Thẩm Quyết Tinh phát hiện, dường như Cố Chiếu có rượu vào sẽ trở nên buông thả hơn. Sau mấy lần uống rượu, cô đều làm những việc ngày thường tuyệt đối không làm. Có điều, dù lời nói có bạo dạn đến đâu, hành động vẫn luôn không bắt được trọng điểm, giống như một đứa trẻ non nớt đối đãi với đồ vật mình yêu thích, hôn môi không có một tia dục niệm, không chứa nửa phần chiếm hữu.
Anh cảm giác sự yêu thích của Cố Chiếu đối với mình vẫn còn dừng lại ở thời điểm cấp ba, là sự yêu thích của trẻ con. Chuyện này làm anh khó tránh khỏi nôn nóng.
Sau khi hôn xong, Cố Chiếu dần buông lỏng vạt áo Thẩm Quyết Tinh, choáng váng vấp chân một cái, lảo đảo ngã về phía sau, mắt thấy đã sắp ngửa mặt lên trời.
Thẩm Quyết Tinh tay mắt lanh lẹ một phen nắm lấy eo kéo cô trở lại.
“Hôn xong rồi?” Anh khàn giọng hỏi cô.
Cố Chiếu ngây thơ gật đầu: “Ừm.”
Thẩm Quyết Tinh chế trụ sau gáy cô, điều chỉnh góc độ: “Vậy đến lượt anh.”
Nói xong, hai đôi môi vừa mới tách ra lại dính vào nhau, nhưng không giống nụ hôn trẻ con của Cố Chiếu, Thẩm Quyết Tinh hôn rõ ràng trưởng thành hơn rất nhiều. Đầu lưỡi tách hàm răng, tiến quân thần tốc, bá đạo tham lam cướp lấy nước bọt mang theo hương rượu ngọt ngào, mỗi một cái cắn nhẹ cùng lôi kéo đều là một lần phát tiết dục vọng.
Cố Chiếu không còn sức chống trả, chỉ có thể bị động để Thẩm Quyết Tinh chiếm lấy, ngón tay cô cuộn lại trước ngực anh, bởi vì hô hấp không thông, đầu óc càng thêm hỗn loạn.
Cổ cô hơi đau, thắt lưng cũng bắt đầu run rẩy nhưng đã không còn sức đẩy Thẩm Quyết Tinh ra. Dù có say đến đâu, cô vẫn sẽ nhớ rõ Thẩm Quyết Tinh là một người đáng tin cậy, anh sẽ không làm tổn thương cô.
Không biết đã hôn được bao lâu, bàn tay Thẩm Quyết Tinh quắp lấy sau gáy Cố Chiếu rốt cuộc cũng rút lui. Đôi môi kề sát tách ra một chút, hô hấp cả hai hơi gấp gáp, vừa say rượu vừa thiếu oxy, khuôn mặt Cố Chiếu càng thêm ửng đỏ.
“Đây mới là… cách hôn của người trưởng thành.” Thẩm Quyết Tinh kề sát gò má Cố Chiếu, giọng nói khàn khàn, “Có biết chưa?”
Trước mắt hình như có một tầng hơi nước, Cố Chiếu nhìn không rõ. Cô chớp chớp mắt, cố gắng rũ bỏ màn sương dày đặc, nhưng một giọt nước mắt đã thuận thế rơi ra khỏi khóe mắt.
Người say rượu luôn dễ bị phóng đại cảm xúc, Cố Chiếu vừa rồi bị khó thở, lại có hơi sợ hãi, thân thể cô không hiểu sao chợt phản ứng chảy nước mắt.
Vừa hay giọt nước mắt rơi xuống đầu ngón tay Thẩm Quyết Tinh, động tác anh khựng lại, nhíu mày nói: “Dọa em sao?”
Anh còn tưởng mình quá mức liều lĩnh dọa đến Cố Chiếu, đang muốn buông ra tay kéo giãn khoảng cách, giây tiếp theo đã bị đối phương nhào vào lòng ngực.
Cố Chiếu ôm eo anh, thanh âm giống như tỉnh táo lại giống như say rượu: “Thích... Em thích anh... Trên đời này thích anh nhất...”
Cô như một con thú nhỏ run rẩy bám lấy anh, cố gắng tìm kiếm sự trấn an, ngoan ngoãn đến mức làm tim anh tan ra.
Thẩm Quyết Tinh bất chợt có một loại ảo giác, ảo giác toàn thân mình từ trên xuống dưới, thậm chí cả trong đầu cũng tràn ngập kẹo bông gòn. Đời này anh chưa bao giờ thấy cả người mình mềm mại như vậy.
Anh ôm lấy Cố Chiếu, cằm gác trên đỉnh đầu cô, cam tâm tình nguyện đổi từ hình thức yêu đương trưởng thành sang hình thức của học sinh cấp ba.
“Anh cũng thích em.” Anh thở dài nói.
Sáng sớm hôm sau, Cố Chiếu bị chuông báo thức gọi dậy, đầu đau như búa bổ. Cô đỡ trán, từ trên giường ngồi dậy, phát hiện mình vẫn đang mặc quần áo của ngày hôm qua.
Tại sao không mặc áo ngủ nhỉ?
Tự hỏi xong câu này, Cố Chiếu xuống giường đi vào toilet rửa mặt, đồng thời bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện xảy ra tối hôm qua.
Thẩm Quyết Tinh đưa cô về nhà, sau đó bọn họ cùng đến nhà Trương Nhã ăn cơm, cơm nước xong Thẩm Quyết Tinh lại đưa cô về, sau đó chào tạm biệt, sau đó anh bị cô nắm cổ áo cưỡng hôn…
Cố Chiếu dại ra, nhìn chính mình miệng đầy bọt ở trong gương, chính xác hơn là nhìn miệng mình.
Giây tiếp theo, trong toilet là một trận binh hoang mã loạn. Cùng với âm thanh rơi xuống, cũng không biết là ly rửa mặt hay là chai xà phòng, Cố Chiếu mang khóe miệng dính chút bọt chạy vọt ra ngoài, cầm lấy di động trên tủ đầu giường mở đến WeChat của Thẩm Quyết Tinh.
“Thức dậy thì gửi tin nhắn cho anh.” Thẩm Quyết Tinh để lại cho cô một tin nhắn lúc mười hai giờ đêm.
Cố Chiếu che mặt, đã nhớ lại toàn bộ những chuyện mình làm tối qua.
Đầu tiên cô cưỡng hôn Thẩm Quyết Tinh, sau đó là như koala đeo chặt lấy người anh không buông, khóc lóc nói mình thật sự rất thích anh, cũng rất thích công việc hiện tại, tâm nguyện lớn nhất chính là bệnh dịch có thể nhanh qua đi, không cần mỗi ngày làm xét nghiệm virus…
“Ngủ dưới đất thì thôi đi, còn không nhận được đồ chuyển phát nhanh, cơm hộp cũng không gọi được, mấy cụ già không được gặp người nhà, chúng ta cũng không thể về nhà… Thật sự rất vất vả!” Nói xong câu cuối cùng, cô thật sự khóc rống lên.
Thẩm Quyết Tinh dỗ dành cô hồi lâu, cho cô uống nước, lại lau mặt cho cô, đến khi thấy cô ngừng khóc, anh mới đắp chăn lại dỗ cô đi ngủ.
Cố Chiếu nhớ rõ lúc mình rời khỏi nhà Trương Nhã là 9 giờ, xem tin nhắn Thẩm Quyết Tinh gửi đến, giả như lúc này đối phương đã về đến nhà, vậy thì ít nhất anh cũng dây dưa ở nhà cô hết 2 tiếng đồng hồ.
Bỏ rượu đi! Cố Chiếu nhắm mắt.
“Em dậy rồi.” Sau khi bình tĩnh lại, cô gửi tin nhắn đến Thẩm Quyết Tinh.
Vốn tưởng bên kia vẫn chưa thức dậy, kết quả chưa bao lâu đã thấy anh nhắn lại.
“Có thấy khó chịu không?”
“Chỉ hơi đau đầu, những cái khác không sao.”
“Vậy là tốt rồi. Hai ngày tới anh phải đi nơi khác công tác, trên đường về nhà cẩn thận một chút, mỗi ngày nhớ nhắn tin cho anh.”
Cố Chiếu nhìn chằm chằm di động, vừa rồi còn hổ thẹn muốn chết, hiện tại lại không nhịn được mà nở nụ cười ngọt ngào.
“Biết rồi.”
“Anh phải đi đây, lát nữa nói chuyện tiếp.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Cố Chiếu nằm ngửa trên giường, cầm điện thoại di động giơ lên, xem đi xem lại tin nhắn Thẩm Quyết Tinh gửi mình.
Thật sự, rất thích. Cô áp điện thoại vào ngực, si ngốc nhìn lên trần nhà.
Như vậy khoảng hai phút, chóp mũi cô giật giật, ngửi thử quần áo mặc qua một đêm trên người mình.
Ọe.
Cố Chiếu nhảy dựng khỏi giường, vọt vào nhà tắm tắm rửa thay quần áo.
Bởi vì trên mặt Cố Chiếu còn sót lại dấu vết say rượu, mấy người già trong viện dưỡng lão cứ tưởng cơ thể cô không khỏe, giữa trưa ăn cơm còn sôi nổi đến quan tâm hỏi han.
“Hôm qua lại ngủ không ngon sao?” Phùng Hiểu Quyên âu yếm sờ sờ khuôn mặt Cố Chiếu, “Nhà đối diện ồn ào lắm à?”
“Có lẽ điều hòa mở to quá, cháu hơi cảm lạnh.” Nhà đối diện ngày nào cũng ầm ĩ, nhưng hôm nay sắc mặt cô kém như vậy thật sự không liên quan đến phía đối diện. Là do cô đã quá phóng túng không biết lượng tửu lượng mình.
“Bé Ngoan, hiện tại cháu vẫn sống một mình à?” Bà Béo không phụ biệt hiệu của mình, giữa trưa ăn đủ thứ món, ngoại trừ một chén cơm rang, trước mặt còn có một chén mì cắt, hai cái màn thầu lớn, sức ăn phải gấp mấy lần Cố Chiếu.
Cố Chiếu: “Vâng, cháu sống một mình.”
“Con gái bây giờ ở một mình không an toàn đâu, cháu phải cẩn thận chút đấy. Lúc trước bà có nghe cháu nói đến chuyện của người thuê nhà đối diện, cảm giác khu dân cư chỗ cháu sống có hơi phức tạp.” Bà Béo nói, “Không phải lúc trước người ta mới đưa tin có một cô gái bị tên biến thái sống ở tòa nhà đối diện tiền dâm hậu sát sao, còn giấu vào vali rồi vứt xác đi.”
Phùng Hiểu Quyên nhăn mày lại: “Bà nói bậy cái gì đấy!”
Bà Béo cũng tự biết mình lỡ lời, hạ miệng nói: “Ai u, bà sai rồi, là bà nói bừa thôi. Bé Ngoan của chúng ta sẽ bình bình an an, nhất định sẽ không sao cả.”
Phùng Hiểu Quyên nghe bà ấy nói xong thì trong lòng đau đáu, cho dù đối phương có nói bừa đi nữa bà ấy vẫn không an tâm nổi.
“Bé Ngoan à, cháu nhất định sẽ không gặp phải chuyện có xác suất nhỏ như vậy, nhưng thân là con gái, nhất định phải có tâm thế đề phòng. Như vậy đi, lát nữa cháu cùng bà đi đến vườn rau phía sau hái chút ớt cay của ông cụ Dương.”
Phía sau viện dưỡng lão có một khoảng đất trống đã xanh hoá, trồng rất nhiều loại rau dưa củ quả, trên danh nghĩa là nhà ăn hằng ngày phụ trách quản lý, nhưng thực chất là khu trồng rau do viện trưởng Phương dành cho mấy cụ già nhàn rỗi đến trồng trọt. Mỗi mùa thu hoạch, nhà ăn sẽ mở một bữa “Cửa sổ đất trồng rau” để chế biến rau dưa trái cây thành những món ăn ngon miệng. Tuy rằng số lượng rất ít nhưng ai nấy cũng có phần, mỗi người đều có thể nếm được mỹ vị tự trồng tự tiêu thụ này.
“Ớt cay?” Cố Chiếu không rõ cho lắm, “Ớt cay gì vậy?”
Phùng Hiểu Quyên giải thích: “Là cái ớt cay ma quỷ của Ấn Độ hay là Brazil gì đó do ông cụ Dương trồng, cay vô cùng. Lần trước sư phụ Thái trong nhà ăn cắn thử đầu nhọn có một chút mà đã cay hết một buổi chiều, hôm sau cổ họng ông ấy khản đặc, chỗ ngón tay đụng vào ớt cay đều nóng rát, rửa tay cũng không ăn thua. dùng cái này làm bình xịt chống kẻ xấu, đừng nói là đàn ông, có là voi cũng phải quỳ xuống.”
Cố Chiếu ngạc nhiên nói: “Lợi hại vậy à?”
Phùng Hiểu Quyên sợ cô không tin, ăn cơm xong liền kéo cô đi đến bãi đất trồng rau, chỉ vào một bụi cây xanh thấp bé nói: “Chính là nó đây, ớt cay ma quỷ.”
Cố Chiếu nhìn qua, dường như loại ớt cay kia cô chưa nhìn thấy bao giờ, không giống ớt triều thiên nhòn nhọn, cũng không giống ớt đèn lồng tròn tròn, xen vào giữa hai bên, vỏ ngoài nhăn bèo nhèo, có hơi xấu xí.
Phùng Hiểu Quyên cẩn thận ngắt một quả ớt cay, nhéo cuốn ớt đưa qua cho cô: “Cháu tự tìm một cái túi đóng gói, mang về nhà thêm nước vắt thành nước cốt, sau đó cho vào bình xịt loại phun sương, ngày thường bỏ vào trong túi, có biết chưa?”
Loại ớt cay này bị cô Hiểu Quyên nói thành vô cùng kì diệu, Cố Chiếu có hơi sợ nó, lúc giơ tay lên cũng làm thành điệu bộ lan hoa chỉ, không dám để làn da mình tiếp xúc với nó quá nhiều.
Về đến nhà, mặc dù Cố Chiếu cảm thấy sẽ không đến mức đó, bởi trị an ở thành phố S không chỉ đứng số một ở quốc nội mà còn nằm trong top đầu của thế giới, nhưng vì để mấy bà lão yên tâm, cô vẫn nghe lời đeo găng tay dùng một lần, ném quả ớt cay xấu xí vào máy ép lấy nước.
Cô nhận được chiếc máy ép trái cây này trong một lần bốc thăm ở buổi họp mặt thường niên, xách về nhà cũng chỉ dùng để ép nước dưa hấu một lần duy nhất, sau đó lại thấy chùi rửa quá phiền toái nên vẫn gác xó đến bây giờ. Không ngờ hôm nay nó lại bị cô lấy ra ép ớt cay.
Nói thật, trước khi nhấc nắp máy ép ra, Cố Chiếu vẫn còn suy nghĩ liệu cô Hiểu Quyên có quá khoa trương rồi không, nhưng khi vừa nhấc nắp lên, một mùi cay xè nồng nặc xộc thẳng vào mặt Cố Chiếu, làm hai mắt cô đau đớn, nhịn không được muốn rớt nước mắt. Lúc này cô đã biết cô Hiểu Quyên không hề nói quá chút nào, thật sự rất rất cay!
Cố Chiếu mang khẩu trang, mang mắt kính, đổ bỏ cồn khử trùng trong bình xịt vốn nằm trong chiếc túi xách ra ngoài, sau đó lại đổ nước ớt đã lọc bỏ xác vào trong bình.
Bình phun sương lớn bằng nửa bàn tay, thân bình bằng kim loại, được phun sơn chống oxy hóa, khi ấn vào dễ dàng tạo ra tia sương cực mịn, đây là bình xít rất hữu ít mà viện trưởng Phương tặng cho cô.
Sau khi đổ thứ vũ khí có tính sát thương cực cao này vào trong bình, Cố Chiếu lại treo cái bình lên bên quai túi xách, nhìn từ xa tựa như một món trang trí tiểu xảo đáng yêu.
Cô nhất định không được quên đây là nước ớt cay, nhất định không được quên! Trong lòng Cố Chiếu mặc niệm, sợ một ngày nào đó mình lại quên đây là nước ớt, vẫn tưởng nó là cồn khử trùng mà phun vào tay mình.
Sau một ngày chạy ngược chạy xuôi ở công trường, buổi tối tắm xong, Lâm Lập nằm trên giường, đắc ý vui vẻ đánh mạt chược trên điện thoại di động.
Lần này anh ta cùng và Thẩm Quyết Tinh đến thành phố C công tác, ở trong một phòng phổ thông, khách sạn cũng là một dạng kinh doanh bình dân. Căn phòng rộng hơn mười mét vuông, có một ban công nhỏ, trong phòng cấm hút thuốc, Thẩm Quyết Tinh chỉ có thể ra ngoài ban công hút.
Đối phương đi ra ngoài đóng cửa không kín lắm, Lâm Lập có thể cảm giác được bên trong khí lạnh có trộn lẫn hơi nóng nhè nhẹ, bên trong hơi nóng lại cuốn từng đợt từng đợt khói thuốc lá.
Bỗng nhiên, một tin nhắn WeChat xuất hiện trên đầu màn hình điện thoại, là một nhóm chat có tên "Xin chào bạn học nữ", Thương Minh Viễn @ anh ta.
Thương Minh Viễn: “@Lâm Lập, thế nào rồi?”
Lâm Lập quét mắt nhìn ra ban công, vặn nhỏ âm lượng điện thoại.
Giọng nói của Thẩm Quyết Tinh bị gió cuốn vào phòng: “Làm nước ớt cay? Cay như vậy sao... em cẩn thận đừng để đụng vào da... hôm nay không sao, không mệt, chỉ hơi cháy nắng thôi... Chiều mai là anh về rồi...”
Lâm Lập rùng mình, trả lời Thương Minh Viễn: “Bây giờ anh ấy đã không còn là Thẩm Quyết Tinh nữa rồi, tôi không công nhận đó là Thẩm Quyết Tinh đâu. Bây giờ anh ấy ngọt đến mức làm tôi phát ngấy!!”
Thương Minh Viễn: “Nói vậy, sang năm công ty chúng ta có hỉ sự rồi à?”
Một số người còn lại trong nhóm chat vỗ tay đầy mong đợi.
Thương Minh Viễn: “Kỹ sư Lâm, anh làm tốt lắm! Không ngừng cố gắng, tiếp tục quan sát báo cáo!”
Lâm Lập: “Vâng, thưa sếp!”
Mấy đồng nghiệp bát quái với nhau, Thẩm Quyết Tinh hoàn toàn không biết gì cả. Một tay anh cầm điện thoại, một tay kẹp thuốc lá, khuỷu tay chống lên lan can ban công, lúc nói chuyện, khói thuốc tản ra trước mắt.
Trong điện thoại, Cố Chiếu kể mấy chuyện linh tinh vụn vặt hằng ngày, bình bình đạm đạm, giản giản đơn đơn, anh lại cảm thấy rất thú vị. Thú vị đến mức… anh còn tưởng, cái người lạnh nhạt với Cố Chiếu mấy tháng trước không phải là mình.
Cố Chiếu sao có thể giống người khác được?
Rõ ràng cô ấy rất đáng yêu.
“Khi nào thì anh về?"
Ngay cả giọng nói cũng giống như bánh mochi mềm dẻo, làm người ta rất muốn ăn… Nghĩ đến đây, suy nghĩ Thẩm Quyết Tinh đột nhiên gián đoạn một chút, anh dứt ra khỏi tâm trí yêu đương, trong lòng nảy sinh một câu hỏi ngắn ngủi —sao mình lại muốn ăn?
“Chiều mai anh về…” Nhưng rất nhanh, kẹo bông gòn lại tràn ngập não bộ lần nữa, khiến anh không thể nghĩ được gì khác ngoài yêu đương và Cố Chiếu, “Có nhớ anh không?”
Bên kia im lặng, sau đó “Ừm” một tiếng thật nhẹ.
Thẩm Quyết Tinh cắn điếu thuốc, hàm răng nghiến mạnh, loại cảm giác muốn ăn lại càng bành trướng hơn, trong tim anh đang há to cái miệng đẫm máu, gào khóc đòi ăn.
“Cố Chiếu, em có muốn… về gặp ba mẹ anh không?” Ban đầu anh nói với Thẩm Toàn Chương dự định sẽ từ từ, không muốn dọa đến Cố Chiếu. Nhưng bây giờ anh lại hối hận, muốn mau chóng dẫn Cố Chiếu về gặp người nhà mình, muốn cô dung nhập vào cuộc sống mình, muốn hoàn toàn… vây giữ cô.
Vây giữ. Bản thân Thẩm Quyết Tinh cũng ngạc nhiên khi dùng đến từ này. Không ngờ anh lại muốn vây giữ người khác, dùng dung mạo, dùng thân thể, dùng hết thảy những thứ có thể lấy lòng đối phương… Chẳng lẽ đây chính là tình yêu?
Cái tình yêu chết tiệt này.
“A...”
Chỉ là một đơn âm nhưng Thẩm Quyết Tinh đã nghe ra sự chần chừ của Cố Chiếu bên kia. Anh cũng không phải kiểu người sẽ khiến người khác khó xử, huống hồ đối phương còn là bạn gái mình.
Anh nhanh chóng sửa lời: “Quên đi, đợi một thời gian nữa, xem như anh chưa nói gì.”
Có lẽ Cố Chiếu cũng cảm thấy hơi nhanh quá, cũng không nói tiếp, hàm hàm hồ hồ cho qua.
Cô không muốn về nhà với anh.
Trong ngực Thẩm Quyết Tinh trầm xuống đến khó chịu, nói anh không vui thì có hơi quá, nhưng cũng không phải không để ý. Từ khi ở cùng Cố Chiếu, anh luôn phát sinh một số cảm xúc xa lạ, đôi khi chính mình cũng không lý giải được.
Sau khi cúp điện thoại, một mình anh đứng đó hồi lâu, trở lại trong nhà, nhịn không được bắt lấy Lâm Lập phun nước bọt.
Lâm Lập nghe hồi lâu, điên cuồng nhíu mày, đưa ra kết luận: “Cho nên, anh cảm thấy người mà cô ấy thích không phải anh bây giờ mà là anh thời cấp ba?”
Thẩm Quyết Tinh có chút ghét bỏ phiên bản khái quát cục súc đơn giản ấy nhưng vẫn gật đầu nói: “Gần như là vậy.”
Lâm Lập khoanh tay trước ngực, cúi đầu suy ngẫm, quả thực muốn hét lên một tiếng — Câu hỏi này tôi không biết đáp án đâu~
Anh ta chỉ có thể bịa chuyện: “Chúng ta nhìn vấn đề này từ góc độ triết học, có thể là anh cảm thấy như vậy…”
Chỉ cần dẫn dắt đối phương đi lòng vòng, vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.