Tác giả: Lâm Thược

Edit: Bilun

# Về chuyện có lẽ bạn sẽ vĩnh viễn không biết thần tượng nhà bạn trong cuộc sống riêng tư là cái dạng gì #

Cứ như vậy, hai Ultraman vẫn luôn mù quáng trò chuyện từ 7, 8 cho tới 10 giờ mới ngắt video call, mỗi người đi ngủ.

Đương nhiên, lúc ngủ Úc Khải vẫn cởi bộ đồ ngủ Ultraman ra, tuy có chút luyến tiếc.

Nhưng cậu sợ chẳng may mình bất cẩn ngủ quên, khi người khác tới gọi cậu dậy, cảnh tượng kia—— hiss, cậu còn có thể tiếp tục sinh sống ở trên cái hành tinh này nữa được không?

Trước khi ngủ, Cảnh Vân Trăn đã gửi tin nhắn hỏi cậu, có tin vào ánh sáng không, có tìm được  hướng đi cuộc đời mới không?

Nói giống như hắn là tới giúp cậu tìm hướng đi mới vậy!

Nhưng thần kỳ chính là, bị con hàng này ầm ĩ như vậy một hồi, tâm trạng Úc Khải đột nhiên tốt lên rất nhiều, giống như thả lỏng bản thân phát tiết một hồi, cảm xúc thương tiếc kia biến mất, cả người đều thoải mái.

Đột nhiên lại có tự tin đối mặt với chương trình học ngày mai.

Đây là sức mạnh của ánh sáng sao?

Nam giới đến lúc chết vẫn là thiếu niên!

Ngày hôm sau, Úc Khải cứ theo lẽ thường bị đưa đi học.

Buổi chiều, giáo viên dạy diễn xuất của cậu phát hiện một vấn đề.

Rõ ràng lúc trước Úc Khải khi thử vai biểu hiện tốt như vậy, làm sao về sau lại không được.

Lời thoại Úc Khải đều nhớ kỹ, lý thuyết cậu cũng đã biết, nhưng khi luyện tập giống như một người máy không có cảm xúc, tuy đã tận lực để làm, nhưng cũng hoàn toàn không bằng 1/10 sức cuốn hút thời điểm cậu thử vai.

Hỏi Úc Khải, bản thân cậu cũng không rõ là vì sao.

"Lúc ấy trong lòng em nghĩ gì?"

"Chính là......"

Úc Khải lúc ấy quá chú tâm áp chế cảm xúc ngại ngùng khi biểu diễn trước công chúng, căn bản không nghĩ quá nhiều.

Nếu nhất định phải nói.

".......Chính là nhớ lại cảm giác lúc đối diễn với Cảnh Vân Trăn?"

"Vậy hiện tại em nhớ lại một chút nhé?"

Úc Khải lại thử thử, tái hiện loại đoạn thử vai kia, cảm giác lập tức lại tới.

"Em hiện tại mang cảm giác này vào phân đoạn khác thử xem."

"Được."

Úc Khải bắt đầu thử, nhưng vẫn không được, chỉ cần vừa thoát khỏi hoàn cảnh kia, không có cảm giác khi đối diễn với Cảnh Vân Trăn, cậu liền không hòa nhập được cảm xúc.

Kỳ quái, chẳng lẽ là bởi vì kỹ thuật diễn của Cảnh Vân Trăn quá tốt sao? Nhưng mà kỹ thuật diễn của cô giáo cũng không kém mà, vì sao cô giáo rất khó giúp cậu tìm được loại cảm giác này.

"Không sao, không cần gấp, tất cả diễn viên đều giống như vậy, em lại không phát xuất thân từ chính quy, không có cơ sở gì, rất bình thường." Giáo viên an ủi cậu: "Từ từ thôi, suy nghĩ cẩn thận, đi tìm loại cảm giác này, đừng áp lực."

Kỳ thật vốn Úc Khải sẽ không vì loại chuyện này mà áp lực.

Nhưng chủ yếu là lúc trước cậu thử vai quá tốt, đột nhiên kéo cao sự mong đợi của quảng đại cộng đồng mạng, khiến hiện tại trên mạng đều khen cậu.

Mọi người đều vô cùng mong chờ sự biểu hiện của cậu.

Nhưng chính cái gọi là kỳ vọng càng lớn thất vọng có lẽ càng lớn.

Cho nên Úc Khải rất lo lắng nếu không cẩn thận diễn chán sẽ khiến điểm nhân khí trực tiếp tụt giảm thành số âm.

Đối mặt với nguy cơ sống chết, tiểu cá mặn lại không thể không bắt đầu ngây người nghĩ cách.

Vì thế tối đó, khi Cảnh Vân Trăn và Tô Minh Hiên đang cùng nhau uống rượu, người đàn ông nhận được tin nhắn của Úc Khải.

Vừa thấy Cảnh Vân Trăn lôi di động ra, Tô Minh Hiên liền trêu chọc nói: "Sao vậy, em trai Úc Khải trả lời tin nhắn cậu à?"

Cảnh Vân Trăn: "Đúng vậy."

Tô Minh Hiên: "Nói gì thế, cậu xem lâu như vậy?"

Cảnh Vân Trăn: "Hầy, vấn đề chuyên môn, cậu không hiểu."

Tô Minh Hiên: ?

Thần cmn vấn đề chuyên môn, hắn cũng không phải chưa từng đóng phim, Tô Minh Hiên rướn cổ thò lại gần, chỉ thấy trên màn hình viết.

Úc Khải: "Anh ơi, cũng không biết vì sao em không tìm được cảm giác, cô giáo nói em giống như một người máy không có cảm xúc."

Úc Khải: "[cá mặn thở dài.jpg]"

Cảnh Vân Trăn: "Giáo viên của cậu dạy cậu thế nào?"

Úc Khải gõ lại lời giáo viên gửi đi.

Cảnh Vân Trăn: "Giáo viên của cậu nói rất đúng, cậu không tìm thấy cảm giác ở đâu?"

Cá mặn tiếp tục thở dài: "Em cũng không biết, cứ cảm thấy chỗ nào cũng không đúng, không giống với cảm giác mà lúc trước anh dạy em."

Úc Khải không tìm được nguyên nhân, chỉ có thể thuận miệng nói: "Có thể là anh dạy tốt hơn chăng."

Tô Minh Hiên mới vừa thấy rõ ràng những lời này, Cảnh Vân Trăn liền lại đứng lên chuẩn bị rời đi.

Tô Minh Hiên: "Cậu đi đâu vậy?"

Cảnh Vân Trăn: "Bảo trợ lý đặt vé máy bay, tuần sau nữa trở vể dạy Úc Khải biểu diễn."

Tô Minh Hiên: ???

Tô Minh Hiên: "Ngày hôm qua không phải cậu nói không chủ động đi tìm cậu ấy sao?"

Cảnh Vân Trăn thở dài một hơi thật sâu, dáng vẻ bất lực: "Đúng vậy, nhưng cậu ấy đã nịnh nọt tôi như vậy, đau khổ cầu xin tôi đi dạy cậu ấy, đương nhiên tôi cũng chỉ có thể giúp cậu ấy một chút."

Cậu ấy đều khen tôi mà.

Tô Minh Hiên: ???

Không phải, người ta cầu xin cậu dạy cậu ta lúc nào chứ!?

Tô Minh Hiên: "Khoan đã, cậu hiện tại đi đâu? Đặt vé thì gọi điện thoại cho trợ lý không phải là xong việc rồi sao?"

Cảnh Vân Trăn: "Đi về trước dạy online cho người mới."

Tô Minh Hiên: ?

Cái quỷ gì! Có hai tuần cậu cũng không chờ nổi?!

Tô Minh Hiên lại lại bị chết đuối.

Cảnh Vân Trăn trở về liền khai tiểu táo từ xa cho Úc Khải.

Tuy cách di động không có hiệu quả bằng mặt đối mặt, nhưng thần kỳ, đều là biểu diễn, đều là diễn viên ưu tú, nhưng khi đối mặt với Cảnh Vân Trăn, cảm giác của Úc Khải lại khác, là có thể khiến cậu tìm được cảm giác diễn xuất.

Thật đúng là thần kỳ.

Úc Khải cũng không rõ vì sao.

Nhưng có sự trợ giúp từ bên ngoài của Cảnh Vân Trăn, mấy ngày sau đó, cuối cùng Úc Khải cũng chạm vào ngưỡng cửa nhập môn, không còn mê mang như lúc đầu nữa.

Cách ngày, Úc Khải được quốc gia ba ba sắp xếp đi chụp cái quảng cáo để duy trì nhân khí.

Là quảng cáo của một nhãn hàng thời trang nam lớn trong nước.

Thương hiệu này thường đi theo con đường cao cấp dành cho nam giới trưởng thành, mà sản phẩm mới trong mùa hè gần đây lại là phong cách thanh xuân tươi trẻ, đặc biệt thích hợp với người trẻ tuổi mới 20 tuổi đầu như Úc Khải.

Áo phông sọc be.

Áo khoác denim màu xanh nhạt.

Đồng phục bóng chày xanh cỏ.

Áo thun màu hồng.

Những trang phục đó cảm giác như được thiết kế riêng cho cậu vậy, quả thực quá tuyệt.

Lần đầu tiên Úc Khải quay chụp quảng cáo không có kinh nghiệm gì, nhưng cậu đặc biệt nghe lời, thái độ tốt, có nhẫn nại, hoàn toàn không giống những diễn viên vừa nổi tiếng một chút liền kênh kiệu đòi hỏi.

Nhiếp ảnh gia bảo cậu làm như nào cậu làm như vậy, hơn nữa mấy ngày nay học tập với giáo viên hình thể cũng không vô ích, hơi chỉ điểm một chút liền rất quen tay.

"Trời ơi, vẻ đẹp này của cậu!"

"Góc độ này thật tuyệt, tuyệt!"

"OMG! Tôi đã từng chụp rất nhiều minh tinh người mẫu, nhưng chưa gặp ai ăn ảnh như cậu!"

Nhiếp ảnh gia khen cậu không hết lời, ôm máy ảnh tạch tạch chụp liên tục.

Mà thành phẩm lại càng hoàn mỹ.

Bên nhãn hàng rất vừa lòng, đêm đó liền thay thế biển quảng cáo của cửa hàng ở các thành phố lớn, toàn bộ đều là bộ sưu tập mùa hè mới do Úc Khải chụp, hiện tại bên tường ngoài của trung tâm thương mại lớn nhất Cửu Thành treo toàn là ảnh chụp quảng cáo của Úc Khải.

Biển quảng cáo to và cao tầm nửa tòa nhà trung tâm thương mại, người đi dạo ngang qua đều phải ngẩng đầu nhìn một cái.

Hơn nữa đáng nhắc tới là bên trái cậu vừa lúc là quảng cáo thời trang nam cao cấp của Cảnh Vân Trăn.

Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu xám đậm, phối hợp với cà vạt màu bạc tinh xảo và trâm cài áo bằng kim cương vụn, trên mặt không có biểu tình gì, phía sau là một bầu trời đầy sao yên tĩnh, cả người giống như chìm trong ánh trăng màu xanh, thoạt nhìn lãnh khốc và thần bí.

Tràn đầy mùi vị nam tính trưởng thành.

Cùng với hình ảnh thanh niên mặc đồng phục chơi bóng chày đầu đôi mũ đứng ở trên sân cỏ, thoạt nhìn dương quang hoạt bát là hai phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng lại hài hòa đến bất ngờ.

Điều trùng hợp nhất là, ánh mắt của hai người cùng hướng về một nơi, giống như đang nhìn nhau.

"A a a a a! Là Kình Ngư, bọn họ cùng một màn hình!"

"Trời ơi! A a a a a! Bọn họ xứng đôi quá trời quá đất!"

"Quá đẹp!! Hai người này sao lại có thể xứng đôi như vậy chứ!!!"

"Ta mặc kệ, đấy là khoe ân ái ở nơi công cộng! Chính là vậy!"

Thật sự khiến đám fan CP vui phát điên, đi ngang qua dạo ngang qua đều sẽ chụp một bức ảnh truyền lên siêu thoại.

Một người vui không bằng mọi người cùng vui, có đường đương nhiên phải cùng nhau gặm rồi!

"Xí, có gì chứ! Một đám hoa si chưa hiểu việc đời!"

Úc Tinh Thần và Thẩm Lâm đang ngồi trong quán cà phê đối diện trung tâm thương mại nói chuyện phiếm, nhìn thấy một đám nữ sinh kích động chụp ảnh ở đó, mặt Thẩm Lâm đều đen.

"Cái đồ quê mùa kia cũng không biết sử dụng thủ đoạn gì! Mờ ám không rõ với Cảnh Vân Trăn, còn càng ngày càng đỏ!"

Thẩm Lâm nói đến cái này liền tức giận.

"Anh Thần Thần, anh mau làm hòa với anh trai em đi! Để anh trai em mau bỏ cái thằng nhà quê lả lơi ong bướm kia đi, vốn dĩ hai người mới là một đôi! Nếu không phải cậu ta chen chân vào, hai người đã sớm đính hôn! Nói không chừng hiện tại đã kết hôn rồi cũng nên."

Làm hòa với Thẩm Dục? Đương nhiên không thể nào.

Úc Tinh Thần làm sao bỏ được ao cá của y?

Nhưng khi đối mặt với Thẩm Lâm, đương nhiên y sẽ không thổ lộ suy nghĩ chân thật sâu trong nội tâm, vẻ mặt khổ sở lắc đầu: "Tiểu Khải ưu tú như vậy, hiện tại anh Dục chỉ sợ cũng đã......"

Thẩm Lâm: "Không, không thể nào! Anh trai em không thể nào thích Úc Khải, người anh ấy thực sự thích chính là anh!"

Úc Tinh Thần: "......Nhưng anh làm sao xứng đôi được với ảnh Dục chứ? Chờ Tiểu Khải quay xong《 Bạch Châu Lục 》có lẽ sẽ càng nổi tiếng nhỉ? Cậu ấy thật sự rất lợi hại, xuất đạo chưa đến hai năm hiện tại đã thành khách quen trên hot search, trên mạng đều là fan khen cậu ấy, tuy anh có chút không cam lòng, nhưng cũng thật lòng thấy vui cho cậu ấy! Cũng chỉ có người ưu tú như vậy mới xứng với anh Dục đúng không?"

"?" Thẩm Lâm trợn trắng mắt: "Cậu ta thì có gì lợi hại chứ? Còn không phải là ôm đùi sao, đúng rồi....." Nói đến cái này cô lại nghĩ ra: "Em nghe người ta nói, nhân vật tiểu sư đệ này vốn là của Thần Thần anh đấy, bị cậu ta cướp mất, có phải là thật không?"

Úc Tinh Thần nao nao, cười khổ lắc đầu: "Chuyện không có thật, đều là lời đồn."

Thẩm Lâm lại từ trong giọng nói của y nghe ra tràn đầy khổ sở và không cam lòng.

Cô hiểu rồi, chính là Úc Khải đoạt vai của Úc Tinh Thần!

Cô đã nói mà.

Hai ngày trước cô thấy một vài ảnh chụp Weibo của Úc Tinh Thần trên mạng, rõ ràng ngày đó y đã đăng ảnh fanart nhân vật thử vai, lại rất nhanh liền xoa bỏ.

Không ít người suy đoán.

Hiện tại xem ra, quả nhiên là bị Úc Khải cướp đi!

Cái đồ nhà quê vô liêm sỉ này! Anh trai cô làm sao vậy, vì sao không giúp anh Thần Thần chứ?

Hiển nhiên Thẩm Lâm còn chưa biết công ty nhà mình đã bị tai vạ đến nơi, còn đang oán trách anh trai cô trong khoảng thời gian này bận rộn mà mặc kệ chuyện này.

Lúc này, Úc Tinh Thần đứng dậy nói muốn đi vào phòng vệ sinh, cô đột nhiên chú ý tới cái túi Úc Tinh Thần vừa rồi đặt ở cạnh chỗ ngồi túi cư nhiên là bệnh án.

Thẩm Lâm có chút lo lắng cầm lấy túi mở ra nhìn, bên trong cư nhiên là bệnh án đi khám bệnh khoa thần kinh!

Anh Thần Thần bị làm sao? Thẩm Lâm thầm giật mình, mau chóng mở ra xem.

Bất ngờ phát hiện Úc Tinh Thần cư nhiên bởi vì áp lực quá lớn, cảm xúc giảm xuống lo âu, có chút luẩn quẩn trong lòng, không chỉ muốn tự sát còn có một vài hanh vị tự mình hại mình 

!

Thẩm Lâm không thể ngờ rằng, anh Thần Thần bề ngoài thoạt nhìn dịu dàng kiên cường cư nhiên phải chịu đựng thống khổ như vậy!

Sau khi hai người tách ra, Thẩm Lâm sợ y thật sự luẩn quẩn trong lòng sẽ làm ra một vài việc có hại đến bản thân, mau chóng liên hệ mẹ Úc.


Bên kia Úc Khải đang ở cố gắng trau dồi bản thân hoàn toàn không rảnh để ý những việc này, ban ngày đi học, buổi tối Cảnh Vân Trăn phụ đạo từ xa qua mạng, cuối cùng kỹ năng chuyên môn cũng được nâng cao.

Thấy cậu tiến bộ vượt bậc, cũng liên tục học hành gần nửa tháng, thứ bảy, quốc gia ba ba cho cậu hai ngày nghỉ ngơi.

Cuối cùng tiểu cá mặn có thể thở ra một hơi.

Ngày nghỉ đầu tiên, Úc Khải vui vui vẻ vẻ ngủ tới lúc tự nhiên tỉnh, ban ngày đọc truyện tranh xem phim, buổi tối cùng đánh địa chủ với Cảnh Vân Trăn.

Đừng hỏi, hỏi chính là bị Cảnh Vân Trăn cưỡng ép.

Sau đó người mới đại nghịch bất đạo lại thật thơm.

Dù sao tay cậu đỏ, chơi loại trò chơi này hoàn toàn ấn Cảnh Vân Trăn trên mặt đất chà đạp.

Chỉ là, thật tuyệt!

Vốn ngày nghỉ thứ hai cậu cũng định vui sướng như vậy mà vượt qua, nhưng mẹ Úc liên tục gọi điện tới.

Úc Khải không nhận, mẹ Úc liền gửi tin nhắn thoại tới: "Alo, Tiểu Khải à? Hôm nay con được nghỉ không? Về nhà ăn bữa cơm nhé?"

Thấy Úc Khải không trả lời, qua một lát lại gửi tới một tin.

"Aiz, Tiểu Khải, gần đây mẹ thấy trên mạng tin tức về con, Tiểu Khải của chúng ta hiện tại thật lợi hại, đã là đại minh tinh, lúc trước mẹ nói con nhất định có thể làm được mà!"

"Gần một tháng chưa gặp con, mẹ nhớ con, mau trở về nhé."

Úc Khải bị giọng nói dịu dàng thân thiện này làm cho buồn nôn nổi da gà.

Thôi đi, thật sự nhớ cậu thì sẽ hơn một tháng không liên lạc? Một lần gọi điện duy nhất là bởi vì Thẩm Dục gọi điện? Gửi tin nhắn tới bảo cậu xin lỗi Thẩm Dục? Đừng đùa.

Vốn Úc Khải không muốn để ý tới, nhưng mẹ Úc giống như không để yên, liên tục gửi vài tin nhắn tới, còn nói muốn tới công ty tìm cậu.

Xem ra chỉ có thể giải quyết sự tình bên này trước đã.

Úc Khải chỉ có thể thở dài, cất điện thoại di động chạy sang phòng bên cạnh gõ cửa tìm Đường Hân Nhiên, biết được chuyện nhờ cô làm lúc trước đã làm xong, liền trả lời tin nhắn mẹ Úc.

Úc Khải: "Buổi trưa con sẽ về một chuyến."

Mẹ Úc lập tức vui vẻ cực kỳ: "Thật tốt quá, vậy mẹ sai dì Dương nấu một bàn toàn món con thích chờ con về!"

Sau đó, buổi trưa cùng ngày Úc Khải mang theo hai vệ sĩ trở về.

Từ sau khi xuyên qua, đây là lần đầu tiên Úc Khải về nhà họ Úc.

Là địa bàn của nam chính Jack Sue Úc Tinh Thần, tự nhiên cũng là một khu nhà giàu, có suối phun, có vườn hoa, có bể bơi, vô cùng xa hoa.

Khi Úc Khải đi vào, có người hầu tới tiếp đón cậu.

Tuy lấy dép lê sạch sẽ cho cậu, nhưng mở miệng lại là lời châm chọc mỉa mai: "Thiếu gia, cuối cùng ngài cũng trở lại, tôi còn tưởng ngài nổi tiếng rồi liền hoàn toàn quên nhà của mình nữa chứ."

Úc Khải: ?

Úc Khải lại bắt đầu nghi hoặc.

"Hệ thống?"

Tiểu hệ thống:【Đừng hỏi, hỏi chính là bà ta chính là bảo mẫu của Úc Tinh Thần từ hồi còn bé, đã sớm coi Úc Tinh Thần trở thành nửa đứa con trai của mình, cho nên khó chịu cậu về cướp mất những yêu thương vốn dĩ thuộc về y.】

À, Úc Khải hiểu rồi.

Cho nên, lại một người đầu óc có vấn đề.

Là một nhân vật phản diện, lúc cậu mới xuyên qua đối với những người không thể hiểu nổi ở thế giới này chỉ cảm thấy cạn lời, hoàn toàn không tức giận, rất có loại cảm giác xem "đồ ngớ ngẩn".

Ai lại đi so đo với đồ ngớ ngẩn chứ?

Nhưng hiện giờ cậu đã nhập gia tùy tục, sau khi quen với việc đi đến đâu cũng sẽ có người bởi vì một vài nguyên nhân kỳ kỳ quái quái mà không ưa cậu, cũng dần dần dưỡng thành một loại kỹ năng bị động không chửi không thoải mái.

Dù sao hiện tại có quốc gia ba ba chống lưng cho cậu.

Úc Khải: "Đúng vậy, nổi tiếng là tôi chứ không phải là bà, bà tinh tướng cái gì?"

—— Từ những lời người này nói tìm ra lỗ hổng, sau đó chỉ ra.

Một bảo mẫu nhỏ nhoi lấy đâu ra mặt mũi để tinh tướng với con trai chủ nhà còn là minh tinh đang nổi tiếng? Cho dù bà ta thích Úc Tinh Thần, nhưng như vậy cũng không cần phải đắc tội cậu nhỉ? Tôn trọng cậu một chút cũng không thiệt, nhưng phàm là người bình thường có đầu óc bình thường đều sẽ không làm ra loại chuyện này nhỉ?

Chuyện gì vậy? Buổi tối không tắm rửa à?

Cho nên Úc Khải phát ra lời khuyên chân thành: "Dì à, dì có muốn đi bệnh viện kiểm tra chỉ số thông minh của mình xem có nên nạp phí hay không không?"

Bảo mẫu: "Cậu!"

Nhìn bảo mẫu một giây nghẹn lời, tiểu hệ thống cười chết:【Ha ha ha ha!! Ký chủ, ta mới phát hiện cậu rất có thiên phú móc mỉa người khác nha! Ha ha ha ha!】

Nghiêm trang âm dương quái khí.

Bảo mẫu không nghĩ tới thiếu gia phế vật quê mùa trước kia vào mời vào nhà họ Úc liền thành thật tay chân không dám lộn xộn, sợ chọc mẹ Úc, cha Úc không vui, hiện giờ cư nhiên dám trực tiếp chửi bà.

Quả nhiên là cái đồ bạch nhãn lang nổi tiếng một chút đã vong ân phụ nghĩa!

Bà tức đến nghiến răng, nhưng cũng không thể làm gì.

Đổi dép xong, Úc Khải lười để ý tới bà ta, dựa vào ký ức của nguyên chủ mang theo hai vị vệ sĩ của mình đi vào phòng khách.

Không ngờ trong phòng khách ngoài mẹ Úc ra còn có con trai lớn của nhà họ Úc - Úc Hoài Minh và Thẩm Lâm.

Ở trước mẹ Úc và anh trai lớn nhà họ Úc, Thẩm Lâm có chút thu liễm, không giống như lần đầu tiên vừa thấy cậu liền giống như súng liên thanh Hà Lan, nhưng ánh mắt nhìn cậu cũng viết chữ khó chịu.

"Tiểu Khải đã về rồi? Ngồi đi." Mẹ Úc thân mật gọi cậu, còn vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

Úc Khải cũng không ngồi xuống, mà ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh, hai vệ sĩ mà quốc gia ba ba an bài liền phân biệt đứng ở hai bên trái phải của cậu.

Nhìn rất gì và này nọ.

Giờ phút này, Úc Khải có loại ảo giác mình chính là đại Boss trong Bến Thượng Hải.

Giống như cậu đến nơi này để bàn bạc về một mối làm ăn trăm triệu, chuyên buôn bán vũ khí hàng lậu, một lời không hợp liền có thể bắn nhau bòm bòm với bên đối diện.

Áo khoác màu đen cùng với mũ dạ trên đầu! Lại thêm cái tẩu làm hiệu ứng!

Vì thể cả người lập tức trở nên lãnh khốc.

Đừng hỏi, hỏi chính là bị Cảnh Vân Trăn lây bệnh.

Úc Khải cũng lười nói chuyện, đi thẳng vào chủ đề: "Các người kêu tôi trở về là có chuyện gì sao?"

Đối với thái độ huỵch toẹt ra của Úc Khải, Úc Hoài Minh khẽ nhíu mày: "Sao chú có thể nói chuyện như vậy với mẹ chứ?"

Úc Khải: ? Vấn đề vớ vẩn gì vậy?

Úc Khải vẻ mặt khó hiểu: "Đương nhiên là dùng miệng nói chuyện. Chẳng lẽ anh có thể dùng mũi nói chuyện sao?"

Úc Hoài Minh cả giận nói: "Úc Khải, mày có thái độ gì vậy!"

"Thôi, Hoài Minh đừng nói em trai con như vậy!" Mẹ Úc lộ ra một nụ cười tươi: "Cũng không có việc gì, chỉ là mẹ nhớ con, gần đây đang bận gì vậy? Chụp quảng cáo hay là tiếp đại ngôn? Tiểu Khải, mẹ đã xem tống nghệ của con, từ đầu tới cuối, con thật quá tuyệt vời, còn nhỏ mà đã có thể giành giải quán quân....."

Úc Khải bắt đầu xấu hổ: "Tổng nghệ mà thôi."

Nhìn giọng điệu này, thật không đến mức nói giống như quán quân thế vận hội Olympic gì đó, chỉ thiếu một câu quang tông diệu tổ.

"Ha ha, vậy cũng rất lợi hại rồi, không hổ là con trai mẹ." Mẹ Úc khen vài câu, nhưng nói một hồi liền ngoặt tới đề tài chính: "Tiểu Khải, mẹ thấy trên mạng nói.....con lấy mất nhân vật của Úc Tinh Thần?"

"Đương nhiên." Không đợi Úc Khải mở miệng, mẹ Úc liền giành trước nói: "Mẹ biết chắc chắn con sẽ không làm ra loại chuyện này, tình cảm của con và Thần Thần tốt như vậy, tuy không phải anh em ruột....."

Úc Khải: "?"

"Nhưng cũng không kém anh em ruột, dù sao đứa bé kia cũng là mẹ nhìn từ nhỏ đến lớn."

 Úc Khải: "?"

"Mẹ nghĩ là, hiện giờ các con cùng ở trong giới, cũng nên giúp đỡ cho nhau một chút...."

Ngay từ đầu Úc Khải còn có lệ nghe bà nói, sau đó liền lười không thèm nghe, lười biếng gác chân vắt chéo, vào tai này ra tai kia.

Thấy Úc Khải ở chỗ này giả bộ hồ đồ, Úc Hoài Minh tức giận, nói thẳng: "Úc Khải, mày về nhà họ Úc nhiều năm như vậy, mặc kệ là chúng ta hay là Thần Thần đều đối xử với mày không tồi, hiện tại mày nổi tiếng, cũng nên báo đáp một chút."

Khác với vẻ cũng coi như dịu dàng của mẹ Úc, từ ngày đầu tiên Úc Khải về nhà, Úc Hoài Minh đã không quá thích đứa em trai vừa quê mùa vừa thô tục này một chút nào, cảm thấy cậu chỗ nào cũng kém Úc Tinh Thần ưu tú lương thiện.

Chướng mắt cậu từ tận đáy lòng.

Thậm chí gã còn cảm thấy có loại em trai như này quá mất mặt.

Không chỉ gã, mà cha Úc cũng không thích cậu.

Nếu không phải sợ người khác nói xấu, chỉ sợ nhà họ Úc căn bản sẽ không nhận lại Úc Khải.

Cho nên Úc Hoài Minh ngày thường khi nói chuyện với cậu luôn dùng giọng điệu ra lệnh, mang theo vẻ cao cao tại thượng không khách khí.

Úc Hoài Minh: "Mày nhường nhân vật《Bạch Châu Lục》cho Thần Thần đi."

À, được, Úc Khải hiểu rồi.

Chèn ép từ nhân tố bên ngoài thất bại, bắt đầu muốn dùng tình cảm chèn ép cậu.

Không hổ là nam chính Jack Sue vạn nhân mê, cốt truyện này, thực toàn diện!

Tuy nguyên chủ là một kẻ lụy tình, nhưng đáy lòng lại thật sự khát vọng tình thân, khát vọng người nhà tán thành.

Nếu không cũng sẽ không nghĩ hết mọi cách lấy lòng người nhà họ Úc, cho dù bị bất công và thương tổn cũng không muốn buông tay.

Cho nên nếu là nguyên chủ nói không chừng sẽ thật sự nhường ra.

Đáng tiếc hiện tại người ngồi ở đây tuy mặn, nhưng logic rõ ràng lãnh khốc vô tình Úc · văn cường · Khải.

Chờ Úc Hoài Minh nói xong, đến lượt Úc Khải phát huy, cậu dựng thẳng lên một ngón tay, thong thả ung dung mở miệng.

"Điểm thứ nhất, tôi không có đoạt nhân vật của cậu ta."

Úc Khải duỗi tay ra, trợ lý kiêm vệ sĩ phía sau lập tức đưa cho cậu một cái máy tính bảng, bên trong là video thử vai ngày đó.

Video thử vai của Úc Tinh Thần.

Khi y tiến vào liền thông báo thử vai Túy Phượng Tiên.

Rồi sau đó đến lượt Úc Khải biểu diễn, lại đến đạo diễn lựa chọn dứt khoát.

Căn bản không liên quan gì tới Úc Tinh Thần.

"Thấy chứ? Nhân vật này là tôi dựa vào thực lực bắt lấy."

"Điểm thứ hai, cậu ta là người mà nhà các người tự tay nuôi lớn, không phải tôi, cho nên tôi và cậu ta không có tình cảm gì, cũng không có quan hệ huyết thống, càng không thể hơn được anh em ruột thịt."

"Điểm thứ ba, nhà họ Úc mấy năm nay cho tôi bao nhiêu tiến, tôi có thể lập tức chuyển trả."

Hù dọa ai thế, hiện tại y cũng là người có tiền tiết kiệm chục triệu đấy.

"Mày!" Úc Hoài Minh ngơ ngẩn, gã chẳng thể ngờ rằng, một Úc Khải luôn ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay không chỉ từ chối yêu cầu của gã, mà còn phản pháo lại từng câu từng chữ.

Đang định nổi giận, mẹ Úc mau chóng ngăn cản gã, dùng chính sách dụ dỗ, trấn an nói: "Tiểu Khải, con đừng nóng giận, anh con không có ý như vậy, con biết nó vừa há mồm chính là khẩu xà tâm Phật ấy mà. Chỉ là con xem, con hiện tại nổi tiếng như vậy, trên mạng đều là tin tức về con, trung tâm thương mại cũng là ảnh quảng cáo của con, con hẳn là cũng không cần một nhân vật nhỏ như vậy nhỉ? Cho nên nếu nhường nhân vật cho Thần Thần, để thằng bé cũng nổi tiếng, hai anh em các con cùng nhau sấm giới giải trí, giúp đỡ lẫn nhau, không phải càng tốt sao?"

Úc Khải: "......"

Cạn lời, lại là một sự kiện không nói nên lời.

Giọng điệu của Úc Khải  vẫn không nhanh không chậm: "Tôi cảm thấy không tốt, vào giới là đồng nghiệp, đồng nghiệp sẽ đoạt chén cơm, việc gì tôi phải chế tạo cho mình một đối thủ cạnh tranh chứ?"

Nghĩ cậu bị điên à?

Thẩm Lâm lập tức bắt đầu mượn cơ hội thêm dầu vào lửa: "Dì Úc, anh Hoài Minh, mọi người xem, cháu đã nói cậu ta nổi tiếng rồi sẽ trở mặt không nhận người mà đúng không? Mọi người và anh Thần Thần đối xử với cậu ta tốt như vậy, cậu ta lại đối xử với mọi người như vậy!"

Úc Khải nhìn về phía Thẩm Lâm, lười biếng nói: "Một khi đã như vậy, vậy chi bằng cô bảo anh hai cô nhường nhân vật cho Úc Tinh Thần đi? Tôi nhớ anh ta trước đó không lâu cũng tiếp một nhân vật không tồi đúng không? Hình như còn là nam chính, không thể kém với nam số 3 nhỏ bé của tôi chứ nhỉ?"

Anh hai Thẩm Lâm cũng là người lăn lộn trong giới giải trí, trong nhà tạp cho hắn không ít tài nguyên, danh tiếng không nhỏ.

Thẩm Lâm: "Dựa vào đâu muốn cho anh hai tôi ——"

Úc Khải: "Vậy tôi dựa vào đâu? Chỉ bằng các ngươi lấy đạo đức ra chèn ép sao?"

Chỉ cần mình logic đủ rõ ràng, chèn ép đạo đức cũng đừng hòng buộc được!

Mắt thấy bọn họ lại sắp cãi nhau, mẹ Úc lập tức trấn an: "Đừng nói nữa đừng nói nữa, các con sao lại kích động như vậy! Đều là người một nhà, đừng cãi nhau."

Mẹ Úc lấy ra một hồ sơ bệnh án của bệnh viện: "Tiểu Khải, con nghe mẹ nói, kỳ thực mẹ cũng không muốn ép con làm gì, mẹ biết con cũng rất vất vả mới tranh thủ được nhân vật này, nhưng mà......nhưng mà Thần Thần thằng bé hiện tại bởi vì áp lực quá lớn, đặc biệt lo âu, hai năm thằng bé xuất ngoại kia bởi vì rất nhiều chuyện mà khiến tinh thần có vấn đề, gần đây lại tái phát, đã tới nông nỗi muốn tự sát, bác sĩ kê cho thằng bé không ít thuốc, kiến nghị người nhà chúng ta phối hợp với nó."

"Cho nên......con có thể nhường nhân vật kia cho Thần Thần được không? Chỉ cần nó có được nhân vật kia là có thể trở nên vui vẻ, mặc kệ thế nào, nó cũng là đứa con mà mẹ nuôi hơn 20 năm, mẹ không thể trơ mắt nhìn nó đi tìm cái chết."

"Coi như con giúp mẹ đi? Con và Thẩm Dục đều sắp đính hôn, lấy năng lực của nhà họ Thẩm, về sau con muốn tài nguyên gì mà không được chứ?"

Cuối cùng Úc Khải cũng sửa lại dáng vẻ có lệ vừa rồi, kinh ngạc hỏi: "Cái gì, cậu ta đến bệnh viện tâm thần sao?"

Cậu còn tưởng nam chính Jack Sue sẽ không bị bệnh chứ.

Mẹ Úc trầm trọng nói: "Đúng vậy! Cho nên con......"

Cho nên Úc Khải cầm lấy báo cáo nhìn nhìn, sau đó dùng di động chụp lại nó, gửi cho Đường Hân Nhiên.

Đường Hân Nhiên lập tức đã hiểu, trả lời: "Ok, chúng ta trực tiếp thông báo cho đạo diễn thay đổi người."

"Được rồi, tôi đã giúp cậu ta nói với đạo diễn một tiếng rồi, đạo diễn sẽ tìm người khác đóng vai Túy Phượng Tiên, cậu ta cứ an tâm nằm viện tu dưỡng đi."

Ba người: ???

"Nếu bị bệnh thì phải chữa trị cho tử tế, còn quay phim gì chứ?"

Một đám tốt xấu đều là người có bằng cấp cao, đầu óc đều ném vào thùng rác rồi sao? Bác sĩ sợ là sắp bị các ngươi chọc cho tức phát khóc.

Úc Khải chụp xong, lại ngồi trở lại. 

Nói tiếp: "Hơn nữa, hôm nay tôi tới đây chính là muốn thông báo cho các người một việc, tôi và Thẩm Dục đã sớm chia tay, về sau cũng không có khả năng đính hôn."

Xổ xong một tràng, Úc Khải cực kỳ sảng khoái.

Cảm giác có quốc gia ba ba chống lưng thật là khác bọt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play