Sự tình phát sinh bất ngờ, Cố Chiếu không mang theo bất cứ thứ gì, cũng may là thương mại điện tử bây giờ rất phát triển, thứ đồ lớn nhỏ gì cũng có thể dùng điện thoại di động để mua.
Cô mua một bộ áo ngủ ở siêu thị 24 giờ gần đó, cũng mua cả đồ vệ sinh cá nhân và đồ lót. Trong lúc chờ đợi shipper giao hàng tận nhà, Cố Chiếu đi tham quan nhà Thẩm Quyết Tinh từ trong ra ngoài.
Sau khi được Thẩm Quyết Tinh giới thiệu, cô mới phát hiện hóa ra căn nhà này không phải không có thành phần khoa học kỹ thuật, chỉ là tất cả đều được giấu ở trong các góc phòng.
Bình thường một chút thì có trợ lý giọng nói thông minh, robot quét rác và thùng rác cảm ứng, còn thứ không bình thường thì là một chú cún bằng máy trong phòng làm việc của Thẩm Quyết Tinh.
Thẩm Quyết Tinh nói đây là một robot tương tác sinh học, toàn bộ cơ thể cấu tạo từ nhiều khớp hình cầu, có thể được lập trình trên nền tảng điện thoại di động tùy theo nhu cầu, tạo cho nó nhiều loại hình dáng và phản ứng khác nhau.
“Em có thể sờ đầu nó.” Thẩm Quyết Tinh nhấp vào thứ gì đó trên điện thoại di động, cún robot lập tức cử động.
Tay chân của nó là bánh xe linh hoạt, nó có một cái đuôi dài móc lên như một con bọ cạp, trên đỉnh là một cánh tay máy có thể kẹp đồ vật. Nó lập tức đi đến trước mặt Cố Chiếu, nghiêng mình cọ vào cẳng chân Cố Chiếu như đang làm nũng.
Cố Chiếu chỉ cảm thấy cẳng chân mình lạnh băng, lập tức nổi hết da gà, thân thể cứng đờ, đến động cũng không dám động.
“Não và đầu của nó đâu? Đầu nó ở nơi nào vậy?”
Thẩm Quyết Tinh nén cười: “Chỗ nó cọ em đấy. Yên tâm, nó không cắn người.”
Cố Chiếu khom lưng sờ sờ cái đầu tròn của cún con, giây tiếp theo, cái đầu giống như viên nhộng liền phát ra tiếng sủa vui vẻ, đôi mắt to hiển thị trên màn hình cũng cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Kỳ diệu thật.
Nhìn qua nhìn lại chú cún robot đang vẫy vẫy đuôi, Cố Chiếu hỏi: “Tên nó là gì?”
“Tiểu Khả Ái.”
Cố Chiếu lập tức thấy đáng yêu quá mức chịu đựng. Xem ra cún con dù có kỳ lạ đến đâu thì trong mắt chủ nhân nó cũng chỉ là đồ bé nhỏ đáng yêu mà thôi.
Cô ngồi xổm xuống, lại gãi đầu của cún con robot lần nữa: “Xin chào em, Tiểu Khả Ái.”
Lần này đôi mắt cún con biến thành hình trái tim.
Phòng ngủ của Thẩm Quyết Tinh sạch sẽ ngăn nắp đúng như Cố Chiếu nghĩ, nhưng chiếc đèn chùm pha lê trên đỉnh đầu thật sự quá chói mắt, cô không cẩn thận nhìn chằm chằm vào nó, một lúc lâu sau hình ảnh vẫn còn in trên võng mạc.
“Nhà anh chỉ có một cái giường.” Thẩm Quyết Tinh chỉ vào chiếc giường lớn 1 mét 8 của mình, “Nếu em để ý, anh có thể ngủ sofa.”
Cố Chiếu nghi hoặc nói: “Chúng ta... không phải đã ngủ chung rồi sao?”
Thẩm Quyết Tinh gật gật đầu: “Vậy ngủ chung đi.”
Anh cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút.
Chuyện xảy ra đêm nay vắt kiệt cả thể xác lẫn tinh thần Cố Chiếu đến rã rời, hơn nữa lúc này đã vượt quá thời gian ngủ bình thường của cô rất nghiêm trọng, tắm rửa xong, đầu chỉ vừa chạm vào gối cô đã ngủ thiếp đi, không hề có dấu hiệu khó ngủ vì bị đổi chỗ ngủ đột ngột.
Có điều, ngủ thì ngủ, một đêm này cô cũng mộng mị rất nhiều chuyện. Có lúc cô mơ thấy cảnh ông bà nội đưa mình đến trường, có lúc lại mơ thấy mình đang đạp xe thì bị một con quái vật lớn truy đuổi.
Xe đạp giống như bị xịt lốp, dù có đạp mạnh cỡ nào bánh xe vẫn quay chậm chạp nặng nề. Cô sợ đến mức nước mắt sắp trào ra, lại nhìn thấy con quái vật sau lưng càng lúc càng tiến lại gần, nó sắp cắn lấy góc áo cô…
Cô đột nhiên mở mắt, liếc nhìn chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà, thiếu chút nữa lóe mù mắt.
Yên tĩnh quá.
Cố Chiếu ngồi dậy, không thấy Thẩm Quyết Tinh trong phòng ngủ, cô bèn để chân trần đi ra ngoài phòng.
Mở cửa ra mới phát hiện, trợ lý giọng nói thông minh trong phòng khách đang phát bài “Khách sạn California”, Cố Chiếu tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm thấy Thẩm Quyết Tinh đang nấu cơm trưa trong phòng bếp.
Bóng lưng cao lớn của anh vừa xuất hiện trong tầm mắt, mọi nỗi sợ bất an bị quái thú quấn lấy cả đêm lập tức tiêu tán sạch sẽ.
Cố Chiếu vươn tay ôm lấy Thẩm Quyết Tinh từ phía sau, gò má chặt chẽ dán vào sống lưng đối phương.
“Em thích anh…” Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Quyết Tinh, cô sẽ không nói được, vậy nên cứ thế này cũng khá tốt, như vậy cô có thể dễ dàng nói ra suy nghĩ trong lòng mình, “Dù là anh bây giờ hay là anh của quá khứ, em đều thích hết. Có lẽ anh cảm thấy em không biết ghen tuông, đó là vì lúc trước em vẫn luôn rất tỉnh táo, em biết anh sẽ không thích mình. Người yêu đơn phương thì có tư cách gì để ghen ghét với những cô gái xung quanh anh? Anh yêu đương em cũng chỉ biết vui mừng thay anh, chỉ cần anh được vui vẻ, em sẽ vui vẻ theo.”
“Nhưng bây giờ không còn giống vậy nữa. Bây giờ chúng ta đã ở bên nhau, nếu anh đột nhiên thích người khác, em nhất định sẽ không vui.”
Cô chỉ là tốt tính chứ không phải thánh mẫu, gặp những chuyện cực đoan cô vẫn sẽ tức giận.
“Anh chính là sao Bắc Cực, sao em có thể không thích anh được?”
Thẩm Quyết Tinh nghe xong, trầm mặc một lát, không bày tỏ cảm xúc gì, cũng không thao thao bất tuyệt đáp lại Cố Chiếu, anh chỉ đơn giản nói một câu: “Anh sẽ không đột nhiên đi thích người khác.”
Cố Chiếu ngẩng đầu nhìn cái ót của anh: “Em chỉ so sánh mà thôi.”
“Cách so sánh này rất không thỏa đáng.”
Nhớ lại năm lớp 12.
Cố Chiếu cảm thấy nếu hai mắt mình có dị năng, nhất định lúc này cô đã đốt cháy sau ót Thẩm Quyết Tinh.
Cô lập tức rút tay về, ngữ điệu lên xuống: “Em đi đánh răng đây." Nói xong lập tức chạy vào phòng tắm.
Cô chỉ nghĩ Thẩm Quyết Tinh phản ứng bình đạm, nhưng lại không biết rằng mình vừa mới rời đi, Thẩm Quyết Tinh nắm lấy áo thun trước ngực, ngón tay siết lại thật chặt, tưởng như muốn dùng cách này để ép trái tim đang đập loạn xạ của mình bình ổn trở lại.
Sau đó anh hít sâu mấy cái, âm thầm nhớ lại một chuỗi mã chương trình thật dài, khi Cố Chiếu bước ra khỏi phòng tắm anh mới khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Vốn dĩ thứ bảy Thẩm Quyết Tinh cũng phải đi làm, nhưng anh thật sự không yên tâm để Cố Chiếu ở nhà một mình, bèn gọi điện thoại báo với đồng nghiệp một tiếng, nhắn rằng mình sẽ làm việc tại nhà.
Buổi chiều anh công tác trong phòng làm việc, Cố Chiếu ở phòng khách chơi với Tiểu Khả Ái.
“Tiểu Khả Ái, bắt tay nào!”
Thẩm Quyết Tinh đã kết nối trợ lý giọng nói trong phòng khách với Tiểu Khả Ái, để nó có thể đáp lại mệnh lệnh của chủ nhân như một chú cún con thực thụ.
Cố Chiếu đang chơi vô cùng vui vẻ, bỗng nhiên nhận được điện thoại của bà cụ Lý.
Đối phương nghe được chuyện ngày hôm qua từ chỗ quản lý Vương, bà ấy liên tục xin lỗi Cố Chiếu trong điện thoại, nói nhà mình không phải cho đám lưu manh đó thuê mà là một người khác, kết quả là người kia lại làm cò nhà, đem nhà ở cho người bên ngoài thuê lại.
“Tiểu Chiếu à, cháu yên tâm, bà đã nói chuyện với người kia, không cho hắn thuê nữa. Bà sẽ đích thân kiểm tra những người thuê nhà sau này, không đứng đắn thì bà tuyệt đối không cho thuê!” Sự việc lần này khiến bà cụ Lý bạo nộ, trách mắng con trai thậm tệ, trách anh ta không chịu để tâm. Nếu hôm qua Cố Chiếu mà có mệnh hệ gì, sau này đừng nói là ông bà nội của Cố Chiếu, bà ấy xuống dưới rồi, đến cả ông cụ Dương bà ấy cũng không dám nhìn mặt.
“Cháu không sao, bà đừng nóng giận, coi chừng huyết áp.”
Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh nắng chan hòa, không một gợn mây, bầu trời xanh lam khiến cả thành phố trở nên trong lành.
Chuyện này không phải lỗi của cô, không phải lỗi của Thẩm Quyết Tinh, đương nhiên cũng không phải lỗi của bà cụ Lý.
Cố Chiếu nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyển đề tài: “Dạo này bà có khỏe không ạ? Điềm Điềm có ngoan không, qua nhà mới nó có quậy phá không…”
Thẩm Quyết Tinh vội vàng làm xong công việc, vừa ra khỏi phòng làm việc đã thấy Cố Chiếu đang nằm trên ghế sofa cạnh cửa sổ, phơi mình dưới nắng ngủ thiếp đi.
Mặc dù trong phòng có vách ngăn bằng kính, điều hòa trong nhà cũng đang bật vừa phải nhưng Thẩm Quyết Tinh vẫn sợ cô phơi nắng đến cháy da, nhẹ nhàng đến lay cô tỉnh lại.
“Anh làm việc xong chưa?” Cố Chiếu vẫn còn hơi buồn ngủ, “Vừa nãy bà cụ Lý gọi điện thoại cho em, nói sau này tuyệt đối sẽ không cho người không đứng đắn thuê nhà nữa, em sẽ trở về…”
Mặc dù đây là trung tâm thành phố, giao thông đi lại thuận tiện, dưới lầu chính là ga tàu điện ngầm nhưng lại cách viện dưỡng lão quá xa, cô đi lại cũng không tiện.
Ngón tay Thẩm Quyết Tinh gãi lên gò má cô, lặng lẽ chuyển đề tài: “Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra vết thương đã, sẵn tiện về nhà em lấy quần áo mang sang đây.”
Ừ nhỉ, hiện giờ cô chỉ có một bộ quần áo để thay, quả thật cần phải chuẩn bị thêm mấy bộ nữa.
Cố Chiếu đứng dậy đi vào phòng tắm để thay quần áo của ngày hôm qua, sau đó cùng với Thẩm Quyết Tinh đi ra ngoài.
Đầu tiên hai người đến bệnh viện để làm kiểm tra thương tích, sau đó đến đồn cảnh sát. Chỉ là nộp một tờ đơn, Cố Chiếu không để Thẩm Quyết Tinh đi cùng mả tự mình vào trong.
Hai vị cảnh sát một già một trẻ ngày hôm qua đều không có ở đây, Cố Chiếu đưa báo cáo giám định cho nữ cảnh sát ngồi bên cửa sổ, nhỏ giọng hỏi một câu: “Đồng chí cảnh sát à, cho hỏi người làm kiểm tra nước tiểu ngày hôm qua có vấn đề gì không?”
Nữ cảnh sát liếc nhìn cô một cái, lúc đóng tài liệu lại có hơi gật gật đầu với cô.
Thật tốt quá. Cố Chiếu nhẹ nhõm thở ra. Như vậy không cần phải lo lắng mấy ngày tới đối phương được thả ra.
Qua chủ nhật, Thẩm Quyết Tinh có việc gấp cần đích thân đi một chuyến, đành phải để Cố Chiếu ở nhà một mình.
Trước khi ra ngoài, Thẩm Quyết Tinh vùi mặt vào cổ Cố Chiếu, hít một hơi thật sâu, sau đó giống như đã sạc pin xong, nhanh chóng đi ra khỏi cửa.
Cố Chiếu ở nhà một mình đâm ra nhàm chán, chơi với cún robot, lăn qua lộn lại cũng chỉ có bao nhiêu đó kỹ năng, cô bắt đầu tự tìm chuyện để làm.
Đầu tiên cô phải từ bỏ việc nấu nướng trước. Còn chuyện giặt giũ, nhà Thẩm Quyết Tinh có máy giặt có chức năng sấy, cô chỉ cần lấy quần áo ra gấp lại là được, cũng không mất nhiều công sức. Quét tước dọn dẹp… Trên kính cửa sổ không có lấy một dấu vân tay, thứ bẩn nhất trên mặt đất có lẽ là tóc cô rụng hai ngày qua, người máy quét rác đi quét hai vòng là sạch sẽ, cũng không cần cô động tay vào. ( truyện trên app T𝕪T )
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Cố Chiếu quyết định đi mở TV, chiếu hình ảnh trên màn hình điện thoại lên TV, bắt đầu nhảy bài tập thể dục.
Cô nhảy quá mức nhập tâm, bên tai toàn là giọng nói của người dẫn chương trình nam “Cố gắng lên”, “Một chút nữa thôi”, “Chỉ còn hai động tác”, thế nên hoàn toàn không nghe thấy tiếng mở khóa cửa điện tử ở bên ngoài.
Tưởng Uyển không hỏi qua con trai mà trực tiếp mang canh gà đến. Vừa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng TV, còn tưởng rằng hôm nay Thẩm Quyết Tinh có ở nhà.
Đặt canh gà ở lối vào, bà ấy mở tủ giày lấy dép lê ra: “Hôm nay sao con lại ở nhà vậy? Mẹ còn tưởng con tham công tiếc việc, hôm nay vẫn đi làm chứ.”
Một lúc lâu không có ai trả lời, Tưởng Uyển cảm thấy hơi kỳ lạ, vừa bước vòng qua lối vào để quan sát thì hoảng sợ thốt lên.
“Cô… Cô là ai?”
Trong phòng khách, một cô gái bà ấy không quen biết đang đứng ngơ ngác, buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần áo ở nhà, vẻ mặt hoảng loạn, thoạt nhìn còn khiếp sợ hơn cả bà ấy.
“Con…con…” Cô gái không những nói chuyện run rẩy mà còn lắp bắp, “Thưa dì, con tên là Cố Chiếu…bạn, bạn gái của… Thẩm, Thẩm Quyết Tinh….”
Cũng may Tưởng Uyển không còn xách canh gà trong tay, bằng không nhất định đã đánh đổ.
Bà ấy và ba của con trai mình quả thật đã đoán được con trai chắc đang yêu đương rồi, nhưng không ngờ tiến độ của hai đứa lại nhanh như vậy.
“Xin, xin chào.” Dường như sự căng thẳng cũng sẽ lây lan, Tưởng Uyển bất giác nói lắp theo, bà ấy nhìn Cố Chiếu từ trên xuống dưới, hợp lý phỏng đoán, “Hai đứa đây là… sống chung?”