những thứ này, thật ngượng ngùng.
Bất tri bất giác, đã là trang cuối cùng.
—— Phù Du sở nguyện, mệnh tại triều tịch, tên tại thiên thu, Kỳ Môn trận pháp, trọng đăng cao lầu.