Cố Chiếu ngồi trên giường, hai tay ôm đầu gối, vừa khụt khịt mũi vừa rơi nước mắt, cả người vẫn chưa hoàn hồn sau cơn mơ.
Có lẽ cô bị kích thích bởi chuyện của ông cụ Lưu, vậy mà lại gặp phải ngày mưa to mà lâu rồi mình không còn mơ thấy nữa.
Trong giấc mơ, bà nội cứ liên tục té ngã trước mặt cô, cô muốn đưa tay ra đỡ, ai ngờ chiếc xe đạp điện của bà lại nặng tựa ngàn cân, cô dịch chuyển cỡ nào nó cũng không nhúc nhích.
Rõ ràng chỉ cần đợi thêm chút nữa, ông nội sẽ nhìn thấy cô thi đậu Đại học A; chỉ cần đợi thêm chút nữa thôi bà nội sẽ nhìn thấy cô đi làm, nhìn thấy cô yêu đương, nhìn cô kết hôn sinh con…
Không phải cô không chấp nhận được ly biệt, nhưng tại sao lúc nào cũng chỉ thiếu có một chút như vậy?
Cố Chiếu hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc của mình, quên mất đang là đêm khuya, cũng quên lúc này trong nhà không chỉ có một mình cô.
Ngoài phòng ngủ, Thẩm Quyết Tinh đứng dậy định đi vệ sinh, kết quả lại nghe thấy tiếng khóc yếu ớt phát ra từ phòng của Cố Chiếu, do dự một lúc, anh vẫn đến gõ cửa phòng.
“Cố Chiếu…”
Tiếng khóc trong phòng khựng lại, Thẩm Quyết Tinh tinh ý không hỏi tại sao cô lại khóc, chỉ hỏi cô có muốn ăn khuya hay không.
“Nhưng, đã ba giờ rồi...” Trong phòng, Cố Chiếu cố gắng giữ cho giọng bình tĩnh nhưng vẫn khó giấu được giọng mũi đặc sệt.
“Vậy nên mới nói là ‘ăn khuya’, rốt cuộc cậu có muốn ăn hay không?”
Sau một hồi lâu, bên kia cánh cửa vẫn không có động tĩnh, ngay khi Thẩm Quyết Tinh không nhịn được muốn gõ lần nữa, một tiếng "Ừ" nhẹ nhàng bất định xuyên qua ván cửa, truyền đến tai anh.
Thẩm Quyết Tinh nghe đối phương trả lời, xoay người đi về phía nhà bếp.
“Mười phút nữa đi ra.”
Nói là mười phút nhưng chưa đến hai phút Cố Chiếu đã bước ra khỏi phòng ngủ.
Cô rửa mặt bằng nước lạnh, vén tóc mái qua hai bên, lộ ra cái trán trơn bóng, hai bên thái dương và cằm vẫn còn mấy giọt nước đọng lại, đôi mắt hơi sưng, thoạt nhìn càng thêm nhỏ bé đáng thương.
Cô ngồi xuống bàn ăn, ngoan ngoãn chờ Thẩm Quyết Tinh nấu bữa khuya.
Thẩm Quyết Tinh đứng trước bếp, đảo đảo sợi mì mới cho vào nồi. Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu nhìn về phía sau, ánh mắt dừng trên đuôi mắt phiếm hồng của Cố Chiếu đặc biệt lâu.
Thực ra anh không có thói quen ăn khuya, cũng không biết tại sao mình lại muốn mời Cố Chiếu ăn khuya, chỉ là khoảnh khắc nghe thấy tiếng khóc kìm nén từ trong phòng ngủ, đại não tự phát bắt anh phải đi can thiệp chuyện này.
Có lẽ là do mớ kịch bản anh hùng đang quấy phá trở lại.
Anh hùng không thể trơ mắt nhìn những sinh vật nhỏ yếu hơn mình chịu khổ chịu nạn, anh cũng không thể ngồi yên để mặc cho Cố Chiếu khóc thút thít…
“Có muốn ăn trứng không?” Anh hỏi.
Cố Chiếu nhìn thẳng anh một lát rồi gật đầu: “Muốn.”
Thực ra Cố Chiếu cũng không có thói quen ăn khuya, chẳng qua do Thẩm Quyết Tinh mời nên cô đồng ý với anh như lẽ thường.
Một người bẩm sinh không biết nói từ chối như cô, được mời ăn khuya với thành ý tốt như vậy thì dù có no căng bụng cô cũng phải gật đầu đồng ý.
Sau khi sợi mì chín, Thẩm Quyết Tinh lấy một cái bát khác cho Cố Chiếu, chia cho cô một nửa mì trong nồi.
Hai người ngồi đối diện nhau ăn mì của mình, vài phút trôi qua không ai nói chuyện.
“Có nhạt quá không?” Cuối cùng Thẩm Quyết Tinh không thể không phá vỡ sự im lặng.
“Không có.” Cố Chiếu lắc đầu, “Ăn rất ngon.”
“Có ngon giống bà nội cậu nấu không?” Thẩm Quyết Tinh cười hỏi.
Cố Chiếu nhìn chằm chằm sợi mì trong chén, nụ cười có vài phần thẹn thùng: “Ừ, ngon giống như vậy.”
Căn phòng yên tĩnh trong chốc lát, chỉ còn lại tiếng hai người ăn mì.
Thẩm Quyết Tinh ăn gì cũng nhanh gọn, dù ăn uống mạnh dạn cũng không có vẻ thô lỗ. Cố Chiếu ăn gì cũng yên tĩnh, nhai kỹ nuốt chậm, Thẩm Quyết Tinh đã ăn gần hết mà bên cô vẫn còn lại rất nhiều.
“Đợi đến khi gỡ phong tỏa cậu muốn làm gì nhất?” Thẩm Quyết Tinh đột nhiên hỏi.
Cố Chiếu sửng sốt, đôi đũa dừng giữa không trung, ngẩng đầu nói: “… Đến viện dưỡng lão làm việc.”
Thẩm Quyết Tinh nhất thời không biết nên đánh giá đáp án này thế nào: “Cậu có cổ phần trong viện dưỡng lão à, sao lại nhiệt tình yêu thích công việc quá vậy? Ý tôi là ngoài đi làm thì cậu muốn làm gì nhất?”
Nhưng lúc nãy cậu cũng không rõ ràng mà.
Cố Chiếu thầm mắng, suy nghĩ một hồi rồi lại đưa ra đáp án: “Đi… xem phim?”
Buổi tối cuối tuần đi mua một hộp bắp rang, chọn vị trí ghế cuối trong rạp, tự mình xem hết một bộ phim điện ảnh. Trong kí ức cô, lần cuối cùng cô làm điều này hình như là hai năm trước.
“Cậu thì sao?” Cố Chiếu hỏi.
“Tôi? Tôi muốn đi du lịch.” Thẩm Quyết Tinh vét hết mấy sợi mì cuối cùng trong bát, nói, “Đi sa mạc, đi núi tuyết, đi xem biển rộng, đi nhìn cực quang.”
Dù sao cũng chỉ là tưởng tượng, Thẩm Quyết Tinh bốc đồng nói bậy một hơi. Thực ra trong năm năm qua, anh chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ có thời gian đi du lịch một mình.
Thân là lãnh đạo, 996, 797* cái khỉ gì. Một ngày 24 tiếng phải túc trực mọi lúc, khi nào khách hàng cần chính là giờ làm việc.
*Hệ thống làm việc 996: đi làm lúc 9 giờ sáng, tan làm lúc 9 giờ tối, làm việc 6 ngày một tuần + Hệ thống làm việc 797: đi làm lúc 7 giờ sáng, tan làm lúc 9 giờ tối, nghỉ ngơi khoảng 1 giờ vào buổi trưa, làm việc 7 ngày một tuần
“Du lịch à…” Cố Chiếu cũng bị lời nói của Thẩm Quyết Tinh làm động tâm, “Sa mạc có nóng lắm không?”
Trong thời gian nghỉ đông và nghỉ hè ở trường đại học, Thẩm Quyết Tinh cũng từng cùng bạn bè đi du lịch khắp thế giới, thăm thú nhiều nơi. Bởi vậy, câu hỏi của Cố Chiếu không làm khó được anh. ( truyện trên app T𝕪T )
“Sa mạc tương đối hanh khô, biên độ nhiệt ngày và đêm lớn. Nếu nói nóng thì vẫn là mùa hè ở thành phố S khá nóng.”
“Núi tuyết có tuyết rơi quanh năm thật không?”
“Vào mùa hè tuyết trên đỉnh núi sẽ tan đi một ít. Cậu có biết Phú Sĩ không? Mùa hè thật ra đỉnh núi trụi lủi, nhìn rất xấu.”
“Ban đêm mặt biển mênh mông vô tận, đen nhánh một mảng, cũng gần giống với sa mạc ban đêm. Cậu có thể nhìn thấy mây giông ở phía xa, cũng có thể trông thấy dải ngân hà trên đỉnh đầu…”
“Có một lần tôi tình cờ nhìn thấy cực quang trên máy bay, cả chiếc máy bay đi xuyên qua cực quang, vô cùng ngoạn mục…”
Cố Chiếu ngây ngốc lắng nghe kể những chuyện thú vị khi đi du lịch của Thẩm Quyết Tinh, trong lòng rất kinh ngạc không ngờ anh đã đi thăm thú nhiều nơi như vậy, đồng thời, việc cô muốn làm nhất sau khi gỡ phong tỏa cũng bất tri bất giác thay đổi.
Mặc dù phim rất hay nhưng … dường như đi ra ngoài dạo chơi một chút cũng không tồi.
Ăn khuya xong Cố Chiếu chủ động thu dọn bát đũa.
“Cậu thì sao? Cậu có chuyện cũ gì muốn kể không?” Thẩm Quyết Tinh dựa vào cửa bếp, nửa đùa nửa thật.
Động tác rửa chén của Cố Chiếu khựng lại, nỗi buồn dâng lên.
Sau khi nghe hết bao nhiêu chuyện cũ của anh, có qua có lại, quả thật đã đến lúc cô nên đáp lại gì đó. Nhưng nhân sinh của cô thật sự rất đơn điệu, không thú vị chút nào, cũng không có gì đáng giá để mang ra kể.
Chuyện tương đối khác người nhất của cô, đương sự lại đang ở ngay trước mắt, anh có muốn nghe cô cũng không dám kể.
“Tại sao cậu phải nhất định thi vào Đại học A?” Thẩm Quyết Tinh thấy cô nghĩ vất vả như vậy, bèn đề cập một chút.
Cố Chiếu thấy anh hứng thú với chuyện này thì hơi kinh ngạc.
Cô một mực muốn thi Đại học A quả thật có nguyên nhân, nhưng nếu cô nói cho Thẩm Quyết Tinh nghe lí do, hẳn anh sẽ thấy vô cùng buồn cười.
“Bởi vì, đó là trường đại học đầu tiên tôi đi ngang qua ...” Cố Chiếu nói.
Khi còn rất nhỏ, cô và ông bà nội cùng đi xe buýt, đi đến nơi nào thì cô đã không nhớ nữa, nhưng một trong những trạm dừng là Đại học A.
Xe buýt dừng lại, Tiểu Cố Chiếu nhìn cánh cổng Đại học A cao chót vót ngoài cửa sổ xe, cô hỏi ông nội bên cạnh, đây là nơi nào, sao lại đẹp như vậy.
Ông nội cười cười sờ đầu cô, nói: “Đó là trường đại học, là nơi của những người thông minh nhất thế giới. Sau này Tiểu Chiếu hãy cố gắng đọc sách, lớn lên cũng thi vào trường này đi, đến lúc đó ông nội sẽ lì xì cháu một bao thật to.”
Cố Chiếu: “Dạ, cháu sẽ thi vào Đại học A.”
Từ đó về sau, Cố Chiếu thường xuyên treo câu “thi Đại học A” ở bên miệng. Ông nội thấy thú vị, hơi có tâm lý muốn khoe khoang, gặp ai cũng nói con bé Cố Chiếu này thật có tiền đồ, còn nhỏ mà đã biết mình muốn thi vào Đại học A.
“Tôi đã hứa với ông nội sẽ thi vào Đại học A, vậy nên bất cứ giá nào tôi cũng phải làm được.” Cố Chiếu đặt đống bát đũa đang rỏ nước sang một bên, cảm thấy câu chuyện này của mình từ cách kể cho đến bố cục mở bài kết bài đều tầm thường lại còn cũ kỹ, lộ ra mùi vị chán ngắt nồng đậm, hoàn toàn không sánh được những chuyện du ký xuất sắc của Thẩm Quyết Tinh.
“Chính là như vậy…” Cô quay đầu đi, lại phát hiện Thẩm Quyết Tinh dường như không hề nghe cô nói.
Cô nghi ngờ xoay cả người lại, mái tóc đen quất thành một vòng cung giữa không trung, lúc này Thẩm Quyết Tinh đột nhiên hoàn hồn lại.
“Rửa xong chưa?”
Cố Chiếu chớp chớp mắt: “À, rửa xong rồi.”
Thẩm Quyết Tinh quả thực không nghe cô nói, hay nói đúng hơn, mới nghe được một nửa là đã thất thần.
Thứ làm anh thất thần không phải gì khác mà chính là mái tóc Cố Chiếu.
Đây là lần đầu tiên anh để ý tóc Cố Chiếu lại dài đến vậy, đen đến vậy, thoạt nhìn… giống như tơ lụa đen nhánh.
Anh bắt đầu nhớ lại cảm giác Cố Chiếu ngã vào người mình lúc trước, xúc cảm khi mái tóc quét qua bàn tay quả thật rất mát lạnh và mượt mà, giống như cảm giác Cố Chiếu mang đến cho người ta, vô cùng mềm mại.
Nghĩ một hồi anh liền thất thần, vừa hoàn hồn lại đã thấy Cố Chiếu đang nhìn mình đầy khó hiểu.
Nhiệt độ dâng lên, kéo dài từ cổ đến mang tai, xông thẳng lên đỉnh đầu. Khi nhiệt độ ấy lan đến trên mặt, Thẩm Quyết Tinh nhanh chóng quay người đi, chỉ để lại cho Cố Chiếu một bóng lưng hốt hoảng.
Anh ho nhẹ một tiếng, nói: “Không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”
Bầu trời bên ngoài nổi lên một vệt trắng bạc, thật sự không còn sớm nữa. Cố Chiếu thấy Thẩm Quyết Tinh đi về phía ghế sofa trong phòng khách, cô cũng đi tắt đèn nhà bếp, dự định trở về phòng.
Khi tắt đèn hành lang, cô nhìn chằm chằm vào vành tai ửng đỏ của Thẩm Quyết Tinh: “Nếu cậu cảm thấy nóng quá thì để tôi bật điều hòa rồi mở cửa phòng ngủ ra cho mát.”
Lúc trước nhà Cố Chiếu cũng có một chiếc điều hòa trong phòng khách, sau đó nhiều năm không tu sửa, Cố Chiếu cũng không dùng đến nó liền mang đi bán phế liệu. Vậy nên bây giờ trong nhà cô chỉ có một cái điều hòa trong phòng ngủ.
Mấy mùa hè trước, trong nhà tĩnh lặng nên tự nhiên cô cũng thấy lạnh lẽo, nhưng cách này rõ ràng không áp dụng được cho Thẩm Quyết Tinh.
Thẩm Quyết Tinh nghe vậy, thân thể cứng đờ, xốc chăn lên nói: "Không cần, tôi không nóng."
Cố Chiếu sợ anh cậy mạnh, liền về phòng lục lọi được một chiếc quạt, đặt xuống sàn nhà.
“Quạt để ở đây, nếu cậu thấy nóng thì tự mình bật lên.” Thẩm Quyết Tinh đã nằm xuống, Cố Chiếu nói với cái bóng nằm trên sofa, “Điềm Điềm về nhà rồi, cậu có muốn mở cửa sổ cũng được.”
Người trên sofa giống như ngại cô nói dong nói dài, rụt sâu hơn vào trong chăn.
“Biết rồi.”
Sao lại trẻ con thế nhỉ?
Nội tâm Cố Chiếu buồn cười không thôi, lại nhìn chỗ phồng lên kia, tắt đèn rồi trở về phòng ngủ.
Qua nửa đêm, Cố Chiếu không còn gặp ác mộng nữa, ngủ thẳng một giấc, lúc tỉnh dậy thần thanh khí sảng. Nhưng Thẩm Quyết Tinh thì ngược lại, quầng mắt thâm đen, tinh thần chạm đáy, phải dựa vào cà phê để chống đỡ.
“Ngủ không ngon à?” Cố Chiếu hỏi.
Thẩm Quyết Tinh uống cà phê, tâm phiền ý loạn: “Ừ. Có muỗi.”
Có muỗi? Bản thân Cố Chiếu là thể chất hút muỗi, theo lý mà nói, nếu trong nhà có muỗi thì nạn nhân đầu tiên phải là cô mới đúng. Cô đánh giá Thẩm Quyết Tinh, không thấy trên người anh có vết muỗi đốt nhưng cũng không nghi ngờ lời anh nói, chỉ nghĩ vết đốt nằm ở nơi cô không thể nhìn thấy.
Qua một lát, nhóm chat cư dân Hà Lam Cửu Thôn đón tin nhắn đầu tiên vào sáng sớm trong ngày.
“Có nhà ai dư nhang muỗi điện không?”