Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Đến

Chương 49: Cô muốn phản kháng


3 tháng

trướctiếp

Cảm giác hai ngày tới vết sưng trên trán sẽ không tiêu hết được, Cố Chiếu đành xin viện trưởng Phương một ngày nghỉ phép.

Sau khi cúp điện thoại, cô lắng nghe tiếng nước chảy ẩn ẩn trong phòng tắm, tay nắm di động ngồi ở mép giường, bất giác nuốt nước bọt.

Lần trước Thẩm Quyết Tinh qua đêm ở đây, bọn họ vẫn là quan hệ bạn học cũ, để anh ngủ sofa cũng không có gì đáng trách, nhưng bây giờ cả hai đang hẹn hò, tiếp tục cho anh ngủ trên sofa… có lẽ không thích hợp lắm.

Về phương diện này, không thể nói là Cố Chiếu bảo thủ hay là cởi mở, bởi vì cô biết Thẩm Quyết Tinh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện trái với mong muốn của mình nên cô căn bản không nghĩ theo hướng người lớn đó. Cô chỉ đơn giản nghĩ xem đối phương ngủ có thoải mái hay không mà thôi.

Thẩm Quyết Tinh đã đi xe vất vả mệt mỏi, nếu còn bắt anh phải cuộn mình trên sofa cũng quá không biết điều. Hơn nữa trong phòng khách không có điều hòa, bây giờ thời tiết nóng như vậy, cho dù cô mở cửa hết cỡ, quạt máy trên sàn nhà quạt cho Thẩm Quyết Tinh cả đêm cũng quá sức chịu đựng đi.

Hai mắt liếc nhìn chiếc giường đôi rộng rãi, đang lúc suy tư, cửa phòng tắm mở ra, Cố Chiếu lập tức đứng dậy lẻn đến cửa phòng.

Thẩm Quyết Tinh mặc một chiếc áo phông chữ T màu trắng, trên vai khoác một chiếc khăn tắm, vừa lau tóc vừa đi về phía chiếc sofa mình quen thuộc.

“Thẩm Quyết Tinh…”

Nghe được giọng Cố Chiếu, anh dừng bước chân quay đầu nhìn lại.

Cố Chiếu thò đầu ra khỏi cửa, rụt rè sợ sệt nhìn anh: “Anh có muốn… ngủ chung với em không?”

“…” Động tác lau tóc của Thẩm Quyết Tinh khựng lại, biểu tình trống rỗng vài giây.

“A không phải!” Cố Chiếu chậm chạp nhận ra lời nói của mình rất có ý mờ ám, vội vàng giải thích, “Em không phải có ý đó, ý em hỏi là anh có muốn ngủ trên giường trong phòng ngủ không? Phòng khách quá nóng, ngủ trong phòng em sẽ mát mẻ hơn một chút.”

Thẩm Quyết Tinh liếc nhìn phòng ngủ, điều chỉnh biểu cảm rồi nói: “Đương nhiên anh biết em không có ý đó.” Anh hắng giọng nói, đi về phía Cố Chiếu, lúc bước vào phòng còn cọ qua người đối phương, khe khẽ lẩm bẩm một câu, “Anh nào có cầm thú như vậy.”

Cố Chiếu cũng không phải chưa từng ngủ chung giường với người khác. Nhà nhỏ, từ bé đến lớn cô luôn ngủ cùng giường với bà nội, còn ông nội sẽ ngủ dưới mặt đất trong phòng ngủ. Sau này ông nội sinh bệnh, liền đổi thành Cố Chiếu ngủ dưới đất.

Cô lớn lên cùng với tiếng ngáy triền miên của ông bà, sau đó thi đậu đại học A thì bắt đầu dừng lại, không còn tiếng ngáy bên tai nữa, ngược lại cô cảm thấy không quen, suốt một khoảng thời gian dài đã rất khó ngủ.

Thẩm Quyết Tinh ngủ rất nhẹ nhàng, đừng nói tiếng khò khè, ngay cả trở mình cũng rất hiếm khi.

Có lẽ vì ban ngày đã ngủ quá nhiều, lúc này Cố Chiếu có hơi mất ngủ. Cô nhìn chằm chằm trần nhà tối đen, lắng nghe tiếng hít thở nặng nề bên tai, từ lúc hẹn hò đến nay, đây không biết đã là lần thứ mấy cô cảm thấy khó tin.

Thẩm Quyết Tinh ngủ ở bên cạnh cô. Chính là Thẩm Quyết Tinh, đang ngủ ngay bên cạnh cô.

Cô nằm nghiêng người lại, dưới ánh sáng lờ mờ ngắm nhìn Thẩm Quyết Tinh.

Hai ngày nay anh nhất định đã rất mệt mỏi, đầu vừa mới chạm gối đã ngủ thiếp đi.

Ngủ không được thì sẽ dễ suy nghĩ nhiều. Cố Chiếu nhớ tới cấp ba năm ấy, Thẩm Quyết Tinh tham gia một cuộc thi viết văn, kết quả anh giành ngay giải bạc, chấn động cả trường.

Trường bọn họ trước kia cũng có mấy lần giành được giải đồng, nhưng dường như đã bị trúng lời nguyền nào đó, sau này không có một ai có thể bước lên tầng cao hơn, mấy năm liền không sờ được giải thưởng nào. Giải bạc của Thẩm Quyết Tinh không chỉ nhất cử đánh vỡ ứ động nhiều năm của trường mà còn phá vỡ lời nguyền, phá được kỷ lục giải thưởng tối cao mà trường bọn họ đạt được.

Sáng tác đoạt giải của Thẩm Quyết Tinh được đăng trên một tạp chí văn học thanh thiếu niên, hiệu trưởng còn đặc biệt cho người sao chép lại rồi dán lên bảng tin trường để học sinh chiêm ngưỡng.

Cố Chiếu cũng từng dừng chân quan sát bài văn kia. Nói thế nào nhỉ, đó là một loại văn chương mà người chỉ biết đặt câu, viết theo công thức, nghiêm khắc bám sát khuôn mẫu như cô sẽ vĩnh viễn không viết ra được.

Cô vẫn nhớ rõ đề bài là “Nền văn minh nhân loại với những vì sao sáng”. Thẩm Quyết Tinh đã sử dụng góc nhìn khoa học tự nhiên để nói về tầm quan trọng của khoa học kỹ thuật đối với nền văn minh nhân loại. Bài văn liệt kê sự ra đời của chiếc máy tính đầu tiên, phát minh ra WIFI, phát minh ra điện thoại... Một chuỗi tên nước ngoài Cố Chiếu đã không còn nhớ nổi, nhưng ký ức về sự chấn động ập thẳng vào mặt năm ấy đến tận bây giờ vẫn còn nguyên vẹn.

Khoa học kỹ thuật thay đổi vận mệnh nhân loại; khoa học kỹ thuật cải thiện đời sống nhân loại. Chỉ mấy ngàn chữ đã nói lên hết tâm tình sùng bái và tin phục của người thiếu niên dành cho khoa học kỹ thuật.

Anh sẽ là một trong những vì sao tỏa sáng. Cố Chiếu chưa bao giờ hoài nghi điều này. Bởi vậy lúc Thẩm Toàn Chương bày tỏ sự ngờ vực với sự nghiệp của em trai, cô mới có thể lên tiếng thay cho anh.

Khoa học kỹ thuật không chỉ là công cụ kiếm tiền mà còn mang lại lợi ích cho con người. Mặc dù Thẩm Quyết Tinh chưa bao giờ đề cập đến chuyện đó nhưng cô có thể lý giải được. Cô hiểu lý tưởng của anh, hiểu tham vọng của anh.

Anh luôn nói mình không phải thiên tài, nhưng trong mắt Cố Chiếu, anh còn xuất sắc hơn cả những thiên tài thực thụ đó.

Suy cho cùng, thiên tài đến rồi cũng sẽ đến, nhưng một người như Thẩm Quyết Tinh, cả đời này cô chỉ gặp được một lần.

Sau nửa đêm, bên ngoài trời mưa to, còn có sấm chớp, không biết có phải nhờ có tiếng mưa che lấp tất cả âm thanh hay không, đêm hôm đó nhà ở đối diện cũng không ồn ào cho lắm.

Cố Chiếu ngủ thiếp đi lúc nào không hay, khi tỉnh lại đã là gần trưa, chỉ có một mình cô nằm ở trên giường, âm thanh nấu ăn quen thuộc từ phòng bếp truyền đến, tiếng mưa rơi lộp bộp đập vào cửa sổ khiến người ta cảm thấy an nhàn từ tận đáy lòng.

Trán của cô sưng to hơn, đè nặng trên mí mắt, trực tiếp ép khe mắt cô lại chỉ còn như hai sợi chỉ.

Bởi vì cô không thể ăn đồ cay kích thích, đồ ăn Thẩm Quyết Tinh làm đều rất thanh đạm, đây là bữa cơm lành mạnh nhất cô ăn gần đây.

Ăn cơm xong, hai người không có việc gì làm, rửa chén sạch sẽ rồi cùng nhau nằm trên giường xem phim truyền hình.

Đó là một bộ phim truyền hình cổ trang nổi tiếng gần đây, vẫn chưa chiếu hết, hai người không có thời gian xem nên nhân cơ hội này bắt kịp từ tập đầu tiên.

Điều hòa thổi gió lạnh, Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh ngồi tựa vào đầu giường nhìn chằm chằm laptop ngay trước mặt, thỉnh thoảng cũng lên tiếng phát biểu cảm nghĩ về kỹ xảo phim truyền hình tệ hại lẫn cốt truyện gượng gạo.

“Sao hắn lại không nhận ra nàng ấy được? Anh mới xem một tập đã nhận ra rồi.” Xem thấy cốt truyện nữ chính mang lụa che mặt, nam chính hoàn toàn nhận không ra, Thẩm Quyết Tinh lập tức đưa ra nghi vấn.

“Có khi nào… khăn che mặt này có pháp lực?” Cố Chiếu cố gắng hợp lý hoá cốt truyện.

“Đã mấy trăm triệu năm trôi qua mà xã hội nhân loại vẫn còn lạc hậu vậy sao, khoa học kỹ thuật của thế giới này đều chỉ có mấy vị thần tiên yêu đương thôi à?” Nhìn bối cảnh huyền huyễn sau mấy trăm triệu năm vẫn không hề thay đổi, Thẩm Quyết Tinh lại đưa ra nghi vấn lần nữa.

“Có lẽ nằm ở sự tiến hóa của các loài vật khác.” Cố Chiếu đỡ đỡ mắt kính nói.

“Anh biết hắn không hề quan tâm đến nàng ấy, đúng là tra nam.” Thẩm Quyết Tinh lạnh lùng phỉ nhổ cốt truyện nam chính bỏ rơi nữ chính vì lợi ích riêng.

“Hức hức…” Cố Chiếu đã bị ngược đến mức không nói nên lời.

Bởi vì khóc quá thảm khiến cho đôi mắt sưng lên, càng về sau cô càng khó quan sát hơn, Thẩm Quyết Tinh sợ cô cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng bị mù, anh vội mang túi nước đá đến chườm cho cô.

Túi chườm đá được quấn trong một chiếc khăn lông, Cố Chiếu nằm yên trên giường, Thẩm Quyết Tinh chống đầu nằm bên cạnh nhẹ nhàng dùng khăn lông đắp lên đôi mắt thay cô.

“Ngày mai tan làm anh sẽ qua đây, giữa trưa em tự gọi cơm hộp, nghỉ ngơi nhiều một chút, bớt xem di động lại.”

“Không cần qua đây, ngày mai chắc là vết sưng sẽ đỡ hơn, em tự làm được." Cô biết thời gian làm việc của Thẩm Quyết Tinh không cố định giống như cô, anh thường xuyên phải tăng ca nên cô không muốn tiếp tục làm phiền đến anh

Chiếc khăn đắp trên mí mắt Cố Chiếu dừng lại một chút, một lát sau, giọng nói Thẩm Quyết Tinh vang lên bên tai: “Em không muốn gặp anh sao?”

Hai tay Cố Chiếu vốn dĩ đang lẳng lặng đặt trên bụng, nghe vậy đầu ngón tay không tự chủ được mà cuộn lại, vặn vẹo cùng một chỗ.

“Nhưng anh sẽ rất mệt."

"Nếu anh không thể ở bên cạnh chăm sóc em lúc đau bệnh thì sự tồn tại của anh còn ý nghĩa gì nữa?”

Tay Cố Chiếu bị cầm lấy thật nhẹ, một lát sau, cô cảm nhận được một vật mềm mại chạm vào khớp xương bàn tay.

“Anh cũng không thể luôn ỷ vào tình cảm thời niên thiếu của em mà không nỗ lực gì cả.”

Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng cô cảm thấy giọng điệu này có chút... oán hận?

Vốn cái trán bị sưng to đã làm mắt khó chịu, hơn nữa lúc nãy mới vừa khóc đến mệt mỏi, Cố Chiếu bất tri bất giác buồn ngủ, có hơi mơ màng sắp thiếp đi.

“Anh không cần làm gì em cũng rất thích anh.”

Hai luồng hơi thở nóng rực phả trên mu bàn tay, Thẩm Quyết Tinh dường như đang không tiếng động mà cười.

Bên ngoài mưa vẫn không tạnh, notebook vẫn chiếu câu chuyện tình yêu oanh oanh liệt liệt, Cố Chiếu càng nghe càng buồn ngủ, ý thức dần dần phân tán.

“Em thích anh của ngày xưa hơn hay anh của hiện tại hơn?"

Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Cố Chiếu mơ mơ hồ hồ nghe được một thanh âm đang nói chuyện, nhưng cô đã không phân biệt nổi đó là Thẩm Quyết Tinh đang nói với cô hay người trong phim truyền hình đọc lời thoại.

Thẩm Quyết Tinh ở nhà Cố Chiếu hai đêm, hai đêm này mặc dù bọn họ ngủ chung một giường nhưng lại không phát sinh bất kỳ quan hệ thể xác nào. ( truyện trên app T𝕪T )

Thứ ba Cố Chiếu phải đi làm, Thẩm Quyết Tinh cũng trở về nhà mình. Một tuần sau, trán của Cố Chiếu hoàn toàn tiêu sưng, chậm rãi bắt đầu kết vảy, công cuộc cải tạo viện dưỡng lão cũng kết thúc.

Vào ngày nghiệm thu công trình, viện trưởng Phương lôi kéo Cố Chiếu đi dạo một hồi. Là viện dưỡng lão đầu tiên được cải tạo xong, các đồng chí lãnh đạo phía trên cũng đến tham quan. Cố Chiếu đi phía sau một nhóm lãnh đạo, nhìn xuyên qua đám đông trước mắt thấy được Thẩm Quyết Tinh cũng đang cho mọi người ngắm nghía thành quả anh cải tạo, trong lòng dâng lên cảm xúc tự hào khó diễn tả.

Tối thứ sáu, sau khi xem phim xong, Thẩm Quyết Tinh như thường lệ đưa Cố Chiếu về nhà.

“Khoảng thời gian tới có lẽ anh sẽ rất bận, nhưng nhiều nhất là hai tháng, chờ qua đợt này là có thể rảnh rỗi hơn nhiều.” Việc cải tạo Thiện Từ Gia Viên đã hoàn thành, Thẩm Quyết Tinh phải đi giám sát cải tạo ở những địa điểm khác, thiếu đi giao thoa công việc, giữa hai người cũng không còn nhiều cơ hội tiếp xúc.

“Không có gì đâu, anh bận việc của anh, em không sao cả.” Cố Chiếu cảm thấy đối phương bận rộn sự nghiệp cũng không có gì sai, thái độ vô cùng rộng rãi.

Nhưng chính sự rộng rãi này càng làm Thẩm Quyết Tinh thêm hụt hẫng.

Anh quan sát biểu hiện của Cố Chiếu, sau khi xác định cô quả thật không phải cậy mạnh, sự bất mãn lẫn ngờ vực trong khoảng thời gian này rốt cuộc bùng nổ.

Xe ngừng lại dưới lầu nhà Cố Chiếu, Thẩm Quyết Tinh không mở cửa cho cô như thường lệ.

“Rốt cuộc em có thích anh không?”

Cố Chiếu không hề lường được sẽ nhận phải câu hỏi thế này, có chút ngây ngốc: “… Thích mà.”

Thẩm Quyết Tinh nhìn cô chằm chằm, biết cô không nói dối, lại cáu giận vì cô không nói dối.

“Những điều em thích ở anh, dù chỉ một chút thôi, có điểm nào chỉ thuộc về anh ở thời điểm hiện tại hay không?”

Cố Chiếu há miệng thở dốc, không rõ vì sao anh lại muốn tách bản thân trong quá khứ ra khỏi bản thân của hiện tại, làm cô có hơi khó hiểu: “Em…”

Thẩm Quyết Tinh nhìn cô đầy mong đợi, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô, lại vì thấy cô do dự chần chừ mà hai mắt dâng lên nỗi thất vọng.

“Trước giờ em chưa từng đòi hỏi gì ở anh,” Trong lúc Cố Chiếu còn đang nỗ lực tìm kiếm đáp án chính xác, Thẩm Quyết Tinh đã mở miệng lần nữa, “Cũng không thực sự yêu cầu anh ở bên em. Giống như em chưa từng có ý định dành cả đời này ở bên anh. Người em thích là anh hay là Thẩm Quyết Tinh ở cấp ba đã giúp đỡ em vậy? Em thật sự xem anh là bạn trai hay là … thần tượng?”

Anh vốn còn định nói là “Bồ Tát”, nhưng sau đó ngẫm lại, người bình thường đối với Bồ Tát còn có kỳ vọng, mà Cố Chiếu lại càng giống như có một loại tâm lý fan hâm mộ, không dám có yêu cầu, cũng không dám hy vọng tương lai sau này với anh.

“Không phải… Em… em…” Cố Chiếu hơi luống cuống, cô nỗ lực muốn giải thích, nhưng lại phát hiện ra mình thực sự giống như lời Thẩm Quyết Tinh nói.

“Tình cảm giữa nam và nữ nên có sự chiếm hữu, ghen tuông, không thể chia sẻ đối phương với ai khác mới đúng, vậy em có những cảm xúc đó với anh không?” Thẩm Quyết Tinh càng hỏi càng bất lực, bởi vì anh nhớ đến bữa tối bốn người kia, lúc Cố Chiếu gặp Thẩm Toàn Chương, anh nhìn thấy phản ứng của cô còn lớn hơn phản ứng lúc thấy anh đi ăn cơm với Tống Giảo Mộng.

Cố Chiếu ngẩn ngơ mà nhìn anh, trong lòng có một âm thanh đang nói: Không phải như vậy, không phải như vậy. Nhưng vì miệng lưỡi cô quá mức vụng về, dưới tình huống bối rối cô không thể sắp xếp lời nói trôi chảy, chỉ có thể ngập ngừng thăm dò nắm lấy tay đối phương.

“Thẩm Quyết Tinh...”

Mà Thẩm Quyết Tinh nhìn thấy dáng vẻ gần như cam chịu ấy, trong lòng càng thêm trầm xuống, tâm trạng như sắp chạm đáy cốc.

Anh né tránh bàn tay Cố Chiếu, ấn xuống nút mở cửa xe, không cần nói cũng biết là ý gì.

“Quên đi, hôm nay cũng muộn rồi, để hôm khác nói."

Không phải anh mới nói hai tháng tới sẽ rất bận sao? Hôm khác lại là hôm nào nữa đây?

Muốn mở miệng nói, nhưng đối mặt với góc nghiêng lạnh lùng của Thẩm Quyết Tinh, cô run rẩy mà nuốt trở vào, chung quy cô vẫn không dám đưa ra yêu cầu với anh.

“…Tạm biệt.” Kéo cửa xe ra, Cố Chiếu một mình bước xuống xe.

Xe của Thẩm Quyết Tinh không có tắt máy, Cố Chiếu vừa bước xuống anh đã quay đầu xe lái đi mất.

Hai người hẹn hò lâu như vậy, từ đó đến nay đây là lần đầu tiên anh không đưa cô lên lầu.

Cố Chiếu mất mát mà quay đầu, thời gian bò lên trên lầu còn lâu hơn ngày thường. Rõ ràng vẫn là độ cao quen thuộc nhưng hôm nay cô lại bước đi quá mệt mỏi.

Thứ Thẩm Quyết Tinh muốn không phải kiểu thích của cô, vậy anh muốn kiểu thích gì đây?

Chiếm hữu? Ghen tuông? Tức giận?

Cô có thể sao?

Cố Chiếu kéo mở cửa sắt bên ngoài, đột nhiên cả người đều cứng lại. Khách thuê nhà ở đối diện, người đàn ông có hình xăm thanh long trên cánh tay, đang đứng ở cửa hút thuốc.

Nắm chặt chìa khóa, Cố Chiếu căng da đầu bước ngang qua, tầm mắt căn bản không dám liếc về phía người đàn ông kia.

“Ê!”

Ngay khi chìa khóa cô chạm vào lỗ khóa, người đàn ông sau lưng đột nhiên mở miệng.

“Có phải mày nói bậy với chủ nhà về bọn tao không? Muốn đuổi bọn tao đi à?”

Chìa khóa run lên, trực tiếp xẹt qua lỗ khóa.

Cố Chiếu lặng lẽ nắm giữ bình xịt nhỏ treo trên túi, vẻ mặt bình tĩnh, cô quay lưng đối mặt với người đàn ông.

“Tôi… tôi không biết anh đang nói gì.” Cô căn bản không hề liên lạc với bà cụ Lý.

“Con nhỏ không biết xấu hổ, đừng tưởng mày là phụ nữ thì tao không dám động vào mày!” Người đàn ông vứt điếu thuốc trên mặt đất, hung hăng giẫm tắt nó, tiến tới gần Cố Chiếu nói, “Từ giờ trở đi mày về nhà cẩn thận một chút cho tao.”

Đối với phụ nữ sống một mình, câu nói này thật sự có sức uy hiếp rất lớn. Khi đối phương chuẩn bị áp sát vào mình, Cố Chiếu sợ hãi tới đỉnh điểm, cô giơ bình xịt lên bấm xịt vào mặt người đàn ông.

“A a a!!” Người đàn ông lập tức che mắt lại hét lên thảm thiết.

Cố Chiếu vội vàng tìm đường trốn thoát, chạy về phía cửa lớn. Mà ngay lúc cô vặn mở cửa khóa, đẩy cửa chạy ra bên ngoài, tên đàn ông phía sau đuổi theo, một phen nắm lấy tóc cô.

“Con mẹ mày!”

Cố Chiếu hét lên đau đớn ôm lấy đầu, dưới chân vấp một cái té ngã ra đất.

“Cứu… cứu mạng!” Tiếng hét bộc phát, toàn bộ đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang sáng lên.

Cố Chiếu dùng chiếc túi trên tay đập vào đầu và mặt tên đàn ông, mắt hắn ta vốn đã bị thương, sau khi bị chiếc túi nặng bất thường của Cố Chiếu đánh một lúc, theo bản năng thân thể muốn bảo vệ khuôn mặt, bàn tay buông lỏng tóc cô ra.

Cố Chiếu nhân cơ hội bò về phía trước, miệng vẫn không ngừng kêu cứu.

Tên đàn ông hoàn toàn bị chọc giận, chộp loạn xạ về phía phát ra giọng nói, túm được góc áo Cố Chiếu.

Trong lòng Cố Chiếu dâng lên một nỗi tuyệt vọng, nhưng thực mau, một ý niệm khác đã lấn át nỗi tuyệt vọng ấy, nó lớn dần trong lòng cô. — Phản kháng đi.

Lần cuối cùng cô phản kháng người bắt nạt mình là ở cấp ba. Kết quả lần đó không tốt lắm, nhưng nếu cho cô một cơ hội khác, cô vẫn sẽ làm như vậy.

Tại sao cô không thể phản kháng?

Tại sao cô phải bị bắt nạt?

Cô muốn phản kháng.

Cố Chiếu thở gấp gáp, bỗng nhiên xoay người, không còn bò về phía trước nữa. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng nhào lên cắn xé hắn ta, kết quả còn chưa kịp cử động, gã đàn ông đã bị một người ở sau lưng tung đòn bất ngờ, đánh đến lảo đảo ngã sang một bên.

“Thằng chó này, dám bắt nạt con gái người ta, tao đánh chết mày!” Chú ở lầu trên cởi trần, trên tay cầm một cây sào phơi đồ, không cho hắn ta có cơ hội bò dậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp