Thẩm Quyết Tinh kiểm tra một hồi, phát hiện máy tính của Cố Chiếu đã bị cháy bo mạch chủ, nếu chỉ dựa những công cụ anh có thì căn bản không sửa được. Để không làm chậm tiến trình của bữa tiệc, anh đành phải cho đối phương mượn máy của mình.
Khi hình ảnh Cố Chiếu xuất hiện trên màn hình lớn lần nữa, hiện trường bữa tiệc thậm chí còn vang lên những tràng pháo tay.
“Đến rồi đến rồi, Tiểu Chiếu đến rồi!”
Cố Chiếu cầm cây bút làm micro, ngắn gọn giải thích với mọi người: “Xin lỗi, vừa nãy đã xảy ra một số trục trặc kỹ thuật …”
Cuối cùng, dưới sự hộ giá của cố vấn kỹ thuật Thẩm Quyết Tinh, bữa tiệc tối Đoan Ngọ ở Thiện Từ Gia Viên mỹ mãn đi đến hồi kết khó quên.
Viện dưỡng lão có một cái tài khoản công khai, hằng ngày sẽ đăng lên một ít hoạt động hay tổng kết gì đó. Từ khi bắt đầu thì tài khoản này đã do Cố Chiếu nắm giữ.
Cố Chiếu hy vọng có thể tận lực thể hiện những sinh hoạt của người già trong viện dưỡng lão, để cho người nhà yên tâm, cũng giúp cho bọn họ có nhiều đề tài cộng đồng hơn.
Ảnh chụp của Phương Tú Bình còn chưa gửi sang, Cố Chiếu tắm rửa xong nằm ở trên giường, trước mặt là một quyển vở nhỏ đang mở, cô vừa nhớ lại màn biểu diễn đêm nay vừa chỉnh sửa trên vở.
Trước đây môn ngữ văn của cô không tốt, lúc nào cũng viết lạc đề, bắt cô làm văn là một chuyện vô cùng thống khổ. Bài đăng hai ngàn chữ cô có thể cọ tới cọ lui viết hết một tuần. Mỗi ngày 300 chữ, sửa rồi xóa đi, lại sửa rồi xóa đi, gõ từng chữ một, gõ xong rồi thì đọc lại từ đầu nhưng vẫn thấy không được.
Mặc dù Phương Tú Bình thường nói văn chương của cô chất phác hoạt bát, rất đáng yêu, nhưng Cố Chiếu cảm thấy bà ấy chỉ đang khách sáo với mình.
Ngay lúc Cố Chiếu đang vò đầu bứt tai viết văn, Sở Viên Nguyên nhắn tin đến.
“Gần đây cậu có bận lắm không?”
Giao tình giữa Cố Chiếu và Sở Viên Nguyên thật sự rất mỏng, trong nháy mắt cô còn hoài nghi có phải cô ấy đã nhắn tin nhầm người rồi hay không.
“Cũng tạm được.”
Tốt nghiệp xong Cố Chiếu ở lại viện dưỡng lão làm việc, thật ra cô cũng không được tôi luyện ở xã hội quá nhiều. Cô không biết “gần đây có bận không” cũng giống như “ăn cơm chưa”, có thể nói là một câu hỏi vô nghĩa mang ý lịch sự, cách nói này chỉ để làm cho bản thân không có vẻ quá đường đột, câu nói kế tiếp mới là trọng điểm.
“Lần trước thật sự quá mất hứng, đều tại mình tổ chức không tốt. Khi nào cậu rảnh mình mời cậu ăn cơm, chỉ có hai chúng ta, không có ai khác.” Sở Viên Nguyên hẹn Cố Chiếu đi ăn cũng không đơn thuần chỉ vì muốn giúp Tống Giảo Mộng hỏi thăm thật giả, chuyện này vốn đã nằm trong kế hoạch, chẳng qua là vì Tống Giảo Mộng nhờ vả cô ấy mới thực hiện sớm một chút.
“Lần trước đã nói chồng mình có rất nhiều anh em bạn bè. Mình sẽ xin ảnh chụp của bọn họ, đến lúc đó giới thiệu cho cậu, nhìn trúng ai mình sẽ bảo người ta kết bạn với cậu.”
Cố Chiếu không nngờ đối phương thực sự muốn giới thiệu đối tượng cho cô, nhất thời từ chối không được mà không từ chối cũng không xong. Nếu cô từ chối, trông có vẻ hơi không biết điều, nếu không từ chối… thật lòng cô không quá muốn yêu đương.
Cũng may, hiện giờ cô đang bị cách ly ở nhà, có một lý do không tồi để uyển chuyển từ chối.
“Khu dân cư chỗ mình bị phong tỏa rồi, xin lỗi cậu, tạm thời không đi ăn cơm được.”
Sở Viên Nguyên cả kinh: “Phong tỏa? Có biết khi nào được gỡ phong tỏa không?”
“Có lẽ nếu không có ca bệnh mới thì trong mười ngày tới sẽ gỡ, nhưng cũng chưa chắc.”
Sở Viên Nguyên gửi đến một cái icon thở dài.
“Đều sống không dễ dàng. Vậy cậu tự mình cẩn thận, khi nào rảnh rỗi thì nhắn lại cho mình, mình tìm một quán ăn gần nhà cậu, hai chúng ta cùng ăn cùng nói chuyện.”
Cố Chiếu gửi lại một icon gật đầu.
Sở Viên Nguyên kết thúc đối thoại, trầm tư một lúc về lịch sử trò chuyện vừa rồi.
Phong tỏa? Có lẽ Cố Chiếu sẽ không đến mức nói dối những chuyện thế này, hơn nữa quả thật gần đây mấy chung cư quanh chỗ bọn họ liên tục có thêm ca bệnh mới.
Vậy Giảo Mộng nghe thấy giọng Cố Chiếu ở đâu? Không lẽ Thẩm Quyết Tinh cũng bị phong tỏa trong khu dân cư với Cố Chiếu sao?
Sở Viên Nguyên hoang đường lắc đầu, cũng tự thấy trí tưởng tượng của mình quá phong phú.
Nhất định là Giảo Mộng nghe lầm, sao có thể như vậy được.
Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, bàn tay vẫn nhấn vào tường Wechat của Cố Chiếu.
Bài đăng mới nhất của Cố Chiếu là hai ngày trước, viết “Trời xanh quá [ mặt trời ] ”, bức ảnh kèm theo là trời xanh mây trắng ngoài sân thượng nhà cô.
Thời tiết tốt như vậy, đương nhiên quần áo sẽ phơi ở bên ngoài. Một góc ảnh để lộ giá phơi đồ bằng kim loại, treo vài bộ quần áo.
Sở Viên Nguyên phóng to rồi lại phóng to, nhìn vào một chiếc áo màu đen.
Cái áo thun này thật sự không giống phong cách ăn mặc của Cố Chiếu, hơn nữa… hình như hơi rộng nhỉ?
Độ phân giải đã đến cực hạn, Sở Viên Nguyên phóng to hết mức cũng không nhìn ra thứ gì nữa, đành phải từ bỏ.
Không thể nào, không có khả năng đó…
Trong chốc lát mặt cô ấy đầy vẻ hoài nghi, nhíu mày chậc lưỡi, chồng ở bên cạnh liếc mắt nhìn cô ấy, nhịn không được bèn hỏi: “Em làm sao vậy?”
Sở Viên Nguyên lập tức mò đến gần nhờ anh ta phân tích: “Anh nói thử xem, một nam đưa một nữ về nhà, kết quả cả hai bị cách ly ở trong chung cư của bên nữ, loại chuyện này có khả năng xảy ra không?”
Chồng cô đang chuyên chú xem TV, nghe lời cũng chỉ nghe bảy phần, nghe xong thì đáp không suy nghĩ: “Sao nào, thành một đôi rồi à? Vậy cũng khá tốt, đều là duyên phận.”
Sở Viên Nguyên đấm anh ta một cái, bất mãn nói: “Anh có nghiêm túc nghe em nói không vậy?”
“… Có mà.”
“Có cái rắm!”
Ngày cách ly thứ 16, xét thấy nhiều người cao tuổi trong khu dân cư đều có bệnh nền, cần được nhận thuốc thường xuyên. Chủ nhiệm Thạch triệu tập tình nguyện viên thống kê danh sách những người cần được phát thuốc, sau khi thương lượng với thư ký Chu của ủy ban khu phố, bà ấy cử một đội tình nguyện viên đi đến bệnh viện để nhận thuốc.
Một xe bốn người, tất cả đều mặc quần áo phòng hộ, xe chạy trên đường không hề ngừng lại, lấy thuốc xong lập tức quay trở về.
Về phần những người được chọn đi ra ngoài, chủ nhiệm Thạch cũng chọn lựa kỹ càng một phen. Thẩm Quyết Tinh, Cố Chiếu, La Trạm, Trương Nhã, đều là người trẻ tuổi chân cẳng tốt, chạy lên chạy xuống bệnh viện cũng nhanh nhẹn.
Trước khi khởi hành, chủ nhiệm Thạch làm một bài diễn thuyết về an toàn, dặn mọi người cần phải cẩn thận, cũng đích thân bổ nhiệm Trương Nhã làm đội trưởng tạm thời của tiểu đội.
“Có việc gì cứ báo cho tôi bất cứ lúc nào, mặc dù tôi không thể cùng đi với mọi người nhưng tâm vẫn…”
Chủ nhiệm Thạch còn chưa nói xong Trương Nhã đã vẫy vẫy tay, tiếp đón mọi người lên xe.
“Được rồi, nói thêm nữa khéo mặt trời đi xuống núi mất.”
Bệnh viện gần Hà Lam Cửu Thôn nhất hiện cũng đang bị quản lý phong tỏa, bệnh viện biệt lập, không mở cửa cho người ngoài, bọn họ chỉ đành đi đến bệnh viện nhân dân ở xa hơn một chút.
Khi đến nơi, Thẩm Quyết Tinh ngồi chờ ở trong xe, những người khác xuống xe, mang hồ sơ bệnh án đi đăng ký và nhận thuốc theo đúng danh sách được giao.
Đây cũng là lần đầu Cố Chiếu đến bệnh viện này, không quen thuộc đường lối, đi lạc rất nhiều, không bao lâu sau quần áo phòng hộ đã mướt mồ hôi.
Sau khi cầm bút lông gạch bỏ dòng cuối cùng trên danh sách, Cố Chiếu treo một đám túi nilon trên khuỷu tay như bà chủ mới đi mua sắm ở siêu thị lớn trở về nhà.
Xong rồi, cô ở bên này đã hoàn thành tất cả.
Cô cúi đầu kiểm kê lại sổ khám bệnh, xem có bị sót hay không, đi đi một hồi, bỗng nhiên đụng trúng một vật nho nhỏ mềm mại.
Một cô bé mặc chiếc váy lửng, mang khẩu trang vịt vàng nhỏ té ngã trên mặt đất, đang sắp khóc tới nơi, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Cố Chiếu mặc đồ bảo hộ, nghẹn ngào giang hai tay ra với cô, làm ra tư thế muốn được bế.
“Mẹ ơi!”
Cố Chiếu bị một tiếng này dọa sợ đến mức đánh rơi bút trên mặt đất.
Thẩm Quyết Tinh chờ trong xe, xa xa nhìn thấy Cố Chiếu đi ra từ cổng lớn bệnh viện, tay đang dắt một bé gái thoạt nhìn khoảng bốn năm tuổi.
Cô không trực tiếp lên xe mà nắm tay bé gái dẫn đến chỗ bảo vệ.
Không biết Cố Chiếu nói gì với nhân viên bảo vệ, hai người bảo vệ gật đầu, muốn dẫn bé gái đi. Kết quả là bé gái lập tức trốn ở sau lưng Cố Chiếu, vẻ mặt cực kỳ cảnh giác.
Cố Chiếu lôi kéo cô bé muốn đẩy sang phía bảo vệ bên kia, nhưng cô Bé Ngoan cố không chịu đi, cuối cùng òa khóc lên khiến cho mọi người ở xung quanh sôi nổi ghé mắt nhìn.
Cố Chiếu vội vàng bế cô bé lên vỗ về trấn an.
Thẩm Quyết Tinh cảm thấy cảnh này có hơi quen mắt.
Sau khi nhìn xung quanh, Cố Chiếu tìm thấy chỗ Thẩm Quyết Tinh, ôm bé gái lon ton chạy đến.
Thẩm Quyết Tinh hạ cửa sổ xe xuống, chưa kịp nói lời nào Cố Chiếu đã nhét năm sáu cái túi nilon trên tay vào trong xe. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
“Em bé này bị lạc mẹ rồi, tôi định nhờ bác bảo vệ đưa bé đi tìm mẹ nhưng cô bé lại không chịu.” Cô bé không ngừng trượt xuống, Cố Chiếu lại xốc xốc lên, ôm lấy càng chặt hơn.
Thẩm Quyết Tinh nhìn bé gái lông mi còn ướt nước mắt, anh nói: “Trong bệnh viện chắc sẽ có quầy tiếp tân, bọn họ có thể phát thanh tìm người, chắc cô bé biết mình tên gì mà đúng không?”
“Biết!” Cô bé mở miệng nói giọng sữa, “Cháu tên là Ngô Hiểu Đóa.”
“Được, tôi đi đây.” Cố Chiếu gật đầu, lại ôm cô bé chạy lon ton vào bệnh viện.
Thẩm Quyết Tinh nhoài người ra khỏi cửa kính hô lên một tiếng: “Đi chậm thôi!”
Ngay giây tiếp theo Cố Chiếu lập tức bước chậm lại.
Thẩm Quyết Tinh nhìn bóng dáng dần dần đi xa, khe khẽ thở dài.
Trước đây, Cố Chiếu cũng từng nhặt được một đứa trẻ.
Ngày hè nắng nóng chói chang, Thẩm Quyết Tinh đẩy tấm cửa kính ở Mcdonald ra như mọi hôm nhưng lại không thấy bóng dáng quen thuộc ở vị trí quen thuộc.
Anh nhíu mày, đi vào trong góc buông cặp xuống, cũng không quá để ý, tự mình chuẩn bị.
Lấy túi bút ra, trải hai bài thi, thậm chí anh còn giải xong hai bài toán lớn mà người nên tới kia vẫn chưa thấy tới.
Anh bắt đầu hơi lo lắng, không biết Cố Chiếu đến muộn đơn giản vì tắc đường hay vì lý do nào khác. Đây là lần đầu tiên cô lỡ hẹn đến muộn.
Cố Chiếu không có di động, Thẩm Quyết Tinh chỉ có số máy bàn trong nhà cô, khi anh móc di động ra muốn bấm gọi cho nhà cô thì trông thấy Cố Chiếu qua khung cửa kính lớn sát mặt đất.
Cố Chiếu ôm một bé gái đang khóc thút thít, vẻ mặt bất đắc dĩ đẩy cửa đi vào trong.
Thẩm Quyết Tinh chăm chú nhìn cô từng chút bước đến gần, cuối cùng dừng ngay trước mặt anh.
“Tôi… Tôi nhặt được một em bé, em ấy nói không tìm thấy mẹ.” Không biết cô đã dẫn đứa nhỏ đi tìm mẹ dưới cái nắng chói chang này bao lâu, trên trán lẫn trong cổ là một tầng mồ hôi mỏng, da thịt trắng nõn cũng bị phơi đến ửng đỏ.
Cô bé không mang giày, có vẻ như đã chạy thẳng ra khỏi nhà, vẫn biết tên mình và tên cha mẹ, nhưng hỏi nhà ở đâu thì cô bé lại không nói được.
Cuối cùng, bọn họ cùng nhau đến đồn cảnh sát gần đó giao lại bé gái cho cảnh sát. Đợi đến khi xác nhận đã liên lạc được với cha mẹ của đứa bé thì cả hai mới rời đi. Nhưng sau một hồi lăn lộn, bữa học phụ đạo đó đã không thành.
Đến lúc phải tách nhau ra ở giao lộ, Cố Chiếu dặn Thẩm Quyết Tinh đứng chờ một chút, nói muốn đến cửa hàng bán lẻ ở bên cạnh mua kem cho Thẩm Quyết Tinh.
Thật ra Thẩm Quyết Tinh không thích ăn đồ ngọt, nhưng giống như lúc anh không từ chối ly coca mà Cố Chiếu mua, lần này anh cũng không từ chối que kem đó.
Theo anh thấy, đây biểu hiện không muốn mắc nợ người khác của Cố Chiếu. Vừa hay anh cũng thích đơn giản một chút, không cần một mối quan hệ nhiều khúc mắt như vậy.
“Xin lỗi, làm cậu phải đi một chuyến công cốc rồi.”
Quả nhiên, Cố Chiếu thấy anh nhận lấy que kem, vẻ mặt lập tức thả lỏng.
“Cậu cho rằng không học phụ đạo thì sẽ không có bài tập về nhà sao?” Thẩm Quyết Tinh nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười hơi tàn ác, “Bài tập còn lại của buổi hôm trước, cùng một chủ đề, cậu viết cho tôi hai bài văn, bằng cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh, buổi sau tôi sẽ kiểm tra hết tất cả.”
Trong nháy mắt, Cố Chiếu như bị sét đánh, cả người choáng váng: “Hả?”
Thẩm Quyết Tinh không thèm để ý đến cô, cắn miếng kem vào trong miệng rồi xoay người rời đi.
Dưới sự trợ giúp của Cố Chiếu, cuối cùng bạn nhỏ Ngô Hiểu Đóa cũng thuận lợi tìm được mẹ.
Thì ra mẹ cô bé là bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện, vốn hôm nay được nghỉ, kết quả lại bị tạm gọi trở về để làm một cuộc phẫu thuật cấp cứu. Trong nhà không còn ai, cô ấy lại không kịp gửi con cho người khác, chỉ có thể dẫn em bé đến bệnh viện, để con mình ngủ ở trong phòng nghỉ nội trú. Ai ngờ đứa trẻ tỉnh dậy không thấy mẹ đã tự ý chạy ra ngoài.
Sau khi tiểu đội lấy thuốc trở về khu dân cư, quần áo phòng hộ được cởi ra ở cổng, những việc còn lại do các tình nguyện viên khác tiếp tục thực hiện, không cần bọn họ quản nữa.
Thẩm Quyết Tinh đỗ xe xong thì nhóm người Cố Chiếu cũng bàn giao hết công việc, đang bước ra từ văn phòng quản lý.
Trương Nhã và La Trạm vẫy tay với hai người rồi lần lượt về nhà. Thẩm Quyết Tinh khóa cửa xe, một trước một sau đi về nhà với Cố Chiếu.
Đang đi trên cầu thang yên tĩnh, bỗng nhiên Cố Chiếu mở miệng: “Vừa nãy có một cửa hàng tiện lợi trong bệnh viện, tôi tranh thủ vào đó… mua một thứ.”
Thẩm Quyết Tinh hơi quay đầu lại: “Ồ? Cậu mua gì?”
Cố Chiếu đưa thứ vừa đang cầm trong tay ra trước mặt Thẩm Quyết Tinh: “Cho cậu.”
Thẩm Quyết Tinh nhìn nó, hóa ra là một bao thuốc lá.
Bước chân anh dừng lại, nhìn bao thuốc lá kia, chậm rãi nhận lấy.
“Sao lại mua thứ này cho tôi?”
Thậm chí Cố Chiếu còn nhớ rõ nhãn hiệu anh thường hút.
“Bởi vì…” Cố Chiếu ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Thẩm Quyết Tinh đang đứng trên cao, lại nhanh chóng cụp mắt xuống, lí nhí nói, “Cảm giác cậu sẽ thích.”
Thẩm Quyết Tinh nhìn chằm chằm bóng dáng người kia, khóe môi khẽ cong lên, nhẹ giọng hỏi.
“Vậy còn cậu? Cậu mua gì cho mình?”
Cố Chiếu nhìn mặt đất: “Tôi có đủ hết rồi, không cần mua gì cả.”
Thẩm Quyết Tinh im lặng một lúc, sau đó liếc nhìn bao thuốc trên tay: “Cảm ơn.” Nói xong, anh nhét thuốc lá vào trong túi quần.
Sau bữa cơm chiều, đã rất lâu rồi Thẩm Quyết Tinh mới lên sân thượng hút thuốc.
Khói thuốc tỏa ra từ mũi và môi, người anh bị bao phủ trong đó, nếm ra một hương vị vừa ngọt vừa chát kỳ lạ.
Anh nghi hoặc nhìn chằm chằm vào điếu thuốc đang cháy dở trong tay, rít thêm một hơi nữa, lần này lại rất bình thường, không nếm ra vị gì khác.
“Là vị giác mình có vấn đề sao?” Anh dựa lưng vào tường, hạ điếu thuốc trên tay xuống, lẩm bẩm tự nói.